Một ngày, hai ngày, rồi một tuần sau, rồi ba tuần sau. Tôi vẫn một mình trong căn phòng trọ lạnh lẽo. Ngày qua ngày trải qua đều như nhau, đến trường, đi ăn, rồi ngủ.
Ngày cứ lập đi lập lại nhàm chán, tôi và anh vẫn nhắn tin cho nhau đều đặn, mọi thứ vốn rất vui vẻ cho đến ngày anh báo tin với tôi rằng ba anh đã qua đời.
Anh thú nhận là báo tôi rất trễ, mọi việc xảy ra đều đã xong xuôi hết rồi, lễ tang ba anh cũng đã hoàn thành, anh không muốn tôi bỏ học chạy về Vĩnh Long nên không nói tôi nghe.
Tôi trách anh sao lại suy nghĩ vậy được chứ, anh chỉ xin lỗi.
Tôi tự trách bản thân mình, không thể bên cạnh anh lúc anh đau khổ nhất, tôi trách bản thân mình sao lại vô tâm đến thế.
Tôi đã nhắn nói với anh cuối tuần này sẽ tới gặp anh, anh liền ngăn cản, bảo không cần thiết, nhưng tôi quyết rồi.
Thứ sáu tuần đó, tôi đang nằm trên giường liu thiu ngủ, vì biết giờ anh đang đi làm nên nhắn cũng không được, vậy thì ngủ một giấc cho qua ngày.
Bỗng một tiếng gõ cửa vang lên, tôi lờ mờ, phờ phạt ngồi dậy tiến ra mở cửa, sau đó trong mắt tôi hiện lên hình ảnh của một cô gái xinh đẹp, đoan trang.
Cô ta chào tôi, rồi giới thiệu cô tên là Hương Lan. Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chưa biết cô gái này là ai thì cô ta nói:
“Tôi là hôn thê của Văn Khôi.”
Tôi trố mắt nhìn cô ta, hôn thê?
Sau đó cô ta mới kể tôi nghe rằng, cô ta và Văn Khôi đã được đính ước với nhau, được chấp thuận giữa hai nhà.
Tôi có chút khó chịu hỏi cô ta:
“Việc đó thì có liên quan gì đến tôi?”
Cô ta mỉm cười hỏi ngược lại tôi:
“Thật sự không liên quan tới cậu?”
Cô ta tỏ vẻ như biết hết mọi chuyện, tôi vẫn không quan tâm phớt lờ mọi chất vấn của cô ta. Một hồi sau đó cô ta quay người đi, không quên quay đầu mà nói một câu cuối cùng.
“Dù Văn Khôi có đồng ý hay không, dù mối quan hệ của hai người như thế nào đi chăng nữa, thì người cùng đi với anh ấy cuối đời là tôi, vì vậy cậu cũng biết điều đừng qua lại với anh ấy nữa, đừng mang cái căn bệnh bệnh hoạn của cậu mà tiêm nhiễm vào anh ấy nữa, anh ấy là người đàn ông tốt.”
Câu nói ấy như ám lấy đầu tôi, mọi lúc mọi nơi nó đều hiện lên trong tâm trí tôi.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, ngày hôm đó tôi đã lấy hết sự khó khăn trong lòng mình mà hỏi Văn Khôi.
Đáp án tôi nhận lại được… là câu chuyện tôi mơ thấy là có thật.
Giọng Văn Khôi khi nói với tôi là bộn phần ấp úng, khó xử.
Tôi như bị một người nào đó đá tôi xuống cái vực sâu, sau ngày hôm đó tôi không liên lạc với Văn Khôi nữa…
Thay vào đó tôi đã khóc rất nhiều, tôi chẳng biết mình phải làm gì đây.
Tôi ngắt nguồn điện thoại của mình.
***
Một tuần sau đó tôi đã không liên lạc với Văn Khôi nữa, cũng không còn nghe tin tức gì về anh nữa.
Một ngày nọ tôi đang lang thẩn thờ trên đường thì vô tình gặp phải Vỹ Khang.
