Cầm Thánh Vương Phi

Chương 15: Tuyết nhi, con trở về rồi



Bảy ngày sau khi Tiêu Kỳ rời đi, Cơ Tuyết cũng chuẩn bị rời khỏi Bách Hoa sơn trang, trở về kinh thành, nhà của nguyên chủ, cũng chính là nhà của nàng sau này.

Trong bảy ngày này, nàng cũng đã chấn chỉnh được cảm xúc của mình, quên đi nam nhân có tên Tiêu Kỳ, đã từng là một hồi ức đẹp khó quên nhưng buộc phải quên.

Cuộc sống mà, vẫn phải ngẩng đầu để tiến về phía trước thôi.

Đêm qua nàng đã suy nghĩ suốt đêm, cuối cùng vẫn là để lại một phong thư cho hắn.

Trong thư nàng đã nói rõ ràng với hắn về thân phận thật sự của nàng, là xuyên không mà đến chứ không phải là tiểu thư Thừa tướng phủ.

Nàng đã giấu rất kỹ để không ai có thể dễ dàng phát hiện. Còn hắn, có duyên đọc được hay không thì phải do ý trời.

Nàng đối với hắn cũng không bị xem là quá tuyệt tình rồi.

Nhìn lại gian phòng của mình một lần nữa, Cơ Tuyết bước ra rồi đóng cửa lại, sau đó nói với tiểu nha đầu bên cạnh: “Thu Cúc, đi thôi.”

“Vâng, tiểu thư.” Thu Cúc gật đầu.

“Số tranh vẽ kia em đã mang theo đủ chưa, đừng để sót thứ gì.”

“Dạ, em đã cho vào hành lý cả rồi, đều đã chuyển lên xe.”

Cơ Tuyết mỉm cười hài lòng: “Tốt, vậy lên đường thôi kẻo không tìm được nơi dừng chân trước khi trời tối.”

Sau ba ngày đi đường đầy mệt mỏi, Cơ Tuyết cuối cùng cũng về đến kinh thành.

Xe ngựa dừng lại trước cửa lớn Thừa tướng phủ, Thu Cúc bước xuống xe, đi đến trước mặt gia đinh gác cửa, mỉm cười nói: “Lý đại ca, Hàn đại ca, lâu rồi không gặp.”

Hai gia đinh nhìn thấy người đến là Thu Cúc liền tỏ ra vui vẻ.

Lý gia đinh: “A, Thu Cúc, muội trở về rồi. Có phải tiểu thư cũng trở về rồi hay không?”

Hàn gia đinh: “Thật tốt quá. Ta liền vào trong báo với Thừa tướng đại nhân và phu nhân. Trên dưới Thừa tướng phủ đều đang mong ngóng tiểu thư trở về.”

Quay sang Lý gia đinh, hắn nói tiếp: “Lý ca, huynh mau đỡ tiểu thư xuống xe.”

Nói xong hắn một mạch chạy vào trong phủ bẩm báo.

Thu Cúc đi đến xe ngựa dìu Cơ Tuyết xuống.

Cơ Tuyết vẫn một thân y phục trắng tinh với mạng che mặt màu trắng đồng dạng, tuy có chút mệt mỏi nhưng không thể che dấu khí chất bất phàm của nàng.

Nguyên chủ mỗi khi xuất phủ đều che mặt nên hiện tại nàng cũng vẫn phải giữ tác phong như vậy. Mặc dù hơi khó chịu một chút nhưng ba ngày nay đi đường đều mang trên mặt, nàng cũng đã quen dần.

Nàng cũng không biết còn phải mang nó đến lúc nào nữa. Mặc dù cũng có chút thần bí đấy nhưng mà càng sớm bỏ đi ngày nào thì tốt ngày ấy.

Dừng lại nhìn ngắm phủ Thừa tướng, Cơ Tuyết không khỏi cảm thán trong lòng. Mang theo trí nhớ của nguyên chủ cũng có chút hình dung đại khái, nhưng mà khi đối mặt thật sự cũng có chút choáng váng nha. So với điền trang của ông nội nàng ở hiện đại, chỉ riêng mặt tiền thôi đã lớn gấp mấy lần, nếu còn vào trong thì…

Ai ôi, thật là sung sướng quá đi! Những ngày tháng sau này chắc là thoải mái phải biết.

Xuyên không mà được thế này cũng không tồi.

Sau khi nhìn ngắm đủ, Cơ Tuyết cũng chịu bước vào trong phủ.

