Hôm sau lúc tỉnh lại, Đường Ngọc mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường.
Khi đứng dậy, thấy chăn dưới đất đều đã dọn dẹp xong, Trần Thúc cũng không có ở trong phòng.
Đường Ngọc nhớ tối hôm qua hắn vẫn luôn ôm nàng, nàng dựa ngồi một bên giường ngủ, lúc tỉnh lại đã thấy nằm trên giường.
Đường Ngọc chỉnh trang đơn giản xong ra khỏi phòng, khi vén mành lên, sảnh đã không có người.
“Tỉnh rồi?” Nông phụ vừa lúc ra khỏi phòng bếp
Đường Ngọc gật đầu, “Bọn họ không ở đây sao?”
Nông phụ cười nói, “Nam nhân của ngươi đã dậy từ sáng sớm rồi, sau đó cùng nhà của chúng ta đi nhìn xem đường có thông chưa, nếu đường đi Mạo thành còn chưa thông, thì đi nhìn một chút xem đường về Đào thành thông chưa.
Hai người cũng đã đi được một thời gian.
Thấy ngươi ngủ ngon quá, nam nhân ngươi không gọi ngươi dậy, nói để cho ngươi ngủ thêm một lát.”
Đường Ngọc nhớ bộ dạng hắn hôm qua bị sốt đến mơ mơ màng màng, nhất thời không biết hẳn là ai đã ngủ trước
Nông phụ còn có chuyện cần làm, Đường Ngọc đúng lúc không có việc gì, đi theo hỗ trợ.
Nông phụ làm các việc có chút nặng, để cho nàng hỗ trợ làm công việc nhẹ như hái rau gì đó linh tinh
Nông phụ thấy bộ dáng nàng rất đẹp, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ dịu dàng, lại được nam nhân của nàng bảo hộ cẩn thận, tưởng đâu mười đầu ngón tay cũng không dính nước, nhưng không ngờ nàng làm việc lại linh hoạt nhanh nhẹn, hơn nữa khiến cho người ta rất yên tâm.
Rất nhanh, các công việc như hái rau, quét tước, rửa sạch gì đó, Đường Ngọc đã làm xong, nhân tiện dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp, cả nhà rực rỡ hẳn lên.
Chờ nông phụ bổ củi xong, thấy đều đã dọn dẹp thỏa đáng, trong mắt toàn là kinh ngạc.
Đường Ngọc cười nói, “Ta đã từng chăm sóc qua gia đình giàu có của người ta.”
Nông phụ thổn thức trong lòng
Lại muộn một chút, Trần Thúc cùng nông phu quay trở lại, nghe được tiếng nói, nông phụ và Đường Ngọc dừng nói chuyện.
“Đường đã thông, có thể đi rồi, lát nữa ta đưa bọn họ đi một đoạn.” Kỳ thật vợ chồng nông hộ rất nhiệt tình, nông phu như vậy nói, nông phụ cũng đồng ý, vừa lúc đã tới gần buổi trưa, có thể dùng bữa cơm rồi mới đi
Nông phụ đi vào bếp làm cơm, nông phu đi kiểm tra xe bò.
Trần Thúc tiến lên, nhẹ giọng nói, “Tỉnh rồi sao?”
Hắn tự nhiên biết cuối cùng tối hôm qua, là hắn ôm lấy nàng ngủ, người nàng rất ấm, hắn đặt đầu mình sau cổ nàng, vừa ấm áp lại an ổn.
Buổi sáng khi tỉnh lại, nàng còn chưa tỉnh, tối hôm qua hẳn là không thể nào ngủ ngon được, tiếng hít thở có chút nặng, lúc hắn ôm nàng lên giường, nàng cũng chưa tỉnh.
Hắn nghĩ để hắn đi dò đường trước, miễn cho lát nữa lại giống như ngày hôm qua chạy cả ngày mà không được gì
Nông phu và hắn đi một đoạn, thấy đường đã được thông, cũng có xe ngựa đang qua lại mới quay trở về, lúc này cũng đã gần buổi trưa.
“Ngươi…… đỡ chút nào chưa?” Đường Ngọc thấp giọng.
“Khá hơn nhiều rồi.” Trần Thúc tiến lên, khẽ cười nói, “Nàng sờ thử xem?”
Đường Ngọc chần chờ, cuối cùng vẫn duỗi tay ra.
Trán hắn vẫn còn hơi ấm, nhưng so với nóng sốt tối hôm qua đã đỡ hơn nhiều rồi.
Đường Ngọc thu tay lại, hắn thở dài, “Thuốc đến bệnh trừ.”
Đường Ngọc run run tay, sau lỗ tai hơi hơi đỏ hồng.
