Cẩm Y Hương Khuê

Chương 6



Edit: Thu Lệ

Lúc Tô Cẩm quyết định bày quầy bán bánh bao thời cũng đã dự đoán được sáng nay sẽ có một cuộc cãi vả liên quan đến chuyện này.

Nhưng quy tắc chính là quy tắc, nàng tới trước thì địa bàn này là của nàng, nếu sáng mai nàng tới muộn thua người khác thì nàng cũng bằng lòng thừa nhận.

Trước sạp bánh bao vây quanh một vòng người xem náo nhiệt, A Quý chưa nhìn thấy bà chủ, vẫn đang lý luận với người làm Ngô gia. Trời sinh Phùng Thực tính tình đôn hậu chất phác, người khác ức hiếp hắn hắn có thể nhịn thì nhịn, nhưng nếu như có người ức hiếp nàng dâu và nhi tử của hắn thì Phùng Thực lập tức bốc lửa, xắn tay áo xông tới giúp một tay.

Tô Cẩm vội níu hắn lại đẩy ra phía sau, nhỏ giọng trách mắng: “Chàng trở về mau, đừng gây phiền phức cho ta.”

Người làm Ngô gia tự báo thân phận, Tô Cẩm nghe.

Phùng Thực hiểu lầm nàng dâu sợ Lý gia, lập tức an ủi nàng dâu: “Nàng đừng lo lắng, chúng ta cũng có đại nhân làm chỗ dựa, không sợ hắn!”

Tiêu Chấn là người quan tâm tướng sĩ yên mến dân chúng, quân dân Chương Thành cũng khen ngợi và kính trọng hắn, nhưng Tiêu Chấn tuyệt không phải đối với ai cũng cho vẻ mặt ôn hòa và nhân hậu, mà ngược lại ở trong quan trường, Tiêu Chấn là người nổi tiếng với tính khí dữ dằn và cương trực. Phú thương địa chủ lấy tiền hối lộ hắn, Tiêu Chấn trực tiếp sai người ném bạc quà tặng ra khỏi cửa, quan viên cấp dưới giựt giây hắn làm mưa làm gió hoặc là nịnh hót nịnh bợ, Tiêu Chấn quát lớn một trận ngay trước mặt, quan viên cùng cấp bậc muốn giao thiệp với hắn, Tiêu Chấn cũng hiện hỉ nộ ra mặt, tính tình hợp nhau thì uống ly rượu lớn, thấy ngứa mắt thì Tiêu Chấn chẳng thèm ngó tới, làm theo cảm tính không cố kỵ chút nào.

Phùng Thực đi theo bên cạnh Tiêu Chấn đã thấy nhiều rồi, dĩ nhiên không sợ phiền phức.

Nhưng Tô Cẩm lại không muốn lôi Tiêu Chấn vào, chuyện mình có thể giải quyết, Tô Cẩm tuyệt không gây phiền toái cho người khác, nếu ngày nào đó có chuyện lớn xảy ra mà nàng cùng đường, cho dù Tiêu Chấn không muốn giúp nàng, nàng cũng sẽ vứt bỏ da mặt mà đi cầu.

“Trở về, một chữ cũng không được nói cho đại nhân biết.” Nói một không hai, Tô Cẩm nhướng mày nói.

Phùng Thực không dám không vâng lời nàng dâu, đi một bước lại đầu lại nhìn mấy lần.

Khi không còn nhìn thấy bóng dáng của trượng phu nữa, Tô Cẩm mới túm túm vạt áo, vừa chen qua đám người đang vây quanh vừa cười khanh khách nói: “A Quý, xảy ra chuyện gì vậy, bảo ngươi đi bày quầy trước, sao ngươi lại ầm ĩ với người ta vậy hả?”

Ở biên ải Bắc Địa, bất kể là nam hay nữ khi nói chuyện đều mang khí thế hào hùng tục tằng, nhất là bách tính bình thường trên đường phố. Tô Cẩm vừa mở miệng, giọng nói vừa ngọt vừa quyến rũ, giọng điệu lười biếng thật giống như một dòng nước ấm chảy róc rách từ từ len lỏi qua tim mỗi người.

Các nữ nhân ngạc nhiên, các nam nhân kinh ngạc, rối rít nhìn theo tiếng nói, lập tức thấy một tiểu phụ nhân mặc váy màu đỏ từ từ đi ra khỏi đám người. Thoạt nhìn nàng chỉ mời mười tám mười chín tuổi, tóc dày đen nhánh chải thành búi tóc phụ nhân, trên trán giữ lại một lớp tóc mái ngang mỏng, khuôn mặt trái xoan chân mày lá liễu, da trắng như tuyết, môi đỏ như anh đào, nhưng quyế rũ người ta nhất chính là đôi mắt phượng sóng nước mênh mông, lười biếng đi tới, mấy chữ gan lớn cay cú gần như viết trên mặt, khiến cho người ta không dám coi nàng như nữ nhân yếu đuối bình thường.

