Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 25: Luyện công chính là luyện “công”



Edit: Mimi
Beta: Lam Yên

*****

[Vừa beta vừa cảm thấy nguy hiểm trùng trùng. Trời ơi trái tim bé nhỏ non nớt trong sáng vô hạn của ta~~~~~]

“Cởi y phục. ”

Nhiếp Bất Phàm làm theo, sau đó liền thấy Lý Dực cũng cởi áo lót, lộ ra một thân cơ bắp tinh tráng, hoàn toàn đối lập so với làn da trắng đến thảm thương của hắn.

Nhiếp Bất Phàm đỏ mặt tía tai nói thầm vài câu.

“Nằm xấp xuống. ” Lý Dực lật người Nhiếp Bất Phàm lại, để hắn nằm úp thẳng cẳng trên giường, hai tay mở rộng sang hai bên.

Nhiếp Bất Phàm nghiêng nghiêng đầu sang một bên, liếc mắt nhìn Lý Dực một cái, ngượng ngùng hỏi, “Chân có phải dạng ra hay không?”

“… Khép lại!”

Nhiếp Bất Phàm toàn thân chỉ mặc một cái nội khố ngắn ngun ngủn, chân vắt chéo nhau một cái, đường cong nơi cái mông căn tròn liền phơi bày trọn vẹn, đầy đặn và rắn chắc.

Lý Dực tận lực làm như không thấy, đem chăn vứt sang một bên, thuận tiện đuổi luôn mấy con gà đang có ý định lò dò mò đến.

Sau đó, hắn ngồi xổm ở hai bên chân Nhiếp Bất Phàm, vươn ra hai ngón tay đặt tại đốt sống thắt lưng của người nọ, nói, “Một lát nữa ngươi điều hòa hô hấp theo di chuyển của ta, từ từ cảm nhận chân khí lưu động ta đưa vào trong cơ thể ngươi. ”

Nhiếp Bất Phàm ngoan ngoãn gật đầu.

“Được, bây giờ tiến hành bước đầu tiên. ” Lý Dực vận nội lực, ngón tay men theo xương sống thúc dần về phía trước, miệng không quên dặn dò, “Chú ý hô hấp nhịp nhàng. ”

“Phù phù!”

Ngón tay Lý Dực mới ấn được một chút, Nhiếp Bất Phàm đã phì cười ra thành tiếng.

“Ngươi sao lại thế này?” Lý Dực trách mắng, “Nghiêm túc một chút đi. ”

“Không phải ta không muốn nghiêm túc, mà thực sự là rất nhột. ” Nhiếp Bất Phàm nhăn nhó nói, “Ta đây sợ nhất là nhột a. ”

“Được rồi, làm lại một lần. ”

“Thứ chân khí kia của ngươi cứ ở trong thân thể ta nhích tới nhích lui, thú vị kỳ lạ. ”

“…”

Lý Dực khóe miệng giật giật, một lần nữa tiến hành. Lúc này đây, Nhiếp Bất Phàm quả thực không hề cười, thế nhưng trong miệng lại kỳ quái phát ra những âm thanh vô cùng khó hiểu, “Ân… ô…. a……. nha…. . ”

Tiếng rên rỉ này quả thực là muốn bao nhiêu lẳng lơ liền có bấy nhiêu lẳng lơ, giống như móng gà, cào cào đầu óc Lý Dực đến tâm phiền khí loạn.

Trên đầu hắn xuất ra một tầng mồ hôi lạnh, vất vả chịu đựng mãi mới thật khó khăn luyện xong tầng thứ nhất.

Nhiếp Bất Phàm thở ra một hơi, “Thật là thư thái!”

Nhưng là, vẻ mặt thâm trầm của Lý Dực lại thể hiện rằng hắn một chút cũng không thấy dễ chịu.

“Tiếp theo làm cái gì?” Nhiếp Bất Phàm lần lần cuốn ‘Dịch cân chính cốt đồ bí tịch’, lật xem vài trang rồi nói, “Ân, bây giờ là nằm ngửa. ”

Nói xong, cũng không cần Lý Dực phân phó liền xoay người lại, làm ra một bộ dáng bất cần mặc người xâm chiếm, bi tráng nói, “Đến đây đi!”

Lý Dực trầm mặc hồi lâu, phun ra hai chữ, “Nhấc chân. ”

Nhiếp Bất Phàm lập tức nâng hai bắp đùi lên.

