Tống Thiên Hành nhận bức thư từ tay Vạn Sự Thông thẫn thờ hỏi:
– Được, ngươi đưa ta đi gặp nàng.
Lữ Dao Hồng từ nãy giờ ngồi yên, nghe Tống Thiên Hành nói vậy, chen lời:
– Không cần phải đi đâu xa, ngay trong phòng này cũng có thể gặp được nàng.
Mụ nhìn Vạn Sự Thông hỏi:
– Bây giờ có thể cho hai người gặp nhau được chưa…
Vạn Sự Thông cười cười gật đầu, bỗng “ầm” một tiếng Vạn Sự Thông và Lữ Dao Hồng cả người lẫn ghế đột ngột biến mất dưới mặt đất, sàn nhà nhanh chóng trở về nguyên trạng.
Tống Thiên Hành rợn người đưa mắt nhìn xung quanh, trong nháy mắt đã nghe tiếng cơ quan chuyển động “rắc, rắc” không dứt. Cả gian mật thất lập tức biến thành một chiếc lồng sắt chụp Tống Thiên Hành vào giữa.
Tống Thiên Hành đơn thân độc mã đột nhập hổ huyệt đối với mọi rủi ro đã có dự liệu. Bản thân chàng nghệ cao gan lớn, lại thêm có thanh kim xà nhuyễn kiếm bên mình, nên tự tin mấy cơ quan cỏn con này không làm sao giữ chân chàng được.
Bởi vậy những việc xảy ra trước mắt tuy có làm chàng hơi ớn lạnh nhưng cũng không đến nỗi rối loạn, đưa mắt quan sát xung quanh.
Hiện chàng đang bị giam trong một chiếc lồng sắt khổng lồ, kích thước tương tự như căn phòng lúc đầu, có điều bên trong có thêm một lớp sắt hình tròn.
Trên đầu lồng sắt có mấy lỗ nhỏ bằng ngón tay, chắc là để thông khí, cũng có thể dùng để phóng ám khí hay độc dược.
Hiện thời nhờ ánh đèn hắt qua mấy lỗ nhỏ đó mới có thể nhìn rõ mọi vật trong lồng. Đang lúc chàng định cất giọng quát mắng thì trên đỉnh lồng sắt vang lên giọng nói của Vạn Sự Thông:
– Tống tiên sinh, thật đáng tiếc, để thực hiện lời hứa với lệnh hữu Từ đại hiệp, nên tại hạ không thể không dùng tới thủ đoạn này.
Tống Thiên Hành hỏi:
– Các hạ đã hứa với Từ đại hiệp việc chi…
Vạn Sự Thông đáp:
– Về việc này, thứ cho tại hạ tạm giữ bí mật, chờ đến lúc sau này Tống tiên sinh sẽ biết.
Tống Thiên Hành cười lạnh:
– Ngươi tưởng với chiếc lồng sắt nhỏ này có thể giữ chân được Tống Thiên Hành…
Vạn Sự Thông nói:
– Tống tiên sinh thần công cái thế, lại có thêm kim xà bảo kiếm chém sắt như chém bùn. Với một món đồ chơi này đương nhiên không thể giữ chân Tống tiên sinh, nhưng tại hạ xin nhắc một điều, Tống tiên sinh không được vọng động!
Tống Thiên Hành cười lạnh:
– Không lẽ bên ngoài lớp vỏ sắt kia còn có chất độc…
Giọng cười của Vạn Sự Thông lành lạnh vọng xuống:
– Tống tiên sinh liệu việc như thần, chắc không cần tại hạ giải thích thêm.
Tống Thiên Hành khẽ nhếch môi cười:
– Các hạ tưởng Tống Thiên Hành lại sợ độc sao…
Vạn Sự Thông đáp:
– Độc, Tống tiên sinh đương nhiên không sợ nhưng vì sự an toàn của người khác, Tống tiên sinh sẽ không dám mạo hiểm! Tống tiên sinh thử nhìn lại xem ai ở sau lưng!
Vạn Sự Thông vừa dứt lời, ánh sánh ở ngoài đột nhiên tràn ngập trong phòng, sáng tợ ban ngày.
Tống Thiên Hành hơi giật mình, từ từ quay lại, nhưng ánh mắt chàng vừa chạm phải bóng người ơ đằng sau, như đụng phải lửa, cấp tốc quay lưng lại, đồng thời quát vang:
– Vạn Sự Thông! Ngươi thật là đê tiện!
Giọng Vạn Sự Thông cười ha hả, nói:
– Xin Tống tiên sinh nhẹ lời một chút. Sự sắp xếp này không phải là ý Vạn Sự Thông.
Tống Thiên Hành vẫn chưa nguôi giận:
– Không phải ý của ngươi thì ý của ai…
Vạn Sự Thông đáp:
– Chính là làm theo ý của quý hữu Từ Quân Lượng!
Tống Thiên Hành càng giận hơn:
– Láo! Ta không tin…
Việc gì làm cho Tống Thiên Hành, vốn là một con người trầm tĩnh kích động đến như vậy… Thì ra bức tường sắt, sau lưng Tống Thiên Hành không biết tự bao giờ đã bày trí cực kỳ hoa lệ, như chuẩn bị sẵn cho tân lang, tân nương trong đêm động phòng.
Nhưng nếu chỉ có bấy nhiêu cũng không có gì đáng nói, trên giường còn có một mỹ nhân toàn thân không một mảnh vải, chỉ có một tấm sa mỏng như cánh chuồn đắp hờ hững bên trên, điều độc hại hơn cả là mỹ nhân ấy chính là Nam Cung Tranh!
Lúc này Tống Thiên Hành dù chỉ mới nhìn thoáng qua nhưng hầu như những chỗ không nên phô bày của một nữ nhân, chàng đã nhìn thấy hết. Nhưng điều khiến chàng giận hơn hết là sắc mặt Nam Cung Tranh, cả hai mắt nhắm nghiền, hơi thở gấp rút. Rõ ràng không những nàng bị khống chế huyệt đạo mà còn bị cho uống một thứ dược vật tà quái nào đó!
Trước tình cảnh như vậy thử hỏi Tống Thiên Hành làm sao giữ bình tĩnh được…
Giọng Vạn Sự Thông cười cười vọng xuống:
– Tống tiên sinh ăn nói nên giữ sự thanh tao!
Tống Thiên Hành cười lạnh:
– Đối với quân mặt người dạ thú như ngươi thì cần gì đến sự thanh tao!
Giọng Vạn Sự Thông buồn buồn:
– Tống tiên sinh hiểu lầm cho tại hạ, thế nhưng cũng không trách được ngươi.
Trước tình cảnh như thế này thì bất cứ ai cũng trút hết tội lỗi cho tại hạ.
Tống Thiên Hành lạnh lùng:
– Nghe khẩu khí ngươi thì hình như ngươi bị oan…
Vạn Sự Thông nói:
– Tại hạ có bị hàm oan hay không thì một lời của tại hạ cũng khó làm cho Tống tiên sinh tin. May mà Tống tiên sinh nói sắp tới đây sẽ đi Bắc Mang sơn. Chừng đó Tống tiên sinh cứ hỏi Từ đại hiệp sẽ biết rõ thực hư.
Tống Thiên Hành nói:
– Đó là việc về sau, còn hiện giờ ngươi… ngươi…
Ra đi chuyến này Tống Thiên Hành đã dự kiến tất cả các loại cạm bẩy mà đối phương đặt để hại chàng. Nhưng việc xảy ra trước mắt quả thật vượt quá xa sức tưởng tượng của chàng. Bởi vậy, không những khiến chàng biến thành một người khác mà cả đến một câu nói đầy đủ cũng không diễn đạt được.
Vạn Sự Thông nói:
– Trong bức thư của quý hữu Từ đại hiệp ít nhiều có nhắc đến vấn đề này, hiện tại tiện cho Tống tiên sinh hơn bao giờ hết, đã như vầy không lẽ còn chờ tại hạ chỉ điểm thêm…
Tống Thiên Hành không nén được cơn giận tràn lên cổ, mắng lớn:
– Súc sinh, câm miệng!
Giọng Vạn Sự Thông vẫn bình tĩnh như thường:
– Dù sao thì cái họa này cũng trút lên đầu ta rồi. Tống tiên sinh cứ mắng cho hả dạ.
Tống Thiên Hành nghiến răng kèn kẹt, nói:
– Mắng ngươi thì nói làm gì! Trừ phi ta không còn sống mà ra khỏi nơi này, bằng không, ta nhất định lột da, rút gân ngươi mới thôi!
Vạn Sự Thông cười lớn:
– Đó là việc về sau, còn hiện giờ ngươi có làm dữ thế nào cũng không thể giải quyết được vấn đề!
Dừng một lát, giọng nói y trở nên trang trọng:
– Tống tiên sinh, xin tạm thời dằn cơn nóng giận, cố bình tâm tỉnh trí mà nghe người ngoài cuộc nói đôi lời.
Tống Thiên Hành chỉ hừ lạnh một tiếng, không phản đối.
Vạn Sự Thông tiếp:
– Từ đại hiệp đã có nỗi khổ không thể nói ra mà phải nhượng người bạn tình luyến ái bao năm nay. Còn Tống tiên sinh tuy có một Vân tứ tiểu thư, song hoa quy về một chủ, cùng lắm cũng chỉ có thêm một giai thoạt võ lâm. Có bức thư của Từ đại hiệp lại thêm Vạn Sự Thông với Lữ tiên tử làm chứng thì còn ai chê trách gì Tống tiên sinh được…
Tống tiên sinh cứ ngồi hưởng phúc trần gian, tội gì lại…
Tống Thiên Hành lại gầm lên cắt lời:
– Câm miệng!
