Cấm Đến Gần

Chương 48



— Chị muốn biết thì cứ việc đụng vào nàng đi.

Tần Sương chưa bao giờ gặp qua một Tần Di như vậy, ngay cả khi Tô Lam thiết kế để cô nghe được chuyện cẩu thả của cô ả với Tần Hải Long vào đêm trước sinh nhật của cô thì cô cũng chưa từng có biểu hiện như vậy.

Tần Di của bây giờ tuy vẫn ngồi xe lăn, đôi mắt vẫn tĩnh lặng nhưng trong giọng điệu lại có một tia tàn nhẫn khiến người ta không dám trái lời hay ngỗ nghịch.

Nhiều năm như vậy, Tần Sương chưa bao giờ gần như phải chạy trốn chật vật như thế, ngay cả khi đã lên xe cũng không dám quay đầu lại nhìn một cái.

Tiếng xe khởi động mang hết ồn ào và náo động biến khỏi nhà họ Tần.

Tần Di ngồi trên xe lăn, ngắm đám mây ngoài cửa sổ.

Trước kia của trước kia, nếu không phải cô muốn từ bỏ thì không ai có thể tổn thương được cô.

Hiện tại, trái tim đã sống, đã có sự thay đổi.

Cô có uy hiếp.

Cô có người mình thích.

Tần Di đã tuyên cáo trái tim của mình với Tần Sương, để cô ta không dám động vào Hiểu Hiểu một lần nào nữa. Cô có thể thả ra khí thể áp đảo trước mặt cô ta, cũng có thể không sợ gì cả, thậm chí là xé nát da mặt với bố và hai mẹ con cô ta.

Dù họ có nói gì cũng không thể làm tổn thương cô, và cho dù họ có làm thế nào đi nữa, cô đã tê liệt và tập mãi thành thói quen.

Chỉ là một câu kia —— Em cho rằng, giữa em và tiền đồ, cô ta sẽ chọn lựa cái gì?

Lại như nhát dao, cắm thật sâu vào lòng Tần Di.

Cô im lặng nhìn áng mây ngoài cửa sổ, từng cụm mây trắng vô ưu vô lo phiêu đãng trên không trung, cực kỳ giống dáng vẻ mỉm cười của Hiểu Hiểu.

Hiểu Hiểu…

Đã ra nước cờ thì không hối hận.

Cô đã đánh cược tất cả của mình.

Bất luận kết quả như thế nào, chỉ cần là Hiểu Hiểu cho, cô đều có thể chấp nhận.

***

Mục Hiểu Hiểu đang trên đường đi thăm Thu Thu, cố ý mua anh đào và mơ chua con bé thích ăn ở quán trái cây trước.

Lưu Vạn Niên hút thuốc ở trên xe, nhìn bộ dáng Mục Hiểu Hiểu thành thạo trả giá với bà chủ mà có chút buồn cười.

Nàng chính là vợ tương lai của bà chủ.

Còn cần phải trả giá à?

Hơn nữa, anh ta có quen biết bà chủ này. Anh ta mua trái cây ở đây nhiều năm như vậy, bà chủ luôn miệng nói anh ta lớn lên anh tuấn đẹp trai, ước gì có thể giới thiệu con gái cho anh nhưng cũng chưa từng tính giá hời cho anh lần nào. Hiểu Hiểu như này chỉ tổ lãng phí thời gian.

Sau khi Mục Hiểu Hiểu lên xe thì lau mồ hôi ướt đẫm trên trán, nàng vui vẻ nói: “Bán cho tôi rẻ hơn rất nhiều, bà chủ còn đưa cho tôi thẻ thành viên, để khi đến tôi có thể trực tiếp xuất trình thẻ”.

Lưu Vạn Niên:…

Quả thực… chỗ hơn người của bà chủ, thật sự không phải những người như bọn họ có thể sánh được.

Đi thẳng tới bệnh viện.

Thu Thu vốn dĩ đang làm ổ trong chăn chơi Vương Giả. Ngày mai cô sẽ phẫu thuật, hầu hết mọi người, đừng nói trẻ nhỏ, ngay cả người lớn cũng sẽ căng thẳng. Nhưng Thu Thu thì ăn được ngủ được, thậm chí còn hy vọng ca phẫu thuật sớm được diễn ra. Điều này khiến Trưởng khoa cũng phải kinh ngạc cảm thán, nói rằng đứa trẻ này chắc hẳn là một nhân vật lớn trong tương lai.