Lý Dực chụp được đùi phải của hắn, nắm lấy cổ chân trái hắn, đặt ngón tay lên lòng bàn chân hắn, vừa định ấn xuống đã thấy Nhiếp Bất Phàm giãy giụa cười sằng sặc, “Ha ha ha ha, nhột quá!”

“… Ta còn chưa có động thủ đâu!”

Nhiếp Bất Phàm cười thật đã mới dừng lại, trả lời, “Ta đây là diễn thử trước một chút cho ngươi chuẩn bị tâm lý, không phải sao?”

Lý Dực đứng hình tại trận, bỗng nhiên không biết bản thân có nên tiếp tục hay không.

“Làm đi, lát nữa ta nhất định không cười. ”

“Ngươi khẳng định?”

“Ân. ” Nhiếp Bất Phàm nghiêm túc gật đầu.

Lý Dực không nói thêm gì nữa, bấm mạnh ngón tay vào huyệt đạo trên gan bàn chân của hắn, day day –

“Ha ha ha ha ha ha ha…”

“…”

Nhiếp Bất Phàm cười đến đấm ngực đạp chân, thực sự có thể dùng một từ ‘điên cuồng’ để hình dung.

Mấy con gà ở xunh quanh cũng giật mình kinh hãi dựng thẳng lông mao, không hẹn mà cùng thối lui vào trong xó.

Lý Dực buông chân hắn ra, thản nhiên nói, “Bỏ qua bước này đi. ”

“Cũng được…” Nhiếp Bất Phàm cũng không có kiên trì làm tiếp.

Lý Dực giữ chặt tay trái của Nhiếp Bất Phàm, hai ngón tay theo kinh mạch của hắn chậm rãi di chuyển, một hồi sau lại chuyển sang nâng tay phải của hắn lên…

Tiếp tục, phạm vi hoạt động lớn dần, gập chân, nâng thắt lưng, khom người, Lý Dực cẩn thận tỉ mỉ giúp Nhiếp Bất Phàm đả thông kinh mạch, thế nhưng thần kinh của hắn lại càng ngày càng căng thẳng. Nguyên nhân là Nhiếp Bất Phàm người này biểu cảm thật sự là quá mức dụ nhân, trong miệng còn thường xuyên phát ra những thanh âm rên rỉ ái muội.

Lý Dực lần đầu tiên cảm nhận thấy thân thể nam nhân cũng có thể mềm dẻo như vậy. Những động tác rất khó khăn kia, Nhiếp Bất Phàm thế nhưng đều thực hiện đến thập phần suôn sẻ. Theo từng chuyển động của cơ bắp và xương cốt, thân thể hắn xuất ra một loại mỹ cảm kỳ lạ, tựa như loài báo tuyết trên Cao Lãnh.

Ánh mắt Lý Dực dần dần trở nên mê ly, động tác cũng theo đó mà dịu dàng hơn rất nhiều. Hai cỗ thân thể tuy rằng không trực tiếp va chạm, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần nên giống như có thể cảm giác được thân nhiệt của đối phương.

“Ân…” Nhiếp Bất Phàm cong cong thân thể, mơ mơ màng màng nói, “Lý Tứ, còn bao lâu?”

“Nhanh. ” Lý Dực thanh âm khàn khàn đáp lại, bàn tay đặt tại thắt lưng và trên đùi hắn thế nhưng lưu luyến không chịu rời đi, mang theo xúc cảm ấm nóng, như có như không mà tìm kiếm thứ gì đó.

“Ô… Có nên nhanh hơn chút không?”

“Vận công cần cẩn trọng, đừng lộn xộn. ” Lý Dực ghé vào lỗ tai hắn thổi một luồng hơi nóng, thân thể áp sát lại gần, nửa thân dưới cơ hồ quấn quýt cùng một chỗ.

“Lý Tứ. ”

“Ân?”

“Ngươi xác định không sai bước nào?”

“Đương nhiên. ”

“Luyện công cũng cần đến cái của quý kia của nam nhân sao?”

“Ân?”

“Cự vật của ngươi nãy giờ cứ đâm vào thắt lưng ta. ”

“… Làm vậy sẽ giúp kinh mạnh thông suốt. ”

“… Ân, phải không?Vậy… Cần tiến vào không?”