Dùng xong cơm trưa, nông phu lấy xe bò đưa bọn họ xuống núi, Đường Ngọc cùng nông phụ từ biệt, ở chung hai ngày, bọn họ đều là người dễ sống chung, nông phụ còn có chút luyến tiếc hai người bọn họ, một mực đưa đi rất xa.
Không chỉ Đường Ngọc, Trần Thúc cũng lần đầu tiên ngồi xe bò.
Xe bò đi trên đường có hơi chậm, chậm đến độ Đường Ngọc thậm chí đã nghĩ, bọn họ có thể từ quan đạo xuống núi trước hoàng hôn hay không thì bỗng nhiên gặp được Trần Nguyên.
“Chủ thượng, Đường Ngọc cô nương.” Trần Nguyên nhẹ nhàng thở ra rất rõ
Hôm nay đoạn đường này, hắn đã mang theo thị vệ tới tìm, nhưng thật sự núi quá lớn, bọn họ tìm rất lâu nhưng không thấy, không ngờ giữa sườn núi lại gặp được.
Trần Thúc ôm quyền, “Hai ngày này đã làm phiền đến hai người chăm sóc bọn ta, ngày sau có việc, cứ tới tìm ta.”
Chờ bọn họ đi rồi, nông phu mở văn điệp* ra, mặt trên viết, Kính Bình Hầu Trần Thúc, cả người nông phu đều cứng đờ.
Kính, Kính Bình Hầu……
*văn điệp: công văn, một kiểu văn thư của nhà quan
Lên xe ngựa, dường như ấn tượng của Trần Thúc và Đường Ngọc khi trên xe bò đều đã biến hóa, cảnh sắc hai bờ sông nhanh chóng thay đổi, như vậy xem ra, hẳn là không mất bao nhiêu thời gian nữa là có thể đến ngã ba ngoại ô
“Hầu……” Trần Nguyên mới vừa hỏi, lại lập tức sửa miệng, “Chủ thượng.”
Đường Ngọc khựng một chút, Trần Thúc thở dài, “Có thể gọi, ngày sau không cần giả bộ nữa, lộ tẩy hết rồi.”
Trần Nguyên mở to hai mắt nhìn nhìn Trần Thúc, lại nhìn nhìn Đường Ngọc, vội vàng cúi đầu.
Đường Ngọc cũng nhìn về phía Trần Thúc, Trần Thúc nắm tay ho nhẹ hai tiếng, lúng túng nói, “Hình như phong hàn còn chưa khỏi hắn, đầu vẫn còn chút choáng, ta ngủ một lát đã.”
Nói xong, lại nhìn Trần Nguyên nói, “Đi nhanh một chút, tới nơi gọi ta.”
Trần Nguyên nhanh chóng đáp lời, thấy bầu không khí bên trong xe ngựa không đúng cho lắm, Trần Nguyên vội vàng buông mành xuống
Một lát sau, Trần Thúc mở hí hí nửa con mắt, lại thấy Đường Ngọc vẫn không nhìn hắn, đã dựa vào một góc xe ngựa nhắm mắt.
Trần Thúc cười cười, cũng không có lên tiếng, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, sau một lúc lâu, khóe miệng lại hơi hơi nhếch một cái, rốt cuộc hắn đã có thể đường đường chính chính làm người rồi……
Trần Thúc là Kính Bình Hầu, trước đây Đường Ngọc cho rằng viện ngoại ô thái nãi nãi ở hẳn là một viện tử rất lớn, nhưng khi xe ngựa dừng lại trước một cái viện, dường như đây chỉ là một sân viện không có gì đáng chú ý
Trần Nguyên để xong bàn đạp, Trần Thúc đỡ Đường Ngọc xuống xe ngựa.
“Hầu gia tới?” Bên ngoài viện có một bà lão khoảng năm sáu mươi tuổi đang đứng.
Trần Thúc tiến lên, ngữ khí thân thiết, “Đồng ma ma.”
Đồng bà hướng hắn hành lễ, “Hầu gia an, phu nhân an.”
Nghe được hai chữ phu nhân, Đường Ngọc vẫn có chút ngốc, Trần Thúc cầm tay nàng, ôn hòa nói, “A Ngọc, đây là Đồng ma ma, Đồng ma ma vẫn luôn chăm sóc ta.”
Trần Thúc rất biết nói chuyện, ngắn ngủn một câu, Đồng bà đã lộ ý cười.
Đường Ngọc cũng ân cần chào hỏi, “Đồng ma ma.”
