Hắn không phải luôn đối với loại chuyện này không có hứng thú sao? Sao đột nhiên xuất hiện ở trong này? Nam nhân có chút khẩn trương mím môi, vẫn là tiến lên chào hỏi,
“Tiểu Duệ.”
Lăng Duệ thờ ơ liếc mắt một cái, không trả lời.
“Con gần đây tốt không?”
Nhìn Lăng Duệ lạnh lùng, nam nhân cũng không có nổi giận, tiếp tục dò hỏi:
“Lăng lão gia có khỏe không?”
Tuy rằng nói Lăng gia vô tình, nhưng Lăng lão gia vẫn là trưởng bối, lại từng nuôi nấng nam nhân, đối với phần ân tình này, thủy chung không có quên.
“Cùng ngươi có quan hệ sao?”
Nghe được nam nhân hỏi, Lăng Duệ cuối cùng có phản ứng, miệng của hắn gợi lên nét thản nhiên trào phúng, trong lời nói cũng rất là khinh thường,
“Hư tình giả ý.”
Nếu quan tâm ông ngoại, có chuyện gì không tự mình đi gặp? Nhiều năm như vậy đều không có đến thăm, cần gì phải ở trong này hư tình giả ý hỏi han? Lăng Duệ cảm thấy được nam nhân ở trước mắt rất buồn cười, dối trá đến cực điểm.
“Tiểu Duệ…”
Nghe được Lăng Duệ chế nhạo, nam nhân có chút khổ sở rũ mắt. Muốn cùng hắn giải thích, rồi lại không biết nên nói gì. Vì đã đáp ứng mẹ hắn, không thể cùng Lăng Duệ nói ra bí mật đó. Nghĩ vậy một chút, nam nhân đành phải trầm mặc xuống.
“Đừng như vậy gọi ta, ngươi không xứng.”
Lăng Duệ chán ghét liếc mắt một cái, sau đó đem tầm mắt chuyển đến một bên, khi nhìn đến cách đó không xa một cô gái chậm rãi đi tới, thần sắc hơi chút hòa nhã.
“Duệ, ngại quá, cho anh đợi lâu.”
Cô gái có chút ngượng ngùng đến bên Lăng Duệ ôm cánh tay hắn giải thích:
“Vừa rồi tại cửa toilet đụng phải Kỳ Kỳ, cùng cô ấy hàn huyên vài câu.”
“Không có việc gì. Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Phương Tuyết Nhi mỉm cười ngọt ngào, đang muốn kéo Lăng Duệ rời đi vô tình thấy được nam nhân đứng bên cạnh hơi chút sửng sốt, Phương Tuyết Nhi mở miệng cùng nam nhân lên tiếng chào hỏi,
“Chào bá phụ”
Rất nhiều năm không gặp, nhưng nam nhân cũng không có thay đổi lớn, vẫn là giống như trước đây, cho nên Phương Tuyết Nhi liếc mắt một cái liền nhận ra nam nhân ở trước mắt là cha Lăng Duệ —— Lăng Tịch. Đối với nam nhân cùng Lăng gia có ân oán cô cũng biết chút ít, nhưng nói sao Lăng Tịch cũng là trưởng bối, chút lễ nghĩa vẫn không thể thiếu.
“Con là… Tuyết Nhi?”
Nam nhân cẩn thận nghĩ nghĩ, thử kêu tên của nàng.
“Dạ, không nghĩ tới bá phụ còn nhớ rõ”
Phương Tuyết Nhi cười gật đầu, hai má lúm đồng tiền.
“Tuyết Nhi càng lớn càng xinh đẹp, bá phụ thiếu chút nữa nhận không ra”
Phương gia cùng Lăng gia có giao tình, hơn nữa Phương Tuyết Nhi và Lăng Duệ bằng tuổi nhau, lúc còn rất nhỏ liền thân, nhìn bọn họ ở chung rất tốt, hai đại gia tộc thậm chí định hôn ước, chỉ chờ bọn họ sau khi trưởng thành liền cử hành nghi thức đính hôn. Hiện giờ nhìn đến hai người bọn họ cảm tình vẫn là tốt như vậy, nam nhân cảm thấy được thật vui.
“Tuyết Nhi, cùng hắn nói nhiều như vậy làm gì?”
Lăng Duệ không vui lôi kéo Phương Tuyết Nhi,
“Chúng ta trở về đi.”
“À, được.”
Nhận thấy được Lăng Duệ hờn giận, Phương Tuyết Nhi lễ phép lên tiếng chào tạm biệt nam nhân, liền theo Lăng Duệ đi ra cửa.
Xem ra, Lăng Duệ vẫn còn thành kiến rất sâu giống như trước đây. Nam nhân bất đắc dĩ thở dài, nghĩ đến Lạc Phi còn ở bên trong chờ, nam nhân bước nhanh đi vào.