Vạn Sự Thông cười ha hả nói:
– Câm miệng thì câm miệng, nhưng tại hạ xin nhắc để Tống tiên sinh biết. Nam Cung cô nương đã uống “hòa hợp tiên lộ” của Lữ tiên tử, trong một thời gian nếu không được thang thuốc giải của Lữ tiên tử, đồng thời Tống tiên sinh cũng không chịu tùng quyền thì hậu quả… ha ha ha!
Tống Thiên Hành buộc miệng hỏi:
– Hậu quả thế nào…
Vạn Sự Thông chậm rãi đáp:
– Hậu quả à… Mạch máu toàn thân vỡ hết, chân âm khô kiệt rồi chết!
Tống Thiên Hành nghiến răng gằn giọng:
– Vạn Sự Thông, Tống Thiên Hành ta là người ngăn trở ngươi xưng bá giang hồ, vậy ngươi cứ việc dùng thủ đoạn tàn độc nhất đối phó ta, còn Nam Cung cô nương là một nữ nhân, ngươi cần gì phải dùng đến thủ đoạn đê hèn này để vùi dập đời nàng…
Vạn Sự Thông cười nhẹ nói:
– Tống tiên sinh, việc này còn tốt cho nàng chứ sao lại gọi là vùi dập… Cũng xin nói rõ một chút, từ khi mang nàng từ Thiết Ký tiền trang về đây cho đến bây giờ, mọi việc đều do chính tay Lữ tiên tử sắp xếp, chưa hề có một xú nam nhân nào chạm đến người nàng. Lữ tiên tử, ta nói có sai không…
Giọng Lữ Dao Hồng đáp:
– Không sai! Mọi việc đều do chính tay nô gia sắp xếp!
Tống Thiên Hành cố nén lửa giận đang đốt cháy tâm can, nói:
– Vạn Sự Thông. Đêm trước ngươi đã nói với ta thế nào…
Vạn Sự Thông im lặng một lúc rồi nói:
– Tống tiên sinh sao lại lôi kéo đến đêm trước vào đây… Lúc đó tại hạ nói nhiều thứ làm sao còn nhớ được!
Tống Thiên Hành cười lạnh:
– Vậy để ta nhắc lại cho ngươi nhớ, ngươi nói không muốn Từ đại hiệp giúp Nhất Thống môn. Cũng không muốn Từ đại hiệp giúp ta, nghe khẩu khí ngươi dường như phiêu diêu bất phàm…
Vạn Sự Thông bật cười:
– Không sai! Ta không phủ nhận đã nói những lời như vậy, đồng thời ta cũng có nói, đối với Tống tiên sinh ta không hề có ác ý. Chỉ cần Tống tiên sinh rút lui khỏi giang hồ.
Tống Thiên Hành nhếch môi cười mỉa:
– Nhưng bây giờ thì ngươi đã hiện nguyên hình một con hồ ly!
Vạn Sự Thông nói:
– Việc này có đáng gì đâu, binh pháp có câu:
“Hư giả thực chi, thực giả hư chi”.
Tống tiên sinh là đại hiệp gia, không lẽ điều này cũng không thông…
Dừng một lát, y cười nhẹ tiếp:
– Ít ra lúc sáng ta đã nói một câu thật lòng và bây giờ vẫn còn nguyên giá trị, đó là tại hạ đối với Tống tiên sinh không hề có ác ý, chỉ cần Tống tiên sinh rút lui khỏi giang hồ.
Tống Thiên Hành thở dài cởi chiếc ác ngoài đưa tay ra sau đắp lên người Nam Cung Tranh, trầm giọng hỏi:
– Có thật lời nói của ngươi cũng còn nguyên giá trị…
Vạn Sự Thông đáp:
– Đương nhiên!
Tống Thiên Hành nói:
– Vậy ngươi hãy ném giải dược cho Nam Cung cô nương xuống đây, rồi hai ta sẽ bàn tiếp!
Vạn Sự Thông nói:
– Tống tiên sinh tưởng Vạn Sự Thông là trẻ lên ba hay sao… Nếu ngươi không nói năng cụ thể thì ta không giao thuốc giải đâu!
Tống Thiên Hành trầm tư:
– Ngươi giao ra thuốc giải, tại hạ lập tức khởi hành đi Bắc Mang sơn. Nếu Từ đại hiệp chịu thay đổi lập trường hiện thời thì ta rút lui khỏi giang hồ.
Vạn Sự Thông cười nhạt:
– Tình cảnh này mà Tống tiên sinh còn ra điều kiện với tại hạ! Xin đừng quên thân phận của Tống tiên sinh hiện thời!
Tống Thiên Hành dựng ngược mày kiếm:
– Ngươi cho rằng ta đã là tù nhân của ngươi…
Vạn Sự Thông cười lạnh nói:
– Sự thực đã là như vậy, Tống tiên sinh đừng tự dối lòng nữa. Hiện thời ngươi chỉ còn hai con đường để chọn:
một là đầu hàng vô điều kiện, rút lui khỏi giang hồ, hai là ngoan ngoãn hưởng thụ diễm phúc trước mắt!
Tống Thiên Hành nghiến chặt răng không nói.
Vạn Sự Thông cười lạnh tiếp:
– Tống Thiên Hành còn trù trừ do dự không những hại mình mà còn hại người, Nam Cung cô nương uống “hòa hợp tiên lộ” đã nữa thời thần, nếu kéo dài thêm nửa thời thần thì Tống tiên sinh sẽ gián tiếp sát hại Nam Cung cô nương đó!
Tống Thiên Hành nổi giận quát:
– Thất phu câm miệng! Cần thiết, ta thà hy sinh một Nam Cung cô nương cũng không bỏ qua cho ngươi…
Vạn Sự Thông cười âm lạnh:
– Chỉ cần Tống tiên sinh đủ nhẫn tâm làm việc đó thì một mạng của Vạn Sự Thông này có đáng gì.
Dừng một lát, bỗng như chợt nhớ ra điều gì, y tiếp:
– Phải rồi, Tống tiên sinh giải khai huyệt đạo cho Nam Cung cô nương, đưa thư cho Từ đại hiệp cho nàng đọc xem phản ứng thế nào…
Tống Thiên Hành nghiến răng nói:
– Ta biết phải làm thế nào!
Vạn Sự Thông giọng bình thản:
– Nguyên lúc đầu Nam Cung cô nương không chịu hợp tác, bất đắc dĩ phải chế huyệt đạo nàng, sau khi uống “hòa hợp tiên lộ” đồng thời không khác chi người thường, giải huyệt cho nàng cũng không thành vấn đề. Còn không huyệt đạo bị chế của nàng, ngoài “Á huyệt” còn có “Nhủ Căn” huyệt, Tống tiên sinh là đại hành gia chắc biết phải giải huyệt như thế nào!
Y cất giọng cười âm lạnh rồi tiếp:
– Lời cần nói, tại hạ đã nói xong, không dám quấy nhiễu thời giờ quý báu của Tống tiên sinh nữa, tại hạ cáo lui.
Tống Thiên Hành quát lớn:
– Khoan đã!
Vạn Sự Thông vẫn cười:
– Tống tiên sinh “khoan” mấy lần nữa thì lỡ hết công việc đó! Thời khắc không đầy nửa thời thần nữa rồi đó!
Âm thanh lời nói cùng tiếng bước chân xa dần rồi im bặt. Tống Thiên Hành như đứng trên đống lửa nhưng không biết phải làm sao hơn.
Im lặng một lát, chàng bước chân nặng nề đến gần chiếc giường, nhẹ giọng nói:
– Nam Cung cô nương, lúc nãy tại hạ với Vạn Sự Thông đối đáp, chắc cô nương đã nghe rõ…
Nàng khẽ mở đôi mắt nhòa lệ gật đầu.
Không biết vì thẹn hay vì tác dụng của độc chất mà đôi má nàng đỏ dừ.
Tống Thiên Hành hỏi tiếp:
– Nếu giải huyệt đạo, cô nương có thể chọi được nửa thời thần nữa không…
Nam Cung Tranh nghiến răng gật đầu.
Tống Thiên Hành búng chỉ, cách không giải “á huyệt” cho nàng, đồng thời nghiêm giọng nói:
Hiện thời không cần thiết phải nói chuyện, trước tiên tìm cách ra khỏi đây rồi hãy nói!
Nam Cung Tranh nói qua hơi thở:
– Tống tiên sinh, mau… mau giải khai huyệt đạo trước…
Nàng chỉ nói được bấy nhiêu rồi im lặng.
Tống Thiên Hành đỏ mặt ấp úng:
– Cái đó chờ sau khi thoát hiểm rồi…
Tống Thiên Hành cũng chỉ ấp úng được bấy nhiêu.
Thì ra huyệt đạo bị chế còn lại là “Nhủ căn huyệt”, thủ đoạn này của đối phương là tàn độc, nhủ bộ của nữ nhân vốn là vật mềm không thể dùng thủ pháp cách không điểm huyệt, tương tự vậy cũng không thể dùng thủ pháp cách không để giải huyệt đạo!
Nhưng nam nữ thọ thọ bất tương thân, làm thế nào để giải khai huyệt đạo cho đối phương…
Cái khó này khiến một nam tử hán không sợ trời không sợ đất như Tống Thiên Hành ú ớ nói chẳng nên lời.
