Nhìn sắc trời đã không còn sớm, Nam Cung Giác phất tay áo đứng lên, nhìn hai huynh muội nàng nói: “Đến giờ ăn cơm rồi, đi theo vi sư, vi sư đãi con món ngon, nhưng mà chịu khó đi xa một chút vậy.”
Nghe nói được ăn, Cơ Vũ hồ hởi nói: “Lão gia tử, xe ngựa của ta còn ở bên ngoài chờ, đi xe ngựa cho nhanh.”
Nam Cung Giác nhìn hắn, cười khinh bỉ: “Ngươi luyện võ để đi đánh chó à? Đến cước bộ mà cũng lười? Nhưng mà nể mặt đồ nhi của ta, miễn cưỡng cùng đi xe ngựa với ngươi vậy.”
Cơ Vũ cũng không chịu thất thế, khinh bỉ nhìn lại lão: “Lão đừng có mà được ra vẻ lại còn khoe mẽ. Ta còn không hiểu cách làm người của lão à?”
“Xú tiểu tử, ngươi cứ đợi đấy, có ngày lão tử cho ngươi đẹp mặt.”
Nam Cung Giác liếc xéo hắn, sau đó lại nhìn Cơ Tuyết vui vẻ nói: “Đồ nhi ngoan, vi sư đưa con về viện trạch của vi sư ở mấy ngày, sau đó cùng vi sư nghiên cứu làm món đồ chơi của con.”
“Vâng, sư phụ.”
Kỳ Vương phủ.
Đêm tối tĩnh mịch đưa tay lên không nhìn rõ năm ngón, chỉ có thanh âm côn trùng kêu râm ran cùng tiếng lá cây khẽ rung rinh trong gió.
Lăng Kỳ trong bộ y phục đen tuyền một mình đứng trước bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trên mặt điềm tĩnh nhưng đáy mắt lại âm thầm gợn sóng, không che giấu nổi bộn bề tâm sự.
Hắn rời khỏi nơi ở của nàng đã hơn mười ngày, so với ngày ước hẹn cùng nàng chẳng còn mấy ngày.
Lẽ ra lúc này hắn đã có thể lên đường đến chỗ nàng, nhưng cuối cùng mọi trù tính của hắn lại không thể thực hiện.
Đại quân trên đường trở về kinh thành bị chậm trễ hai ngày, trong Ám Tiêu xảy ra biến cố, lại thêm manh mối của nội gián bị đứt đoạn. Bao nhiêu sự việc một lúc xảy ra khiến hắn không thể rời đi.
Ngày mai, hắn còn phải cùng đại quân dự tiệc tẩy trần, sau đó phải giải quyết sự vụ trong quân doanh cùng Ám Tiêu, có lẽ phải mất thêm ba ngày.
Nếu như hắn tức tốc từ kinh thành đến trấn Nam Trung, ước chừng phải mất hơn một ngày nữa.
Hắn đã thật sự cố gắng nhất có thể, thế nhưng cuối cùng vẫn trễ hẹn cùng nàng, nàng có vì vậy mà cho rằng hắn đã phụ nàng hay không?
Nhìn cây sáo có khắc chữ “Nguyệt” mà nàng đã tặng hắn, đáy lòng hắn lại cuồn cuộn mãnh liệt.
Hắn lại nhớ nàng rồi.
Phải, Lăng Kỳ chính là Tiêu Kỳ, họ Tiêu chính là họ của mẫu thân hắn: Tiêu Thái phi – Tiêu Nguyệt Mẫn.
Ám Tiêu hiện tại do hắn làm môn chủ chính là đội ám vệ của Tiêu gia, sinh thời do ngoại công hắn sáng lập, trước khi lâm chung đã giao lại cho hắn tiếp quản, âm thầm trong bóng tối bảo vệ hắn.
Chỉ có người trong hoàng thất mới mang họ Lăng, khi hành tẩu hắn đều sẽ lấy họ của mẫu thân hắn báo danh. Cho nên Lăng Kỳ hay Tiêu Kỳ cũng đều là hắn.
