Cảm Nắng?!

Chương 25



?Surprise !!! Sớm hơn một ngày nhé?

Hoài Ngọc mang vẻ mặt ngây ngốc đó lên xe trở về A&N. Trên đường về cô không thể nào ngừng suy nghĩ về nữ nhân tên Lưu Tịnh Yên kia. Nàng ta thật sự dễ dàng đồng ý hợp tác với tập đoàn cô thật sao? Chắc chắn…chắc chắn có vấn đề!!

Hoài Ngọc sau khi xuống xe ngay lập tức đi nhanh đến phòng làm việc của Hoài An.

-A? Chẳng phải hôm nay em đi đàm phán với Lưu Tịnh Yên hay sao? Tại sao lại trở về sớm như vậy? Hoài An đang cặm cụi xem xét những bản hợp đồng chất chồng trên bàn, nghe bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa nên nghĩ là cấp dưới vào báo cáo nhưng khi ngẩng đầu lên thì bắt gặp khuôn mặt hớn hở của Hoài Ngọc nên nàng có chút bất ngờ.

-Chị…Em thành công rồi. Nàng ta đã đồng ý bán khu đất đó cho chúng ta và cũng đồng ý lời mời hợp tác của chúng ta. Hoài Ngọc kéo cái ghế đặt trước bàn làm việc của Hoài An ra mà ngồi xuống, sự vui vẻ không thể nào che giấu.

-Sao? Em nói thật không? Tại sao nàng ta lại có thể dễ dàng đồng ý như vậy a? Hoài An nghe từng chữ phát ra từ miệng của Hoài Ngọc mà như không tin vào tai mình. Nàng có chút sửng sốt xác nhận lại một lần nữa.

Không đúng, Lưu Tịnh Yên là một nhân vật có thể nói “tay trái hô mưa tay phải gọi gió” trong thương trường. Tài năng kinh doanh của nàng ta làm cho người người phải nể phục còn nữa trí tuệ của nàng ta cũng cao ngất ngưỡng. Lưu Tịnh Yên là một thiên tài từ bé, nàng ta tiếp quản tập đoàn khi mới hai mươi mốt tuổi trong suốt năm năm nàng điều hành tập đoàn thì danh tiếng của BJ càng ngày càng vươn xa, khối tài sản khổng lồ mà nàng ta sở hữu chính là thứ mà người đời luôn luôn ao ước.

Chưa kể đến nếu muốn hợp tác với BJ thì phải qua rất nhiều bài kiểm tra thực lực. Nếu mắc một lỗi sai cho dù đó chỉ là một lỗi nhỏ thôi thì cơ hội hợp tác với BJ xem như tan thành mây khói. Vì vậy thời gian để nàng ta quyết định có muốn kí kết hợp đồng hay không chậm nhất là một tuần nhưng vì cớ gì mà nàng ta lại đồng ý hợp tác với A&N trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi như vậy chứ?

-Thật a. Khi nàng ta đồng ý hợp tác em cũng phản ứng giống như chị. Hoài Ngọc nhìn vẻ mặt sửng sốt của Hoài An mà không nhịn được cười.

Lưu Tịnh Yên, nàng ta là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, nhan sắc nàng ta có thể ví như cửu vĩ hồ trong truyền thuyết. Muốn thuần khiết có thuần khiết, muốn kiều mị liền có kiều mị. Cả người nàng ta chỉ có thể rút ra được hai từ: mị hoặc. Nhưng, khi nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước mùa thu của nàng ta, Hoài Ngọc có chút sợ hãi. Mà nguyên căn rằng trong khoảnh khắc đôi mắt của cô và Lưu Tịnh Yên giao nhau làm cô nhất thời quên đi hình bóng Vân Du.

Cho dù Lưu Tịnh Yên có bàn tính gì đi nữa thì Trần Hoài Ngọc cô nhất định sẽ làm nàng ta phải tâm phục khẩu phục trước tài năng và tần suất làm việc của cô và Hoài An cũng như là của toàn bộ nhân viên trên dưới A&N.