Nam Cung Tranh cười buồn nói:
– Ta còn không ngại tiếng nam nữ thọ thọ bất tương thân. Tống tiên sinh còn ngại gì mà chưa chịu xuất thủ…
Tống Thiên Hành cười ngượng nói:
– Nam Cung cô nương, chúng ta nên vượt thoát khỏi chốn này sẽ tính.
Nam Cung Tranh nghiêm giọng nói:
– Tống tiên sinh đọc sách tiên hiền, chẳng lẽ không hiểu câu “ngộ biến tùng quyền”.
Tống Thiên Hành vẫn ấp úng:
– Ta nghĩ… ta nghĩ…
Nam Cung Tranh thở dài:
– Đừng ngần ngại gì nữa, Tống tiên sinh giải khai huyệt đạo cho ta, biết đâu ta có thể giúp ích cho việc tìm đường thoát thân.
Tống Thiên Hành nói:
– “Hòa hợp tiên lộ” của Lữ Dao Hồng đã được hữu danh trên giang hồ, sau khi giải khai huyệt đạo, nếu cô nương không khống chế nỗi thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Nam Cung Tranh nói:
– Có lẽ Lữ Dao Hồng đánh giá quá thấp công lực của ta, hoặc giả mụ quá tin tưởng vào uy lực của tà dược mà dùng phân lượng quá ít, bởi vậy sau khi giải khai huyệt đạo ta nghĩ có thể chi trì được ít lâu. Thậm chí có thể bức độc khí ra ngoài.
Tống Thiên Hành như không tin vào tai mình:
– Thật vậy sao… Nếu được vậy thì hay quá.
Nam Cung Tranh cười thểu não:
– Tống tiên sinh cứ yên tâm, dù không chống chọi nổi với độc dược, ta cũng không để liên lụy tới Tống tiên sinh.
Tống Thiên Hành gượng cười thốt:
– Việc đã đến nước này, còn nói chi tới liên lụy hay không liên lụy.
Nam Cung Tranh nói:
– Vậy ngươi còn sợ gì nữa mà chưa chịu ra tay…
Tống Thiên Hành cúi đầu:
– Nhưng… nhưng…
Nam Cung Tranh lại thở dài u oán:
– Tống tiên sinh, trong tình cảnh này còn gì nữa mà phải ngại, hơn nữa cả ta và ngươi đều không phải loại tục nam tục nữ, phải không…
Trầm tư một lúc lâu, Tống Thiên Hành kiên quyết gật đầu:
– Được rồi, để tại hạ giải khai huyệt đạo cho cô nương trước…
Vừa nói vừa cúi xuống nhắm ngay chỗ cao trên ngực Nam Cung Tranh chộp tới.
Nam Cung Tranh tuy nói cứng nhưng dù sao cũng là một nữ nhân, sắc mặt ửng hồng của nàng càng đỏ hơn, đôi mắt từ từ khép lại, dòng lệ từ từ chảy dài xuống má.
Trong một tích tắc, bàn tay chàng chạm phải nhủ bộ nàng, dù cách một lần áo và mảnh sa nhưng hai người như chạm phải điện. Nam Cung Tranh bất giác thốt lên một tiếng rên nhỏ càng khiến Tống Thiên Hành hồn phi phách tán. Tâm trạng vốn đập loạn trong lồng ngực chàng, bây giờ càng nhảy như điên cuồng, đôi bàn tay run rẩy của chàng càng rối loạn hơn.
Bởi vậy, việc giải khai huyệt đạo vốn chỉ cần một cái điểm nhẹ mà chàng run rẩy sờ soạng một lúc lâu mới giải được.
Giải xong huyệt đạo cho Nam Cung Tranh, Tống Thiên Hành thân đã ướt đẫm mồ hôi.
Nam Cung Tranh từ từ duổi thẳng tứ chi, thở ra, nói:
– Đa tạ Tống tiên sinh, hãy để ta tịnh tâm điều tức một lát.
Vừa nói, vừa cất thân ngồi dậy.
Cử động của nàng vốn rất bình thường nhưng vì đang lõa thể nên vừa ngồi dậy chiếc áo của Tống Thiên Hành đắp lên mình nàng tuột xuống, thân hình lồ lộ của nàng lại hiện nguyên vẹn không chút che đậy trước mặt Tống Thiên Hành.
Tống Thiên Hành thất kinh vội quay người đi, Nam Cung Tranh cũng vơ vội chiếc áo khoác lên người, vừa nghiến răng căm hận nói:
– Chỉ mong ta còn sống thoát khỏi nơi này thì Lữ Dao Hồng, món nợ này ngươi sẽ trả gấp trăm gấp ngàn lần!
Tống Thiên Hành giơ tay áo lau mồ hôi rồi tháo nhanh thanh nhuyễn kiếm buộc nơi thắt lưng xuống cầm nơi tay rồi chậm bước đến trước bức tường sắt, ngưng tụ chân lực chuẩn bị phá bức tường sắt.
Ngay lúc mũi kiếm chàng sắp chạm vào bức tường, bỗng từ bên trên có tiếng quát vọng xuống:
– Tống tiên sinh! Dừng tay!
Tống Thiên Hành chổng mũi kiến lên bức tường, không hạ tay xuống, lạnh lùng nói:
– Ta không sợ gì thứ chất độc ấy!
Từ bên trên một giọng nói lo lắng vọng xuống:
– Tống tiên sinh không sợ gì nhưng Nam Cung cô nương đanh hành công không chịu nổi chất độc công kích.
Lúc này chàng đã nghe ra giọng nói của đối phương:
– Ngươi là Trình Hoài…
Giọng từ bên trên đáp:
– Phải, chính tại hạ. Đa tạ Tống tiên sinh còn nhận ra kẻ hèn này.
Tống Thiên Hành vẫn lạnh lùng:
– Còn Vạn Sự Thông và Lữ Dao Hồng đâu…
Trình Hoài đáp:
– Họ đi hết rồi!
Tống Thiên Hành hỏi lại:
– Đi hết rồi…
Trình Hoài đáp:
– Phải! Đi hết rồi, hiện thời cả một ngôi cổ mộ này chỉ còn lại mỗi một mình tại hạ.
Tống Thiên Hành hỏi tiếp:
– Tại sao ngươi còn chưa đi…
Trình Hoài cười khan mấy tiếng:
– Họ muốn giữ lại một người trông coi nơi đây, tại hạ xin được ở lại.
Tống Thiên Hành lại hỏi:
– Tại sao ngươi lại tự nguyện xin được ở lại…
Trình Hoài gượng cười:
– Tống tiên sinh, đêm nay là đúng kỳ huyệt đạo…
Tống Thiên Hành cười lạnh ngắt lời:
– Ngươi muốn ta giải trừ cấm chế cho ngươi sao còn ngăn cản ta phá tường đi ra…
Trình Hoài nói:
– Theo chỗ tại hạ được biết, một bức tường này có hai lớp, bên ngoài có thiết kế cơ quan phóng độc châm và độc khí, hơn nữa cơ quan đóng mở bức tường sắt này sau một thời thần sẽ tự động mở ra. Bởi vậy Tống tiên sinh bất tất phải mạo hiểm.
Tống Thiên Hành nhíu mày hỏi:
– Lời ngươi nói có thật không…
Trình Hoài cười khổ:
– Sinh mạng của tại hạ còn nằm trong tay Tống tiên sinh, tại hạ dù không nghĩ đến sự an nguy của Tống tiên sinh cũng phải nghĩ đến tính mạng mình chứ.
Tống Thiên Hành nhếch môi cười nhẹ:
– Trước khi bỏ đi chúng có căn dặn ngươi điều gì không…
Trình Hoài đáp:
– Lữ Dao Hồng không nói gì nhưng có giao lại cho tại hạ một hoàn thuốc giải độc dặn đưa cho Nam Cung cô nương dùng.
Tống Thiên Hành sáng mắt hỏi dồn:
– Ngươi không nghe lầm chứ…
Trình Hoài tự tin:
– Tuyệt đối không thể sai được!
Tống Thiên Hành nói:
– Vậy ngươi ném thuốc giải xuống ta xem thử!
Trình Hoài ứng tiếng, qua lỗ hổng ném xuống một hoàn thuốc.
Tống Thiên Hành đón lấy xem, thì ra là một hoàn thuốc màu trắng xám, to bằng hạt đậu, đưa lên mũi ngửi chỉ thấy một mùi thơm hăng hăng. Tống Thiên Hành chưa dám định chắc để Nam Cung Tranh uống, ngẩn đầu lên hỏi:
– Tại sao Lữ Dao Hồng để lại giải dược… Ngươi có biết không…
Trình Hoài đáp:
– Chính Vạn Sự Thông yêu cầu làm như vậy…
Tống Thiên Hành nhíu mày lẩm bẩm:
– Có việc như vậy sao…
Trình Hoài tiếp:
– Vạn Sự Thông còn có lời nhắn lại cho Tống tiên sinh.
Tống Thiên Hành vội hỏi:
– Hắn nói thế nào…
Trình Hoài đáp:
– Tại hạ cứ sự thực nhắc lại, Tống tiên sinh không được nổi giận với tại hạ!
Tống Thiên Hành cười nhạt:
– Được rồi, ngươi nói đi.
Trình Hoài nói:
– Vạn Sự Thông nói:
lần này hắn không làm khó ta quá mức, coi như trừng phạt nhẹ nhàng, nếu còn ngoan cố không chịu rút lui khỏi giang hồ, thì từ nay về sau sẽ còn những phiền phức nặng nề hơn, cho đến khi Tống tiên sinh rút lui khỏi giang hồ mới thôi.