Đưa cây sáo lên miệng thổi khúc nhạc mà nàng đã dạy hắn, thế nhưng hắn lại không cách nào tĩnh tâm để hoàn thành khúc nhạc ấy. Lòng hắn thật sự bất an.
Hôn sự mà Hoàng huynh sắp xếp cho hắn, hắn làm sao nói cùng nàng?
Nàng khi đó đã nói không thích nam nhân tam thê tứ thiếp, càng sẽ không nguyện ý cùng chia sẻ phu quân với nữ nhân khác.
Dù thời gian tiếp xúc cùng nàng không lâu nhưng hắn hiểu nàng, nàng không nói chơi với hắn.
Hắn thân là thần tử, Hoàng huynh lại có ơn với hắn, hắn làm sao từ bỏ thân phận của mình để cùng nàng cao bay xa chạy? Cho dù hắn làm được, nàng chưa chắc đã chịu đi cùng hắn.
Hắn hiện tại còn đang ở khốn cảnh nguy hiểm trăm bề, không biết lúc nào sẽ mất mạng. Đến sự an toàn của bản thân hắn còn chưa lo được thì làm sao bảo vệ nàng chu toàn? Hắn phải làm sao để nàng không phải gánh chịu nguy hiểm cùng hắn đây?
Một bên Hoàng huynh gây sức ép, một bên Kình Vương luôn muốn thanh trừ hắn.
Hắn phải làm thế nào để vẹn cả đôi đường vừa không phụ lòng Hoàng huynh, càng không cô phụ nàng?
Sống hơn hai mươi năm trên đời, lần đầu tiên hắn phải ở thế cảnh tiến thoái lưỡng nan, chỉ cần đi sai một nước cờ sẽ khiến hắn rơi vào vực sâu vạn trượng.
Lăng Kỳ đang thất thần chìm trong suy nghĩ của bản thân, một ám vệ đột nhiên xuất hiện kéo hắn trở về thực tại.
“Chủ tử.” Ám vệ lên tiếng.
“Có chuyện gì?” Lăng Kỳ lạnh lùng cất giọng.
“Chủ tử, trong cung có động tĩnh.” Tên ám vệ nói.
“Nói rõ một chút.” Hắn nhíu mày, dường như có dự cảm không lành.
“Hoàng thượng đang điều động một nhóm người rời khỏi kinh thành tiến về phía nam. Đích xác đi đâu thì không rõ nhưng thuộc hạ đã cho người âm thầm đi theo.”
Lăng Kỳ tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt trở nên rét lạnh.
Hắn cười tự giễu: Hoàng huynh a Hoàng huynh, vậy mà huynh vẫn đề phòng ta, ta thật sự quá đề cao tình huynh đệ của chúng ta rồi. Chẳng lẽ vì hoàng vị mà huynh cũng nỡ xuống tay với đệ luôn sao?
Nếu như hắn đoán không sai, nhóm người mà Lăng Bình phái đi về phía nam hẳn là đến trấn Nam Trung tìm nàng. Mục đích của Lăng Bình chính là tìm điểm yếu của hắn để dễ bề khống chế hắn, cho nên trước mắt, hẳn là nàng sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng là vạn nhất Lăng Bình khi thấy được dung mạo cùng tài hoa của nàng, hắn sẽ vũ nhục nàng thì sao?
Không được, hắn cho dù có phải trả cả tính mạng cũng không cho phép nàng xảy ra bất trắc gì.
Ngày đó nếu không có nàng, cái mạng nhỏ của hắn không chừng đã mất từ lâu rồi, cho nên hắn còn nợ nàng một mạng.
“Gọi Vu Minh lập tức đến đây.” Hắn ra lệnh.
“Vâng, chủ tử!” Tên ám vệ nói xong lập tức biến mất.
Không lâu sau, một thân ảnh hắc y nhân khác xuất hiện, cung kính lên tiếng: “Chủ tử, ngài gọi thuộc hạ.”
