Căn Bệnh Mang Tên Em - Điềm Thố Ngư

Chương 9: [Vọng tưởng] Em là cô nhóc câm đấy hả?



Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

“Không phải anh mang theo ô rồi à?”

Phạm Mạnh Minh quay đầu thì thấy Giang Vọng đi vào, mái tóc đen ướt sũng, trên xương quai xanh có mảng nước lớn.

Giang Vọng không đáp lời, để rượu lên bàn trà.

Phạm Mạnh Minh không thắc mắc vấn đề này nữa, trái lại lại tiếp tục làm phiền Hứa Ninh Thanh: “Anh Hứa à, người vừa rồi là em gái kiểu nào vậy, thật sự là em gái hay em gái anh có ý xấu vậy?”

Hứa Ninh Thanh nhẹ nhàng nghiến răng: “Mày đoán xem?”

Phạm Mạnh Minh nghiêm túc suy nghĩ một phen: “Em cảm thấy lấy nhân phẩm của anh thì khả năng là em gái mà anh có ý đồ xấu lớn hơn.”

Hứa Ninh Thanh trực tiếp đá một cước vào ghế cậu ta.

Phạm Mạnh Minh vốn dĩ đã béo, không giữ được thăng bằng, tay khua khua ở không trung mấy cái cũng không tóm được vật gì để chống đỡ, một đống thịt mỡ đập trên nền đất.

“Hứa Ninh Thanh!” Phạm Mạnh Minh vỗ bụng, nổi giận, “Anh tàn nhẫn thật đấy!”

Hứa Ninh Thanh nâng cậu ta dậy liếc mắt nhìn một cái, gằn từng chữ cảnh cáo: “Em gái ruột của tôi.”

Thật ra là em họ, nhưng trong lòng Hứa Ninh Thanh Thời Niệm Niệm không khác nào em gái ruột.

“Sao lại là em gái ruột, anh không phải là đại thiếu gia có một không hai của nhà họ Hứa sao ạ?” Phạm Mạnh Minh đứng lên, cười khoác bả vai hắn, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “À, là giọng của cô bé loli lần trước chơi game trong phòng anh.”

Hứa Ninh Thanh thờ ơ đáp lại một tiếng.

“Vậy không phải là giờ đang học cùng trường với anh Vọng sao?”

Giang Vọng ngước mắt lên từ màn hình di động, khoé môi hơi nhếch lên: “Ngồi cùng bàn với tôi”

“Fuck!” Phạm Mạnh Minh cảm thán.

Giang Vọng mở nắp bình, lấy một cái ly qua rót cho mình một ly rượu, ngửa đầu uống một ngụm, yết hầu lăn lộn lên xuống.

Phạm Mạnh Minh nhìn động tác của anh, đột nhiên hỏi: “Tai của anh như thế mà uống được rượu à?”

Vẻ mặt Giang Vọng vô cảm, mu bàn tay chống mặt cười: “Sao lại không được?”

“Lần trước đi bệnh viện kiểm tra lại bác sĩ nói sao, còn có hi vọng quay về đội không?” Hứa Ninh Thanh hỏi.

Lúc này Giang Vọng không nói chuyện.

Anh lấy thuốc ra, tay nửa chụm lại bật lửa, ánh lửa chiếu sáng đồng tử đen nhánh của anh.

Cách một ngày sau bố mẹ của Thời Niệm Niệm đến, ở tạm nhà của cậu.

Cô tan học về liền thấy Hứa Thục ôm em trai tán gẫu với mợ.

“Mẹ.” Cô gọi một tiếng, đổi dép lê đi vào cửa.

Mợ ngẩng dầu: “Hôm nay Niệm Niệm về sớm thật đấy.”

Hứa Thục ôm Thời Triết chỉ chỉ vào Thời Niệm Niệm, dịu dàng hỏi: “Tiểu Triết, nhìn xem đây là ai nào?”

Thời Triết với đôi mắt đen nhìn Thời Niệm Niệm trong chốc lát, sau đó cười rộ lên, vươn tay với cô, ngọt ngào gọi: “Chị.”