Tống Thiên Hành cười lạnh nói:
– Được, ta cứ chờ rồi sẽ thấy!
Lúc này chàng hoàn toàn tin hoàn thuốc không phải là thuốc giả, bèn đến gần Nam Cung Tranh nói:
– Nam Cung cô nương, hoàn thuốc này chắc không phải thuốc giả, Nam Cung cô nương uống thử xem thế nào.
Nam Cung Tranh tuy lúc này cố vận công chống chọi với độc chất nhưng tình hình càng lúc càng tồi tệ, mặt này đỏ như lửa, cả đôi mắt nàng cũng đỏ tợ máu, rõ ràng nàng đã cố gắng hết sức nhưng không mấy công hiệu, nếu không tìm biện pháp nào khác e rằng đã đến lúc nàng không còn chịu nổi nữa.
Nam Cung Tranh không nói lời nào, chỉ hả miệng cho Tống Thiên Hành bỏ hoàn thuốc vào miệng.
Tống Thiên Hành ngước mặt lên hỏi Trình Hoài:
– Trình Hoài, bên ngoài còn nghe động tịnh nào khác không…
Trình Hoài như không hiểu ý, hỏi:
– Đâu còn động tịnh gì khác!
Tống Thiên Hành nói:
– Ý ta muốn hỏi phía Thiết Ký tiền trang có phái người tới không…
Trình Hoài “à” lên một tiếng nói:
– Tống tiên sinh không nhắc tới thì tại hạ quên mất, phía Thiết Ký tiền trang có hai người tới, một là Thạch đảo chủ, còn người kia là Chu Chấn Bang.
Tống Thiên Hành vội hỏi:
– Cả hai người bọn họ cũng đi cả rồi à…
Trình Hoài mỉm cười:
– Cả hai người đều bị lọt vào thạch lao của bổn bang.
Tống Thiên Hành hơi giật mình:
– Có bị thọ thương không…
Trình Hoài đáp:
– Người thì không bị thương tích gì có điều không ra được.
Tống Thiên Hành nóng nảy nói:
– Ngươi thả họ ra trước đi.
Trình Hoài ấp úng:
– Tại hạ… thật không dám.
Tống Thiên Hành hỏi:
– Tại sao lại không dám…
Trình Hoài cười khổ:
– Vạn Sự Thông cùng Lữ Dao Hồng trước khi đi còn dặn lại, phải để đích thân Tống tiên sinh thả họ ra.
Tống Thiên Hành chau mày:
– Sớm hay muộn chẳng qua chỉ một thời thần mà thôi, chẳng lẽ việc này bên trong còn có điều khúc chiết…
Trình Hoài nói:
– Khúc chiết thì có, nhưng trong nhất thời tại hạ không dám nói chắc.
Tống Thiên Hành chậm rãi nói:
– Ngươi thử nói xem.
Trình Hoài dường như hơi do dự:
– Tống tiên sinh, trước khi tại hạ nói ra xin người hứa cho một điều.
Tống Thiên Hành nhếch môi cười nhẹ:
– Ngươi còn dám đặt điều kiến với ta…
Trình Hoài cười khổ:
– Con người ta chỉ một lần chết, thật ra chết cũng không đáng sợ lắm. Nhưng lần này tại hạ hồi đầu hướng thiện đoái công chuộc tội, không lẽ Tống tiên sinh còn chưa chịu thứ tha…
Tống Thiên Hành cười nhạt:
– Được rồi, ngươi cứ nói ra thử xem có đáng để ta hứa hay không…
Trình Hoài nói:
– Tống tiên sinh, sau khi tại hạ nói ra người phải bảo đảm sự an toàn cho ta.
Tống Thiên Hành cười nhẹ:
– Chỉ cần tin tức của ngươi đáng giá, không những ta bảo đảm sự an toàn mà còn cho ngươi một cơ hội làm lại cuộc đời.
Trình Hoài nói:
– Theo chỗ tại hạ tổng hợp từ những nguồn tin khác nhau thì chuyến này chúng lo đến Thái Hồ bất thần tấn công Kim Thang bảo!
Tống Thiên Hành nghe lạnh người, hỏi:
– Ngươi biết bao giờ chúng mới phát động tấn công không…
Trình Hoài nói:
– Chúng ra đi gấp gáp như vậy rất có thể sáng sớm đêm nay sẽ phát động tấn công!
Tống Thiên Hành hỏi:
– Bây giờ là giờ nào rồi…
Trình Hoài đáp:
– Bây giờ đã cuối giờ mùi.
Tống Thiên Hành trầm tư:
– Chiếc lồng sắt này còn chừng bao lâu nữa mới mở ra…
Trình Hoài đáp:
– Ít nhất phải nửa thời thần nữa.
Lúc này Nam Cung Tranh đã giải hết chất độc trong người, xốc lại chiếc áo, rồi nói:
– Tống tiên sinh, ngươi không thấy hành động của tên họ Trình này có điều khả nghi sao…
Tống Thiên Hành thở dài:
– Nam Cung cô nương, việc này hậu quả không nhỏ, bởi vậy thà là tin nó có thật còn hơn để nó xảy ra rồi trở tay không kịp. Sao… Không lẽ giải dược không kiến hiệu…
Nam Cung Tranh lắc đầu:
– Giải dược thì không giả, nhưng…
Trình Hoài chen lời:
– Nam Cung cô nương, giải dược đã không giả thì cô nương còn điều gì hoài nghi tại hạ…
Nam Cung Tranh trầm giọng nói:
– Họ Trình kia, ngươi thử nghĩ xem, trong Nhất Thống môn, thân phận của ngươi thế nào mà Lữ Dao Hồng phái ngươi ở lại, nội điểm này chưa đủ khả nghi sao…
Trình Hoài cười khổ:
– Ý cô nương muốn nói Lữ Dao Hồng để tại hạ lại mà không nghĩ đến việc tin tức bị lộ ra ngoài phải không…
Nam Cung Tranh gật đầu:
– Không sai! Lữ Dao Hồng là một con hồ ly thành tinh, điều ta nghĩ ra thì mụ nhất định phải nghĩ ra.
Trình Hoài phản đối:
– Việc này cũng do Vạn Sự Thông thành toàn, lời nói của y Lữ Dao Hồng không dám sai!
Nam Cung Tranh trầm tư:
– Con người của Vạn Sự Thông quả là thần bí khôn lường.
Quay sang Tống Thiên Hành, cô nói:
– Tống tiên sinh, lại lịch của tên Vạn Sự Thông này đến giờ ngươi vẫn chưa nhìn ra…
Tống Thiên Hành lắc đầu thở dài:
– Chưa thấy chút manh mối nào, con người của y cực kỳ lạ lùng, những hành động và lời nói của y không thể lấy những suy đoán bình thường mà đoán định được!
Nam Cung Tranh nói:
– Tống tiên sinh đưa thư của Từ đại hiệp ta xem thử.
Tống Thiên Hành hơi nhíu mày:
– Hiện thời nguy cơ chưa giải trừ, tại hạ đang định phá tường xông ra, Nam Cung cô nương chờ một lát…
Nam Cung Tranh thở dài:
– Có gấp cũng không gấp đến như vậy mà, Tống tiên sinh!
Tống Thiên Hành thở dài đưa thư của Từ Quân Lượng cho nàng.
Nam Cung Tranh xem thư, bất giác thần thái nàng biến cải cực kỳ thảm trọng. Chỉ thấy nàng nghiến răng quát lớn:
– Quả là quân vô sỉ!
Phong thư đã biến thành bột giấy bay lả tả.
Tống Thiên Hành trợn tròn mắt hỏi:
– Trong thư Từ đại hiệp nói thế nào…
Nam Cung Tranh chưa nguôi cơn giận:
– Tống tiên sinh chắc cũng có thể tưởng tượng được rồi, cần gì phải hỏi!
Tống Thiên Hành nghiêm giọng nói:
– Nam Cung cô nương, tại hạ xin nhắc cô nương một điều, có thể đó không phải là thư của Từ đại hiệp!
Nam Cung Tranh hơi sững người:
– Ý ngươi là rất có thể chàng bị bức bách viết phong thư này…
Tống Thiên Hành sắc mặt nghiêm trọng nói:
– Tại hạ nghĩ không còn giải thích nào hợp lý hơn nữa!
Nam Cung Tranh thở dài u oán nói:
– Chỉ mong là sự việc được như vậy.
Tống Thiên Hành ngững mặt lên nói:
– Trình Hoài, ngươi lập tức đi thả Thạch đảo chủ, ta ở đây sẽ phá tường ra.
Trình Hoài kinh hãi nói:
– Tống tiên sinh, việc thả Thạch đảo chủ, tại hạ lập tức thi hành, nhưng việc phá tường xin Tống tiên sinh chớ liều.
Tống Thiên Hành trầm giọng nói:
– Không cần phí lời nữa!
Trình Hoài cung kính nói:
– Được rồi, tại hạ đi ngay!
Tống Thiên Hành liếc nhanh về phía Nam Cung Tranh rồi nhìn lại mình, một người thì mặc trường bào của nam nhân, một người thì chỉ mặc áo lót bên trong, trông rất hoạt kê. Bởi vậy chàng gọi với tới Trình Hoài:
– Còn nữa, ngươi chuẩn bị sẵn y phục cho Nam Cung cô nương.