“Không đi vào làm sao biết thông hay không thông?”

“Cái này còn cần phải đặc biệt thử hay sao?Nếu không thông, ta đây chẳng phải mỗi ngày đều bí đại tiện?”

“…”

“Thông đúng không?”

“Còn chưa chính thức bắt đầu, lực đạo ngón tay không đủ. ”

“Ngươi không phải là muốn dùng cái kia đi?”

“Có gì không thể?Chịu được một cửa này, ta đảm bảo ngươi nhất định luyện thành công phu. ”

Lý Dực cắn nhẹ lỗ tai Nhiếp Bất Phàm, toàn thân bao phủ lấy hắn.

“Lý… Lý Tứ. ” Nhiếp Bất Phàm nuốt nước miếng nói, “Ta tự thấy bản thân tư chất ngu si, không có triển vọng đâu. ”

“Nói quá sớm rồi, phải thử mới biết. ” Lý Dực sờ soạng khắp bắp đùi hắn.

“Vẫn… vẫn là đừng thử. Ta sợ… ta sợ tẩu hỏa nhập ma. ” Nhiếp Bất Phàm kẹp chặt hai chân.

Lý Dực trầm thấp nói, “Không phải rất thoải mái sao?Rên đến sung sướng như vậy. ”

“Đây không phải là để động viên ngươi dốc sức truyền thụ công phu sao?Nếu không rên một tiếng, chẳng phải ngươi quá mất mặt rồi?”

“…” Lý Dực vô cùng dứt khoát mà chặn lấy cái miệng hở ra là chọc giận hắn kia, không để cho tên kia có cơ hội xảo biện.

Mắt thấy hai chân đang bị tách ra, mà vật cứng rắng kia sắp đâm thẳng vào, Nhiếp Bất Phàm gắng sức rút môi thoát khỏi sự kìm hãm của người kia, hét to một tiếng, “Đau chết đi được!”

“Đây cũng là để cho ta chuẩn bị trước tâm lý?”

“Không phải. ” Nhiếp Bất Phàm xấu hổ nói bóng nói gió, “Hai người luyện công quá mức thiếu cơ sở, ta muốn gọi nhiều người đến quan sát một chút, thuận tiện xin thêm ý kiến. ”

“…” Lý Dực hung hăng nói, “Ta đây sẽ khiến cho ngươi kêu không ra tiếng. ”

Nhiếp Bất Phàm vội vàng bịt miệng lại, buồn bực than thở, “Ngươi không thể ích kỷ như vậy, tuyệt thế công phu này, chỉ có chúng ta độc hưởng là không tốt. ”

Lý Dực một phen nhấc cao chân trái của hắn, hùng hổ đâm vào.

Nhiếp Bất Phàm hai tay vội vàng bỏ ra khỏi miệng, định bụng sẽ kêu thật to, thế nhưng hai cánh môi rút cục lại bị một đôi môi khác mạnh mẽ mút chặt lấy, giằng co quấn quýt một chỗ.

“Ô…”

Lý Dực đi vào hơn phân nửa.

Nhiếp Bất Phàm trừng lớn con mắt, hai tay không ngừng dùng sức vẫy gọi cầu cứu đàn gà đang tụ tập xem cuộc vui ở chung quanh.

Chúng gà cân nhắc hồi lâu mới khẳng định chủ nhân của mình cần chi viện, vì thế mỗi một con đều như uống thuốc kích thích ồ ạt nhảy lên trên giường, liều mạng chồng chất đè lên thân thể của hai người.

Bi kịch là, dưới áp lực từ một cú đè này của đàn gà, tính khí lại tiến vào thêm một nửa nữa.

Trên trán Nhiếp Bất Phàm mồ hôi túa ra như thác.

Cứu … Cứu mạng!

Có lẽ lão thiên gia nghe được tiếng gào khóc bi thảm nơi đáy lòng hắn, ngay tại thời điểm Lý Dực sắp mạnh mẽ tấn công chiếm thành đoạt đất thì cửa phòng đột ngột bị đá văng ra, sau đó truyền đến tiếng người nào đó tức tối thở hổn hển, “Nhiếp Bất Phàm, ngươi dám sai khiến gà của ngươi…”

Thanh âm đứt đoạn dừng khựng lại. Tình cảnh trước mắt khiến cho người vừa tới nhất thời ngây ngốc như tượng gỗ.

