Cẩm Sắt

Chương 77: Ngọn đèn thứ bảy (3)



Thi Vô Đoan trong lúc vô ý nghiêng người, cảm thấy mu bàn tay đập phải thứ gìđó, y tỉnh táo lại, mở mắt thấy màn giường hơi xa lạ, bấy giờ mới nhớđây không phải là phòng mình.

Chẳng biết xuất phát từ tâm lý gì, y không nhìn sang bên cạnh, chỉ thoáng xấu hổ mà rụt cánh tay không cẩn thận khoác lên người ta, lại bị Bạch Ly bắt được tay.

Ánh dương chiếu vào, mặt trời đã lên cao ba sào, Bạch Ly không say, hiển nhiên sớm tỉnh dậy, nhưng y chỉ nghiêng người gối lên một tay mình, nằm đó yên lặng nhìn Thi VôĐoan, chẳng biết nhìn đã bao lâu, dường như ngay cả mắt cũng không nỡ chớp một cái.

Thi Vô Đoan nhẹ nhàng đẩy y một phen, muốn rụt tay về, Bạch Ly lại không nhường.

“Đừng quậy.” Y nói.

Lực tay Bạch Ly lại đột nhiên tăng lên, cả người dán qua, tay kia thìôm hông Thi Vô Đoan, vùi mặt vào hõm vai đối phương, một lát sau y mới nói nhỏ: “Sao ngươi biết trên đời có ly hận thủy?”

Thi Vô Đoan dừng một chút rồi nói: “Chân thân của phu nhân yêu vương chính là một gốc cây hợp hoan, ly hận thủy là bí mật bất truyền của bộ tộc hợp hoan. Yêu tộc ở thảo nguyên A Mộc lâu, bị Nhan Chân cuốn vào chiến cuộc chẳng qua là việc sớm muộn, ta tất nhiên phải biết mình biết người.”

Tay Bạch Ly đang ôm y lại siết chặt, hỏi: “Chuyện tối hôm qua, ngươi biết?”

Thi Vô Đoan cười khẽ nói: “Bắt đầu từ lúc yêu vương rời tiệc, nhất cử nhất động của y, chíít có hơn mười đôi mắt quan sát. Ta biết y muốn tìm thứ gìđóđể kiềm chế ta… Chỉ là yêu tộc ở lâu bên ngoài, không hề giống người, dù sao cũng đơn thuần, biện pháp y có thể nghĩ ra đểđối phó ta, thật sự không nhiều lắm.”

“Vậy tại sao ngươi phải uống?”

Thi Vô Đoan thở dài, cánh tay Bạch Ly cấn y không thoải mái lắm, nhưng mà y chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc xõa sau lưng Bạch Ly, không trả lời.

Bạch Ly dường như cũng không muốn nhận được câu trả lời của y, chỉ nói nhưđộc thoại: “Ngươi đã biết, vì sao còn phải uống? Ngươi… ngươi là nguyện ý sao?”

Thi Vô Đoan nghe âm sắc khác thường liền nghiêng mặt qua, nhẹ nhàng nâng cằm Bạch Ly, lại phát hiện người nọ rơi lệđẫm cả khuôn mặt.

Thi Vô Đoan chợt sửng sốt, chân tay luống cuống, không biết phải làm thế nào, qua một lúc lâu mới nói: “Ngươi… khóc cái gì? Ly hận thủy tự nhiên là có công dụng khác, ta chẳng qua lợi dụng Triệu Nhung…”

Y đột nhiên dừng lại, bởi vì Bạch Ly thình lình vùng dậy, nhẹ nhàng vén vạt áo lộn xộn của y, gần như thành kính mà quỳ xuống, cúi người hôn ấn ký ly hận thủy trên ngực y.

Nước mắt rơi lên ngực y, lại cùng dấu vết như lệ kia ánh nhau sáng rực.

Dây dưa…đại khái từ xưa đến nay có ba kết cục, hoặc là si tâm cảm thiên động địa, vạn hạnh ông trời thương tình, có thể từ dây dưa biến thành triền miên, hoặc là một phương nhìn thấu buông xuống, từđây thiên nhai không gặp lại nhau, cảđời không qua lại, hoặc là lưỡng bại câu thương, tử sinh gút mắt suốt đời, chẳng qua thành tựu một đoạn nghiệt duyên không thể nói được.