“Phu nhân khách khí.” Đồng ma ma cũng là lần đầu thấy Đường Ngọc, Đồng ma ma đi theo bên cạnh Lạc lão phu nhân thời gian rất lâu, đã gặp qua muôn hình muôn vẻ người, vẻ mặt Đường Ngọc mang theo ngượng ngùng, nhưng ứng đối cũng tốt, ánh mắt cũng tốt, đều hào phóng khéo léo, cũng không vênh váo kiêu căng, là bộ dáng lão phu nhân thích
“Hầu gia, phu nhân, lão phu nhân đang đợi, đi vào trước đi.” Đồng bà nhắc nhở.
“Được.” Trần Thúc dắt Đường Ngọc đi vào
Đồng bà đi ở phía trước, Trần Thúc cùng Đường Ngọc đi phía sau, Trần Thúc dán lên tai nàng nhẹ giọng nói, “Nếu được hỏi chúng ta thành thân lúc nào, thì nói ở Miểu thành.”
Đường Ngọc nhìn hắn.
Hắn lại để sát vào, ủy khuất thở dài, “Nàng nể tình hôm qua ta cõng nàng lâu như vậy, tốt xấu cũng cho ta giữ lại chút mặt mũi, được không, phu nhân?”
Đường Ngọc kinh ngạc nhìn hắn, vừa lúc Đồng bà quay đầu lại, “Hầu gia phu nhân lần này tới, ở lại mấy ngày?”
Trần Thúc cùng Đường Ngọc đều lập tức “Ăn ý” đổi thành biểu hiện tình chàng ý thiếp, móng vuốt của Trần Thúc thuận thế đưa lên, ôm Đường Ngọc vào trong lòng ngực, cười đáp, “Ở lại 2-3 ngày là phải đi rồi, tổ mẫu A Ngọc còn ở Đào thành trị đôi mắt, sau đó phải đi về nhìn xem sao.”
“Nha?” Đồng bà quan tâm, “Lão phu nhân không có việc gì chứ?”
Đường Ngọc còn chưa mở miệng, Trần Thúc lại bao biện làm thay, “Không có việc gì, đã mời Lưu đại phu thăm khám, dần dần đã chuyển biến tốt đẹp.”
“Vậy là tốt rồi.” Đồng bà xoay người, Trần Thúc mới không tình nguyện lấy móng vuốt ra, nhưng không lấy ra cũng không được, bởi vì Đường Ngọc đã không thèm để ý đến hắn.
“Thái nãi nãi và Đồng ma ma đều không dễ lừa gạt, cũng cần giả bộ cho giống một chút.” Hắn mới vừa nói xong, bất chợt cảm giác dưới chân truyền đến một trận đau đớn, không khỏi la lên một tiếng, Đường Ngọc dẫm lên chân hắn đi qua, khi Đồng bà quay đầu lại, Trần Thúc tự dựng cảnh thái bình giả tạo, “Trật chân.”
Đồng bà cười, “Hầu gia vẫn giống hồi còn nhỏ.”
Trần Thúc nhìn về phía Đường Ngọc, nhẹ giọng nói, “Không cấn đau chân nàng chứ? Lần sau trước khi muốn dẫm nói với ta một tiếng, ta đứng yên cho nàng dẫm, muốn dẫm bao lâu thì dẫm bấy lâu……”
Đường Ngọc thật sự nghe không nổi nữa, may mắn, rốt cuộc đã đi vào nhà chính.
“Lão phu nhân, hầu gia cùng phu nhân đã tới.”
Đường Ngọc cùng Trần Thúc theo Đồng bà đi vào.
Trong phòng đang đốt than, lão phu nhân đã qua bát tuần (trên 80 tuổi) đang chọn lá trà, nghe được tiếng Đồng bà, ngẩng đầu nhìn qua.
“Thái nãi nãi!” Khi Trần Thúc nhìn thấy Lạc lão phu nhân, thần thái ngữ khí cả người đều thay đổi, tựa như thiếu niên, nắm tay Đường Ngọc tiến lên.
Lạc lão phu nhân cũng nhìn hắn, tươi cười thân thiết, “Lại cao hơn rồi.”
Chỉ có trưởng bối mới có thể nhìn hài tử như vậy
Lạc lão phu nhân vừa buông kẹp trà, vừa đặt ánh mắt trên người Đường Ngọc, ánh mắt lộ vẻ từ ái dễ gần, ưu nhã cùng cẩn thận.
Đường Ngọc nhìn ra được, Lạc lão phu nhân thời tuổi trẻ nhất định là một mỹ nhân tuyệt sắc.
“Thái nãi nãi, đây là A Ngọc.” Trần Thúc tay vẫn luôn nắm Đường Ngọc, không có buông ra, cho đến khi Đường Ngọc hành lễ trước mặt lão phu nhân, “Đường Ngọc thỉnh an Lạc lão phu nhân.”
Trần Thúc ho nhẹ, sửa lại cho đúng, nói, “Thái nãi nãi.”