Thời Niệm Niệm cười bế cậu lên: “Tiểu Triết, cao…bao nhiêu rồi?”

Thời Triết nằm sấp lên đầu vai cô, không nói chuyện.

Thời Niệm Niệm: “Bố đâu ạ?”

Hứa Thục: “Ở cục không xin nghỉ dài hạn được, ngày mai ông ấy mới đến.”

“Chị có, món quà, muốn tặng em.” Thời Niệm Niệm ôm tiểu Triết nói.

Cô về phòng ngủ cầm cái hộp đựng tiền hình con cá heo nhỏ màu xanh đưa cho cậu bé, xoa xoa mái tóc mềm mại của em trai, giọng dịu dàng: “Có thích không?”

Thời Triết mềm mại nói: “Thích ạ.”

Lịch hẹn trước bác sĩ khám cho Thời Triết là vào giữa trưa mai, sáng ngày hôm sau Thời Niệm Niệm nói rõ tình huống với giáo viên rồi xin nghỉ một tiết tự học buổi trưa.

Cô vừa mới đi đến cổng trước thì liền nhìn thấy Giang Vọng một vai mang cặp sách lười biếng đi vào.

Cô nhớ tới cái ô lần trước kia.

Cô chạy đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn: “Ô, ở trong ngăn bàn của tôi.”

Câu này nói rất trôi chảy, không nói lắp nữa.

Giang Vọng “à” một tiếng, cũng không để ý đến chuyện này, anh liếc mắt nhìn giấy xin nghỉ màu vàng trong tay cô: “Muốn ra ngoài à?”

Cô gật đầu, nhón chân kéo cửa sổ chỗ bảo vệ, đưa tờ giấy xin nghỉ vào.

“Đi đâu vậy?”

“Đến…bệnh viện, với em trai.”

Giang Vọng đứng ở bên cạnh cô không đi, bảo vệ đứng ở cửa nhìn qua đơn xin nghỉ, đeo kính lên lấy một quyển sổ đăng kí rồi ghi vào.

Thời Niệm Niệm đứng trước cổng.

Trong chốc lát hai người không ai nói gì.

Một lát sau, Giang Vọng mới “chậc” một tiếng: “Bây giờ em đi rồi thì không phải là tôi đến trường không công sao.”

Lúc anh nói những lời này thanh âm vừa trầm thấp vừa chậm rãi, còn lộ ra chút ngả ngớn lại ngấm ngầm trêu ghẹo.

Bởi vì câu nói kia, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh, chạm đến ánh sáng nơi đáy mắt anh thì lại rất nhanh quay mặt đi.

Nếu là người khác, có lẽ Thời Niệm Niệm sẽ chẳng nghĩ nhiều chút nào, nhưng Giang Vọng luôn….nói mấy thứ linh tinh với cô, hơn nữa những lời này, cực kì mập mờ không rõ.

Hôm nay anh mặc đồng phục, cụp mắt nhìn cô, khoé miệng hơi nhếch, vẫn tản mạn lười biếng như ngày thường.

Cô không nói lời nào, nhưng đôi tai lại không cách nào che giấu mà đỏ lên.

Giang Vọng gãi gãi xương mày, thế mà lại không trì độn như anh nghĩ.

Anh vươn tay, đầu ngón tay mang theo nhiêt độ cơ thể nhẹ nhàng sượt qua vành tai đang nóng lên của cô, vén tóc mái nhạt màu dưới ánh mắt trời của cô ra sau tai.

Lúc này Thời Niệm Niệm không chỉ giống con thỏ bị hoảng sợ, cô sững sờ.

Đôi mắt mở to ra, từng chút một quay đầu lại nhìn Giang Vọng, rất nghiêm túc hỏi anh: “Anh làm…gì vậy?”

Giang Vọng bị phản ứng của cô chọc cười, từ từ nói: “Đỏ hết cả lên rồi, không nóng à?”

Thời Niệm Niệm không để ý đến anh, bảo vệ gác cổng cuối cùng cũng ghi xong đơn xin nghỉ, trưng ra một khuôn mặt “anime”* ra cho anh nhìn rồi vòng qua Giang Vọng đi ra cổng trường.