-Hừm, nhất định là có vấn đề. Nhưng cho dù đó là gì đi chăng nữa thì đây chính là cơ hội lớn cho tập đoàn chúng ta. Nếu lần hợp tác này với BJ thành công thì ắt chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác lần nữa. Hoài An thoáng chút ngờ vực nhưng nàng nhanh chóng thu lại mọi sự ngờ vực đó, quyết tâm thành công trong lần hợp tác đầu tiên này. Nếu thành công thì không những danh tiếng của A&N vang xa mà giá cổ phiếu cũng sẽ tăng vùn vụt.

-Ngày mai nàng ta sẽ gửi bản hợp đồng đến A&N. Em sẽ đưa cho chị xem qua rồi nhờ kí vào. Hoài Ngọc lúc nào cũng vậy, có hợp đồng nào quan trọng mà cô thương thảo thành công cũng đều đưa cho Hoài An xem qua rồi chính tay Hoài An kí tên vào cô không bao giờ giành công với chị mình, luôn tìm cách giúp đỡ chị ấy trong công việc. Đối với cô chức vụ Phó tổng cũng cao quý lắm rồi.
-Tiểu quỷ à, chị nghĩ bản hợp đồng này em nên tự tay kí thì hay hơn. Em luôn luôn giúp đỡ chị, bây giờ em phải làm cho lão giám đốc Đỗ đó phải ngậm chặt miệng lại. Hoài An mỉm cười sủng nịnh nhìn Hoài Ngọc. Nàng vẫn không quên những lời khiêu khích của lão giám đốc Đỗ đó. Nàng tuyệt đối không để ai xem thường em nàng.

-A? Suýt thì em quên mất lão ta. Vậy, lần này em sẽ thay chị kí tên lên bản hợp đồng đó. Hoài Ngọc kí được hợp đồng với BJ thì vui vẻ quá mức nên phút chốc quên đi lí do để cô có thể đi đến thương lượng với Lưu Tịnh Yên.

Hoài An chỉ cười cười nhìn đứa em ngốc mà nàng vô cùng yêu thương trước mặt. Nàng biết đứa trẻ này nhất định sẽ làm nên việc lớn nha.

Ngày hôm sau, tại sảnh lớn của A&N vốn rất yên tĩnh nay lại bị náo động. Mà nữ nhân có thể dễ dàng làm mọi người thần hồn điên đảo đó chỉ có thể là Lưu Tịnh Yên. Nàng ta vận trên người bộ quần áo công sở vô cùng thanh lịch, chân mang đôi cao gót màu đen nhìn sơ qua cũng biết đó là hàng giới hạn. Mái tóc màu vàng tuỳ ý xoã ngang lưng, vẻ mặt kiều mị không cảm xúc. Mỗi một bước đi của nàng đều khiến cho nam nhân cùng nữ nhân có mặt tại đó phải há hốc mồm. Sở dĩ nàng phải đích thân đến A&N để kí hợp đồng là vì nàng cảm thấy vị Phó tổng họ Trần tên Hoài Ngọc kia có chút thú vị, chút ít đã hấp dẫn nàng.
Lưu Tịnh Yên cùng thư kí riêng bước đến khu vực lễ tân. Nàng đưa mắt nhìn cô thư kí đi bên cạnh một cái, cô thư kí tinh ý liền nhanh nhẹn mở lời thay cho Lưu Tịnh Yên.

-Chúng tôi đã có hẹn trước. Phiền cô thông báo rằng người bên BJ đã đến. Cô thư kí đem lời nói mà Lưu Tịnh Yên nói trong xe thuật lại cho cô tiếp tân nọ.

-À, vâng. Xin đợi một chút. Cô tiếp tân nhìn thấy Lưu Tịnh Yên luôn giữ nét mặt lạnh lùng đó mà có chút sợ. Cô nhanh chóng nhấc điện thoại nội bộ lên thông báo cho thư kí riêng của Hoài Ngọc.