Lúc này trời mới vừa hửng sáng, trên phố lạnh buốt đột nhiên xuất hiện một vị Mỹ Kiều Nương như vậy làm cho tất cả mọi người chấn động tinh thần, đặc biệt là các nam nhân, con ngươi nhìn Tô Cẩm chằm chằm, giống như trong một đám chim sẻ đột nhiên xuất hiện một con phượng hoàng vậy.

Người làm Ngô gia cũng nhìn trợn trừng hai mắt, tiểu nương tử thật xinh đẹp nha, còn xinh đẹp hơn cả tiểu thư Lý gia – Lúc hắn đi làm chân sai vặt cho Thiên Hộ Lý gia vô tình gặp được nữa!

“Bà chủ, ta bày quầy trước, hắn không nói đạo lý muốn chúng ta dọn đi.” Thừa dịp an tĩnh, A Quý cố ý lớn tiếng nói.

Tô Cẩm nghe, giật mình hỏi người làm Ngô gia: “Đúng như vậy phải không?”

Người làm Ngô gia chỉ có một mình, vào lúc này bị một Mỹ Kiều Nương tựa như tiên trên trời dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn mình giống như hắn đã ức hiếp nàng vậy, người làm Ngô gia lập tức không được tự nhiên, không còn giằng co lúc vênh váo tự đắc với A Quý nữa mà ôn tồn  giải thích: “Tiểu tẩu tử oan uổng cho ta rồi, chẳng qua lão gia nhà chúng ta vẫn luôn bày quầy ở đây, tất cả mọi người đều biết, các ngươi như vậy ta biết phải ăn nói như thế nào với lão gia đây?”

Thái độ của hắn tốt, Tô Cẩm thì càng tốt hơn, tươi cười nói: “Ngại quá thật xin lỗi, bên nhà của chúng ta vẫn luôn là người nào tới trước thì người đó chọn trước, không biết ở nơi này lại như vậy, ngày mai các ngươi tới sớm thì chúng ta sẽ chuyển sang nơi khác, được không? Ngươi xem, chúng ta mới đến sợ thức dậy muộn sẽ bị trễ, gà chưa gáy A Quý đã tới, đợi hơn một canh giờ dưới trời lạnh buốt giá cũng không dễ dàng gì.”

Người làm Ngô gia biết A Quý không dễ dàng, nhưng……

Tuy người làm Ngô gia thích đẹp, nhưng hắn càng sợ mất gian hàng bị lão gia đánh chửi hơn, nhìn ra Tô Cẩm không muốn nhượng chỗ, hắn lập tức lấy Lý đại nhân ra tận tình khuyên nhủ lần nữa: “Tiểu tẩu tử, Nhị gia nhà chúng ta rất thân thiết với Lý đại nhân, nếu tẩu không nhường, lát nữa ầm ĩ lên sẽ bị ăn khổ, nhìn tẩu da mịn thịt mềm như vậy cần gì chứ?”

Tô Cẩm giả vờ sợ hãi lui về phía sau hai bước, rầu rỉ hỏi: “Ngươi nói là Lý đại nhân làm quan hoa mắt ù tai, xử án không hỏi phải trái đúng sai mà chỉ thiên vị người bên cạnh?”

Lời vừa nói ra, ánh mắt của dân chúng đang xem náo nhiệt đều lộ vẻ phức tạp, người làm Ngô gia lại bị dọa đến run rẩy cả người. Không sai, Lý đại nhân chính là loại hôn quan mà Tô Cẩm nói, nhưng hắn tuyệt đối không dám nói như vậy trước mặt mọi người nha, lập tức lắc đầu liên tục, vội vã giải thích: “Không phải không phải, tiểu tẩu tử hiểu lầm rồi, Lý đại nhân chúng ta phân biệt đúng sai, đối xử với dân chúng rất công bằng!”

Tô Cẩm ngạc nhiên: “Vậy ngươi lấy Lý đại nhân ra là có ý gì? Chẳng lẽ chúng ta tới trước, còn sợ Lý đại nhân thiên vị các ngươi hay sao?”

Tất cả khách xem đều hiểu lời nói này, không phải tiểu nương tử sợ phiền phức mà rõ ràng đang giả trư ăn cọp!

