Cảm Nắng?!

Chương 2: Ấn Tượng Đầu Tiên



~Trường đại học Alare~

Trong lớp bây giờ đang có một cuộc hỗn chiến xảy ra. Người dẫn đầu không ai khác là Hoài Ngọc. Bông lau bảng, tập sách, phấn,…bla bla những thứ có thể ném đều được Hoài Ngọc sử dụng. Đột nhiên từ ở ngoài một người phụ nữ trung niên bước vào và…

~Bộp~

-Trần Hoài Ngọc… Yup, là tiếng của cô hiệu trưởng và cô ấy đang rất tức giận. Vốn dĩ cô ấy định vào lớp để thông báo một số việc nhưng mới vừa mở cửa ra thì nguyên cái bông lau bảng bay thẳng vào mặt cô ấy.

-Em xin lỗi ạ….Em không cố ý đâu ạ. Hoài Ngọc hai tay để sau lưng, mặt hơi cuối xuống để….nhịn cười =.=

-Một chút lên phòng hiệu trưởng gặp cô. Cô hiệu trưởng rút một cái khăn ra lau đi bệt phấn dính trên mặt sau đó quay gót rời khỏi, quên luôn chuyện cần thông báo.

-Dạ…

*Hoài Ngọc pov*

“Aishh, sắp phải nghe giảng kinh rồi. Xui thế không biết !!! ”

——————————–

~Phòng hiệu trưởng~

-Trần Hoài Ngọc. Cô hiểu trưởng gằng giọng

-Dạ em nghe. Hoài Ngọc vẫn dửng dưng không chút lo lắng mà trả lời cô hiệu trưởng

-Sao suốt ngày em cứ rủ rê các bạn bày trò quậy phá thế hả ? Em có biết là lớp em đã đổi biết bao nhiêu thầy cô chủ nhiệm trong một học kì rồi không ?

-Dạ nhiều quá nên em không nhớ hết ạ. Hoài Ngọc giơ tay lên đếm đếm một hồi rồi trả lời tỉnh bơ.

-Em…Thật sự hết nói nổi mà. Cô nói cho em biết đây sẽ là cô giáo chủ nhiệm CUỐI CÙNG của lớp em nên cô xin em làm ơn đừng có bày trò quậy phá nữa. Cô hiệu trưởng nhấn mạnh hai chữ “cuối cùng” cho Hoài Ngọc nghe rõ.

-Dạ…Vậy bây giờ em về lớp được chưa cô ? Hoài Ngọc cũng gật đầu cho qua chuyện nếu không cô sẽ bị giữ lại đến cuối buổi học thì khổ.

-Được rồi em về lớp đi. Cô hiệu trưởng cũng không muốn giữ đứa học trò chuyên bày trò quậy phá này ở lại lâu nữa đâu.

———————————–

~Giờ ra chơi~

~Canteen trường~

-Cô hiệu trưởng lúc nãy nói gì với em vậy ? Hoài An hỏi con heo đang ngậm lấy miếng sandwich ăn không ngừng nghỉ

-Ô ói à ớp…úng a….ẽ…. Ngậm một họng bánh mì luôn nên nói thứ ngôn ngữ gì đó không một ai hiểu

-Nhai xong rồi nói. Hoài An ghét nhất là vừa ăn vừa nói.

-Thì cô nói là lớp chúng ta sẽ có giáo viên mới vào chủ nhiệm. Nên kêu em không được bày trò quậy phá nữa.

-Hmm, giáo viên mới hả ? Hoài An tay xoa xoa cằm như đang bàn tính chuyện gì đó quan trọng lắm

-Dạ…Có chuyện gì hả chị ? Hoài Ngọc đã quen nhìn hành động này của chị mình rồi, những lúc chị ấy xoa cằm là sắp chuẩn bị có chuyện vui để xem.

-Hay chúng ta làm cho bà cô này nghỉ dạy luôn đi, được không ? Hoài An suy nghĩ xong búng tay một cái rõ kêu, rồi hí hửng nói với Hoài Ngọc.

-Keke, ok. Hoài Ngọc ra dấu ok với chị mình rồi cả hai cười khoái chí.

——————————-

~Reng….reng….reng~

Tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên, cả lớp vào vị trí ngồi ngoan ngoãn, nhưng có ba con người đang chụm đầu lại thì thầm to nhỏ với nhau thỉnh thoảng còn cười khúc khích nữa chứ.

-Mọi chuyện ổn chứ ?!

