“Buông tôi ra.”
Ba chữ từ Mạc Quan Sơn, ngắn gọn nhưng mang theo sức nặng áp bức kinh hồn, đè lên lồng ngực Hạ Thiên một cơn đau thấu tận tâm can.
Hạ Thiên chầm chậm buông tay. Toàn thân bải hoải vô lực xộc lên mùi rượu cay nồng, nhưng thần trí hắn ngược lại thanh tỉnh đến kỳ lạ. Hắn biết, biết rõ hơn ai hết, mình có cố nhường nào cũng chẳng thể ép buộc giữ trọn người kia trong lòng như ngày xưa được nữa.
Đợi cho Hạ Thiên nới lỏng vòng tay, Mạc Quan Sơn ngay lập tức một lực đẩy hắn khỏi cơ thể mình. Hạ Thiên loạng choạng vài bước giật lùi trước khi khó nhọc chống tay vào thành lan can giữ thăng bằng. Dưới ánh trăng mờ nhoà, cả cơ thể hắn nhuốm một màu xám đục ảm đạm như tro tàn. Mạc Quan Sơn cố gắng hết sức để xua đi suy nghĩ, rằng người trước mặt cậu lúc này, chỉ cần xua tay một cái, sẽ mãi mãi tan biến như làn sương.
Mạc Quan Sơn rất nhanh chóng trở lại với vẻ mặt thản nhiên của mình. Cậu cúi người nhặt chùm chìa khoá dưới nền đất. Âm thanh những chiếc chìa kim loại va vào nhau leng keng, vọng tới vọng lui trong không gian đặc quánh.
“Tôi đã nhớ lại tất cả rồi, nhóc Mạc…”
Mạc Quan Sơn sững người nuốt khan, muốn nhấc chân lên lại phát hiện bàn chân nặng trĩu như đá tảng. Cổ họng vụt khô rát. Cậu trầm mặc nâng mắt nhìn thẳng vào Hạ Thiên. Đôi mắt màu úa vừa lạnh lùng vừa mĩ lệ khiến hắn bất giác rụng rời.
Hạ Thiên sầu não cười. Từng chữ thoát ra khỏi khoé môi khó nhọc như thể mang hết thảy toàn bộ tâm tư trĩu nặng.
“Rõ ràng là của em… Đôi mắt ấy. Đôi mắt tôi yêu thích hơn tất cả mọi thứ trên đời.”
“Ấy vậy mà suốt 2 năm trời, tôi một mực tin rằng đó là cô ta, Mạc Uyển Vân.”
“Suốt 2 năm trời, tôi tìm kiếm mãi không được dù chỉ một chút thân thương từ người bên cạnh. Thế nhưng, trí não vẫn một mực chối bỏ, không chịu nhớ ra em…”
“Tôi mơ đi mơ lại mãi một giấc mơ, bóng hình em lặp đi lặp lại. Thế mà lần nào mở mắt dậy tôi cũng quên đi phân nửa, lại cứ hồ đồ cho rằng đó là cô ta.”
“Đừng nói nữa.” Mạc Quan Sơn lạnh giọng cắt lời, giọng nói chắc nịch. “Đủ rồi.”
Như thể không nghe thấy lời của người kia, Hạ Thiên vẫn tiếp tục nói, nói rất tham lam. Thanh âm vồn vã nhưng rời rạc, như thể sợ rằng nếu bây giờ không nói cho hết, sẽ chẳng khi nào có được cơ hội nữa.
“Tôi đã đi tìm em…”
“Tôi đã sực tỉnh khỏi cơn mơ dài suốt hai năm ấy, để đi tìm em… Tôi đến căn hộ cũ, họ nói em đã chuyển đi hơn một năm trời. Tôi đến quán chú Tư, chú bảo em đã thôi làm từ lâu, chỉ có thể cho tôi một số điện thoại mà tôi biết chắc rằng em không còn dùng. Tôi đi hỏi Hạ Trình, anh ấy bảo em chỉ bỏ lại duy nhất một lời cảm ơn, rồi cứ thế đi mất không thể liên lạc nổi. Tôi gọi điện cho Kiến Nhất, cũng chẳng có nổi một lần bắt máy.”