Người làm Ngô gia cũng đã hiểu, thế nhưng đạo lý đều đang ở trong tay Tô Cẩm, hắn tự nhận đầu lưỡi khôn thắng nổi Tô Cẩm, tức giận đi bẩm báo lão gia.

Tô Cẩm mặc kệ hắn, hất cằm lên cười hét với người đi đường, và các chủ sạp bày quầy xa gần: “Tiểu nữ tên Tô Cẩm, người Dương Châu, năm nay quê nhà gặp hoạn nạn, tiểu nữ dẫn theo người làm ngàn dặm xa cho nên quyết định cắm rễ ở đây. Từ nay về sau, kính xin huynh tẩu, thúc thẩm Chương Thành giúp đỡ nhiều hơn nhé!”

Lời này đủ hào phóng, rất hợp người với tính khí của người phương Bắc, lập tức giành được một trận hưởng ứng.

Tô Cẩm nháy mắt với A Quý, hai người ăn ý bắt đầu bán bánh bao, Tô Cẩm phụ trách gói bánh bao thu tiền, A Quý phụ trách nhóm lửa đổi lồng hấp.

Tô Cẩm rất xinh đẹp, đứng chỗ nào cũng cười không ngớt, thỉnh thoảng thét như tiếng chim hoàng oanh, bất tri bất giác người qua lại trên đường đã bị nàng hấp dẫn, đi tới gần phát hiện trong lồng hấp đang bày bánh bao vừa trắng vừa to, so với bánh bao của Ngô gia trước kia đầy đặn hơn nhiều, ngửi thấy cũng thơm dĩ nhiên sẽ bằng lòng bỏ tiền mua.

Bán hai khắc đồng hồ, Ngô Hữu Tài dẫn theo người làm tới.

Năm nay Ngô Hữu Tài ba mươi lăm tuổi, ngày thường cao lớn vạm vỡ, không giống như người bán bánh bao mà ngược lại giống đồ tể bán thịt hơn. Lúc người làm Ngô gia trở về bẩm báo, Ngô Hữu Tài vẫn còn ở trong chăn, nếu đổi thành người khác giành địa bàn, nhất định hắn sẽ cho người làm trực tiếp ra tay đập gian hàng của người ta, nhưng nghe nói hôm nay người gây chuyện là một tiểu tức phụ trắng trắng xinh đẹp, trong lòng Ngô Hữu Tài khẽ động, lập tức leo ra khỏi chăn chạy tới ngay cả cơm cũng không kịp ăn.

Xa xa nhìn thấy dáng vẻ của Tô Cẩm, Ngô Hữu Tài còn chưa nói chuyện với mỹ nhân mà xương cốt đã mềm nhũn đi một phần, nếu tiểu tức phụ bằng lòng làm nhị phòng cho hắn thì đừng nói nhường địa bàn, ngay cả của cải hắn cũng bằng lòng cho nàng hết.

“Gia, ngài đừng để nàng ta lừa, người ta rất khôn khéo đấy!” Người làm trung thành bị thua thiệt lập tức nhắc nhở.

Trong đầu Ngô Hữu Tài chỉ lo vui sướng khi nghĩ đến chuyện nạp tiểu tức phụ, khoát khoát tay bảo người làm kéo xe lừa đi, đã quyết định hôm nay không bày sạp rồi.

Người làm không thể làm gì khác hơn là theo mệnh.

Ngô Hữu Tài sờ sờ râu ria, suy nghĩ lý do tiến lên gần.

Tô Cẩm đã sớm nhìn thấy hắn cùng bàn luận xôn xao với người làm của hắn rồi, cũng đoán được người này chính là Ngô lão gia nhưng chỉ coi như không biết, khuôn mặt tươi cười chào hỏi: “Khách quan muốn ăn bánh bao nhân thịt hay bánh bao nhân rau?”

Ngô Hữu Tài liếc mắt nhìn tiểu tức phụ mặc váy căng như túi trống, có thâm ý khác nói: “Chỉ cần là bánh bao của bà chủ, ta đều thích ăn.”

Trời sinh Tô Cẩm có tướng mạo đẹp, từ nhỏ đã giúp một tay ở cửa hàng bánh bao của Đại Bá Phụ Đại bá mẫu, mười một mười hai tuổi đã liên tục bị các nam nhân chọc ghẹo với lời nói thô tục. Mới đầu nàng hồ đồ lờ mờ nghe không hiểu, biết rồi giận một hồi, sau nhiều lần thì càng ngày càng thong dong, bây giờ nghe thấy những lời nói thô tục nàng đều có thể coi như gió thoảng bên tai.