(*)Mẫn: Tui không hiểu được chỗ này, mọi người nếu ai biết thì hãy chỉ mình với nhé, xie xie.

Giang Vọng đứng tại chỗ mấy giây, liếm môi cười một cái, nhẹ nhàng chà sát ngón tay, như hiểu ra cái gì đó.

Anh theo sau, che trước mặt cô: “Đến bệnh viện nào vậy, tôi đi với em.”

Thời Niệm Niệm không nói một lời, vòng qua anh tiếp tục đi về phía trước.

Giang Vọng duỗi cánh tay dài ra, ôm lấy bả vai cô, thân mật kéo lại: “Em là cô nhóc câm đấy hả?”

Thời Niệm Niệm không biết tại sao anh ra khỏi trường như thế mà bảo vệ gác cổng lại không ngăn anh lại, cô cảm thấy có chút phiền muộn, cũng không có thói quen tiếp xúc như thế này với nam sinh.

Cô tránh khỏi tay anh, ôm cặp sách trước ngực.

Nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn…nói chuyện với anh.”

(Mẫn: Trời ơi hai con người này đáng yêu chết mất huhu)

“Vậy à?” Giang Vọng cúi người bước đến trước mặt cô, giọng điệu lười biếng, “Nhẫn tâm thế à?”

Ở cách đó không xa xe buýt cuối cùng cũng tới, Thời Niệm Niệm nhanh chóng đẩy anh ra, chạy chậm lên xe.

“Bệnh này không thể chữa khỏi trong thời gian ngắn được, tình huống này của cậu bé cũng không phải là do gặp phải bóng ma trong quá trình trưởng thành, mà là bệnh bẩm sinh, không dễ chữa được, người lớn cần phải có kiên nhẫn.”

Thời Niệm Niệm đứng ở một bên, Thời Triết nắm lấy một ngón tay của cô, lo lắng nhìn xung quanh.

“Không thể bởi vì cậu bé sợ hãi đám đông mà không để cậu bé tiếp túc với đám đông, vừa chỉ dẫn vừa tập luyện luôn luôn là phương pháp chữa trị hiệu quả nhất, phải thúc đẩy khả năng ngôn ngữ của cậu bé, bên cạnh đó, thay đổi một loại thuốc tôi kê cho dì, tuổi lớn hơn rồi thì đổi một thành phần càng hiệu quả hơn.” Bác sĩ nói.

Hứa Thục trao đổi với bác sĩ về vấn đề của tiểu Triết trong chốc lát, nói lời cảm ơn rồi ra khỏi phòng khám, bà cần đi lấy thuốc nên để Thời Niệm Niệm đưa em trai ra ngoài chờ.

“Tiểu Triết.”

Thời Niệm Niệm bế cậu bé lên, vóc dáng cô vốn không cao, Thời Triết cũng đã 6 tuổi, muốn bế lên cũng rất khó khăn.

“Đừng sợ nhé.” Cô nhẹ giọng nói, vỗ nhẹ lưng trấn an cậu bé.

Bệnh viện người đến người đi, chen chúc không chịu nổi, cả người Thời Triết đều ở trong trạng thái căng chặt.

Thời Niệm Niệm cẩn thận không để người khác đụng phải cậu, nhưng vẫn không cách nào tránh được, quai túi xách của một người phụ nữ không cẩn thận quẹt lên mặt Thời Triết.

Tiếng thét chói tai bén nhọn trong nháy mắt vang lên nơi sảnh lớn bệnh viện.

Không giống với tiếng khóc của một đứa trẻ mà hoàn toàn là tiếng thét chói tai để phát tiết.

Cứ liên tục như vậy, một tiếng lại một tiếng vang lên.

Ánh mắt mọi người xung quanh đều quay sang đây, người phụ nữ xách túi ngẩn người, nhưng thấy trên mặt đứa bé trai cũng không bị thương gì, “…Không sao chứ?”

“Không sao ạ.” Cô vội nói.

Cô ôm tiểu Triết ra bãi đất trống bên ngoài bệnh viện.

“Tiểu Triết, đừng, đừng sợ.”