Mới đi được nửa đường đến đại sảnh, phụ mẫu nguyên chủ cùng nhị ca nàng đã tức tốc chạy đến nghênh đón, trên mặt ai nấy đều xúc động, rơm rớm nước mắt vì vui mừng.

“Tuyết nhi, con trở về rồi.” Thừa tướng đại nhân ôn hoà nói.

Mẫu thân Lâm Ái My vội vàng tiến đến ôm chầm lấy nữ nhi bảo bối của mình, rồi xem nàng từ trên xuống dưới, than vãn: “Nữ nhi của ta gầy đi rồi, thật khổ cực cho con. Về rồi thì tốt, không cần đi nữa, cũng không cần phải luyện cầm nữa. Con đã quá ưu tú rồi, không cần phải quá toàn diện. Nương thật đau lòng mà!”

Cơ Tuyết kéo mạng che mặt xuống, nhìn phụ mẫu cùng nhị ca nguyên chủ, sau này cũng là phụ mẫu cùng nhị ca nàng, dịu dàng cười: “Cha, nương, nhị ca, con rất tốt, thật sự không có việc gì, mọi người đừng lo lắng. Lần này con về sẽ không đi nữa, ở nhà bồi cha và nương.”

Mẫu thân nàng mừng rỡ gật đầu: “Được, được, không đi nữa, không đi nữa. Nương sẽ bồi bổ lại cho con trắng trẻo mập mạp.”

Cơ Tuyết nhìn phụ mẫu cười, sau đó nhìn sang nhị ca Cơ Vũ vẫn lẳng lặng đứng một bên, cười lém lỉnh: “Nhị ca, sao? Không chào đón muội trở về?”

Cơ Vũ hai tay chắp sau lưng, nho nhã im lặng nhìn người muội muội của mình, lúc này nghe điểm danh mới lật mặt giả vờ mếu máo: “Muội muội, ta còn tưởng muội quên nhị ca rồi đi. Nào, lại đây nhị ca ôm một cái!”

“Tiểu tử này, không đứng đắn chút nào!” Thừa tướng đại nhân mắng.

Cơ Tuyết cũng không chịu thất thế, hùa theo: “Nào, nhị ca lại đây, muội ôm một cái, xem huynh đã béo lên chút nào chưa? Còn có, huynh đừng quên giao kèo giữa chúng ta!”

Nói đến giao kèo này…

Trước khi Cơ Tuyết đến Bách Hoa Sơn Trang cùng Nam Cung Hách học cầm nghệ, Cơ Vũ đã thách thức Cơ Tuyết, nếu như nàng có thể học thành tài, có thể đàn được một khúc nhạc hoàn chỉnh, hắn sẽ tặng nàng cửa tiệm lớn nhất kinh thành của hắn.

Cơ Vũ dám đưa ra cái giao kèo này là vì hắn không bao giờ tin muội muội hắn có thể học thành tài, bởi vì từ nhỏ nàng đối với cầm nghệ là con số không, học hơn mười năm, đổi biết bao người dạy, cả hắn cũng đã dạy nàng, mà nàng trước sau đều mù mịt không thể tiếp thu.

Nhưng là hắn hôm nay đành phải ngậm quả đắng rồi. Giao kèo giữa hắn và muội muội hắn đã không thể thực hiện được, nàng bây giờ đành phải thay nguyên chủ thực hiện giao kèo này vậy.

Bù lại, nàng sẽ giúp vị ca ca này của nguyên chủ mở rộng kinh doanh hơn nữa, khiến cho cả kinh thành không ai đều không biết chuỗi cửa hàng của Cơ Vũ, nhị thiếu gia của Thừa tướng phủ.

Cơ Vũ nghe vậy bất giác cảm thấy chột dạ: “Giao kèo á? Giao kèo nào? Sao huynh không nhớ huynh muội ta có giao kèo nhỉ?”

“Cha, nương! Nhị ca lớn rồi còn gạt con! Cha nương, hai người phải làm chủ cho con a!” Cơ Tuyết lay lay cánh tay phụ thân tố cáo.

Thừa tướng đại nhân yêu nữ nhi của mình nhất, dĩ nhiên phải đứng về phía nàng rồi: “Được, cha cùng nương làm chủ cho con.”

“Nữ nhi biết cha nương thương con nhất mà!” Nàng dựa đầu vào vai Thừa tướng đại nhân làm nũng.

Cơ Vũ không muốn thất thế, phụng phịu nói: “Ca có nói ca không chịu làm theo giao kèo đâu mà chưa gì muội đã tố cáo vậy hả? Nhị ca muội hẹp hòi như vậy sao?”