“Đây là bánh bao nhân thịt và bánh bao nhân rau, lấy cho ngài mỗi thứ hai cái nhé?” Tô Cẩm vẫn cười nhẹ nhàng như cũ.

“Được, ăn không no ta lại mua nữa.” Ngô Hữu Tài quen thuộc đi đến bên cạnh cửa hàng, nhường ra chỗ ở giữa.

Tô Cẩm nhanh nhẹn bọc bánh bao cho hắn: “Bánh bao nhân rau một văn một cái, bánh bao nhân thịt hai văn một cái, tổng cộng là sáu văn.”

Ngô Hữu Tài sảng khoái trả tiền, vừa ăn bánh bao vừa nói chuyện phiếm với Tô Cẩm: “Sao bà chủ lại buôn bán một mình, trượng phu nhà nàng đâu?”

Tô Cẩm cười nói: “Hắn có nghề nghiệp khác, phu thê chúng ta ai bận việc nấy.”

Ngô Hữu Tài âm thầm thất vọng, hắn còn mong đợi tiểu nương tử đến từ Dương Châu là quả phụ đấy.

“Hắn đang làm việc ở đâu? Ta thấy bà chủ hợp ý, cũng muốn đi xem việc buôn bán của hắn một chút.” Ngô Hữu Tài hỏi như thế, chuẩn bị đi thăm dò lai lịch của trượng phu tiểu tức phụ rõ ràng trước, nếu là một tên dễ bị ức hiếp thì hắn nạp tiểu tức phụ làm nhị phòng, hoặc len lén gặp riêng tư cũng sẽ có hy vọng.

Tô Cẩm vừa muốn trả lời cho có lệ, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng gọi vang dội của Phùng Thực: “Cẩm nương!”

Tô Cẩm ngẩng đầu, chỉ thấy Phùng Thực và Tiêu Chấn đang sóng vai cưỡi ngựa đi đến, tuấn mã màu đen không cao lắm nhưng nam nhân trên lưng ngựa lại kém hơn một đoạn lớn, vẻ mặt nam nhân cao lớn lạnh lùng, vẻ mặt nam nhân thấp bé tràn đầy ân cần.

Tô Cẩm khoát khoát tay với trượng phu, sau đó tùy ý nói với Ngô Hữu Tài: “Đó chính là trượng phu của ta.”

Ngô Hữu Tài ngơ ngác ngậm lấy một miếng bánh bao hoàn toàn ngây ngẩn cả người, sửng sốt một đóa kiều hoa thế nhưng cắm trên bãi phân trâu, mà phân trâu đó thợ rèn lùn Phùng Thực – người được Tiêu Chấn xem như huynh đệ ruột. Một mình Phùng Thực không đủ gây sợ, nhưng có Tiêu Chấn ở đây, hắn muốn quyến rũ tiểu tức phụ thì phải chuẩn bị bị Tiêu Chấn bắt gian cắt đứt chân bất cứ lúc nào.

Huống chi, có Tiêu Chấn làm núi dựa, sao tiểu tức phụ có thể theo hắn?

Ý thức được hắn tuyệt đối không thể thuận lợi trôi chảy lấy được tiểu tức phụ, cuối cùng Ngô Hữu Tài cũng tỉnh táo lại, nhìn lại Tô Cẩm đơn giản chính là kẻ địch.

“Được lắn, dùng Tiêu đại nhân đè ta đúng không?” Ném bánh bao mới vừa ăn một nửa đi, Ngô Hữu Tài hung tợn nhìn Tô Cẩm chằm chằm: “Xú nữ nhân, ngươi chờ đó cho ta, chuyện này chúng ta chưa xong đâu!”

Tô Cẩm giả bộ hồ đồ, chỉ có điều không đợi nàng mở miệng, Ngô Hữu Tài đã rời đi với khí thế hung hăng.

Nhìn bóng lưng nam nhân lộ ra sát khí, Tô Cẩm không khỏi bất an, nàng đã từng đối phó với rất nhiều kẻ vô loại nhưng đây là lần đầu tiên tranh giành địa bàn với người ta, ánh mắt của Ngô Hữu Tài y hệt hung thần ác sát y hệt lại càng chưa từng thấy trước đây.

“Hắn đã nói gì với nàng?” Phùng Thực nhảy xuống ngựa xông lại hỏi, lo lắng nàng dâu bị người ta ức hiếp.

Tô Cẩm kể lại chi tiết.

Phùng Thực giận dữ, muốn đuổi theo Ngô Hữu Tài đã ức hiếp nàng dâu.

Tiêu Chấn ngăn Phùng Thực lại, nhìn hắn nói: “Không đấu khẩu với người ta.”