Tiếng nói của cô quá nhẹ, căn bản không nghe rõ được giữa những tiếng thét chói tai không ngừng kia.

Những ánh mắt khác thường lướt qua, xen lẫn những tiếng bàn tán ríu rít.

Thời Niệm Niệm ngồi xổm trên mặt đất, nhẹ nhàng ôm tiểu Triết vào lòng, lẩm bẩm: “Đừng sợ mà, đừng sợ mà,có chị…ở đây rồi.”

Hiệu quả rất nhỏ.

Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, có một quầy bán kẹo hồ lô, những thanh kẹo màu đỏ tẩm đường bên ngoài loé sáng dưới ánh mắt trời, cực kì khiến người ta phải thèm thuồng.

Cô ôm lấy cậu bé lần nữa, đi qua mua một thanh cho cậu.

“Tiểu Triết, em xem xem.”

Hai ngón tay cô cầm kẹo lồ ô, nhẹ nhàng lắc lắc.

Cô vừa muốn đưa đến, Hứa Thục chạy tới từ phía sau, một phen đẩy Thời Niệm Niệm ra, bế Thời Triết lên.

Thời Niệm Niệm không cầm chắc, kẹo hồ lô rơi xuống, nhiệt độ mặt đất hơi cao nên rất nhanh đã hoà tan thành một vũng nước đường.

“Sao lại thế này, sao tiểu Triết lại đột nhiên như vậy?” Hứa Thục cau mày hỏi.

“Vừa nãy, bị…bị người…”

Cô còn chưa nói xong thì Hứa Thục đã mất kiên nhẫn ngắt lời cô: “Được rồi, mau về thôi, ở đây đông người quá.”

Bà vỗ cái ót của Thời Triết rồi bước nhanh đến bãi đỗ xe.

Thời Niệm Niệm cúi người nhặt thanh kẹo hồ lô rớt trên mặt đất lên, lại lấy khăn ướt lau nước đường trên mặt đất, ném vào thùng rác, chạy chậm đuổi theo.

Vì Thời Hậu Đức và Hứa Thục đến, nên Hứa Ninh Thanh vừa tan học ở trường đã bị mẹ ruột gọi mấy cuộc liên tục như muốn đoạt mạng người ta.

“Được rồi, con về.” Hắn thở dài, chậm rì rì dọn dẹp đồ đạc.

Nguyên nhân hắn không thích một nhà mấy người này rất đơn giản.

Sự phân biệt đối xử của Thời Hậu Đức và Hứa Thục với hai đứa trẻ thật sự là quá rõ ràng, người mù cũng có thể nhìn ra được.

Ban đầu Hứa Ninh Thanh là cảm thấy Thời Niệm Niệm đáng thương, cho nên đôi lúc sẽ chủ động nói chuyện với cô, sau này lại phát hiện tính cách của cô gái nhỏ này rất rốt, vì thế cũng ghét lây hai người Thời Hậu Đức và Hứa Thục.

Về phần Thời Triết, hắn vốn là không thích mấy đứa trẻ xấu xa, huống chi là một đứa trẻ xấu xa ích kỉ cùng cực này, cho dù đó là do bị bệnh thì hắn cũng không thích.

Hứa Ninh Thanh đẩy cửa ra, chào hỏi với Hứa Thục và Thời Hậu Đức.

“Ninh Thanh hình như lại cao hơn rồi hả?” Hứa Thục cười nói.

Hứa Ninh Thanh: “Không phải, đã bốn năm cháu không cao lên rồi.”

“Thế à?” Hứa Thục không quan tâm lắm, chọc chọc đùi Thời Triết, “Tiểu Triết nhìn kìa, đây là anh trai.”

Hứa Ninh Thanh hơi hơi cúi người, đến gần mặt Thời Triết, vừa định nắm bàn tay nhỏ của cậu bé thì tiếng thét chói tai của Thời Triết lại lần nữa vang lên.

“…”

Hắn mắng thầm một tiếng, đứng dậy.

“Ôi trời lại sao nữa vậy?” Mẹ của Hứa Ninh Thanh nghe được tiếng động thì vội vàng đi ra.