Đường Ngọc liếc nhìn lão phu nhân một cái, nghe lời chỉnh lại, “Thái nãi nãi.”
Lạc lão phu nhân từ ái cười cười, “Bé ngoan, tới chỗ thái nãi nãi, để thái nãi nãi nhìn xem.”
Trần Thúc đưa mắt ra hiệu nhìn nàng.
Đường Ngọc tiến lên, ngồi xuống bên cạnh Lạc lão phu nhân
Lạc lão phu nhân ôn hòa thân hậu, gương mặt hiền từ, Đường Ngọc cũng không sợ hãi, mặc dù khi đang đánh giá nàng, cũng hòa nhã dễ thân, cũng không làm nàng cảm thấy đường đột.
Đường Ngọc cũng hào phóng ngồi bên cạnh, không hề khúm núm, Lạc lão phu nhân cầm tay nàng, nhìn Trần Thúc thở dài, “Cháu dâu tằng tôn* này của ta bộ dáng thật đẹp.”
*không nhớ mình đã chú thích ở chương trước chưa, tằng tôn là này cháu cố nhan
Đường Ngọc thẹn thùng cúi đầu.
Trần Thúc tiến lên, đứng phía sau Lạc lão phu nhân, duỗi tay từ phía sau ôm lấy cổ Lạc lão phu nhân, vui mừng nói, “Thái nãi nãi, đây là con phải đốt đèn lồng tìm mãi……”
Nói xong, còn cố ý nhìn Đường Ngọc chớp chớp mắt.
Thấy hai người bọn họ trao đổi qua lại, Lạc lão phu nhân cũng cười rộ lên theo, “Như thế nào giờ mới đến, không phải nói đến sớm từ hai ngày trước sao?”
Đường Ngọc vừa nghe xong, cho rằng người nào đó lại muốn bắt đầu giả bộ đáng thương, thí dụ như nói hai ngày trước đã sớm lên đường, nhưng kết quả ông trời không chiều lòng người, hai ngày trước gió bão mưa to, xe ngựa còn bị hỏng, kẹt lại trên núi, còn bị mắc mưa, may mắn có chỗ nông hộ cho ở lại, vốn nghĩ ngày thứ hai đi tiếp được, kết quả quan đạo bị nước làm hư, đường đi Đào thành cùng Mạo thành đều bị hỏng, chỉ có thể lại trở về ở nhờ thêm một đêm, sáng hôm nay đường thông, mới đi được tới chỗ thái nãi nãi vân vân.
Kết quả là Trần Thúc chỉ cười cười, “Người quan trọng đều tới trễ.”
Một câu đã chọc cho Lạc lão phu nhân cười.
Đường Ngọc cũng cười nhìn hắn, bỗng nhiên hiểu ra, là có người sợ thái nãi nãi lo lắng, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Hai người tiếp tục nói chuyện cùng Lạc lão phu nhân một lát, Trần Thúc cách một đoạn lại phải nghiêng đầu sang một bên, giấu vào tay áo ho nhẹ hai tiếng.
Lạc lão phu nhân hỏi, “Có phải bị nhiễm phong hàn rồi không?”
Hắn có một đoạn thời gian rất dài đều đi theo bên người thái nãi nãi, thái nãi nãi tuy rằng tuổi tác cao, nhưng tâm sáng như gương, Trần Thúc biết không thể lừa dối qua trạm được, đành phải tránh nặng tìm nhẹ, “Có một ít thôi, rất nhanh sẽ khỏe lại.”
Lạc lão phu nhân thở dài, “Có mời đại phu khám chưa?”
Trần Thúc: “Khám rồi.”
Đường Ngọc: “Không có…….”
Trần Thúc: →_→
Thái nãi nãi: ←_←
Trần Thúc: o(╥﹏╥)o
Trần Thúc rốt cuộc đúng sự thật nói, “Chưa khám……”.
Phía trước thật sự không có đường, lại lần nữa té ngã trên chỗ đường dốc hai người vừa đứng, nhìn thấy con đường bị chặn đứt vì trận mưa to vừa qua, khó trách đoạn đường này không có ai tìm được bọn họ, cũng không thấy xe ngựa cùng người đi đường, do đường không đi được
Trần Thúc nhíu nhíu mày, “Không có đường, A Ngọc, chúng ta cần quay trở lại đỉnh núi sớm chút.”
Hai người đều vứt sự việc hồi nãy ra sau đầu.