Thiết nghĩ, cho dùđời này chữ duyên không cạn, tình lại luôn phải sâu hơn trong lòng ba tấc.

Cuối năm vừa qua, Cố Hoài Dương rốt cuộc hãm thành Bình Dương.

Hoàng đế Phổ Khánh sớm chẳng còn uy nghi của thiên tử một triều nữa, đầu tiên là vào lúc lâm triều mắng văn võ bá quan vốn lòng người hoảng sợđến càng thêm hoảng sợ, đập chậu đập bát như hạng đàn bà chanh chua, chờđập chán chê rồi, sự phẫn nộ cũng mất đi, mà sợ hãi lại sinh ra.

Hoàng đế lúc hạ triều cảm thấy đầu gối mềm nhũn, được thái giám đỡ về tẩm cung, y cho mọi người lui đi, suy sụp ngồi xuống, đột nhiên ôm lấy một chân long sàng mà khóc ầm lên.

Sau đó sự sợ hãi cũng chảy hết theo nước mắt, chỉ còn lại ngỡ ngàng.

Y nghĩ, chết đi, tìm một mảnh bạch lăng, giống như một nam nhân mà chết đi cho rồi.

Sau đó y gọi: “Người đâu! Người đâu!”

Tiểu thái giám bịđuổi ra ngoài sấp ngửa lăn vào, chỉ nghe Hoàng đế bệ hạ nói đầy kinh thế hãi tục: “Đi…Đi lấy cho trẫm một tấm bạch lăng.”

Tiểu thái giám nhũn chân, đầu rạp xuống đất rơi lệ giàn giụa: “Hoàng thượng, không thểđược!”

Hoàng thượng đờđẫn nói: “Trẫm còn chưa chết mà các ngươi đã muốn kháng chỉ, không sợ rơi đầu sao?”

Tiểu thái giám quỳ xuống đất liều mạng dập đầu nói: “Hoàng thượng phải lấy xã tắc làm trọng, bảo trọng long thể!”

Hoàng đế một lòng một dạ muốn đi tìm cái chết mắng: “Cút! Nói thêm một câu nữa, trẫm sẽ tru cửu tộc nhà ngươi!”

Tiểu thái giám quay đầu nhìn ngó, chung quanh không có ai, hắn dù trung can nghĩa đảm như thế nào thì cũng chẳng có ai trông thấy, cân nhắc một chút về cửu tộc nhà mình cùng cổ rồng của Hoàng đế, ai nhẹ ai nặng vừa nhìn hiểu ngay… Dù sao tiên hiền cũng nói, dân làm quý, xã tắc là thứ, quân làm khinh mà.

Vì thế hắn chỉ do dự giây lát, liền nhẹ tay nhẹ chân đi lấy bạch lăng cho bệ hạ.

Hoàng đế bị các đại nhân hở ra là tranh nhau lấy đầu đâm cột đâm tường trên triều đường bức quen rồi, chưa từng nhìn thấy ai dễ hù dọa như vậy, lại ngẩn ra, giây lát sau tiểu thái giám chạy chậm mà lấy bạch lăng y muốn qua đây, hai tay dâng lên, chờ tiễn vị thiên tử thánh minh này lên đường.

Hoàng đế cho hắn lui, treo bạch lăng lên xà nhà, đứng ngẩn ra rất lâu, bắt đầu hồi ức cuộc đời binh hoang mã loạn này, chờ y nghĩ xong thì một bầu tự quyết tràn ngập bi tráng kia đã giống như một cái bong bóng heo bị thủng – thứ nên chảy ra đều đã chảy ra hết.

Y suy sụp lui hai bước, cảm thấy chết tốt không bằng sống tạm, dời đô hoặc là trốn đến quan ngoại, cho dù thoái vị xưng vương, tốt xấu cũng là một đường sống vinh hoa phú quý, bách tính tầm thường vất vả phấn đấu cảđời, nếu trước khi chết được làm một đế vương tướng, chẳng phải cũng có thể mỉm cười mà chết sao?

Đang nghĩ như vậy thì có người đến báo: “Hoàng thượng, Nhan đại nhân đến…”

Thanh âm nhẹ nhàng, giống như chỉ sợ dọa vị Hoàng đế tinh thần mong manh hệt như tờ giấy của họ lại làm ra chuyện thiêu thân uống thuốc gì.