“Tôi mất phương hướng, lần đầu tiên tôi nhận ra Bắc Kinh này rộng lớn nhường nào. Muốn tìm lại em, khó đến nhường nào…”
“Cuối cùng cũng tìm được em rồi.”
“Nhóc Mạc, tôi nhớ em…”
“… nhớ đến sắp phát điên!”
Những ngón tay Hạ Thiên bấu chặt vào thành lan can xi măng xám ngoét lạnh giá. Cảm giác lạnh lẽo truyền đến làn da rồi dần dần lan rộng khắp cơ thể khiến hắn dường như phát run. Hạ Thiên cúi đầu, quả thực không biết mình vừa nói ra những gì. Lòng dạ là một mớ hỗn độn, hắn không thể sắp xếp nổi ngôn từ trong đầu ngay hàng thẳng lối nữa.
“Nhớ ra rồi sao?”
Một câu hỏi nhẹ bẫng từ người kia. Hạ Thiên bất giác ngẩng lên nhìn, bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng như nước, ánh mắt là một mảnh thanh lãnh khiến lòng người rét run. Hắn thầm cầu xin khẩn khoản trong lòng, rằng người kia đừng tiếp tục câu nói của mình nữa, bởi hắn không chắc rằng trái tim những tưởng mạnh mẽ chai sạn này có thể chịu đựng được những công kích xuất phát từ cậu, người hắn đã dành tất cả năm tháng thanh xuân để yêu đến ngây dại…
Thế nhưng, Mạc Quan Sơn vẫn lạnh lùng tiếp lời. Ngữ khí nhàn nhạt nhưng chắc nịch.
“Nhớ ra rồi, cũng chẳng thay đổi được gì, Hạ thiếu gia.”
Sự áp bách lạnh lùng trong thanh âm đanh sắc của cậu tàn nhẫn xoáy sâu vào lòng Hạ Thiên những mũi dao cay nghiệt. Hắn nâng lên đôi đồng tử xám tro thất thần mỏi mệt, đứng một chỗ chết trân nhìn cậu, nhìn một cách ngây ngẩn.
“Anh nói, anh yêu tôi hơn sinh mệnh. Thế nhưng, 2 năm qua, thiếu đi cái “sinh mệnh” đó, anh cũng đâu làm sao, phải không? Không những thế còn sống rất tốt.”
“Chúng ta đã không còn là lũ choai choai mười mấy tuổi nữa. Thứ tình cảm yêu đương sến sẩm sống chết vì nhau xem chừng không còn phù hợp để nói ở đây nữa rồi.”
“Thực tế lên đi. Hạ thiếu gia, anh không yêu tôi nhiều như anh nghĩ đâu.”
“Mà tôi cũng vậy. Hồi ấy, đã có lúc tôi tưởng rằng mình cũng vì anh mà có chút động lòng… Nhưng sau 2 năm nghĩ lại, thực ra không phải vậy. Chỉ là một phút lầm tưởng nông nổi.”
“Thật may, cũng kịp nhận ra đủ sớm để không quá sa đà vào thứ ảo mộng ngu xuẩn ấy. May mà còn kịp rút chân lại.”
“Thứ quan hệ đồng tính bị người đời dị nghị xa lánh, tôi có mấy lá gan mà bất chấp lao vào chứ?”
Cảm giác quẫn bách tuyệt vọng xâm nhập vào cốt tuỷ. Hạ Thiên gượng đứng thẳng dậy, nương theo ánh sáng hiu hắt mờ nhạt mà nhìn thật kỹ vào đôi đồng tử của người kia, gắng gỏi tìm kiếm chút gì đó không chân thật, chút gì đó giả dối trong từng lời cậu nói.
Mạc Quan Sơn vẫn giữ nguyên vẻ bình thản như cũ, không hề có một biểu tình xao động bất ngờ nào hiện diện trên khuôn mặt.
“Tôi thì không dũng cảm khí khái như anh được, Hạ thiếu. Anh có vặn vẹo cong queo một chút, thiên hạ cũng sẽ nhìn vào sự giàu có lắm tiền của gia tộc anh mà cho qua. Anh dù thế nào vẫn có thể ngẩng cao đầu, sống một đời ăn trên ngồi trốc.”