Đã sắp đến hoàng hôn, ban đêm trong rừng núi không an ổn, sẽ có sói cùng các loại thú dữ khác, cho nên sẽ không thể đi ngựa xe ở nơi này vào ban đêm
“Đi!” Trần Thúc dắt nàng, hai người quay ngược trở lại từ chỗ đường dốc
Trước đây từ trên núi đi xuống đều là đường dốc, bây giờ muốn trở về đỉnh núi, cũng phải đi đường dốc. Đường bị hư tuy không khó đi, nhưng mệt. Hai người cũng không dám chần chờ, cũng không dám nghĩ nhiều đến các việc khác. Bọn họ đi xuống núi lâu như vậy rồi, trở về càng không dễ dàng.
Trần Thúc nắm tay Đường Ngọc, Đường Ngọc cũng bước chân nhanh hơn. Hoàng hôn sắp đến, trong núi quả nhiên có tiếng sói kêu, Đường Ngọc có chút sợ, cũng thở dài, “Hôm qua không có nghe thấy những thứ này.”
Trần Thúc đáp, “Hôm qua trong núi mưa to, cái gì cũng đều nghe không rõ thôi.”
Đường Ngọc nghe xong, môi răng run cầm cập, chân cũng có chút nhũn ra.
“Đường Ngọc, lên đi.” Trần Thúc biết cho dù mắt cá chân nàng không có bị thương, nhưng đi lâu như vậy cũng đi không nổi. Trần Thúc sợ trước buổi tối không đến được chỗ vợ chồng nông hộ, hai người bọn họ ở trong núi, bên cạnh không có một thị vệ nào hết, không phải trò đùa
Đường Ngọc không có chối từ.
Hôm nay kỳ thật hắn đã cõng nàng rất lâu rồi, Đường Ngọc cũng sợ hắn đi không nổi
Trần Thúc làm như đoán được tâm tư nàng, “Nàng bò trên vai ta, ta có thể tiết kiệm được chút sức.”
Đường Ngọc làm theo.
Nàng an tĩnh ghé đầu vào vai hắn, hô hấp của nàng đều trên cổ hắn, trong lòng hắn khẽ động, nếu bây giờ không cần phải vội vàng về lại trên núi, hắn hy vọng thời gian sẽ dừng tại thời khắc này nhiều hơn một chút
Đường Ngọc cũng an tĩnh không lên tiếng quấy nhiễu hắn, chỉ là thấy mồ hôi trên trán hắn từ từ rơi xuống, cũng thở hổn hển, nhưng một tiếng than cũng không có, chân cũng không dừng. Trong ngày đông, y phục bên trong của hắn đều đã ướt đẫm, gió thổi qua, đầu hắn đã có phần mê man, bước chân đã có vài phần loạn choạng. Nhưng bây giờ cũng đã gần vào đêm, Trần Thúc cắn chặt răng.
Đường Ngọc duỗi tay, lau mồ hồi trên trán cho hắn.
Hắn trầm giọng nói, “Đường Ngọc, đừng sợ.”
Đường Ngọc nhẹ “Ừm” một tiếng, có lẽ bởi vì hắn ở đây, nên không hiểu sao trong lòng nàng kiên định hơn rất nhiều.
Khi màn đêm buông xuống, rốt cuộc cửa lớn cũng vang lên tiếng gõ cửa
Vợ chồng nông hộ há hốc miệng, kinh ngạc khi lại nhìn thấy hai người bọn họ, hơn nữa còn đang thở hồng hộc.
Trần Thúc cười cười, “Đường xuống dưới chân núi đã bị mưa to làm hư, không đi được, ban đêm trong núi không an ổn, chỉ sợ còn muốn mượn chỗ quấy rầy hai vị thêm một ngày……”
Một bên, Đường Ngọc gật đầu theo.
Bốn người mắt to trừng mắt nhỏ, sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, vợ chồng nông hộ nhịn không được cười rộ lên, nhiệt tình đón bọn họ vào.
Rốt cuộc an ổn, Trần Thúc như trút được gánh nặng.
Trước đây đầu nặng chân nhẹ dường như đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là có hơi mỏi mệt.
Vợ chồng nông hộ chuẩn bị cho bọn họ đồ ăn đơn giản, hôm nay đã quen thuộc hơn nhiều so với hôm qua, hôm nay còn làm ấm rượu cho hai người bọn họ đuổi hàn, cũng thuận tiện có thể vừa uống rượu vừa nói chuyện.
Rượu nông hộ mạnh, Đường Ngọc chỉ uống một ngụm liền sặc.
Nhưng vì đối phương có ý tốt, cho nên đổ cho nàng đầy một chén lớn, vốn đang ở nhờ trong nhà người khác, thịnh tình không thể chối từ, không uống không được.
Trần Thúc tiếp nhận chén rượu trước mặt nàng, nhẹ giọng nhìn vợ chồng nông hộ nói, “Nàng không thể uống rượu, để ta uống thay nàng đi.”