Hoàng đế ngẩng đầu lên, trong đôi mắt như nước lặng hơi lộ ra một chút ánh sáng, y thầm nghĩ, đúng vậy, còn có Nhan Chân, còn có người của Nhan gia, còn có Mật Tông, Huyền Tông… Họ thần thông quảng đại như vậy, nhất định có biện pháp, dù thời gian trước chèn ép họ nhiều, chẳng qua là cân bằng, lôi đình mưa móc đều là quân ân, họ há dám oán phẫn?

Vì thế y cuống quýt nói: “Mau mời!”

Giây lát sau Nhan Chân rảo bước vào, lễ nghi còn chưa làm chu toàn đã bị Hoàng đế ngăn lại, nhiệt tình đón nhận chưa từng có bao giờ, miệng nói: “Mời mau dậy! Nhan ái khanh mời mau mau đứng dậy – người đâu, ban tọa.”

Nhan Chân đã mấy ngày chưa từng chợp mắt, đưa mắt nhìn vị thiên tử quả thực “tè ra quần” này một cái, âm thầm thở dài –đây vẫn là lần đầu tiên khi hắn một mình triều kiến Hoàng đếđược thù vinh ban tọa.

Quả nhiên, tôn mông của Nhan đại nhân còn chưa chạm ghế, Hoàng đếđã khó dằn nổi hỏi: “Thế cục trước mắt làm sao cho được? Ái khanh có biện pháp chứ?”

Nhan đại nhân còn chưa kịp nói gì, Hoàng đế lại tiếp tục: “Ái khanh thấy dời đô thì thế nào? Lưu được thanh sơn, không sợ không có củi đốt, trẫm dẫn văn võ bá quan tạm thời tránh lui, dời đô quan ngoại, giải mối nguy sém lông mày trước mắt, tương lai còn dài…”

Nhan Chân lập tức ngắt lời: “Hoàng thượng không thể.”

Hoàng đế sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn.

Nhan Chân hơi dịu giọng nói: “Chuyện dời đô không thể nhắc lại, quan ngoại không hề là nơi lâu dài, thứ nhất đất rộng người thưa, khí hậu cũng hết sức ác liệt, nhiều núi lắm đường, chỉ sợ không có chỗ cho bệ hạ và các vị nương nương xây hành cung, huống chi ăn gió nằm sương, rất nhiều nơi trừ cỏ dại um tùm thì chẳng có gì, áo cơm cũng thành vấn đề.”

Nhan Chân biết mình không cần nói tiếp nữa, chỉ một điều này đã có thể khiến đế vương nhân gian lớn lên trong yên vui này lui bước, quả nhiên, Hoàng đế nhíu mày nói: “Điều này… nói cũng phải, đếđô Bình Dương chính là thể diện của xã tắc ta, làm sao có thểđể những tiểu tặc đó họa hại được?”

Nhan Chân lại nói: “Bệ hạ không cần kinh hoảng, thần đã có kế lui địch.”

“Cái gì?”

Nhan Chân nói: “Gia phụ sinh tiền từng nói, việc vay quốc vận, bảy ngọn sơn đăng khởi ở Cửu Lộc, chung ở Thương Vân cốc, Vạn ma chi tông chính là nơi hết thảy định số sở tại, cho nên nhiều năm trước thần thỉnh mấy người của Mật Tông, làm phép mời Ma quân ra, đem quốc vận nối liền. Trước mắt chúng ta đã mất đi tung tích của Ma quân, nhưng mà thần cùng đông đảo đồng môn Mật Tông thương nghị, cảm thấy hiện tại vẫn có một biện pháp khả dụng.”

