Cẩm Nang Cưng Chiều

Chương 3



Bình thường khách đến cửa hàng thú cưng đều trực tiếp bỏ ma cà rồng vào lồng xách đi, hoàn toàn xem bọn họ như vật cưng.

Nhưng vị khách này bảo ông chủ mở lồng ra, vốn dĩ anh định dắt Đường Dương đi, nhưng Đường Dương đã cuộn mình trong lồng mấy ngày nên nhất thời quên mất cách đi đứng, suýt nữa lộn nhào từ trên bàn xuống đất.

Vị khách kịp thời đỡ lấy cậu rồi bất đắc dĩ nói.

“Thôi để anh bế em về trước vậy.”

Đường Dương cúi đầu thấy chiếc áo sạch sẽ của anh bị mình làm bẩn nên thực sự rất áy náy, còn bứt rứt bất an vì kiểu bế em bé này nên rụt đầu lại lí nhí nói.

“Xin, xin lỗi…”

Vì đang ôm sát nên cậu lắp bắp không nói nổi một câu trọn vẹn, Đường Dương khẩn trương cực kỳ, cậu chưa bao giờ ở gần nhân loại đến vậy, hai cánh tay kia không phải muốn bắt cậu đi mà là ôm cậu trong lồng ngực rộng.

Hệt như khi cậu mới biến thành ma cà rồng, Công tước thấy cậu chưa thích ứng được nên ôm cậu vào lòng an ủi.

Phát hiện thân hình cậu cứng đờ, vị khách vỗ nhẹ lên lưng cậu, để cậu tựa đầu vào ngực mình rồi nói.

“Sau này không cần xin lỗi anh nữa.”

Đường Dương khẽ gật đầu rồi nép vào ngực anh, tai còn nghe được nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Cậu liếm răng nhỏ của mình theo bản năng, kẹo que lúc nãy đã tan hết nhưng tạm thời cậu vẫn chưa nỡ ăn hai cây còn lại mà nắm chặt trong lòng bàn tay.

Cảm giác đói bụng vẫn chưa hết hẳn nhưng khi cậu nghe tiếng tim đập của khách, phản ứng đầu tiên không phải là cắn cổ hút máu anh mà là muốn tiếp tục rúc vào lòng anh.

Thật sự rất ấm, ấm như ánh nắng mà cậu cảm nhận được khi còn là người vậy.

Khách trả tiền xong thì bế cậu ra khỏi cửa hàng thú cưng, Đường Dương co lại như quả bóng nhỏ, đôi mắt tròn xoe vừa e ngại vừa hiếu kỳ nhìn đường phố ngoài cửa hàng.

Đây là một nơi vừa xa lạ vừa ồn ào, ánh sáng lờ mờ đủ để ma cà rồng thích nghi nhưng Đường Dương không muốn thấy vẻ tham lam và lạnh lùng trên mặt loài người nên vụng trộm vùi đầu vào ngực khách.

Hình như vị khách cũng nhận ra cậu sợ hãi nên vuốt tóc cậu trấn an, không thấy được hai tai cậu đang ửng đỏ.

Cách vỗ về che chở này cứ như đang mơ vậy, Đường Dương lập tức chìm đắm trong sự dịu dàng của anh.

Sau khi ra khỏi chợ đen, vị khách đi đến chiếc xe dừng ở ven đường, anh bế Đường Dương vào ghế phụ thắt dây an toàn rồi mới đi vòng qua ghế lái.

Đường Dương ngoan ngoãn ngồi im rồi mở to mắt ngắm cảnh bên ngoài, nhưng khi bị người trên đường vô tình nhìn thoáng qua cậu sẽ bất an cúi thấp đầu để che đi đôi mắt đỏ rực và răng nanh cùn của mình.

Vị khách không lên tiếng, trong xe im phăng phắc, điều hoà không khí phả ra luồng gió ấm áp.

Tay Đường Dương còn nắm chặt hai cây kẹo kia, giấy gói kẹo mỏng bị nắm dinh dính nhưng cậu vẫn không nỡ ăn hết.

Đột nhiên vị khách mở miệng nói.

“Đói thì ăn kẹo đi, ở nhà còn nhiều lắm, em không cần lo hết kẹo đâu.”

Đường Dương vô thức “dạ” một tiếng, sau khi kịp phản ứng mới quay đầu nhìn anh.

Vị khách đeo kính nửa gọng, tóc màu nâu đen, đuôi tóc hơi xoăn, lúc nãy nhìn chính diện anh luôn nở nụ cười nên cảm giác rất ôn hòa, còn nhìn nghiêng lại lộ ra góc cạnh rõ ràng.

Đường Dương làm ma cà rồng đã sống rất lâu nên từng gặp không ít nhân loại và ma cà rồng xinh đẹp, Công tước và anh trai cùng tộc ma cà rồng là hai người cậu thấy đẹp nhất, nhưng giờ cậu lại cảm thấy vị khách này đẹp không ai sánh nổi.

Không phải kiểu đẹp lộng lẫy choáng ngợp mà khiến người ta có cảm giác vô cùng an tâm.

Vị khách tập trung lái xe, mắt nhìn phía trước chứ không nhìn cậu nhưng lại cực kỳ tự nhiên vươn tay xoa đầu cậu rồi nói.

“À phải, chưa hỏi tên em nữa chứ.”