Lăng Kỳ lúc này mới quay lại nhìn người vừa đến, đưa cho hắn cây sáo trên tay, nói: “Ngươi cầm theo thứ này làm tín vật, chọn ra mấy người đáng tin cậy, thân thủ cũng phải tốt một chút, lập tức đến Bách Hoa sơn trang đưa vị cô nương ở đó đến đây cho ta. Trên đường nhớ cẩn thận, nhóm người của Hoàng huynh ta cũng đang tìm nàng ấy. Nếu nàng ấy không chịu đi theo thì cứ đánh ngất rồi đưa đi. Tuyệt đối không được để nàng ấy bị thương.”
Vu Minh nhận lấy cây sáo rồi gật đầu: “Vâng, chủ tử, thuộc hạ đã biết.”
Ngẫm nghĩ một chút, hắn nói tiếp: “Vậy an toàn của chủ tử?”
“Đây là kinh thành. Chẳng lẽ ta không tự bảo vệ được mình?” Lăng Kỳ lãnh đạm nói.
Quay lưng về phía ám vệ, hắn nói tiếp: “Được rồi, mau đi thôi. Còn có, nếu gặp người của Hoàng huynh, không cần biết mục đích của chúng là gì, ta không muốn có người sống sót.”
“Vâng, chủ tử.”
Vu Minh nói dứt lời liền biến mất vô tung vô ảnh. Trước khi hắn đi làm nhiệm vụ được giao cũng đã điều động ám vệ ẩn núp trong bóng tối bảo vệ Lăng Kỳ.
Vu Minh cùng vài người trong Ám Tiêu phi nước đại chạy không ngừng nghỉ đi đến Bách Hoa sơn trang. Thế nhưng khi đến nơi lại chứng kiến cảnh đồng không nhà trống.
Hắn tìm khắp một lượt sơn trang nhưng lại chẳng thấy một bóng người, cũng không có dấu vết khác lạ có người xâm nhập.
Nhìn lại toàn bộ sơn trang một lần nữa, hắn khẽ nheo mắt. Không có dấu vết ẩu đả, khắp nơi sạch sẽ chứng tỏ người chỉ mới rời đi không lâu. Là tự động rời đi hay có người âm thầm mang đi, hắn không thể chắc chắn. Trước mắt chỉ có thể trở về tường thuật sự việc cho chủ tử chờ ngài ấy định đoạt.
Vu Minh lại một lần nữa phi ngựa suốt đêm trở về. Một tia sắc bén vụt qua trong mắt hắn.
Trước khi chủ tử giao nhiệm vụ mang người trở về, hắn đã nghe qua Hoàng đế Lăng Bình đã phái một nhóm người chạy xuống phía nam. Nếu như mục đích cũng giống như hắn, vậy tại sao suốt đường đi lại không hề gặp một nhóm người khả nghi nào?
Chẳng lẽ có ẩn tình ở đây?
Hoặc là không cùng mục đích? Hoặc là kế sách ôm cây đợi thỏ, dụ rắn ra khỏi hang? Hoặc là Lăng Bình đã đi trước một bước, dương đông kích tây để tra ra dấu vết của vị cô nương kia?
Hiện tại hắn không gặp được người nên đám người kia cũng không xuất hiện?
Dù Lăng Bình thực hiện kế sách nào thì cuối cùng hắn đều đã đạt được mục đích. Cô nương kia trong lòng chủ tử có địa vị thế nào e rằng đều đã rõ ràng.
Thân là thuộc hạ thân cận trung thành tuyệt đối, hắn bất giác cảm thấy những ngày tháng sau này của chủ tử hắn sẽ không dễ sống rồi. Chỉ hy vọng chủ tử có thể sáng suốt không bị những kẻ núp trong bóng tối bắt được nhược điểm, nhất là tên nội gián đang ẩn náu bên cạnh mình.
Trở về kinh thành, Vu Minh tức tốc đi tìm Lăng Kỳ nhưng lúc này hắn lại không có ở trong Vương phủ.
Sự việc tương đối hệ trọng, hắn cũng chỉ biết chờ đợi Lăng Kỳ trở về mà thôi.