Kết thúc cuộc điện thoại, cô tiếp tân hướng tay đến cái thang máy đằng kia rồi nói sẽ có thư kí riêng của Hoài Ngọc xuống đích thân dẫn đường cho Lưu Tịnh Yên và thư kí của nàng đến phòng làm việc của Phó tổng. Lưu Tịnh Yên từ đầu đến cuối im lặng lắng nghe chỉ dẫn của cô tiếp tân kia rồi như lời cô ấy mà làm theo.
Đến phòng làm việc của Hoài Ngọc. Thư kí của Hoài Ngọc cũng làm giống y như lần mà cô ấy cùng Hoài Ngọc đến tập đoàn của Lưu Tịnh Yên.

Hoài Ngọc đang chuẩn bị mọi thứ để gặp mặt người đại diện của BJ nhưng khi cô bắt gặp khuôn mặt kiều diễm của Lưu Tịnh Yên đứng nghiêm chỉnh trước mặt mình thì liền trở nên kinh ngạc. Phút chốc quên mất chào hỏi.

-Phó tổng Trần? Lưu Tịnh Yên chủ động lên tiếng trước. Trần Hoài Ngọc a, tại sao lại đứng như trời trồng thế kia?

-A? Thật xin lỗi. Mời Lưu tổng ngồi. Hoài Ngọc nhận ra hành động của bản thân có chút thất lễ nên có chút ngượng ngùng. Tại sao mỗi lần cô đứng trước mặt nữ nhân này là mỗi lần như bị người ta điểm huyệt thế này?

Lưu Tịnh Yên liếc mắt nhìn cô thư kí riêng của nàng một cái, cô thư kí liền đặt một tập hồ sơ lên bàn rồi cuối người rời khỏi phòng.
-Phó tổng, sắc mặt cô thật sự không ổn chút nào. Cô bệnh sao? Lưu Tịnh Yên nở nụ cười nhẹ khi nhìn khuôn mặt có chút đỏ của Hoài Ngọc. Nàng thừa biết nguyên nhân vì sao nha.

-À, không…không có gì. Chỉ là thời tiết quá nóng. Hoài Ngọc đang chuyên tâm rót trà vào tách cho Lưu Tịnh Yên thì bị nàng hỏi khó. Nên không kịp đưa ra câu trả lời chính đáng.

-Nóng?! Chẳng phải máy điều hoà vẫn mở đấy sao? Lưu Tịnh Yên kín đáo che miệng khúc khích cười. A, tiểu tử ngốc bịa lí do vô cùng trẻ con. Ai đời than nóng khi ngồi trong căn phòng lúc nào cũng có máy điều hoà hoạt động xuyên suốt chứ.

-À ừm. Mời Lưu tổng dùng trà. Hoài Ngọc bị hố nên đành lãng sang chuyện khác.

-Tôi năm nay 26 tuổi. Còn Phó tổng? Lưu Tịnh Yên thẳng thắn về vấn đề tuổi tác. Chẳng qua là nàng muốn xưng hô gần gũi hơn thôi.
-Tôi 23. Cũng nên gọi một tiếng “chị” rồi nhỉ? Đánh chết Hoài Ngọc cô cũng không tin nữ nhân ngồi trước mặt cô đã 26 tuổi nha. Khuôn mặt của Lưu Tịnh Yên thật giống như thiếu nữ chỉ mới 22-23 tuổi.

-Ừm, tôi không ý kiến. Đây là điều mà Lưu Tịnh Yên muốn a. Đây là bản hợp đồng mà tôi đã soạn, bây giờ em hãy xem qua nếu không có gì cần thay đổi thì em có thể kí tên vào. Lưu Tịnh Yên nhẹ nhàng đẩy tập hồ sơ qua cho Hoài Ngọc. Giọng nói có chút ấm áp hơn thường ngày.

Hoài Ngọc gật đầu, đưa tay mở tập hồ sơ ra xem qua một lượt rồi dùng cây viết luôn mang bên người kí vào phần còn lại của bản hợp đồng.

-Em làm việc thật nhanh chóng. Bây giờ em có thể giữ bản hợp đồng này. Lưu Tịnh Yên nhìn bàn tay thoăn thoắt kí vào bản hợp đồng mà kinh ngạc, Hoài Ngọc chấp nhận mọi điều khoản cô soạn ra trong đó. Bao gồm cả việc nàng sẽ sở hữu tập đoàn A&N nếu như hợp tác thất bại.
-Nhưng, tôi vẫn không hiểu vì sao chị lại tự thân đến đây a? Chị có thể điều người qua đây mà. Hoài Ngọc kí xong xuôi, liền đem thắc mắc trong lòng giải toả.