Không hiểu sao, Vỹ Khang là người tôi có thể thản nhiên tâm sự hết mọi việc trong lòng, chắc vì tôi với Vỹ Khang giống nhau… nên dễ dàng đồng cảm.
Vỹ Khang đã hỏi tôi rằng tôi có yêu Văn Khôi không?
Tất nhiên là có.
Vỹ Khang đã hỏi tôi điều gì tôi muốn làm nhất?
Sau hôm ấy tôi đã suy nghĩ rất nhiều, điều gì khiến tôi muốn nhất?
Tôi mở lại nguồn điện thoại, tôi bất ngờ phát hiện ra.
Vô số tin nhắn gửi đến, vô số các cuộc gọi điện đến… tất cả là từ phía Văn Khôi.
Tôi cảm thấy có lỗi với anh, ngay cả lúc này mà lại để Văn Khôi phải chiến đấu một mình, anh chắc cũng rất khó khăn để đưa ra các quyết định.
Cơ bản là chuyện này có thể làm ảnh hưởng đến cả cuộc đời của anh sau này…
Tôi bắt máy gọi cho Văn Khôi, nhanh như chớp đầu dây bên kia đã đón nhận, âm vực vội vã, dồn dập nhưng lại vô cùng ấm áp.
“Em có sao không? Em thế nào rồi?”
Nghe lại giọng của anh, lồng ngực tôi được nới lỏng ra rất nhiều, tôi không vội trả lời anh mà ngước nhìn ra ngoài cửa số, nhớ lại hình ảnh của Văn Khôi ngủ gật trên bàn trước đây, thân quen mà thật hoài niệm.
Tôi mỉm cười trả lời anh rằng tôi ổn, bảo anh đừng lo, tôi hỏi han anh thế nào rồi.
Anh nói tôi nghe rằng anh rất lo cho tôi, anh còn định trong tuần này sẽ lên gặp tôi.
Bất giác trái tim tôi nhói đau… tự bảo bản thân rằng bình tĩnh… đây không phải lúc mà khóc bù lu bu loa để ăn vạ nữa rồi, tôi tự mắng lòng mình, đến lúc mày phải trưởng thành rồi Tiến Bảo.
“Văn Khôi… anh còn nhớ anh đã từng hỏi em muốn gì không?” Tôi nhẹ giọng hỏi anh.
“Tất nhiên anh nhớ rồi.”
“Em có một việc muốn làm.” Tôi đưa tay nâng niu sợi dây chuyền hình ngôi sao trước ngực, ánh mắt say đắm nhìn vật kỷ niệm ấy.
“Em cứ nói đi, việc gì anh cũng sẽ làm cho em.”
“Cuối tuần này anh có thể lên đây được không, vì ước nguyện này của em phải làm cùng anh.”
Ước nguyện của tôi và ước nguyện của anh.
“Được.” Giọng Văn Khôi trả lời chắc nịch, làm tôi vô cùng an tâm.
Sau cuộc nói chuyện đó… à cũng là cuộc nói chuyện cuối cùng của tôi, kể từ giây phút đó tôi không đụng vào điện thoại lần nào nữa.
Tôi phải chuẩn bị, chuẩn bị tinh thần thật kỹ càng.
Và rồi ngày cuối tuần cũng đến, đúng như lời anh hứa, anh đã đến trước mặt tôi.
Tôi nhìn khuôn mặt hốc hác của anh, đôi mắt đã xuất hiện quần đen, tôi đau lòng đưa tay lên mặt anh, xoa nhẹ gương mặt anh, ánh mắt anh thoáng qua trông rất vui mừng, nhưng cũng ngập tràn bi thương.
Chúng tôi cùng nhau đi ăn, ăn những món mà chúng tôi thích nhất, cả buổi hôm ấy chúng tôi chỉ toàn nói những chuyện vui, tôi với anh cùng ôm lại ngày xưa cũ.
Anh bảo rằng ngày đầu trông thấy tôi, cứ nghĩ rằng là một cậu bé lạc mẹ, trong người anh lúc ấy vốn có dù, nhưng không muốn dùng nó đi về, mà anh muốn ở lại đợi mưa rơi hết cùng với tôi.