Tiếng nói cùng tiếng bước chân của hắn càng lúc càng xa dần.
Tống Thiên Hành nhìn Nam Cung Tranh nói:
– Nam Cung cô nương, thời gian rất cấp bách, chờ thêm nửa thời thần nữa, đành phải mạo hiểm phá tường mà ra thôi.
Nam Cung Tranh gật đầu nói:
– Ta tán thành!
Tống Thiên Hành nói tiếp:
– Nam Cung cô nương, túng thế tòng quyền, cô nương tạm thời núp sau lưng tại hạ, nhở có mai phục, tại hạ không thể phân tâm chiếu cố được.
Nam Cung Tranh hơi ngần ngừ một lát rồi vén áo leo lên lưng Tống Thiên Hành, đồng thời nhẹ nhàng vòng tay ôm cổ chàng.
Tống Thiên Hành bỗng cảm thấy một luồng khí nóng truyền khắp châu thân, đặc biệt hai vật mềm mềm tì trên lưng khiến chàng nhột nhạt vô cùng.
Tống Thiên Hành bất giác hít một hơi dài chân khí cố giữ bình tĩnh trong thâm tâm, rồi trầm giọng nói:
– Nam Cung cô nương, mau bế hô hấp đề tụ chân lực bảo hộ châu thân, đề phòng huyền công chân lực của tại hạ không đủ bao kín cho hai người.
Nam Cung Tranh tuy xuất thân từ “Thần Nữ môn” lại nữa vì chức nghiệp của nàng thường xuyên tiếp xúc với nam nhân, nhưng kiểu tiếp xúc da thịt quá thân cận với nam nhân như thế này thì quả là lần thứ nhất!
Mặc dù giữa Tống Thiên Hành và nàng đã từng diễn ra một màn giải “Nhủ căn huyệt” và mặc dù giữa hai người còn cách nhau tới vài lần vải, nhưng thứ hơi hớm đàn ông nồng lấn toát ra từ ngoài Tống Thiên Hành vẫn khiến nàng ngây ngất. Ngực đập thình thịch, tâm trí gần như mê loạn, đáp lại lời Tống Thiên Hành, nàng nói một cách hàm hồ:
– Ta biết… ta biết rồi…
Ngay lúc ấy bỗng đâu Trình Hoài vội vang trở lại kêu lớn:
– Tống tiên sinh, Tống tiên sinh, người chưa bắt đầu phá tường chứ…
Tống Thiên Hành đáp:
– Chưa! Có việc gì mà ngươi trở lại vậy…
Trình Hoài đáp:
– Suýt chút nữa tại hạ quên mất một việc quan trọng, chiếc lồng sắt này ba bên là vách đá, chỉ có phía chiếc giường là có thể phá ra được.
Tống Thiên Hành hừ lạnh một tiếng hỏi:
– Xem ra tình hình ở đây ngươi biết được cũng không ít!
Trình Hoài cười khổ:
– Tống tiên sinh chớ hiểu lầm, những việc này do Vạn Sự Thông trước khi bỏ đi dùng truyền âm nói cho tại hạ biết.
Tống Thiên Hành hơi trầm tư, hỏi tiếp:
– Hắn dùng truyền âm nói với ngươi chắc không chỉ có một việc này…
Trình Hoài đáp nhanh:
– Phải, hắn còn dặn tại hạ cố gắng ngăn cản Tống tiên sinh mạo hiểm phá tường, chừng không ngăn cản được thì chỉ hướng có thể phá mà ra.
Tống Thiên Hành nói:
– Được rồi, ngươi mau đi thả Thạch, Chu nhị lão ra, rồi ra ngoài chờ ta.
Trình Hoài “dạ” một tiếng, rồi chạy đi.
Nam Cung Tranh thở dài nói:
– Tên Vạn Sự Thông này thật không thể hiểu được, thực ra hắn thuộc loại người nào…
Tống Thiên Hành cười nhẹ:
– “Kiến quái bất quái, kỳ quái tự bại”! (Gặp điều kỳ lạ mà không lạ thì điều kỳ lạ sẽ không lạ nữa)! Hiện thời ta không nên phí tâm đi tìm hiểu con người đó thuộc loại người gì.
Nam Cung Tranh bỗng lái câu chuyện qua chủ đề khác:
– Tống tiên sinh định bao giờ đi Bắc Mang…
Tống Thiên Hành hơi sững người đáp:
– Chờ sau khi trở lại Kim Thang bảo xem tình hình rồi sẽ tính.
Nam Cung Tranh nói:
– Chừng đó ta cũng đi nữa.
Tống Thiên Hành gật đầu trầm giọng nói:
– Nam Cung cô nương chuẩn bị, tại hạ bắt đầu động thủ!
Tống Thiên Hành đá chiếc giường ra xa, tiếp đó y phục chàng bỗng phồng ra, căng như mặt trống. Thanh nhuyễn kiếm bỗng thẳng tuột như cán bút, mũi kiếm hình đầu rắn phát ra những tia kim quang tựa như con kim xà đang thè lè chiếc lưỡi màu vàng óng.
Nam Cung Tranh bám chặt trên lưng Tống Thiên Hành lúc này bỗng cảm thấy ba bên như có một luồng khí nặng nề ép lại, hô hấp không cần bế cũng tự động ngưng trệ.
Nam Cung Tranh nghĩ thầm:
– “Công lực của hắn còn cao hơn sự tưởng tượng của mình nhiều… ”
Tâm niệm của nàng chưa dứt thì bỗng “soạt” một tiếng, thanh nhuyễn kiếm đã đâm ngập vào vách sắt xâu cả thước.
Tống Thiên Hành nghĩ thầm:
– “Bức tường sắt này có hai lớp, độ dày hai lớp cộng lại chưa quá hai tấc, xem ra bên trong có sắp sẵn mai phục mười phần chắc chắn rồi”.
Quay đầu lại nói với Nam Cung Tranh:
– Cô nương cẩn thận ôm chặt cổ tại hạ!
Dứt lời, chàng rung tay một cái, bức tường sắt đã bị thanh kiếm khoét một lỗ tròn đường kính chừng năm sáu thước. Một loạt tiếng lách cách vang lên, tiếp sau đó là một vầng khí đen ngòm cùng một thứ nước tanh nồng túa ra bao trùn lấy hai người.
Nói thì chậm, kỳ thực sự việc diễn ra chỉ trong nháy mắt. Chỉ thấy Tống Thiên Hành nhẹ rung thanh kiếm, thân hình như mũi tên rời nỏ bắn xẹt qua lỗ hổng!
Bởi công lực của chàng đã vận đến cực điểm, lại thêm phía trước có thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn mở đường, nên đã phá luôn hai lần vách nữa, lọt sang gian mật thất thứ ba, thân hình chàng mới dừng lại.
Lúc này, độc khí đã nhanh chóng lan tỏa khắp nơi…
Tống Thiên Hành không kịp suy nghĩ nhiều, đạp cửa xông ra hành lang phóng mình lướt đi, miệng không ngừng gọi lớn:
– Trình Hoài! Trình Hoài đâu! Mau đến dẫn lộ!
Bởi chàng không thông thuộc đường đi lối lại, thêm nữa sợ chạm phải cơ quan khác sinh thêm phiền toái, mặt khác độc khí đuổi tới sau lưng, không thể đứng đó mà không chạy. Bởi vậy giọng nói của chàng lộ vẻ khẩn trương cực độ.
Ở một góc rẽ bên trái vọng lại giọng Trình Hoài:
– Tống tiên sinh, tại hạ Ở đây!
Tống Thiên Hành dừng chân hỏi:
– Thông đạo có gài đặt cơ quan, ngươi phải cẩn thận…
Trình Hoài vội ngắt lời:
– Tống tiên sinh cứ yên tâm mà đi, cơ quan đã ngừng hoạt động rồi!
Tống Thiên Hành không nói gì thêm, chàng vội vàng phóng tới chỗ Trình Hoài, vừa lúc ấy, Thạch Vô Kỵ cùng Chu Chấn Bang cũng từ phía thạch lao chui ra.
Bốn người nhìn nhau, người nào người nấy không ra nhân dạng nữa.
Thạch Vô Kỵ không dằn được, nghiến răng nói:
– Con yêu phụ Lữ Dao Hồng này, sẽ có một ngày lão phu lột da ngươi mới trả được mối thù này!
Tống Thiên Hành cười gượng:
– Lão ca ca khoan nổi giận, độc khí sẽ tràn tới đây trong giây lát, mọi người mau mau rời khỏi chốn này.
Quay sang Trình Hoài, chàng trầm giọng nói:
– Trình Hoài! Mau dẫn lộ!
Trình Hoài nghe nói độc khí sẽ tràn tới trong giây lát, vội vàng ôm quần áo Nam Cung Tranh quay mình bước lẹ.
Có Trình Hoài dẫn đường, trong chốc lát mọi người đã ra khỏi Minh Hiếu Lăng.
Trình Hoài lúc này mới thở dài một tiếng như cất được gánh nặng, quay lại hỏi:
– Nam Cung cô nương không bị thương chứ…
Nam Cung Tranh mỉm cười đáp:
– Không những ta không bị thương tích gì mà còn được đại khai nhãn giới, xem thần công cái thế của Tống tiên sinh biểu diễn một màn ngoạn mục.