-Em nói đúng. Tôi có thể điều người sang đây để đưa cho em bản hợp đồng này. Nhưng có điều hôm nay tôi lại muốn phá lệ một lần. Lưu Tịnh Yên cười như không cười nhẹ nhàng đáp lời Hoài Ngọc.

-Vậy thì rất lấy làm vinh dự cho tôi rồi. Hoài Ngọc hướng Lưu Tịnh Yên nở nụ cười rạng rỡ.

-Em cười rất đẹp. Lưu Tịnh Yên chân thành khen ngợi.

-Cảm…cảm ơn. Chị cũng rất xinh đẹp. Hoài Ngọc có chút ngượng khi được nữ nhân xinh đẹp trước mặt khen ngợi. Cũng đến giờ nghỉ trưa rồi, chị có phiền nếu tôi mời chị dùng bữa? Hoài Ngọc vén ống tay áo lên xem đồng hồ, nhận thấy cũng đã gần trưa nên cô mở lời muốn mời Lưu Tịnh Yên cùng dùng bữa trưa với mình.
-Ừm, được. Lưu Tịnh Yên không nhanh không chậm gật đầu đồng ý. Đây là lần phá lệ thứ hai trong ngày của nàng, vì trước giờ nàng không ăn uống bên ngoài. Mọi thứ nàng ăn đều được làm từ đầu bếp riêng của nàng.

Trần Hoài Ngọc, từ lúc cô đến nàng đã phá vỡ mọi kỉ luật nghiêm ngặt mà nàng đề ra.

Hoài Ngọc ngỏ ý muốn dùng xe mình để chở Lưu Tịnh Yên đến nơi dùng bữa trưa liền được nàng ưng thuận. Quy tắc thứ ba bị phá vỡ: không ngồi xe của người lạ.

Lưu Tịnh Yên cùng Hoài Ngọc đến một nhà hàng chuyên phục vụ về món ăn Trung Hoa trứ danh. Đây là nhà hàng mà lúc trước cô và Hoài An chạm mặt với Kiến Văn và Vân Du. Vốn dĩ hai chị em cô muốn dùng thử thức ăn ở đây xem có đúng như lời đồn hay không nhưng lại không thành. Ngày hôm nay Hoài Ngọc mang Lưu Tịnh Yên đến đây một lần nữa để có thể an lành dùng bữa.
Hoài Ngọc chọn cho mình và Lưu Tịnh Yên một bàn ở một góc tránh sự chú ý của mọi người trong nhà hàng. Thật là, dẫn theo một nữ nhân đẹp toàn diện như Lưu Tịnh Yên đến những nơi đông người như vậy thật là sai lầm. Mọi người đang dùng bữa ngon lành thì phải dừng đũa để nhìn ngắm nữ nhân với vẻ đẹp hết sức khuynh thành bước vào.

-Sắc mặt của em lại khó coi rồi! Lưu Tịnh Yên thừa biết mọi người đang tập trung sự chú ý lên người nàng, đối với việc này nàng đã quá quen thuộc nên không chút lưu tâm nhưng tại sao người ngồi đối diện nàng lại bày tỏ vẻ mặt khó chịu thế kia?

-Mọi người ở đây đều bị chị hớp hồn nha. Hoài Ngọc kín đáo quan sát xung quanh rồi nhẹ nhàng nói.

-Oh, vì việc này mà em tỏ ra khó chịu với tôi? Lưu Tịnh Yên khẽ chíu mày.
-Không có. Chỉ trách chị quá xinh đẹp đi. Hoài Ngọc nhàn nhạt nói. Trong lòng có chút khó chịu. Nhưng cớ gì phải khó chịu?

-Vậy lần sau đi với em tôi sẽ che mặt. Lưu Tịnh Yên nói xong liền lẳng lặng quan sát biểu cảm biến đổi trên mặt Hoài Ngọc.