Anh nói tôi là một con người luôn dễ dàng thỏa mãn, cũng rất dễ đoán, mọi tâm tư đều dồn hết trên mặt.
Anh bảo tôi rất trẻ con, dù là sinh viên rồi nhưng vẫn như một cậu học sinh, chẳng lo nghĩ gì về tương lai.
Lúc anh đưa tôi về nhà trọ, anh nghĩ tôi là đứa hiểu chuyện, ngoan ngoãn nên mới mời tôi về ở chung, không ngờ ở chung rồi anh mới phát hiện, ngoài chăm sóc bản thân mình ra, anh còn phải chăm sóc một đứa em trai khác.
Anh tâm sự, những ngày ở bên tôi anh cũng thoáng đoán ra tôi không phải một chàng trai có giới tính bình thường.
Anh nói rằng cách cư xử của tôi không hề khiến anh khó chịu, anh biết tôi cố gắng che đậy nó, trước đây anh không có thiện cảm với người đồng tính, vì anh nghĩ rằng họ thật buông thả bản thân, lúc nào cũng vui cười, trêu ghẹo mà không quan tâm tới cảm nhận của người khác.
Đến khi anh gặp tôi, anh mới hiểu thật ra tất cả chỉ là sự che giấu, nổi buồn trong lòng họ chính là nổi buồn tận tâm can.
Chúng tôi dạo vòng các nơi quen, lẫn các nơi chưa bao giờ đặt chân đến.
Xong, tôi lấy trong ba lô ra một tờ giấy đã được cuộn sẵn, tôi đưa nó cho anh rồi bảo:
“Đây là tranh em vẽ lại trên mạng, em đang luyện tay nghề cho mình, tặng anh đấy.”
Anh ngạc nhiên nhìn tôi rồi đón lấy, anh bảo anh có thể mở ra xem nó không, tôi gật đầu.
Văn Khôi từ tốn mở cuộn tranh ra, tôi chăm chú nhìn anh, trông anh vẻ rất tập trung từ lúc mở ra, cho đến xem xét.
“Không tệ, đây là anh với em sao?”
“Em đã tìm bức ảnh gần giống với anh và em nhất để vẽ lại đấy.” Tôi bĩu môi.
“Anh sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận, cảm ơn em.”
Sau đó, như những cặp người yêu đã làm, chúng tôi trao nhau những nụ hôn nồng nhiệt nhất.
Lúc đầu, tôi cứ nghĩ rằng nụ hôn sẽ vẫn vụng về, nhưng vừa dạo đầu một chút thì lưỡi Văn Khôi đã từ từ tách môi tôi ra rồi từ từ tiến vào bên trong miệng tôi, khiến tôi bất ngờ, có vẻ chưa quen, muốn đẩy anh ra nhưng lại nghĩ làm vậy sẽ khiến anh mất hứng, nên tôi cứ mặc kể, cảm nhận xem anh sẽ làm thế nào tiếp.
Tôi cũng đã tìm hiểu qua muôn vàng kiểu hôn, nhưng tất cả cũng chỉ có đọc sơ sơ.
Lưỡi anh bắt đầu cuốn lấy lưỡi của tôi, nhịp thở tôi bắt đầu hoảng loạn, khuôn mặt tôi thì đỏ bừng, tôi lén mở hé mắt nhìn, bắt gặp ngay khuôn mặt điển trai đang nhắm mắt của Văn Khôi, mọi xúc tác khiến tôi như rơi vào cơn mê, nhiệt tình đáp trả lại.
Tôi tự hỏi không biết anh đã tập luyện từ bao giờ và như thế nào.
Trời bắt đầu sập tối, ánh đèn vàng ven đường, cùng đèn các hàng quán bắt đầu thay phiên tô điểm cho bước tranh màu đêm của thành phố.
Tôi dẫn anh đến một công viên, trên đường tôi dẫn anh đi, tôi đã cố tình bịt mắt anh lại, trông anh rất hứng khởi đón nhận.
Lúc tôi mở bịt mắt ra cho anh, anh rất bất ngờ nhìn ngó xung quanh.
“Cái này là…” Anh hoang mang hỏi tôi.