Lý Hoài chỉ vào hai người đang bị đàn gà bao phủ, run rẩy hỏi, “Các ngươi… các ngươi đang làm cái gì?”

Lý Dực sắc mặt xanh mét, cự vật đi được nửa đường bỗng tiến thoái lưỡng nan.

Nhiếp Bất Phàm thì như được đại xá, liều mạng khoát tay nói, “Xấu Xa, mau tới, chúng ta đang luyện công, ngươi cũng luyện đi. ”

Lý Dực liếc con mắt sắc bén như muốn lăng trì cắt nhỏ người dưới thân, tâm không cam tình không nguyện mà rút ra, vươn tay kéo quần lên, dục vọng vì không được thỏa mãn mà vẫn sừng sững dựng thẳng.

Nhiếp Bất Phàm vội vàng trở mình ngồi dậy, một bên ôm mấy con gà qua che chắn vị trí quan trọng, một bên cười nói, “Xấu Xa, tìm ta có chuyện gì?”

Lý Hoài nghi ngờ liếc mắt nhìn hai người. Mới vừa rồi bị một đống gà cản trở tầm mắt, hắn cũng không nhìn thấy cái gì quá nhạy cảm, nhưng là loại tính huống ái muội này cực kỳ khả nghi.

“Vì sao hai người các ngươi đều trần truồng?”

“Không phải vừa mới nói rồi sao?Luyện công. ” Nhiếp Bất Phàm trả lời, nói xong còn cầm cuốn ‘Dịch cân chính cốt đồ bí tịch’ giơ giơ lên.

Lý Hoài băng băng đi tới, một tay đoạt lấy sách, sau khi xem xét một hồi, tức khắc tỏ vẻ vui sướng nói, “Đây chẳng lẽ chính là ‘Dịch cân chính cốt đồ bí tịch’ thất truyền đã lâu?”

Nhiếp Bất Phàm ra vẻ cao nhân gật gật đầu, thực tế trong lòng hắn lại đang âm thầm khinh bỉ, ‘Đây chính là cái thứ sách đồi trụy!’

“Không ngờ thật sự có cuốn sách này!” Lý Hoài kinh hỉ nói với Lý Dực, “Ca ca, các ngươi vừa rồi luyện qua, có cảm giác gì?”

“Cũng rất bình thường, thế nhưng cũng có vài chiêu luyện chưa hoàn thiện. ” Lý Dực biểu tình vặn vẹo.

“Dương hóa quá mức, chịu không nổi. ” Nhiếp Bất Phàm bùi ngùi thở dài một hơi.

Lý Hoài nghe vậy lộ ra biểu tình nghi hoặc, sau đó vừa cười vừa nói, “Ta cũng thử xem sao. ”

“Không. ” Lý Dực vội vàng ngăn cản.

“Cứ thử. ” Nhiếp Bất Phàm hào phóng nói.

Lý Dực trừng mắt liếc hắn một cái, tịch thu lại cuốn sách, nói, “Đây là trân bảo của Nhiếp trưởng thôn, chúng ta không nên có ham muốn với những cái thuộc về người khác. ”

Nhiếp Bất Phàm lại muốn nói thêm gì đó, nhưng bất thình lình bị Lý Dực âm thầm bấm mạnh một cái, tức khắc vô cùng ủy khuất mà ngậm miệng.

Lý Hoài không cho là đúng, nhưng cũng không dám lên tiếng phản đối. Hắn nhìn thấy đàn gà nhảy nhót ở trên giường, chợt nhớ ra mục đích của mình liền chỉ thẳng vào Nhiếp Bất Phàm, cả giận nói, “Nhiếp Bất Phàm, ngươi lại sai khiến gà của ngươi tới ám toán ta!”

“Ta?Không có. ” Nhiếp Bất Phàm vô tội nói, “Cả buổi tối ta đều luyện công với ca ca ngươi a. ”

“Hừ!Nếu ngươi không sai khiến, đám súc sinh kia như thế nào lại nửa đêm khuya khoắt chạy tới tập kích ta?”