“Còn tôi, đã hèn mọn ngu xuẩn, lại còn đồng tính luyến ái. Nhục nhã biết chừng nào. Sao có thể ngẩng mặt lên với ai?”
“Vẫn là tha cho tôi đi được không, Hạ thiếu?”
“Trò chơi đồng tính này, cùng với anh, tôi dù được trả bao nhiêu tiền cũng không kham nổi đâu! Anh tìm người khác giùm!”
Hạ Thiên vốn nghĩ, đi tìm Mạc Quan Sơn, dù có bị cậu ném vào mặt bao nhiêu lời lẽ cay độc, thì cũng có thể gồng lên mà gánh chịu toàn bộ, bởi hắn xứng đáng nhận về điều đó. Thế nhưng, chẳng thể nghĩ tới những gì nghe được lại nặng nề nghiệt ngã đến nát vụn cả tâm can.
Hạ Thiên bước lên một bước, rồi hai bước. Từng bước lại gần người kia là từng bước ruột gan quặn thắt. Âm thanh phát ra từ cổ họng khản đặc từng tiếng.
“Không phải trò chơi… Nhóc Mạc, tôi đối với em chưa bao giờ, và sẽ không bao giờ là trò chơi gì cả…”
Bàn tay hắn tìm đến bả vai người kia, tham lam bấu chặt.
“Tôi quên em, là tôi sai. Tôi mãi không nhớ ra nổi em, cũng là tôi sai. Tôi nói những lời độc địa, tôi định đánh em, tôi bỏ em ra nước ngoài. Đều là do tôi sai hết!”
“Em mắng chửi tôi thế nào cũng được, nhưng đừng phủ nhận tình cảm với tôi, đừng chối bỏ tính hướng của chúng ta! Đừng nói như thế có được không? Đồng tính thì sao? Tôi căn bản chẳng quan tâm, ngay từ đầu đã chẳng để tâm một chút nào!”
“Tôi thật lòng, thật lòng… yêu-“
“ĐỪNG CÓ NÓI VỚI TÔI CÁI TỪ ĐÁNG KINH TỞM ĐÓ NỮA!!!”
Mạc Quan Sơn vùng ra thật mạnh, đẩy Hạ Thiên đập người vào thành lan can phía sau. Ánh mắt nhìn hắn hệt như nhìn một kẻ mọi rợ, thuần tuý là kinh sợ, cũng là ghê tởm.
Hạ Thiên chỉ biết ngây người, một chữ cũng không cất lên nổi thành tiếng. Vốn nghĩ có thể quen được với ánh mắt lạnh lẽo như băng này, cũng sẽ chẳng để tinh thần bị những từ ngữ cay độc kia đè nát.
Nhưng hắn đã lầm…
Bên tai truyền đến tiếng gió rít gào, nhiệt độ ban đêm mang theo hơi lạnh khốc liệt khiến lòng người bủn rủn. Nắm tay siết chặt, chặt đến nỗi móng tay bấm sâu vào da thịt đau nhói, Hạ Thiên dường như cũng chẳng cảm nhận nổi bất kể điều gì.
“Đi đi.” Mạc Quan Sơn vội vàng mấp máy môi. “Cút xa khỏi tôi!”
“Đừng có đến tìm tôi nữa, Hạ thiếu!”
“Đáng lẽ, anh nên quên tôi, sạch sẽ, toàn bộ. Quên cả một đời. Như vậy đối với tôi cũng dễ dàng hơn.”
“Không…” Hạ Thiên lại bước thêm một bước lại gần người kia, trong nháy mắt đã áp sát cậu thật gần. Bàn tay đưa ra siết chặt hai vai cậu như muốn bóp nát, nhận thấy toàn thân cậu cứng đờ như gỗ, gương mặt chỉ cách mình chưa tới một gang tay trong nháy mắt đã chuyển thành màu trắng nhợt.
“Em đang nói dối tôi! Vì sao em nói dối tôi?” Hạ Thiên bấu chặt những ngón tay vào vai người kia.
Mạc Quan Sơn dù chỉ một cái nheo mày cũng không thèm ban phát, cậu không hất bàn tay hắn ra, lại nở nụ cười thật chậm rãi.