Tống Thiên Hành khiêm tốn nói:
– Nam Cung cô nương quá khen…
Vừa nói chàng vừa đón lấy mớ quần áo trên tay Trình Hoài, rồi đưa cho Nam Cung Tranh, chàng hạ giọng nói:
– Cô nương ra sau vách đá kia thay y phục…
Nam Cung Tranh mình mặc trường bào của Tống Thiên Hành nên ngại ngần không dám bước xuống lưng chàng, bởi vậy suốt từ lúc rời địa thất tới giờ vẫn bám cứng trên lưng Tống Thiên Hành. Nguyên nàng định thay đổi y phục trước rồi mới cùng mọi người thoát khỏi Minh Hiếu Lăng, nhưng vì độc khí tràn đến nên không có thì giờ nữa.
Trước mặt một đám nam nhân như vậy nàng cũng đành muối mặt tuột khỏi lưng Tống Thiên Hành, vơ vội mới áo quần trong tay Tống Thiên Hành, đỏ mặt cúi đầu bước nhanh ra sau vách đá.
Mọi người cố quay đi để Nam Cung Tranh bớt thẹn, đồng thời kể sơ lược diễn biến đối với song phương.
Nam Cung Tranh trở lại đưa trả trường bào cho Tống Thiên Hành, nhẹ xá chàng một cái, rồi nói:
– Tống tiên sinh, đại ân không dám nói lời cảm tạ, ân tình này nguyện khắc cốt ghi tâm.
Tống Thiên Hành chưa kịp mặc lại trường bào, vội xua tay nói:
– Nam Cung cô nương… việc nhỏ mọn như vậy có đáng gì để gọi là đại ân!
Thạch Vô Kỵ cũng cười nhẹ nói:
– Người nhà với nhau, Nam Cung cô nương khách sáo làm chi.
Tống Thiên Hành mặc xong trường bào ngước mặt nhìn trời, rồi nói:
– Bây giờ khoảng giờ thân, chúng ta lập tức trở vào thành, gửi thư cấp báo cho Kim Thang bảo, với cước trình của Bạch Long câu, hy vọng ta sẽ đến kịp Kim Thang bảo lúc nửa đêm.
Lúc này Trình Hoài đã bước tới trước, nhìn Tống Thiên Hành nở một nụ cười cầu tài, nói:
– Tống tiên sinh quả là thần nhân, trong tình thế nguy hiểm như vậy, trên lưng còn cõng thêm một người mà trường bào không dính một chút độc chất!
Tống Thiên Hành cười nhạt:
– Ngươi nhắc nhở ta giải huyệt đạo ngươi chứ gì…
Trình Hoài cười bẻn lẽn:
– Tống tiên sinh thông minh thật, tại hạ quả thực…
Tống Thiên Hành ngắt lời nói:
– Điều ta hứa nhất định sẽ thực hiện.
Vừa nói vừa xuất thủ như điện giải trừ kềm chế trên người Trình Hoài, đồng thời trầm giọng nói:
– Phật dạy bỏ đao đồ tể có thể lập tức thành Phật, mong rằng từ nay về sau ngươi làm lại cuộc đời. Nếu tin tức ngươi cung cấp lần này chính xác ta sẽ bỏ qua hết việc cũ, lần này ngươi có thể đi theo Thạch đảo chủ đến Kim Thang bảo chờ cơ hội góp phần phục hưng Thúy Hoa thành. Lời của ta đến đây là hết, còn quyết định thế nào là do ngươi!
Trình Hoài cúi đầu nói nhỏ:
– Tại hạ tội nghiệt tày trời, từ nay về sau xin Tống tiên sinh an bài chọ..
Tống Thiên Hành gật đầu:
– Được rồi, cứ như vậy mà làm, ta đi trước đây!
Nhìn Thạch Vô Kỵ và Chu Chấn Bang chàng khẽ gật đầu, rồi phóng mình lên ngọn cây lướt đi.
Tống Thiên Hành nóng lòng vì sự an nguy của Kim Thang bảo nên ngại ngần giữa thanh thiên bạch nhật làm kinh thế hãi tục, thi triển môn khinh công thượng thừa “Thiên mã bộ đình xúc địa đại pháp” phóng mình đi.
Thạch Vô Kỵ nhìn Tống Thiên Hành biến mình sau rặng cây, quay sang Chu Chấn Bang thở dài nói:
– Sóng Trường Giang lớp sau nhồi lớp trước. Chu lão nhi, lớp già như lão với ta chắc đến lúc hưu trí được rồi.
Chu Chấn Bang chớp chớp độc nhãn, cười đáp:
– Không ngờ một người cao ngạo như Thạch đảo chủ cũng có lúc chịu phục người khác.
Thạch Vô Kỵ cười nói:
– Không sai! Đến cả ta cũng không tưởng được lại xảy ra chuyện tương tự. Nhớ năm ấy ta tranh hai chữ “Trường Xuân” với lão đạo sĩ mũi trâu mà sư phụ Tống lão đệ với Trường Xuân chân nhân cùng nhau đến Trường Xuân đảo ấn chứng võ công. Ta tuy lần lượt bị bại dưới tay lão nhưng thật tình ta không phục. Ngược lại giờ đây đối với đồ đệ người, ta tâm phục khẩu phục. Chu lão nhi, đó có phải là báo ứng không…
Nam Cung Tranh chen lời:
– Thạch đảo chủ, chúng ta cũng đi thôi.
Thạch Vô Kỵ gật đầu:
– Đúng rồi, ta cũng mau đuổi theo, chớ để tiểu tử đó một mình hứng chịu phong ba…
* * * * *
Ngày hôm đó, lúc lên đèn, trên Tụ Anh các thuộc Thần Cơ đường, “Vạn Lý Phi Hồng” Vân Thiết Thành cùng “Oải Kim Cang” Thạch Vô Hậu đang đứng dựa lan can nhìn ngư hỏa thoắt chớp thoắt tắt trên mặt Thái Hồ. Cả hai người theo đuổi một tâm sự riêng, không ai nói với ai lời nào.
Bỗng Thạch Vô Hậu chau mày nói:
– Thiết lão, dường như đêm nay có một cái gì đó không bình thường.
Vân Thiết Thành mắt vẫn thẫn thờ nhìn mặt hồ, hờ hững đáp:
– Vậy sao…
Thạch Vô Hậu nói:
– Thiết lão, ngươi không thấy hỏa ngư trên mặt hồ ít hơn thường ngày không…
Vân Thiết Thành cười nhạt nói:
– Nhưng thực tế, đêm nay ngư thuyền trên mặt hồ lại nhiều gấp đôi ngày thường.
Thạch Vô Hậu ngẩn người:
– Thiết lão…
Vân Thiết Thành mỉm cười chận lời:
– Thạch lão, lão gọi ta thêm một tiếng “Thiết lão” nữa chắc Vân Thiết Thành này Vũ lâm đăng tiên mất!
Thạch Vô Hậu có ý thẹn:
– Vân bảo chủ, bởi mọi người gọi ngươi như vậy nên ta cũng quen miệng gọi theo.
Kỳ thực ta tuy lớn hơn lão vài tuổi nhưng thuận miệng gọi lão là “Thiết lão” cũng không có gì quá đáng.
Lão bỗng phá lên cười tiếp:
– Huống chi lão đã là thông gia với gia huynh.
Nhắc tới hai chữ “thông gia” thần sắc Vân Thiết Thành bỗng tối hẳn đi, lão cố nén tiếng thở dài, nhưng hơi thở lão vẫn nặng nề lạ.
Thạch Vô Hậu cười vẻ có lỗi:
– Thành thật cáo lỗi, lẽ ra ta không nên nhắc đến việc thương tâm ngày cũ. Thôi thì nói đến việc chính vậy! Chắc lão đã nhận được tin tức gì…
Vân Thiết Thành sắc mặt dàu dàu đáp:
– Tin tức đặc biệt thì không có, nhưng tổng hợp từ những dấu hiệu khác nhau, có thể đêm nay sẽ gặp ít nhiều phiền hà.
Thạch Vô Hậu sáng mắt nói:
– Vậy thì còn gì bằng, ta đang tìm cái gì làm cho giãn gân giãn cốt đây.
Vân Thiết Thành thở dài:
– Nhưng sao phía Kim Lăng hai ngày nay mà không thấy có tin tức gì…
Thạch Vô Hậu cười tin tưởng:
– Vân bảo chủ yên tâm, có thầy tớ Tống lão đệ, thêm gia huynh góp sức, chẳng sợ gì chuyện sơ thất. Còn ở đây, nếu đã phát hiện gì lạ thì phải sớm chuẩn bị mới được.
Vân Thiết Thành nói:
– Chẳng giấu chi Thạch lão, ta đã âm thầm hạ lệnh tăng cường giới bị, mặt khác cũng đã thông báo tình hình cho Lý tiền bối rồi.
Chợt thấy dưới lầu có bóng người thấp thoáng, Vân Thiết Thành trầm giọng hỏi:
– Ai đó… Đứng lại!
Bóng người đứng yên cung kính đáp:
– Bẩm bảo chủ, thuộc hạ là Chương Minh!
Vân Thiết Thành nghiêm giọng hỏi:
– Có việc chi mà dám tự chuyên xông vào trọng địa Thần Cơ đường…
Chương Minh cúi mình đáp:
– Bẩm bảo chủ, thuộc hạ thừa lệnh Chu tổng tuần kiểm có việc cần diện báo bảo chủ.
Vân Thiết Thành dịu giọng:
– Được rồi, ngươi lên đây!
Chương Minh chạy vội lên lầu báo cáo:
– Bẩm bảo chủ, trong vòng tường phía Đông vừa bắt được một lão tửu quỷ.