“Ngươi không thấy sao?” Nhiếp Bất Phàm chỉ ra xung quanh, “Chỗ nào của ta cũng có rất nhiều gà, chúng nó thích ngươi nên mới đi tìm ngươi để giao lưu tình cảm. Đừng mãi ôm hận trong lòng như vậy, gà của ta thực sự rất đáng yêu, mỗi ngày ta đều ôm chúng nó ngủ. ”

“Ngươi nghĩ ta là ngươi sao?” Lý Hoài cáu kỉnh nói, “Ai lại muốn ngủ cùng với gà?”

Nhiếp Bất Phàm khinh bỉ nhìn hắn một cái, “Ngươi không thấy sao?Ca ngươi, Tư vương gia, Thẩm huynh, Thiên nữ cũng đều ngủ cùng gà. ”

“…”

Lời này vì sao nghe quái dị như vậy?

“Đệ đệ, bình tĩnh một chút, học hỏi ca ca ngươi, ngồi giữa núi gà mặt không đổi sắc, khí định thần nhàn, đích thực là cao nhân đắc đạo. ”

“Ai là đệ đệ của ngươi?” Lý Hoài tím mặt, quay sang nói với Lý Dực, “Ca ca, đêm nay ta muốn ngủ ở đây. ”

“Được!” Nhiếp Bất Phàm nhiệt tình dịch dịch người, vui vẻ nói, “Giường đủ rộng, cùng nhau ngủ đi. ”

Lý Hoài chỉ vào cánh cửa mà nói với hắn, “Vậy phiền ngươi chuyển qua phòng khác đi. ”

Nhiếp Bất Phàm cuộn mình vào chăn rồi ngã vật xuống giường, phun ra hai chữ, “Không đổi. ”

“Ngươi!” Lý Hoài tức đến mức muốn thổ huyết.

Lý Dực day day thái dương, nói, “Cùng ngủ đi, còn giằng co nữa, trời sáng mất. ”

Lý Hoài tức giận bất bình, nhưng nhìn thấy mấy con gà đang ở xung quanh trừng mắt chằm chằm quan sát hắn, đành phải cam chịu mà bò lên giường.

Nhiếp Bất Phàm hài lòng gật gật đầu, nói, “Đóng cửa. ”

Lý Hoài không rõ đầu đuôi, chỉ thấy một con gà lắc lư đi thẳng đến cạnh cửa, khép lại hai tấm ván cửa đã lung lay sắp đổ.

Lý Hoài chỉ vào con gà, trợn mắt há mồn nhìn về phía Lý Dực.

Lý Dực diện vô biểu tình nằm xuống, kéo chăn trên người Nhiếp Bất Phàm mà đắp.

Lý Hoài thấy thế, chỉ đành làm như không thấy gì hết, chấp nhận số phận chui vào trong chăn, rúc chung một ổ với gà.

Trong bóng tối, Nhiếp Bất Phàm nhỏ giọng thì thầm với Lý Dực, “Lý Tứ, ngươi còn nói đây không phải là Xuân Cung Đồ?Thật sự quá rõ ràng rồi, hại ta thiếu chút nữa trinh tiết khó bảo toàn, về sau nhất quyết không luyện. Ngươi cũng nên kiềm chế một chút, cẩn thận kẻo tinh tẫn nhân vong. ”

Lý Dực hung hăng hôn môi hắn, trong lòng oán niệm chất chồng với cái công phu giả ngu của hắn. Đã làm đến như vậy còn dám phủ nhận quan hệ tràn đầy cơ tình này!

Nhiếp Bất Phàm đá hắn một cước, ý bảo hắn chú ý xung quanh một chút, đệ đệ hắn còn đang ngủ ở bên kia.

Lúc này Lý Dực mới ngượng ngùng buông ra.

Đêm hôm đó, cả ba người lòng đầy tâm sự đồng sàng dị mộng. Đương nhiên, Nhiếp Bất Phàm vô tâm vô phế đã rất nhanh đi vào giấc ngủ, chuyện xảy ra trước đó cũng không hề để lại bóng ma tâm lý nào trong lòng hắn. Cái giường này của hắn tính từ trước đến nay đã có năm cơ hữu ngủ qua, cũng xem như công đức viên mãn rồi…

Mimi:Phàm ca ca sắp lên đĩa rồi ^^~ Mà Lý Tứ huynh cũng thật là phúc hắc =))))

Yên:này, ta tò mò nha, cái này có thực là Dịch cân kinh bí kíp hay ko?o. O ~~ Ngửi thấy chút mùi mờ ám~~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.