Nụ cười xinh đẹp đến nao lòng ấy, hắn đã từng khát khao suốt những năm tháng dài rộng đằng đẵng theo đuổi cậu. Hạ Thiên dù chỉ một chút cũng không thể ngờ, khi thực sự nhận được, lại như chất kịch độc ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, dần dần lan toả gϊếŧ chết mọi giác quan, từng chút từng chút khiến hắn nghẹt thở.
“Tôi vì sao phải nói dối anh, Hạ thiếu? Suốt năm năm trời quen nhau, tính luôn cả hai năm vừa rồi, tổng cộng bảy năm. Đã bao giờ tôi nói với anh, rằng tôi là một thằng đồng tính, rằng tôi thích đàn ông, rằng tôi chấp nhận mối quan hệ đồng giới chưa?”
“Tôi qua lại với anh những ngày đó, bởi vì tôi còn non trẻ, tôi nghĩ chúng ta chỉ đơn thuần là bạn thân. Thậm chí kể cả khi anh nói yêu tôi, tôi cũng mịt mù chưa kịp hiểu thế nào là tình yêu đồng giới, càng không hiểu những cay đắng khốc liệt của thứ tình yêu lệch lạc không bình thường đó!”
“Nếu hiểu sớm một chút, tôi hẳn đã cự tuyệt anh từ những phút đầu tiên rồi, giữ anh bên cạnh làm cái quái gì chứ? Chỉ toàn gánh về phiền phức, kinh tởm!”
Hạ Thiên nghe rõ lời của Mạc Quan Sơn, rõ từng chữ. Dù vậy, não bộ của hắn kịch liệt chối bỏ. Hắn khẽ lắc đầu, cố tìm lời lẽ phản biện, bàn tay vẫn một mực siết lấy vai cậu không buông.
“Không, không phải. Em đã đi tìm tôi… Tôi nhớ rất rõ, em đã chạy đến sân bay, nói là em muốn lấy lại thứ thuộc về em. Thứ đó, chẳng lẽ không phải là tôi, là tình yêu của tôi hay sao?”
“Em đã đến tìm tôi, ở nhà tôi. Lúc tôi còn hôn mê, em đã gọi tôi dậy, là tiếng gọi của em đánh thức tôi tỉnh dậy. Em còn cặm cụi làm đồ ăn sáng cho tôi chẳng phải sao? Vú Mai đã nói cả với tôi rồi.”
“Dù ngu ngốc u mê suốt hai năm lãng phí, tôi cuối cùng cũng đã hiểu ra toàn bộ. Chính là em. Lúc nào cũng là em! Ngay từ đầu đã luôn là em, và mãi mãi sau này cũng vậy.”
“Hạ Thiên này, từ trước đến giờ, chỉ có trong lòng một mình Mạc Quan Sơn mà thôi! Tôi chẳng quan tâm đến cái gì mà đồng tính, cái gì mà thiên hạ dị nghị soi xét. Điều duy nhất tôi quan tâm là, em có yêu tôi không, Mạc Quan Sơn?”
“Em có yêu tôi không…”
Bốn bề lặng phắc. Chỉ còn phảng phất trong không gian tiếng thở của cả hai người, rời rạc khó nhọc.
Mạc Quan Sơn nhắm lại đôi mắt, buông một chữ “không” bạc nhược, lại thấy hai vai mình như bị người kia bóp đến bầm tím. Nắm tay vô thức siết lại thành quyền, chặt đến trắng bệch cả những khớp ngón thanh mảnh. Cậu cảm thấy toàn bộ cơ thể căng cứng, muốn run cũng không thể run. Trái tim trong lồng ngực chấp chới khó nhọc cầu xin dưỡng khí, cơ thể lại không cách nào hô hấp nổi bình thường.
“Em nhìn thẳng vào tôi.” Thanh âm trầm khàn quen thuộc của Hạ Thiên xuyên vào tai cậu, trở thành nỗi đau thấm đẫm loang dần trong khoang ngực. “Nhìn thẳng vào mắt tôi, nói với tôi rằng em không yêu tôi, Mạc Quan Sơn.”
“Em làm được không?”