Trần Thúc uống thay nàng, vợ chồng nông hộ cũng không thấy ngại
Đường Ngọc gắp đồ ăn cho hắn
Có lẽ là có chút men say, Trần Thúc thấp giọng nói, “Đút cho ta.”
Đường Ngọc cứng đờ.
Nhưng vợ chồng nông hộ ngồi đối diện nhìn hai người bọn họ với vẻ mặt đầy ý cười, Đường Ngọc đỏ mặt, gắp một hạt đậu phộng đút cho hắn ăn.
Tuy rằng chỉ có một cái, nhưng Trần Thúc thoải mái tới tận đáy lòng.
“Còn muốn ăn nữa.” Khóe miệng hắn hơi hơi cong lên.
Đường Ngọc lại gắp một hạt.
Đêm nay, Trần Thúc ăn liền mấy hạt, lúc vừa mới bắt đầu, Đường Ngọc còn cảm thấy khó chịu, nhưng đến sau đó, phảng phất cũng còn đỡ.
Nông phu nói ngày mai chờ xem trước chút đã, để coi người phủ nha có thể sửa chữa xong lộ tuyến hay không, nếu hiện tại thông qua thì tốt, bằng không thật còn phải chờ mấy ngày.
Vào những ngày mùa hè, quan đạo cũng hay bị mưa to làm cho hư hỏng
Trần Thúc thở dài, “Đúng vậy, hy vọng ông trời tác hợp.”
Hắn vốn đang muốn dẫn Đường Ngọc đi gặp thái nãi nãi, nếu ngày mai đường vẫn còn chưa thông, vậy khả năng cần phải quay trở lại trước
Trần Thúc cùng nông phu lại uống rượu nói chuyện một chút, nông phụ dẫn Đường Ngọc cùng đi lấy chăn trải giường chiếu.
“Giường này nhỏ, hai người các ngươi chen chúc ngủ được không?” Nông phụ hỏi.
Đường Ngọc dừng một chút, ậm ừ nói, “Cũng được……”
Nông phụ cười cười, “Ta thấy nam nhân của ngươi cũng khá tốt đó, biết che chở ngươi, ngay cả rượu cũng sợ không cho ngươi uống.”
Trên mặt Đường Ngọc hiện lên hai mảnh đỏ ửng, tránh nặng tìm nhẹ, “Ta không biết uống rượu.”
Nông phụ cười nói, “An tâm ở đây đi, chờ đường sửa xong lại đi.”
“Đa tạ đại tẩu.” Đường Ngọc cảm kích.
Chờ sau khi uống rượu xong, Trần Thúc trở về trong phòng. Lại là hai người cùng một phòng, hai người vẫn tách ra ngủ hai chỗ giống hôm qua
Tối hôm qua ngoài cửa sổ là mưa rền gió dữ, tối nay chỉ có âm thanh than ấm, còn có tiếng nói chuyện mơ hồ phòng bên cạnh, ngược lại nhìn đến phòng của hai người lại đặc biệt an tĩnh.
Đường Ngọc quấn trong chăn, tận lực không thèm nghĩ đến chuyện nào khác
Trong đầu Trần Thúc vốn đã có chút mê man, hơn nữa uống thêm chút rượu, cảm giác say nổi lên, tuy rằng có chút nặng đầu, nhưng nhớ tới cảnh tượng vừa rồi nàng đút hắn ăn đậu phộng, Trần Thúc không hề buồn ngủ, “A Ngọc, tối hôm qua chúng ta có chuyện gì vậy?”
Hôm nay hắn vẫn luôn suy nghĩ đến việc này, bởi vì trong lòng đã ngầm có suy đoán, mới có thể nương theo cảm giác say để hỏi.
Đường Ngọc không ngờ hắn sẽ hỏi đến lần thứ hai
Đèn đêm trong phòng mờ ảo, ánh sáng tối tăm làm nàng nhớ tới tối hôm qua hắn nằm trong lòng nàng nói, A Ngọc, ta lạnh.
Đường Ngọc nhàn nhạt, “Không có gì, ngươi gặp ác mộng.”
Nghe được hai chữ ác mộng, Trần Thúc nhíu màt, “Ta nói cái gì?”
Đường Ngọc dừng một chút, “…… Không nghe rõ.”
Tiếng cười ngắn ngủi của phòng kế bên truyền đến, đánh vỡ yên lặng bên này, Đường Ngọc cùng Trần Thúc cũng chưa nói được gì, dần dần, tiếng nói chuyện từ từ biến mất, mơ hồ bị một động tĩnh khi có khi không thay thế.
Hai người đều sửng sốt.
Đường Ngọc bất an đỏ mặt.