-Ô? Không cần a~ Đẹp khoe xấu che mà. Hoài Ngọc phản ứng ngay với câu nói của Lưu Tịnh Yên. Hà cớ gì phải che đi nhan sắc được xếp vào hàng cực phẩm như vậy chứ?

-Vì tôi cảm nhận em đang khó chịu với tôi. Lưu Tịnh Yên một tay chống cằm, một tay gõ gõ lên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn Hoài Ngọc.

-Tôi không có. Nhưng vì sao chị lại để ý đến cảm xúc của tôi?

-Vì em rất thú vị. Lưu Tịnh Yên cười như không cười nói. Nàng thầm cười trong lòng khi thấy nét mặt của Hoài Ngọc trở nên bối rối.
Hoài Ngọc đối với lời này của Lưu Tịnh Yên có chút không quen. Nàng ta nói cô thú vị? Nhưng thú vị ở chỗ nào? Cô và nàng ta chỉ gặp nhau vỏn vẹn một ngày. Hoài Ngọc lúc này không biết nên nói gì vừa hay cậu phục vụ đem những món ăn lần lượt đặt lên bàn. Hoài Ngọc chỉ kêu Lưu Tịnh Yên bắt đầu dùng bữa rồi cúi đầu cắm cúi ăn. Mặc cho Lưu Tịnh Yên đang nhìn cô với đôi mắt lấp lánh ý cười. Tiếc cho Hoài Ngọc cô không thể thấy được cảnh này.

Vân Du hôm nay có cuộc họp với đối tác gần nhà hàng này nên sau khi bàn bạc xong nàng và người đó cùng nhau đến nhà hàng này dùng bữa. Một lần nữa nàng nhìn thấy Hoài Ngọc. Vân Du có chút vui vẻ khi vô tình gặp lại Hoài Ngọc nhưng mọi sự vui vẻ chợt tắt khi nàng nhìn thấy Hoài Ngọc đang dùng bữa với một nữ nhân xinh đẹp nào đó.
Vân Du có chút không cam lòng khi nhìn thấy cảnh tượng đó nên nói lời tạm biệt cùng xin lỗi với đối tác của nàng rồi nhanh chóng cất bước đến chỗ Hoài Ngọc đang dùng bữa cùng nữ nhân kia.

-Xin chào, tôi có thể ngồi ở đây được chứ? Vân Du nhẹ nhàng lên tiếng thành công thu hút được sự chú ý của hai con người trước mặt.

Hoài Ngọc nghe được giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu lên nhìn, đúng thật là nàng a~ Tại sao nàng lại xuất hiện ở đây? Không lí nào lại có sự trùng hợp đến lần thứ hai như vậy cả.

-Cô ngồi đi. Hoài Ngọc giấu đi cảm xúc bồi hồi lại rồi lạnh nhạt di chuyển sang ngồi cạnh Lưu Tịnh Yên nhường chỗ của mình cho Vân Du. Cô đã dùng bữa hay chưa? Nếu chưa thì đây là thực đơn. Hoài Ngọc dùng tay đẩy cuốn thực đơn đến trước mặt Vân Du.
-Ừm, cho tôi một phần há cảo hấp. Vân Du nói với cậu phục vụ đã đứng chờ nàng gọi món tự lúc nào. Cậu phục vụ ghi ghi chép chép xong liền rời đi. A, xin tự giới thiệu tôi là tổng giám đốc của KK, cũng là giáo viên chủ nhiệm cũ của Hoài Ngọc, Phạm Vân Du. Vân Du nhìn thấy nữ nhân trước mặt nhìn nàng bằng cặp mắt khó hiểu liền đem thân phận của nàng ra giới thiệu. Vân Du đưa tay ra ý muốn bắt tay với nữ nhân băng lãnh kia.

-Lưu tổng của BJ, Lưu Tịnh Yên. Lưu Tịnh Yên cũng theo lễ mà bắt tay Vân Du.

Xem ra nữ nhân tên Vân Du này có gì đó với Hoài Ngọc a~

TBC

Author: Tần Tịnh Thi ( Nấm )?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.