Cử chỉ xoa đầu dịu dàng làm Đường Dương ngẩn ngơ, mặt hơi đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng đáp.

“Em tên Đường Dương, Đường (唐) là nửa bên phải của chữ kẹo (糖), Dương trong ánh nắng.”

“Tên hay quá, nghe vừa ngọt vừa ấm nữa.”

Tiếng cười khen ngợi của vị khách lại làm Đường Dương đỏ mặt, trong lòng dâng lên một niềm vui sướng.

Xưa nay rất ít người khen cậu, ngay cả Công tước cũng chỉ phiền não vì cậu phát triển không đầy đủ và răng nanh không thể tự bảo vệ mình chứ rất hiếm khi khen cậu về những phương diện này.

Đường Dương xoa mặt mình rồi lấy hết can đảm ấp úng hỏi.

“Vậy, vậy còn anh?… Anh tên gì ạ?”

Trên đường gặp đèn đỏ, vị khách đạp thắng cho xe từ từ dừng lại, chờ xe dừng hẳn mới quay đầu nhìn cậu, đôi mắt dưới cặp kính ẩn chứa ý cười.

“Anh tên Chu Quan, biết hai chữ nào không?”

Đường Dương nghĩ ngợi rồi thật thà lắc đầu.

Vị khách cầm tay cậu, vừa dùng ngón tay viết chữ trong lòng bàn tay cậu vừa cúi đầu nói.

“Là hai chữ này, em có nhận ra không?”

Đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay mẫn cảm hơi nhột làm Đường Dương nhịn không được rụt lại, nhưng ngón tay khách đè lên đốt ngón tay cậu không cho rút về.

Đường Dương mất tự nhiên nhìn anh viết tên, nghe anh hỏi vậy thì lập tức bất mãn vì bị xem thường, lẩm bẩm nói.

“Em nhận ra chứ, em có đi học, em biết chữ mà.”

Mặc dù thế giới mấy trăm năm trước không giống thế giới hiện tại cho lắm nhưng cậu trải qua từng bước một nên tất nhiên có thể thích nghi với mọi diễn biến, nếu không đã chẳng sống sót đến tận bây giờ.

Chu Quan khẽ giật mình, thấy vẻ ấm ức của cậu thì mỉm cười xin lỗi.

“Anh không có ý gì khác đâu, chỉ là chưa hiểu rõ em thôi, xin lỗi nhé.”

Lời xin lỗi thẳng thắn này khiến Đường Dương bối rối, cậu cúi đầu gượng gạo nói một tiếng “không sao”, nhất thời chẳng biết nói gì nên bóc một cây kẹo ngậm vào miệng.

Chu Quan nhìn cậu một hồi, chờ qua đèn xanh lại tiếp tục lái xe đi.

Nhà Chu Quan cách chợ đen rất xa, lái xe một tiếng mới đến, Đường Dương bám vào cửa sổ xe nhìn khu chung cư tối om xa lạ bên ngoài, sợ sệt không dám vào nhưng biết giờ mình đã được Chu Quan mua về nên phải nghe theo anh.

Sau khi dừng xe, Chu Quan xuống xe đi qua ghế phụ mở cửa bế cậu ra.

Đường Dương ngoan ngoãn nép vào ngực anh, khi băng qua hành lang yên tĩnh thì vô thức ôm chặt cổ anh.

Nhận ra sự bất an của cậu, Chu Quan xoa đầu cậu ấm giọng nói.

“Anh sẽ khắc địa chỉ lên vòng cổ của em, lỡ sau này đi lạc em cứ nhờ cảnh sát đưa về đây là được rồi.”

Đường Dương hoảng sợ ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt ngây ngô non nớt tràn ngập vẻ bất an, ngập ngừng hỏi.

“Em có thể… không ra ngoài được không?”

Chu Quan bế cậu vào thang máy, sau khi ấn nút thang máy trở thành không gian khép kín, ánh đèn sáng trưng soi rõ biểu cảm trên mặt Đường Dương.

Cậu không quen với ánh đèn, theo bản năng rụt đầu trốn tránh nhưng vẫn sợ hãi nhìn vào mắt Chu Quan.

Lúc nãy ở cửa hàng thú cưng Chu Quan chỉ thấy hình dáng đại khái của cậu, cảm thấy cậu vừa đáng thương vừa đáng yêu nên mua về, sau thời gian tiếp xúc ngắn ngủi mới phát hiện cậu gầy hơn nhiều, ngoan hơn nhiều, cũng đẹp hơn tưởng tượng của mình rất nhiều.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hốc hác tràn ngập sợ hãi, tuy hơi bẩn nhưng vẫn ra dáng thiếu niên trẻ trung, tóc mái hơi dài che khuất mắt nhưng nhìn từ khoảng cách gần Chu Quan vẫn thấy được rõ ràng.

Một đôi mắt trong veo ngây thơ như chú nai con vậy.

Chu Quan nghĩ ngợi rồi trả lời.

“Nếu em không muốn thì không ra ngoài cũng được.”

Nói xong anh cảm nhận rõ ràng thân hình cứng đờ của Đường Dương hơi thả lỏng một chút, sau đó lại cúi đầu rúc vào ngực anh như cố tìm một góc an toàn, còn âm thầm nắm chặt góc áo mà tưởng anh không biết.

Chu Quan nở nụ cười, không vạch trần động tác vụng trộm của cậu mà bước ra khỏi thang máy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.