“EM CÓ LÀM ĐƯỢC KHÔNG?”
Mạc Quan Sơn mở ra đôi đồng tử nhạt màu hướng thẳng về Hạ Thiên. Trong một tích tắc, khi cậu nâng lên đôi mắt đầy lãnh khí ấy, Hạ Thiên có cảm giác như thể mình hụt chân rơi xuống mặt nước thẳm sâu lạnh lẽo, không cách nào hô hấp, cũng không cách nào vẫy vùng. Càng gắng sức tìm cách thoát ra, lại càng bị kéo tuột xuống tận đáy sâu đen kịt.
Đôi mắt hắn đã từng cho rằng xinh đẹp tĩnh lặng như mặt nước hồ thu, nay từng bước từng bước nhấn hắn chìm sâu đến mức không thể ngóc đầu.
“Tôi không yêu anh, Hạ thiếu. Trước đây đã vậy, bây giờ cũng thế. Sau này, lại càng không.”
“Tôi không phải đồng tính. Tôi không yêu đàn ông, càng không yêu anh.”
“Thế đã vừa ý anh chưa? Sau này, tránh xa tôi ra được chưa?”
Câu chữ thoát ra rành rọt mang theo áp bức kinh hồn và cay nghiệt không chút nào che đậy, khiến toàn bộ sinh lực của Hạ Thiên như bị tước đi. Lần đầu tiên trong suốt nhiều năm dồn sức yêu cậu, hắn hoang mang về thứ chấp niệm dai dẳng mình đã mang, và vẫn đang mang.
Rằng, chấp niệm của hắn, liệu có thể kiên cố thêm được bao lâu?
Hạ Thiên nâng lên khoé môi, cười thản nhiên tới mức cõi lòng tan nát.
“Ra vậy…”
“Ra là thế!”
“Ra là em chẳng yêu tôi…”
Mạc Quan Sơn không đáp, yên lặng xoay đầu nhìn về một nơi khác. Ánh mắt cậu không hề chạm vào Hạ Thiên, từ lúc ấy, cho đến tận khi bước chân hắn đã nặng nề rời khỏi.
Phải đến tận lúc nhìn từ lan can xuống, thấy dáng hình người kia thất thểu đi dọc con đường dài tối mịt mùng, rồi khuất hẳn sau dãy phố, cậu mới thoát lực bủn rủn ngồi bệt xuống hiên nhà.
Đoạn hành lang ngắn ngủn vẫn tối đen như mực. Bóng tối đặc quánh vẫn phủ ngợp xung quanh, trùm lên cả cơ thể cậu lạnh ngắt.
Cậu cảm nhận toàn thân mệt nhoài bải hoải, đau đớn thít chặt tâm can, chỉ muốn được nằm xuống ngủ một giấc thật sâu, tốt nhất là không tỉnh dậy nữa. Thế nhưng, bản thân đã từng trải qua quá nhiều lần, khiến cậu dần dần nghiệm ra một điều.
Hiện thực chính là hiện thực. Dù cố gắng gạt bỏ đến mấy, dù làm bao nhiêu cách để trốn tránh, khi tỉnh giấc, bản thân vĩnh viễn sẽ luôn bị bức vách tàn khốc của hiện thực giam cầm.
Những lời Hạ Trình nói, mới chỉ hai hôm trước, vang vọng vào thính giác sớm đã ù đặc.
“Người kế thừa chính thống của Hạ gia, không thể nào mang nỗi ô nhục là một kẻ đồng tính.”
“Hạ Trạch Dương cha chúng tôi, là người hoàn toàn có thể phế truất Hạ Thiên, từng bước dồn nó đến đường cùng không thể ngóc đầu dậy nổi. Ông ấy chính là kẻ máu lạnh, hung tàn, ác liệt đến tận cùng như thế.”
“Mạc Quan Sơn, chắc cậu không muốn nhìn thấy Hạ Thiên bị dồn đến chân tường, phải không? Cậu, chắc đã đủ cứng rắn và trưởng thành, để buông bỏ những gì không thể chấp nhất, đúng chứ?”
…
“Hạ Thiên…”
Mạc Quan Sơn rốt cuộc cũng không nhớ rõ mình đã bao lâu không cất tiếng gọi lên cái tên quen thuộc này.