“Lúc ban ngày đến bệnh viện bị doạ một chút, vừa mới dỗ dành được rồi bây giờ lại bắt đầu tiếp.”

Thời Niệm Niệm đi ra từ phòng ngủ, nhìn thấy Hứa Ninh Thanh thì gọi một tiếng, “Anh trai.”

Hứa Ninh Thanh “Ừ” một tiếng, đối với những chuyện trước mắt này có chút hạn hán lời.

Thời Niệm Niệm cầm cái hộp đựng tiền lẻ nho nhỏ, hôm qua tiểu Triết thấy cái này vẫn rất vui vẻ, cô muốn dỗ dành cậu bé.

Cô đi qua, nhẹ nhàng kéo tay tiểu Triết, đem hộp đựng tiền đặt vào lòng bàn tay cậu.

“Tiểu Triết…không khóc nữa nhé.” Cô nhẹ nhàng nhếch khoé miệng, nắm tay cậu bé muốn để cậu nhìn hộp đựng tiền.

Ai ngờ Thời Triết trực tiếp hung hăng ném hộp đựng tiền đi.

“Loảng xoảng” một chút, đập lên đầu Thời Niệm Niệm.

Cô “a” một tiếng, phần xương đầu trong nháy mắt trở nên đau đớn, rất nhanh đã đỏ lên một cục to, cô che trán lại, lùi ra hai bước.

Hộp đựng tiền rơi xuống mặt đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

“Lúc nó tức giận thì con đưa cái này cho nó làm gì! Lỡ mà cắt phải tay thì sao hả!” Hứa Thục cau mày mắng một câu.

Vốn là Hứa Ninh Thanh chỉ là bị mẹ ruột ép về nhà một chuyến, chỉ định yên tĩnh làm phông nền, nhưng bộ dạng này của Hứa Thục khiến hắn không nhịn được nữa.

Hắn trực tiếp đứng dậy, dẫm lên mảnh nhỏ trên đất, từng tiếng lách cách vang lên.

Nhàn nhạt mỉa mai ra tiếng: “Con trai dì đánh cô ấy mà còn có thể cắt phải tay con trai dì sao ạ?”

Mợ bấm hắn một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn, sau đó kéo tay Thời Niệm Niệm: “Ôi, đỏ như thế rồi, để ta đi lấy đá cho con chườm, nếu không ngày mai sẽ sưng lên mất.”

Trên bàn cơm.

Cái trán của Thời Niệm Niệm vẫn còn đỏ, Thời Hậu Đức lại như chính đáng mà nói chuyện với bố Hứa Ninh THanh.

Hứa Ninh Thanh ăn xong thì dựa vào lưng ghế nghịch di động.

Thời Niệm Niệm buông đũa, nói mình đi làm bài tập rồi vào phòng ngủ trước.

Hứa Thục ở căn phòng sát vách với phòng cô, bên trong có một cánh cửa thông qua, lúc này cửa mở, có thể nhìn sang bên kia.

Thời Niệm Niệm đứng ở cửa ngẩn người.

Tầm mắt xuyên qua cánh cửa nhỏ kia, nhìn thấy tấm ảnh chụp đặt ở mép giường.

Được dựng thẳng trên bàn, xoay một góc nhỏ về phía giường.

Trong ảnh, là một nhà ba người bọn họ.

Thời Hậu Đứa, Hứa Thục, Thời Triết.

“Thời Niệm Niệm.” Một tiếng nói vang lên ở cửa.

Hứa Ninh Thanh tay khoanh trước ngực dựa vào khung cửa bên cạnh.

Cô quay đầu nghiêng người, Hứa Ninh Thanh cũng lập tức thấy được khung ảnh kia.

“Không vui à?” Hắn nhướng mày hỏi.

Cô gái nhỏ nhếch khoé miệng, có ý cười lướt qua trong giây lát, rất nhanh lại mím thẳng.

Hứa Ninh Thanh có chút bực bội “chậc” một tiếng: “Đi thôi, anh cả em đưa em đi chơi.”

(Editor: Lại thêm một gia đình cực phẩm trọng nam khinh nữ:))

Hết chương 9.

Chương 10 sẽ được post vào ngày 15/10/2019.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.