Trần Thúc cũng không có chỗ nào tốt hơn, qua một lát, chống tay ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi, “Đi ngắm sao trong núi không?”
Đường Ngọc sửng sốt một lát, nói theo bản năng, “Không có.”
……
Đi đến hậu viện, hai người ngồi trên hàng rào hậu viện ngắm sao.
Hôm qua mưa to gió lớn, ban đêm hôm nay từng ngôi sao hiện rõ trên bầu trời đêm, không cần làm gì khác, chỉ nhìn bầu trời đêm xa tít, thực dễ làm cho người ta tĩnh tâm.
Trần Thúc lấy áo ngoài phủ thêm cho nàng, trên áo ngoài còn mang theo hơi ấm, “Đừng để cảm lạnh.”
Đường Ngọc nhìn hắn.
Ngũ quan hắn rất đẹp, ban ngày có vẻ đẹp của ban ngày, dưới bầu trời đêm cũng có vẻ nhu hòa dưới bầu trời đêm
Hắn nắm tay ho nhẹ hai tiếng.
Đường Ngọc nhanh chóng thu hồi ánh mắt
Trần Thúc không có phát hiện, đầu dựa vào chỗ hàng rào cao hơn một chút, nhẹ giọng thở dài, “Hy vọng ngày mai đường thông.”
Đường Ngọc biết hắn đang nhớ thái nãi nãi.
Qua hồi lâu, mí mắt Đường Ngọc bắt đầu đánh nhau, hắn xuống hàng rào trước, duỗi tay đỡ nàng, “Về đi, không còn sớm lắm.”
Chỉ là nói xong, hai người đều sửng sốt.
Dường như nhớ tới cái gì đó, mỗi người cũng không nói chuyện.
Lúc về phòng, trong phòng thực an tĩnh, từng người trở về trong chăn, Trần Thúc vẫn nhẹ giọng khụ khụ hai tiếng.
Đường Ngọc thấp giọng nói, “Ngươi không sao chứ?”
“Không có việc gì, ngủ đi.” Trần Thúc nghiêng người qua.
Kỳ thật đầu hắn cũng có chút nặng, nói dứt lời không lâu, cơn buồn ngủ liền kéo đến, tiếng hít thở đều đều vang lên.
Đường Ngọc nhớ tới hôm nay hắn cõng nàng rất lâu, lên núi, xuống núi, hắn mới là người mệt nhất.
Đường Ngọc cũng từ từ nhắm mắt, không giống tối hôm qua ngủ không yên ổn, lại hình như bởi vì có hắn ở đây, ngược lại nàng có thể ngủ rất an ổn.
……
Hẳn là qua nửa đêm, tiếng ho khan của Trần Thúc rõ ràng hơn nhiều
Đường Ngọc chống tay ngồi dậy, ánh sáng tối tăm, nhưng thấy rõ Trần Thúc vừa ho khan, vừa rúc vào trong chăn run lên.
“Trường Doãn?” Nàng có chút lo lắng.
Hắn hôm qua cũng mắc mưa, tuy rằng không có việc gì, nhưng hôm nay ra không ít mồ hôi, sau đó lại uống mấy bát rượu, mới vừa rồi còn đi hậu viện đón gió đêm lâu như vậy……
Nàng gọi hắn, hắn dường như không nghe thấy, Đường Ngọc tay chân nhẹ nhàng xuống giường, nửa ngồi xổm trước mặt hắn, nương theo ánh sáng, có thể nhìn thấy sắc mặt hắn trở nên hơi trắng.
Đường Ngọc không khỏi đưa tay ra, lập tức thu hồi.
Tối hôm qua hắn không phát sốt, nhưng hiện giờ hoàn toàn sốt cao, cả người cùng trán đều nóng đến ghê người.
“Trần Trường Doãn.” Nàng lại gọi một tiếng.
Hắn hơi hơi mở mắt
“Muốn uống nước không?” Nàng hỏi
“Ừm” hắn nhẹ giọng.
Trong phòng có để chút nước, nhưng vẫn là nước ấm thì tốt hơn, Đường Ngọc đưa ly nước cho hắn, hắn ngồi dậy, một hơi uống cạn, “Uống nữa.”
Hắn không có bao nhiêu tinh thần, Đường Ngọc lại rót nước lần hai, hắn cũng uống hết, rồi sau đó mới nằm vào lại trong ổ chăn.
“Ngươi lên giường ngủ đi.” Đường Ngọc lo lắng mặt đất lạnh, bệnh hắn sẽ nặng thêm.
Trần Thúc mở mắt nhìn nhìn nàng, thấy Đường Ngọc nhíu chặt mày, mắt đầy lo lắng, hắn nhẹ nhàng nói, “Không cần.”
“Còn chăn không?” Hắn hỏi.