“Đả Cốc đạo hiện giờ bị tặc hại, chi bằng chúng ta tương kế tựu kế, linh khí giáo tông đã rò rỉ, thế thần thỉnh mệnh Hoàng thượng, mở ra Vạn ma chi tông, mời hàng tỉ quân ma thủ thành cho đếđô ta…”

“Được!” Không đợi hắn nói xong, Hoàng đếđã dẫn đầu đứng lên, vui mừng ra mặt khen ngợi, “Ái khanh quả nhiên là phúc của xã tắc ta! Thần tửđắc lực của trẫm! Nếu có thể thủđược đếđô Bình Dương, trẫm nhất định phải thưởng ngươi đàng hoàng! Sẽ phong ngươi làm nhất đẳng hộ quốc công, con cháu thừa kế, ngươi thấy thế nào? Không… Không đúng, còn có Mật Tông, về sau Mật Tông sẽ là nơi triều ta trưng bày đế vương từ…”

Nhan Chân chỉ cảm thấy mệt mỏi, trong tai tràn ngập hứa hẹn của Hoàng đế vui mừng ra mặt, không nói được một lời, chờ y nói xong thì tạơn lui ra.

Ma vật thủ thành, đâu phải dễ mời? Đến lúc đó chỉ sợ mời thần dễ tiễn thần khó, ngàn năm trước bao nhiêu cao thủ giáo tông lấy thân tuẫn táng mới phong được Vạn ma chi tông, mấy thứ đó đều làăn tươi nuốt sống, hút hồn phách người ta mà sống, một khi thả ra, thế gian nhất định là yêu ma hoành hành, sinh linh đồ thán.

… Bệ hạ tự nhiên không suy nghĩ, dù sao nhiều cao thủ giáo tông như vậy, vô luận thế nào cũng sẽ không để ma vật gây hại vào hoàng cung.

Chuyện đến bây giờ, Nhan đại nhân qua tuổi nửa trăm lại hơi mù mờ, hắn nghĩ những việc mình làm đều làđúng sao? Nhưng màý nghĩ này chỉ thoáng qua, tịch dương như máu từđỉnh cung điện nguy nga lặn xuống, chiếu mái ngói vàng son hào quang tứ xạ.

Đã… đi đến bước này rồi.

Thi Vô Đoan ở ngoài thành Bình Dương, tập trung tất cả khinh kỵ giáo tông, lấy HạĐoan Phương làm đầu, mỗi người đều đến dưới trướng y – y đang dưỡng tinh bàn.

Tinh bàn nhận chủ sẽ hấp thụ tinh hoa của thiên địa nhật nguyệt, nhưng bộđời sau được xưng là“quỷ bàn” này của Thi VôĐoan lại thích hồn phách lệ quỷ, hoặc là huyết nhục tinh phách người sống.

Thi Vô Đoan đang lấy máu của mình nuôi nó, hành vi này bị Bạch Ly thấy, còn giận dữđến mức suýt nữa tranh cãi với y, lại bị một câu “Ngươi ban đầu còn nuôi ảnh ma trong bóng của mình mà” của Thi VôĐoan chặn họng.

HạĐoan Phương luôn cảm thấy Thi VôĐoan lúc ngồi trước bộ tinh bàn kia, cả khuôn mặt đều bịánh đến âm thảm, có chút đáng sợ. Hắn loáng thoáng có thể biết một chút dụng ý của việc Thi Vô Đoan làm, nhưng không hề suy nghĩ, cũng không hề nói.

Bởi vì hắn biết, trước mắt hết thảy đãđi đến chung cuộc, tất cảđường lui vàđường vềđều bị chặn chết, không ai có thể ngăn cản những việc lập tức phải phát sinh này.

Vinh hoa phú quý và im miệng không nói… mới là thứ vô luận khi nào nơi nào đều có thể bo bo giữ mình, đây là chuyện ngay cả vị trong hoàng cung kia cũng hiểu rõ.

Thi Vô Đoan mới giơ cổ tay lên, Bạch Ly lập tức đưa tay bóp nơi còn đang chảy máu của y, chỉ thấy tinh bàn kia hào quang sáng ngời đến chói mắt, Thi VôĐoan nhìn vạn ngàn vì sao bên trên, mở miệng nói: “Nhan Chân trước mắt không còn phương pháp khác, chỉ có thể lại mở Ma Tông, mời ma vật thủ thành.”

HạĐoan Phương ngớ ra, Bạch Ly cũng ngớ ra, tiếng thì thầm khe khẽ rộ lên, Thi Vô Đoan không biến sắc, cổ tay để trong tay Bạch Ly, lẳng lặng chờ họ nghị luận xong.

Sau đó y nhẹ giọng nói: “Không có gìđáng ngại.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.