Dường như đã rất lâu, rất lâu rồi.
Lâu đến mức, lòng đau quặn thắt, cũng chỉ có thể đau trong câm nín, đau thành chết lặng.
“Hạ Thiên…”
Tiếng gọi phát ra chuyển thành tiếng nức nở trong cuống họng, mang theo đau đớn bi thống, cồn cào xé nát tâm can.
Mạc Quan Sơn muốn gào khóc thật to, khóc cho đến khi bản thân quỵ ngã, thậm chí khóc đến cạn kiệt sinh lực, khóc đến chết đi cũng chẳng sao. Chí ít còn tốt hơn là khóc không ra tiếng, cất chẳng thành lời như thế này.
“Hạ Thiên, xin lỗi…!”
“Xin lỗi…”
—-
Hạ Thiên ngây ngẩn liêu xiêu đi dọc đoạn đường dài dằng dặc, trí óc tê liệt như một kẻ mất trí. Hắn lê những bước chân chậm rì rì, bước đi không mục đích, cũng chẳng biết đã vô tình quệt phải bao nhiêu người, hứng về bao nhiêu lời mắng mỏ, thậm chí là chửi rủa.
“ĐM mày! Đi đứng kiểu đéo gì đấy?”
Cổ áo đột nhiên bị xốc lên một cách vô cùng lỗ mãng, Hạ Thiên chẳng hề giật mình run sợ, chỉ nâng đôi mắt thất thần, mờ mịt nhìn tên côn đồ to như đô vật đang hung hăng nắm chặt áo mình, cùng một đám du thủ du thực đứng sít rịt xung quanh gã.
Toàn thân bải hoải không còn chút sức lực, đã gần như muốn gục ngã.
“Tao đang hỏi mày đấy thằng chó! Câm à??”
Lời vừa dứt, Hạ Thiên đã hứng trọn một cú đấm vào bụng. Hắn oằn mình nghiến răng, đau đớn vô cùng nhưng không hề chống cự. Cơ thể hắn rã rời như một cái xác không hồn, hoàn toàn không thể tự mình điều khiển. Chưa kịp phản ứng đã bị ném mạnh xuống nền đất, lại tiếp tục bị toàn bộ đồng bọn của gã lao đến giẫm đạp, đấm đá khiến lục phủ ngũ tạng như muốn vỡ nát, cũng bị đế giày cứng cáp của chúng nện liên hoàn mạnh vào mặt, vào đầu. Vị máu tanh nồng chầm chậm lan đến đầu lưỡi.
Cơn đau tàn khốc mà Hạ Thiên đang cảm nhận không hề nằm ở xáƈ ŧɦịŧ. Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn hiểu rõ thế nào là cảm giác quẫn bách tuyệt vọng ăn mòn cả cốt tuỷ. Hốc mắt hắn cay xè, không phải vì bị đạp. Toàn thân vô lực, im lìm để lũ người vốn tép riu hèn mọn kia giẫm đạp giày xéo.
Trong nỗi đau đớn tưởng như mờ mịt cả tâm thức ấy, hắn phát hiện mình ấy vậy mà lại thanh tỉnh đến đáng nguyền rủa. Hạ Thiên thoáng chốc khoát tay một cái, đẩy toàn bộ những kẻ đang hung hăng đánh đập trên cơ thể xuống nền đất lạnh. Đôi mắt đỏ ngầu vằn từng tia máu, sát khí ào ạt toả ra cùng hơi rượu cay nồng.
“Tại sao…”
“Sao có thể… tàn nhẫn với tôi đến vậy?”
Suốt năm năm dài dằng dặc, yêu một người. Từng tấc từng thước trong tâm trí đều là người ấy. Dù là ngủ hay thức, dù là mê hay tỉnh, dù là đau đớn hay cô độc.
Mạc Quan Sơn kia sớm đã khảm nhập vào tiềm thức hắn sâu đến như thế. Đến độ, kể cả khi đã mất đi toàn bộ kí ức, đôi đồng tử sáng rỡ thanh thuần ấy vẫn cứ bằng cách nào đó xâm nhập vào trong mộng mị li bì, không cách nào gạt khỏi.