-Done . Hoài An và Thiên Hương ( Thiên Hương là cô bạn thân của hai chị em AnNgọc. Khuôn mặt baby. Gia thế cũng không phải loại tầm thường, chỉ so sánh ngang bằng với hai chị em AnNgọc thôi chứ không thua )
Và sau đó cánh cửa lớp đột ngột mở ra. And then …..

~ÀO~

-LÀ AI BÀY RA CÁI TRÒ NÀY HẢ….. Oh no, lại là cô hiệu trưởng nữa rồi. Cô hiệu trưởng tức giận quát lớn khi hứng trọn một xô nước từ trên trời dội xuống.

-Úi, chết rồi. Ba con người kia trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Định là sẽ cho cô chủ nhiệm mới một bài học để cô ấy biết đường mà lui nhưng xui thay cô hiệu trưởng lại một lần nữa hứng trọn.

-Thôi em tự giải quyết đi nhé. Cô hiệu trưởng quay lại nói với một người đứng sau lưng của cô ấy sau đó rời đi.

Sau khi cô hiệu trưởng rời khỏi, thì thân ảnh của một người con gái xinh đẹp bước vào làm cho cả lớp há hốc mồm. Bở vì cô ấy quá xinh đẹp, một nét đẹp làm cho người khác phải ngộp thở.

-Cả lớp… Lớp trưởng hô khẩu hiệu. Đây là lần đầu tiên cả lớp đứng chào một giáo viên nào đó.
-Được rồi, các em ngồi xuống. My god, giọng nói lạnh hơn cả băng. Từ nay tôi sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em. Các em có thắc mắc gì không ?

-Cô ơi…cô có người yêu chưa ? Một bạn nam trong lớp đứng lên hỏi.

-Cô ơi, cô ăn gì mà đẹp vậy ạ ?!

-Cô làm bạn gái em đi, làm nghề giáo viên này mệt lắm.

Bla bla

-Những câu hỏi như thế này tôi sẽ không trả lời. Được rồi, chúng ta bắt đầu học. Cô chủ nhiệm phóng băng với những cậu con trai đặt ra các câu hỏi khi nãy.

-Cô ơi, cô có thích Doraemon không ? Câu hỏi củ chuối này là do bạn Hoài Ngọc xinh gái thốt ra. Làm cho cả lớp đều bật cười nghiêng ngả, một số thì há hốc mồm. Còn cô chủ nhiệm mới thì hết sức ngạc nhiên nhưng lại không biểu hiện trên mặt, cô ấy nhàn nhạt nói:
-Câu hỏi trẻ con này tôi cũng sẽ không trả lời. Bắt đầu học.

——————————

Buổi học hôm nay nhờ có cô chủ nhiệm xinh đẹp mà cả lớp đều ngồi im phăng phắc. Còn Hoài Ngọc thì cứ dán chặt mắt lên người của cô chủ nhiệm, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô nữa chứ.

~Reng…reng…reng~

Tiếng chuông kết thúc một ngày học mệt mỏi, cả lớp đứng lên chào cô sau đó ùa ra ngoài. Hoài Ngọc thấy cô chủ nhiệm đang chuẩn bị bước ra khỏi lớp thì cô chạy thật nhanh đến:

-Cô ơi..

-Chuyện gì ?

-Cô….à…cô tên gì vậy ạ ? Hoài Ngọc gãi đầu

-Tôi tên Vân Du. Xong Vân Du quay bước đi, bỏ lại con người đang đứng thơ thẫn ở đó.

*Hoài Ngọc pov*

“Tên đẹp mà người cũng đẹp nữa. Em nghĩ đây là tình yêu sét đánh trong truyền thuyết rồi”
-Hey, em bị cảm rồi hả ? Hoài An đứng đằng sau chứng kiến hết mọi việc lúc nãy thì cô khẳng định là em mình đã bị thần Cupid bắn mũi tên trúng vào tim rồi a~~

-Hả…gì ?! Cảm gì đâu. Hoài Ngọc mặt đỏ rần rần

-Còn chối. Chị em sinh trước em 30 phút đó nhé, em suy nghĩ gì chị biết hết đó. Cảm nắng cô chủ nhiệm rồi đúng không ? Hoài An đi đến cốc nhẹ lên đầu Hoài Ngọc một cái rồi tự tin khẳng định

-Cái chị này thật là…kì quá à… Đi về đi về. Hoài Ngọc bị nói trúng tim đen nên đành lãng sang chuyện khác, nếu không đứng nói một hồi thì da mặt cô có thể nướng chín miếng thịt luôn a~

-Nè nè, từ từ thôi, té chị bây giờ. Cái đứa này. Hoài An bị cô em đẩy đi quá nhanh còn cô thì mang cao gót nên xác suất bị vồ ếch là rất cao.

End Chap


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.