“Vậy giờ ca có cần muội nhắc lại hay không?” Cơ Tuyết vẫn bám lấy không buông.

Cơ Vũ xua tay: “Không cần, không cần, ta nhớ rồi. Chỉ cần muội làm được, ta nguyện ý tặng muội cửa tiệm đó, còn có giúp muội quản lý thật tốt nữa. Thế muội đã vừa ý chưa?”

“Là ca nói đó. Vậy ca chờ dâng tặng muội đi. Nhưng mà ca yên tâm, muội tuyệt đối không để ca chịu thiệt. Muội cũng có đại lễ tặng ca đây.”

Quay sang Thu Cúc đứng đằng sau, nàng lên tiếng: “Thu Cúc, đồ ta nhờ muội giữ đâu rồi, mau lấy cho ta.”

“Dạ, tiểu thư, hành lý đều đã được gia đinh trong phủ mang về phòng cho người rồi.” Thu Cúc trả lời.

“Ồ, ta biết rồi.”

Nhìn Cơ Vũ, nàng nói tiếp: “Vậy nhị ca, một lát nữa muội mang qua cho ca nhé!”

“Được, không cần gấp.” Cơ Vũ mỉm cười gật đầu.

Nhìn hai huynh muội cứ nói mãi không ngừng, Thừa tướng đại nhân cũng không đứng yên nhìn được nữa, lên tiếng: “Được rồi Vũ nhi, muội muội con vừa đi đường xa trở về, để nó tắm rửa nghỉ ngơi trước đã. Có chuyện gì chờ lát nữa rồi nói tiếp.”

Lâm Ái My gật đầu: “Phải, phải. Cha con nói đúng. Tuyết nhi, con mau trở về tắm rửa nghỉ ngơi một chút, nương xuống bếp làm món ăn con thích nhất tẩm bổ cho con.”

“Vâng. Cha, nương, nhị ca, con về phòng trước, lát nữa lại gặp mọi người.” Cơ Tuyết cười nói.

“Được, mau đi thôi.”

Theo Thu Cúc trở về viện của mình, Cơ Tuyết lại không khỏi cảm thán lần nữa. Thừa tướng đại nhân dành cả một biệt viện cho nguyên chủ, thật không hổ là nữ nhi được ông yêu thương nhất.

Mà theo trí nhớ nguyên chủ để lại, biệt viện của nàng còn lớn hơn cả viện của hai vị ca ca. Nơi này thường xuyên được quét dọn nên dù nguyên chủ đi đã lâu, xung quanh vẫn sạch sẽ gọn gàng.

Cứ nhìn là biết ngay không phải sao?

Phòng ốc sạch sẽ không nhiễm bụi, sân vườn cũng không hề có lá cây rơi rụng mà vẫn xanh um một mảng, hoa cỏ tươi tốt, cá dưới ao cũng đều béo tròn. Này còn không phải luôn được chăm sóc thì còn là gì nữa?

Bước vào phòng, Cơ Tuyết ngắm nghía xung quanh một vòng, khẽ vuốt ve vật dụng bên trong. Toàn là gỗ quý cùng đồ trân bảo đắt tiền. Đúng là Thừa tướng phủ có khác.

Nha hoàn trong phủ lúc này cũng mang thùng tắm cùng nước ấm vào sương phòng cho nàng, lên tiếng: “Tiểu thư, nước tắm đã chuẩn bị xong, y phục để thay cũng đã được đặt bên trong. Tiểu thư có thể tắm rồi ạ!”

“Được, cảm ơn em.” Nàng mỉm cười ngọt ngào.

Thu Cúc cũng lên tiếng: “Tiểu thư mau vào tắm đi, sau đó nghỉ ngơi một chút. Đến giờ cơm tối em sẽ đến gọi người.”

“Được, các em ra ngoài đóng cửa giúp ta.”

“Vâng, tiểu thư.”

Chờ tất cả ra ngoài rồi, Cơ Tuyết mới đi vào sương phòng tắm rửa.

Ngâm mình trong nước ấm là thoải mái nhất sau quãng đường đi lại vất vả. Lại thêm hương liệu từ muôn ngàn cánh hoa càng khiến con người ta thêm thư thái.

Thời cổ đại tuy không có những đồ dùng hiện đại nhưng với thân phận hiện tại của nàng, nàng cứ thế vô tư mà sống thoải mái được rồi.

Nàng trước kia ở hiện đại còn chưa từng được hưởng phúc lợi này đâu.

Cảm giác không mấy chân thực này… Nói sao nhỉ? Cũng quá cmn kích thích rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.