Yêu cậu đến không màng tự trọng. Ngay cả sinh mạng cũng không màng.
Thế mà, cậu lại ghê tởm hắn. Cậu lại không yêu hắn.
Hạ Thiên cúi người, nhặt lên một vỏ chai rỗng, thẳng tay cầm cổ chai đập mạnh vào tường. Tiếng thuỷ tinh vỡ tan tành vọng trong con ngõ nhỏ, chẳng khác nào niềm hy vọng cố chấp vốn đã tan thành từng mảnh vụn trong hắn.
Hắn tiến từng bước về phía những kẻ kia, dồn chúng đến đường cùng. Từng chữ thoát ra khỏi khoé miệng chỉ như những tiếng thều thào bạc nhược, lại thấm đẫm chua xót cùng cay nghiệt.
“Bọn mày, có thể đánh cho tao tỉnh ra không…?”
“À không… Đánh chết luôn cũng được.”
“Đúng rồi, đánh chết tao đi…”
“Chết được, thì tốt quá!”
Lũ người kia co ro khúm rúm một đám vào nhau, nghe từ được từ mất, đến tận cùng cũng không hiểu người kia đang lẩm bẩm cái gì trong miệng, chỉ thấy từ hắn toả ra một luồng khí lạnh lẽo đến cùng cực. Linh tính mách bảo chúng phải bỏ chạy, liền cứ thế đùn đẩy nhau rồi chạy thục mạng khỏi con ngõ nhỏ tối mịt mùng.
Hạ Thiên đứng một mình, khoé miệng vẫn rỉ máu, bàn tay vẫn nắm chặt cổ chiếc chai vỡ. Hắn bật cười lớn, cười rất to, cười đến khô khốc cả cổ họng, như thể tự nhạo báng chính mình.
Ngu ngốc, cố chấp, và cả yếu đuối đến vậy. Rốt cuộc để đổi lại cái gì? Một ánh mắt khinh rẻ, một thái độ xua đuổi, một câu nói “tôi không yêu anh” rành mạch đến cay độc.
Hạ Thiên không biết mình dùng cách nào để đứng vững được bằng hai chân, cũng không biết làm sao mà đi được đến mom sông gió thổi mãnh liệt từng cơn hun hút.
“Đồng tính luyến ái ư?”
“Em không yêu tôi ư?”
Tiếng lẩm bẩm nhẹ bẫng với chính mình, chỉ như một lời thều thào không vương chút sinh lực.
Khoé môi vương máu nâng lên một áng cười khổ sở. Cổ họng dâng từng cơn nghẹn ứ, toàn thân loang lổ vết bầm tím xước xát, quần áo xộc xệch bẩn thỉu dính đầy đất cát.
Hạ Thiên ngồi bệt xuống vạt cỏ ven sông, nghe lòng mình nhói lên từng cơn đau buốt. Đầu óc quay cuồng, trong khoảnh khắc chỉ muốn nôn một trận, lại phát hiện bản thân cái gì cũng chẳng thể làm, chỉ có thể thoát lực nằm áp lưng xuống nền cỏ.
Mọi thứ ồ ạt ập xuống đầu, nện xuống hắn một cơn đau không cách nào xoay xở, trái tim không sao chống đỡ nổi. Lần đầu tiên trong suốt 20 năm sống trên cuộc đời luôn cao ngạo hiển hách của mình, Hạ Thiên thấu hiểu tường tận, thế nào là sụp đổ.
Thế nào là cực hạn.
Nếu có thể rơi nước mắt. Có lẽ nỗi đau sẽ vơi đi ít nhiều?
Hay là không?
Khoảnh khắc ấy, Hạ Thiên chẳng nghĩ được thêm điều gì, chỉ có thể nặng nhọc mở ra đôi mắt ráo hoảnh, khô khốc đến đau nhức, nhìn lên bầu trời đen đặc.
Trong tâm thức hắn, bầu trời đầy tinh tú sáng lấp lánh của năm 15 tuổi vẫn in hằn rõ nét hơn bất cứ điều gì.
Đêm hôm ấy, trên đảo Lôi Châu, cậu nói cậu tin hắn….