Vân Thiết Thành sững người:
– Có việc như vậy sao…
Thạch Vô Hậu nóng nảy hỏi:
– Có hỏi qua lai lịch của y chưa…
Chương Minh cung kính đáp:
– Lão già say như ngây như dại, miệng cứ lẩm bẩm không đầu không đuôi…
Vân Thiết Thành nhíu mày:
– Một lão già say đến không nói nổi một câu cho rõ ràng mà có thể vượt qua bờ tường cao từng ấy thì quả là việc không bình thường.
Thạch Vô Hậu hỏi tiếp:
– Lão tửu quỷ hình dạng thế nào…
Chương Minh đáp:
– Lão nhân mập mạp, trắng trẻo, râu tóc bạc trắng hết nhưng không đoán được chừng bao nhiêu tuổi…
Thạch Vô Hậu hơi chấn động hỏi tiếp:
– Có phải lão mặc trường bào màu xám, hông đeo một chiếc tửu hồ lô sơn đỏ…
Chương Minh gật đầu lia lịa:
– Phải! Phải! Không sai chút nào.
Vân Thiết Thành nhìn Thạch Vô Hậu ngạc nhiên hỏi:
– Thạch lão biết người này…
Thạch Vô Hậu mỉm cười:
– Nếu ta suy đoán không lầm thì người này mười phần chắc chín là Tửu Quái “Tửu Di Lạc” Đổ Thiếu Khang!
Vân Thiết Thành “ồ” lên một tiếng kinh ngạc nói:
– Vậy ta mau đi xem thử! Chương Minh, lão hiện giờ ở đâu…
Chương Minh đáp:
– Lão nhân hiện giờ ở Minh Kính lâu.
Vân Thiết Thành ngạc nhiên:
– Minh Kính lâu… Sao lại mang lão đến chấp pháp đường… Mau lên, ngươi đi thông báo cho Chu tổng tuần kiểm lập tức mời lão đến Tứ Hải đường!
Thạch Vô Hậu ngăn lại nói:
– Khoan đã! Lão tửu quỷ già điên cứ để lão điên thêm một lát cũng không sao.
Vân bảo chủ bất tất nóng lòng.
Vân Thiết Thành nói:
– Nhưng người ta là tiền bối cao nhân…
Thạch Vô Hậu đáp:
– Không sai! Người này đứng giữa hai phái chính tà, nay đến đây là địch hay bạn hiện còn chưa rõ được!
Vân Thiết Thành nói:
– Bất luận thế nào, ta cũng phải đến xem cho biết.
Bỗng dưới lầu có bóng người, một giọng nói vọng lên:
– Bẩm bảo chủ, trung tâm thông tin có tin cấp báo!
Vân Thiết Thành hỏi gấp:
– Cấp báo ở đâu tới…
Giọng nói vọng lên đáp:
– Tống tiên sinh gởi từ Kim Lăng!
Vân Thiết Thành dục:
– Mau mang lên đây…
Nháy mắt sau, bức mật thư được dâng lên, Vân Thiết Thành vội vã xem thư, sắc mặt lão bỗng thảm biến đưa phong thư cho Thạch Vô Hậu nói:
– Thạch lão xem thư!
Thạch Vô Hậu vừa đọc thư xong, cười lạnh nói:
– Trận này coi vậy mà cũng khá náo nhiệt đó!
Quay nhìn Vân Thiết Thành lão nghiêm nghị nói:
– Sách có câu “nước đến đắp bờ, giặc đến tướng ngăn”. Vân bảo chủ chớ quá lo lắng, thực lực Kim Thang bảo hiện giờ việc bảo toàn không thành vấn đề.
Vân Thiết Thành không giấu vẻ lo âu:
– Thạch lão còn có điều chưa biết, địch nhân phen này kéo hết lực lượng tấn công vào Kim Thang bảo, chỉ có Lý tiền bối, Thạch lão tọa trấn…
Thạch Vô Hậu nói:
– Còn Cổ tiên tử…
Vân Thiết Thành ngắt lời:
– Trưa hôm qua Cổ tiên tử có việc ra ngoài, đến giờ chưa thấy trở về.
Thạch Vô Hậu trầm tư:
– Giờ đã vào canh, địch phương chắc chưa phát công. Tống lão đệ chắc chắn khoảng nửa đêm về tới đây, vậy ta chỉ còn cách tận lực chống đỡ, tìm cách giảm thiểu thương vong.
Vân Thiết Thành nói:
– Ta cũng nghĩ như vậy.
Thạch Vô Hậu tiếp:
– Vậy Vân bảo chủ mau đi gặp Lý tiền bối, nói rõ nguy cơ trước mắt, xem có thể đi mời một vị lão ni ở Tử Kim am đến trợ lực không.
Vân Thiết Thành mừng rỡ:
– Phải rồi, Thạch lão không nhắc thì ta quên mất vị thần ni này rồi!
Thạch Vô Hậu mỉm cười:
– Gấp không bằng nhanh, Vân bảo chủ mau đi Thính Đào hiên, còn lão tửu quỷ để ta đối phó!
Dứt lời lão quay mình bước đi!
Vân Thiết Thành quay sang người đưa thư:
– Lập tức thông tri trực nhật. Đường chủ, dùng phương pháp bí mật nhanh nhất thông báo toàn thể nhân viên bản môn từ Đường chủ trở lên, cùng nhị vị Trưởng lão Thúy Hoa thành, Hắc Bạch song sát, Vũ Văn đại hiệp toàn thể mọi người trong vòng nửa tuần hương phải tập trung về Từ Anh các!
Người đưa thư dạ lớn một tiếng phóng mình đi ngay.
Vân Thiết Thành không có thời gian đi bằng thang lầu, từ trên lan can phóng mình xuống đất giở khinh công chạy về phía Thính Đào hiên.
Lại nói Thạch Vô Hậu chạy vội đến Tứ Hải đường, lão kinh ngạc thấy nơi đây vắng lặng không một bóng người. Vừa lúc Chương Minh ở đâu hớt hãi chạy tới:
– Thạch lão. Bảo chủ còn chưa tới sao…
Thạch Vô Hậu đáp:
– Bảo chủ phải một lát nữa mới tới được! Còn tên tửu quỷ đâu…
Chương Minh đáp:
– Lão tửu quỷ không chịu rời chấp pháp đường!
Thạch Vô Hậu nhíu mày:
– Tại sao…
Chương Minh thưa:
– Lão… lão nói, đã mang lão đến chấp pháp đường giờ tùy tiện kêu lão đi ra, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!
Thạch Vô Hậu bật cười:
– Các ngươi không thể khiêng lão đi sao…
Chương Minh gượng cười:
– Chúng tôi bốn người xúm lại còn không nhắc được một cánh tay của lão nữa là…
Thạch Vô Hậu hơi trầm tư ngoắc Chương Minh lại gần kề tai nói nhỏ mấy câu.
Chương Minh mặt rạng rỡ chạy đi. Thạch Vô Hậu cười lớn bước đi về phía Minh Kính lâu.
Minh Kính lâu là nơi dành để dùng hình phạt đối với những kẻ phạm quy, bởi vậy nơi đây lúc nào cũng được bao quanh bởi một không khí thâm nghiêm âm trầm, người nhát gan đến đây không khỏi ớn lạnh xương sống!
Đặc biệt đêm nay, Chấp pháp đường, đường chủ đã đến Thần Cơ đường nghị sự, các nhân viên khác đều ra ngoài có nhiệm vụ, trong Chấp pháp đường chỉ còn bốn người. Giờ Chương Minh lại bị phái đi.
Hiện thời trong đại sảnh của Minh Kính lâu chỉ còn lại ba người, trước hai hàng hình cụ xếp ngay ngắn, một lão nhân râu tóc trắng xóa, thân hình tỏa mùi rượu nồng nặc, nằm ngửa trên viên lầu, ngáy vang. Còn ba tên chấp sự thì đang nhìn nhau bối rối không biết phải làm sao.
Khi Thạch Vô Hậu chấp tay sau lưng an nhàn bước vào, ba tên chấp sự vội vã bước tới vẫy chào:
– Tiểu nhân tham kiến Thạch lão…
Thạch Vô Hậu mỉm cười khoát tay ra hiệu đừng làm ồn, bước đến gần lão tửu quỷ, đoạn dừng chân cao giọng kêu:
– Này, lão đầu, tỉnh dậy thôi!
Lão tửu quỷ nhướng đôi mắt lèm nhèm “xí” một tiếng dài nói:
– Ngươi mới cần tỉnh dậy đó, người ta tỉnh táo như vầy cần gì phải tỉnh dậy?
Thạch Vô Hậu mỉm cười nói:
– Phải rồi, uống rượu say thì đâu còn là người nữa!
Lão tửu quỷ khoái chí đáp nhanh:
– Đúng lắm, lão phu uống rượu có bao giờ say.
Thạch Vô Hậu mỉm cười, khích:
– Nhưng uống say rồi ở đây ăn vạ đâu phải là ta!
Lão tửu quỷ trợn mắt:
– Ai uống say rồi tới đây ăn vạ? Lão phu đang ngủ ngon ngoài bờ tường, các ngươi cõng lão phu vô đây chứ ai?
Thạch Vô Hậu cố nén tiếng cười nói:
– Đừng tự dát vàng vào mặt mình nữa! Theo chỗ ta biết thì ngươi làm người ta tưởng lầm là quân ăn cắp vặt nên lôi vào đây…
Lão tửu quỷ hùng hổ ngồi ngay dậy quát:
– Giỏi cho lão tiểu tử dám nhục mạ lão phu!