“Ta không giáo huấn hắn, lần sau hắn sẽ còn đến bắt nạt Cẩm nương nữa!” Phùng Thực tức giận nói.

Tiêu Chấn chuyển sang Tô Cẩm.

Tô Cẩm áy náy thỉnh tội: “Đại nhân, lúc trước tiểu nữ thật sự không biết nơi này là gian hàng của Ngô gia, có phải đã rước lấy phiền phức cho ngài rồi không?”

Tiêu Chấn tin nàng, liếc mắt nhìn mấy chỉ gian hàng đang tò mò quan sát bên này, hắn cất giọng: “Nói về thứ tự trước sau, tuy hôm nay là ngươi đến trước, nhưng mấy năm qua Ngô gia đều bày quầy ở đây, thật sự là chỗ bọn họ chiếm trước. Ta thấy giữa gian hàng bên kia còn có thể nối tiếp nữa, không bằng đệ muội đi thương lượng xem có thể san ra một chỗ bày quầy cho đệ muội hay không.”

Biện pháp này vừa bảo đảm Tô Cẩm có thể làm ăn, về sau cũng không cần thức dậy vào lúc sớm tinh mơ, vừa tránh khỏi xảy ra tranh chấp với Ngô gia.

Tô Cẩm vô cùng bội phục vội mang A Quý đi thương lượng với mấy chủ gian hàng.

Mấy chỉ gian hàng khác đều rất nhiệt tình, có lẽ cũng nể mặt Tiêu Chấn nên nhanh chóng dành ra một chỗ đất trống.

Tô Cẩm lập tức dời qua, hơn nữa còn tặng cho mỗi chủ gian hàng hai cái bánh bao nhân thịt nóng hổi.

Chuyện đã được giải quyết, Tiêu Chấn dẫn Phùng Thực ra khỏi cửa thành, tiến về phía trại lính.

Người làm Ngô gia vẫn luôn ẩn núp để quan sát, thấy vậy vội chạy về báo tin cho Ngô Hữu Tài.

Chỗ bán đã được trở lại nhưng Ngô Hữu Tài vẫn còn nghẹn một bụng tức giận, dù sao sáng nay tất cả mặt mũi của hắn đều đã bị mất sạch. Chỉ có điều Tiêu Chấn chủ động nhượng bộ, hắn cũng không có lý tiếp tục đến chỗ Lý đại nhân.

Ngày hôm sau, Ngô Hữu Tài dậy thật sớm đi bày quầy, nhìn Tô Cẩm mấy lần.

Tô Cẩm không nhìn hắn, vừa buôn bán vừa tính sổ với A Quý: “Tổng cộng làm ba trăm cái bánh bao nhân rau, hôm qua bán chín mươi ba cái, nên phải còn dư lại hai trăm lẻ bày cái mới đúng, sao sáng nay lại thừa ra sáu cái?”

Sáng sớm đến giờ nàng vẫn luôn nói thầm số lượng bánh bao không đúng, A Quý tin chắc bà chủ nhớ lộn.

Tô Cẩm càng không ngừng nhớ lại hôm qua, nghĩ mãi đến đầu cũng lớn hơn vẫn không tin mình tính sai, nhưng lại không có cách nào giải thích số dư của bánh bao.

“Đừng tính nữa.” A Quý đột nhiên đến gần, ý bảo Tô Cẩm nhìn qua phía bên Ngô gia.

Tô Cẩm ló đầu, chỉ thấy trước sạp bánh bao của Ngô gia buôn bán vắng tanh, Ngô Hữu Tài đánh người làm hả giận!

Tô Cẩm nhìn hai mắt cứ tiếp tục làm ăn, nàng không giành địa bàn với Ngô gia, nhưng buôn bán tốt hay xấu là phải dựa vào bản lĩnh của mình.

Nàng không thẹn với lương tâm nhưng buôn bán càng ngày càng kém Ngô Hữu Tài lại hận nàng.

Cuối tháng mười, sáng sớm hôm đó A Quý đánh xe đi bày quầy trước, bầu trời đen như mực, hai người bịt mặt đột nhiên chui lên từ phía sau, nắm vạt áo A Quý kéo xuống mặt đất, sau đó là một trận tay đấm chân đá. A Quý mới mười sáu tuổi, thiếu niên gầy yếu không phải là đối thủ của hán tử Bắc Địa, co ro không thể chống đỡ được, chỉ có thể ôm lấy đầu bảo vệ mạch sống.

Đánh cho A Quý chỉ còn nửa cái mạng, hai người bịt mặt lại hất lồng hấp trên xe lừa xuống, bánh bao trắng như tuyết lăn ra đầy đất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.