Nơi này đã được tôi trang trí, tôi đã thắp những ngọn nến hình trái tim dưới mặt đất, treo khắp nơi là đèn, khung cảnh được tôi cho lãng mạn.
Tôi cầm tay Văn Khôi dẫn anh bước vào chính giữa những ngọn nến.
Không nhỏ, không to mà từ tốn nói rõ từng chữ.
“Em muốn kết hôn với anh.”
Tôi thấy anh sửng người, mở to đôi mắt nhìn tôi.
Phải tôi muốn kết hôn với anh tại nới này, chỉ nơi có anh và tôi, tôi không cần phải mọi người chúc phúc, tôi không cần những ánh đèn lấp lánh tỏa sáng, tôi không cần chiếc bánh kem rực rỡ.
Tôi lấy trong túi ra một hộp nhẫn, nhẹ nhàng mở rồi đưa cho anh một chiếc. Chiếc còn lại tôi cầm trên tay, tôi cầm lấy tay anh, rồi nâng niu đeo nó vào.
Anh hiểu ý tôi, sau khi tôi đeo xong cho anh, anh cũng bắt chước như tôi đeo vào cho tôi. Tôi và anh nở nụ cười hạnh phúc, cụng đầu vào nhau mà cười.
“Sau này dù xảy ra chuyện gì, dù già nua, bệnh tật anh có đồng ý mãi yêu em chứ?” Tôi hỏi anh.
Anh trả lời:
“Anh đồng ý.”
Rồi anh hỏi ngược lại tôi:
“Em sẽ cùng anh đi đến hết quãng đời còn lại này chứ?”
Tôi ngập ngừng…
“Hãy hỏi em… dù mọi chuyện như thế nào đi nữa, thì em vẫn yêu anh.”
Anh không hiểu, nhưng cũng lập lại theo tôi:
“Dù mọi chuyện như thế nào đi nữa, em vẫn yêu anh?”
“Tất nhiên ạ.” Tôi cười thật tươi với anh, vòng tay ôm anh.
Sau đó tôi bật khóc, tôi nức nở tựa đầu vào lòng anh mà nói.
“Văn Khôi… mình chia tay đi.”
Anh thất thần… nhìn tôi như không cam lòng, nhưng tôi biết anh cũng không còn lựa chọn nào.
“Tiến…Bảo…” Giọng anh ấp úng, run rẩy gọi tên tôi.
Tôi biết anh không thể từ chối hôn lễ giữa anh và cô gái kia… vì đó là di nguyện cuối cùng của bố anh… tôi cũng không chịu nổi từ trong bóng tối mà nhìn anh mặn nồng với người khác, tôi ngốc, phải tôi ngốc đấy, không phải chỉ cần Văn Khôi yêu tôi là được sao…nhưng… nhưng tôi không thể.
Tôi là kẻ ích kỷ vậy đấy…
“Văn Khôi… em muốn anh hạnh phúc, đã quá đủ với em rồi, tình cảm của anh đối với em là đủ rồi.”
Trong thế giới của tôi, anh là ánh trăng duy nhất của tôi, nhưng tôi không phải là ngôi sao duy nhất của anh.
Tôi không muốn cả hai phải đau khổ về nhau sau này, không nên tự dằn vặt bản thân mình vì đối phương, anh không thể cảm thấy có lỗi với tôi được… chính vì vậy tôi lựa chọn chia tay anh.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều rồi, tôi không thể khẳng định có thể đem hạnh phúc cho anh, tôi không thể khẳng định nếu cùng nhau, chúng tôi có thể hạnh phúc.
Văn Khôi ôm chầm lấy tôi, tôi khóc nấc trong lòng anh. Tôi cảm nhận được trái tim anh đang đập rất mạnh, Văn Khôi cũng dựa cầm trên đầu tôi mà bật khóc, anh thều thào nói:
“Dù anh không thể cùng em đi đến cuối cuộc đời này, nhưng anh hứa sẽ trân trọng em đến hết cuộc đời này.”
“Văn Khôi… em yêu anh… cảm ơn anh đã đến bên đời em… cảm ơn anh.”
~Hoàn~