Thạch Vô Hậu mỉm cười nói tỉnh như không:
– Mình tự hạ mình trước người ta mới dám hạ nhục mình, cửa lớn không chịu đường đường chính chính mà vào ai biểu lại chui tường khoét vách!
Lão tửu quỷ nhảy dựng dậy điểm mặt Thạch Vô Hậu nói:
– Lão tiểu tử, ngươi còn dám mở miệng mắng người thì đừng trách lão phu không khách sáo!
Thạch Vô Hậu cười:
– Quả nhiên chưa say, nhưng ngươi làm sao lại phải leo tường mà vào?
Lão tửu quỷ đảo mắt, nói:
– Leo tường mà vào? Một bức tường như vậy mà lão phu phải leo mới vào được sao?
Thạch Vô Hậu cười lớn:
– Không lẽ ngươi bay vào sao?
Lão tửu quỷ cười ngạo nghễ:
– Tuy không phải là bay nhưng cảm giác cũng gần như vậy!
Thạch Vô Hậu hỏi:
– Vậy ngươi nói ra nghe thử!
Lão tửu quỷ phấn chấn hẳn lên:
– Lão phu bị mụ bạn ném vào!
Lão vừa dứt lời ba tên chấp sự chấp pháp đường bụm miệng cười khúc khích:
– Như ngươi mà cũng có bạn đường nữa sao?
Lão tửu quỷ trợn trừng cặp mắt say lờ đờ nói:
– Ngươi đừng giở giọng khinh người kiểu đó.
Dừng một lát bỗng lão trở nên hăng hái lạ thường, nói văng cả bọt mép:
– Nói đến mụ bạn ta, tuy gọi là mụ nhưng kỳ thực xem mụ còn rất trẻ, không những trẻ mà còn đẹp nữa, chỉ nội ngoại hiệu của y cũng đủ làm người ta nghe mà rụng rời, lão tiểu tử có thích nghe không?
Thạch Vô Hậu cười nhẹ:
– Thì ta đang nghe đây.
Lão nhân say, nức một tiếng rồi nói:
– Ngoại… ngoại hiệu của y là… là “Câu Hồn yêu nữ”…
Thạch Vô Hậu ngửa mặt cười dài, nói:
– Đổ Thiếu Khang, ngươi không chịu lấy gương soi mình mà xem. Lữ Dao Hồng có khi nào lại đi thèm một lão già vừa xấu vừa hôi như ngươi!
Lão tửu quỷ sửng người, hỏi:
– Ngươi… ngươi là ai? Sao nhận ra ta?
Thạch Vô Hậu cười nhẹ:
– Có gì đâu, đương kim võ lâm nói về uống rượu thì còn ai hơn ngươi nữa…
Lão tửu quỷ Đổ Thiếu Khang trợn mắt nói:
– Nhưng ta không nhận ra ngươi!
Thạch Vô Hậu đáp:
– Đương nhiên là ngươi không nhận ra ta, nhưng ta nhắc đến một người chắc là ngươi biết!
Đổ Thiếu Khang hỏi:
– Ai?
Thạch Vô Hậu đáp:
– Trường Xuân đảo chủ Thạch Vô Kỵ!
Đổ Thiếu Khang bật cười ha hả nói:
– Ô, ta biết rồi, ngươi là bào đệ của Thạch đảo chủ kêu bằng… cái gì nào… “Oải kim cương” Thạch Vô Hậu!
Thạch Vô Hậu cười lạnh:
– Thật quý hóa quá, ngươi cũng có nghe nói tới kẻ hèn này.
Đổ Thiếu Khang hừ nhẹ nói:
– Lão tiểu tử, ngươi đã biết lão phư là ai mà còn dám giở giọng bỡn cợt!
Thạch Vô Hậu nói:
– Ta không hề bỡn cợt, đây là Kim Thang bảo, không phải là nơi thị tứ mà ai muốn vào ra tùy ý!
Đổ Thiếu Khang nói:
– Đây là Kim Thang bảo của Vân Thiết Thành, ngươi có thể tác chủ được sao?
Thạch Vô Hậu đáp:
– Hiện thời ta đại diện cho Vân bảo chủ, đương nhiên có thể tác chủ.
Đổ Thiếu Khang hừ nhẹ:
– Ngươi là đại diện cho Vân bảo chủ thì càng hay, lão phu hỏi ngươi tại sao người của các ngươi lại mang ta đến đây?
Thạch Vô Hậu đáp:
– Hừ, lẽ ra ngươi tự hỏi mình thì đúng hơn, chưa nói tới việc ngươi tự hạ mình trèo tường, khoét vách như phường đạo tặc, người ta cũng đã lấy lễ mời ngươi tới lễ tân đường…
Đổ Thiếu Khang cũng đốp chát:
– Bắt hổ dễ, tha hổ khó, không lẽ điều đó mà ngươi cũng không hiểu?
Bỗng đâu mùi rượu thơm lừng theo gió đưa lại, Đổ Thiếu Khang chun mũi hít hít nói:
– Hảo tửu! Hảo tửu!
Thạch Vô Hậu thản nhiên nói:
– Đó là thứ Hoa điêu để trên ba mươi năm, ngươi có muốn uống không?
Đổ Thiếu Khang đảo đôi mắt một vòng nói:
– Không muốn uống thì ta cất công tới Kim Thang bảo làm chi?
Thạch Vô Hậu cười lớn:
– Vậy hả, thì xin mời theo ta đến lễ tân đường.
Thạch Vô Hậu nói xong là quay người bước nhanh, dường như lão mười phần chắc chín Đổ Thiếu Khang sẽ đi theo lão vậy.
Kể cũng lạ, lão tửu quỷ này nói hết lời kể cả khênh cũng không chịu đến lễ tân đường, giờ này tự động ngoan ngoãn chạy theo Thạch Vô Hậu.
Thì ra lúc nãy Thạch Vô Hậu nói nhỏ vào tai Chương Minh chính là dùng “Mỹ tửu kế” để dẫn dụ Đổ Thiếu Khang.
Vừa vào tới Tứ Hải đường, Đổ Thiếu Khang đã thét lên:
– Rượu đâu? Rượu đâu?
Thạch Vô Hậu mỉm cười nói:
– Hiện thời ngoài chợ thứ Hoa điêu để mười năm còn không có, ngươi tưởng thứ để trên ba mươi năm dễ dàng uống được hay sao?
Đổ Thiếu Khang đảo mắt một vòng, hạ giọng:
– Ta lấy tin tức liên quan đến sự sinh tử tồn vong của Kim Thang bảo để đổi lấy rượu uống, thế nào?
Thạch Vô Hậu lạnh lùng:
– Ngươi muốn chỉ việc Nhất Thống Môn đêm nay dốc lực lượng tấn công Kim Thang bảo chứ gì?
Đổ Thiếu Khang ngơ ngác:
– Ngươi… các ngươi đã biết hết rồi?
Thạch Vô Hậu đáp:
– Ừ…
Đổ Thiếu Khang cào tai gãi má nói:
– Vậy… vậy thì phải làm sao?
Thạch Vô Hậu mỉm cười dịu giọng:
– Bây giờ thế này, ngươi có thể tỏ rõ thái độ trước rồi ta có thể lạm quyền quyết định…
Đổ Thiếu Khang ngắt lời:
– Ngươi không biết ta có rượu vạn sự sung túc sao? Chỉ cần có rượu uống thì ta sẽ giúp cho các ngươi mà.
Thạch Vô Hậu nói:
– Nguyên ta cứ tưởng ngươi làm thám thính cho Lữ Dao Hồng chứ!
Đổ Thiếu Khang xua cả hai tay nói:
– Không có! Không có! Nói thật tình, ta định lấy tin tức này đổi lấy hai vò Hỏa điêu. Nhưng bây giờ thì phải bán mạng già mới có được rượu uống!
Thạch Vô Hậu mỉm cười nói:
– Sự tình cũng chưa nghiêm trọng đến như vậy, Kim Thang bảo chưa chắc đã cần đến lực lượng của ngươi, sở dĩ ta phải hỏi trước như vậy là vì sợ ngươi bị Lữ Dao Hồng thu dụng mà thôi! Ngươi không cần phải sợ mất mạng.
Đổ Thiếu Khang đập bàn quát lớn:
– Lão tiểu tử! Ngươi nói gì vậy? Đổ Thiếu Khang này, khi đã uống rượu tất phải bán mạng cho người, đó là nguyên tắc hành động của ta xưa nay đó.
Thạch Vô Hậu nghiêm mặt nói:
– Được rồi! Một lời làm chắc, chỉ cần ngươi không hối hận thì rược của Kim Thang bảo đủ cho ngươi uống nửa đời còn lại.
Đổ Thiếu Khang nuốt nước bọt đánh ực một tiếng nói:
– Thôi đừng vòng vo nữa, mau đem rượu tới…
Lão chưa dứt lời đã nghe tiếng chuông báo động cùng tiếng hô hoán dậy lên, rõ ràng trong bảo đã phát hiện bóng dáng địch…
Đổ Thiếu Khang biến sắc mắng:
– Giỏi cho tiểu quỷ, còn lẹ tay hơn cả ta!
Quay sang Thạch Vô Hậu, lão nói:
– Lão tiểu tử mau đem rượu tới, ngươi nên biết ta uống rượu càng đã cơn nghiền thì công lực cang sung mãn.