Đường Ngọc đem chăn của mình đắp lên cho hắn, Trần Thúc giống như thật sự ấm áp hơn một chút.
“Ta đi hỏi một chút, xem có thuốc có thể hạ sốt hay không?” Đường Ngọc nghĩ, nơi này là trong rừng, lui tới y quán cũng không tiện nên sẽ luôn có trữ thuốc.
Đường Ngọc mới vừa xoay người, hắn từ trong chăn duỗi tay nắm lấy tay nàng, “Đừng đi, ở lại với ta.”
Đường Ngọc ngơ ngẩn.
Đường Ngọc cũng không biết sao nghe tiếng hắn nói, đáy lòng lại mềm nhũn. Nàng ngồi dựa lưng vào giường, hắn nghiêng người nằm trong lòng nàng, trên người đắp hai cái chăn, hắn xác thật không lạnh nhiều nữa
Tim Đường Ngọc đập bang bang, trong lòng có rất nhiều ý niệm phức tạp đan xen, không thể an tĩnh được
Ánh sáng ngọn đèn đêm trong phòng lập lòe mờ ảo, vừa vặn chiếu vào sườn má hắn, Trần Thúc sinh bệnh lộ ra vẻ rất khác ngày thường, nàng biết hắn không có ngủ, hắn dựa vào trong lòng nàng, thỉnh thoảng sẽ ho nhẹ hai tiếng, lại làm như sợ quấy rầy nàng.
Hồi lâu sau, hắn trầm giọng mở miệng, “Đường Ngọc, nàng biết ta là ai, không phải sao?”
Hô hấp của Đường Ngọc không khỏi căng chặt, chưa biết trả lời ra sao, ánh mắt nhàn nhạt rũ xuống.
Âm thanh hắn có chút khàn khàn mỏi mệt, “Nàng cẩn thận thông minh như vậy, trước đây tại Quy Hồng trấn, ngay cả xe ngựa cũng không chịu đi chung. Ta ở tại đối diện nàng, hao hết tâm tư tiếp cận tổ mẫu và nàng, nàng sẽ không thể không nghi ngờ ta. Rồi sau đó nháo ra động tĩnh lớn như vậy ở Miểu thành, đều do ta đẩy nàng cùng tổ mẫu rời đi, một mình ở lại Miểu thành đến lúc sau, nàng làm sao lại đoán không ra ta là Trần Thúc?”
Đầu ngón tay Đường Ngọc hơi khựng
“Trên xe ngựa, nàng băng bó cho ta. Vết thương do kiếm gây ra trên vai ta, trước đây từng suýt nữa mất mạng, cho nên miệng vết thương rất sâu, ngày đó ở dịch quán, khi ta và nàng thân cận, nàng đã chạm qua, lúc ấy nàng còn sửng sốt…… Trên xe ngựa, khi nàng băng bó cánh tay cho ta, nàng cũng thấy vết thương kia, ánh mắt cũng đã chần chờ. Đường Ngọc, nàng sẽ không thể không đoán được ta là ai……”
Trong mắt Đường Ngọc dần dần ảm đạm
Trần Thúc tiếp tục, “Bắt đầu ở Miểu thành, nàng đã trước sau thử ta vài lần, một lần đầu tiên, là khi nàng hỏi ta vì sao lại muốn giúp tổ mẫu trị bệnh mắt, ta nói với nàng bà con xa không bằng láng giềng gần; một lần gần đây, là ở Đào thành, nàng cố ý nói với ta, phu quân của nàng đã qua đời, muốn thử phản ứng của ta, ta hỏi nàng chết khi nào, nàng không lên tiếng……”
Trong mắt Đường Ngọc nhẹ nhàng run rẩy, chóp mũi dần dần ửng đỏ.
Âm thành Trần Thúc vẫn rất nhẹ như cũ, “Đường Ngọc, trời xui đất khiến cũng được, vận mệnh cho phép cũng được, hai người chúng ta đã liều chết thân cận nha, trong lòng cũng có đối phương. Trần Thúc ta thích chính là thích, nếu không phải là nàng, ta ngàn dặm xa xôi tới Bình Nam làm cái gì? Nếu không phải là nàng, ta xin thiên tử ban Bình Nam cho ta làm cái gì?”
Hắn duỗi tay ôm nàng thật chặt, nửa mê nửa tỉnh, “Đường Ngọc, ta đã không còn người thân.”
Chỉ còn mình nàng!
Bất luận là cảnh trong mơ hay là hiện thực, trong lòng của hắn khẽ động
nhamy111: không biết có phải Trần huynh diễn hay không, nhưng thấy thương qua, “Chỉ còn mình nàng!”, nghe bất lực mà chua xót sao đó 🤧🤧