Cô sao có thể không mong đợi?

Đối với Thu Thu mà nói, cô đã nán ở chỗ này lâu như vậy, cô muốn nhanh chóng khoẻ lên, sau này mới có thể báo đáp chị gái và chị Nhất.

Tuy rằng mặt ngoài cô trông bướng bỉnh, nhưng trong lòng hiểu hết.

Khi Mục Hiểu Hiểu đi đến cửa phòng bệnh, cố ý nói với Lưu Vạn Niên: “Anh vào trước đi”.

Lưu Vạn Niên chần chờ nhìn Mục Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu nhìn như đặc công: “Tôi lập tức theo sau”.

Lưu Vạn Niên:…

Hai chị em này đang làm cái gì?

Nhưng dù sao cũng là mệnh lệnh của vợ sếp, ai dám vi phạm?

Lưu Vạn Niên gõ cửa, Thu Thu hô lên: “Chờ một lát”.

Cô nhanh chóng giấu điện thoại dưới gối đầu, buộc hết tóc lên, rút ra một quyển thơ từ phía bên phải bàn nhỏ, hắng giọng nói: “Mời vào”.

Lưu Vạn Niên đi vào, tay anh xách theo trái cây, vui tươi hớn hở nhìn Thu Thu.

Dựa theo sự phân phó đại tiểu thư, anh ta gần như mỗi ngày đều sẽ qua đây thăm Thu Thu. Đứa nhỏ này thật không hổ là em gái của vợ sếp, người bình thường nằm viện đều sẽ tiều tụy nhưng sắc mặt của cô bé lại càng ngày càng tốt.

Thu Thu vừa nhìn thấy anh lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Là anh à, anh Vạn Niên”.

Cô ném sách qua một bên, lấy điện thoại từ dưới gối đầu ra: “Làm em giật cả mình, còn tưởng là chị gái em chứ”.

Lưu Vạn Niên:…

Vừa dứt lời, Mục Hiểu Hiểu đen mặt đi vào, nàng nhìn chằm chằm Thu Thu: “Bất ngờ không nào, ngạc nhiên vui vẻ không nào?”.

Giây tiếp theo, tai cô còn bị nhéo: “Em sắp phải giải phẫu đến nơi, còn ngày nào cũng chơi game?”.

Thu Thu: “Huhuhu”.

Lưu Vạn Niên:…

Hình thức ở chung của hai chị em này đối với Lưu Vạn Niên mà nói thì thật sự quá mới lạ. Anh ta tuy rằng muốn nhìn thêm tí nữa, nhưng cũng biết hai chị em lâu rồi không gặp chắc chắn có lời muốn nói nên đành nhanh nhẹn lui ra ngoài.

Mục Hiểu Hiểu như lãnh đạo, kiểm tra bài tập của em gái theo kiểu lật từng tờ, lại nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Thu Thu thẳng lưng, ánh mắt sáng rực nhìn chị gái.

Cô không hề chột dạ.

Mục Hiểu Hiểu cười lạnh: “Chắc là chơi game nhiều lắm hả? Em cũng lạc quan ghê, không sợ phẫu thuật?”.

Thu Thu: “Yên tâm đi chị, em sẽ không chết, em còn phải giúp chị dưỡng già, lo ma chay chu đáo nữa chứ”.

Mục Hiểu Hiểu: ” y dồ, chị cảm ơn cô nhiều, cô cứ như vậy, học hành không chăm chỉ, lớn lên lại xấu, sau này cô làm cái gì?”.

“Chị sao lại có thể sỉ nhục người khác? Chị biết cái gì gọi là con gái mười tám tuổi có biến đổi lớn không hả?.”Thu Thu rất phẫn nộ: “Em cảm giác gần đây làn da em mịn màng hơn nhiều. Em đã tìm hiểu rồi, chờ em tích cóp đủ tiền rồi đi làm phẫu thuật khoé mắt thì em chính là một cô gái đẹp khỏi bàn”.

Mục Hiểu Hiểu kệ tía cô, duỗi tay gạt gạt tóc cô: “Đêm nay không được chơi, biết chưa?”.

Thu Thu lập tức chim nhỏ nép vào người, cô gật đầu, vươn hai tay: “Chị à, em nhớ chị lắm đó”.

Mục Hiểu Hiểu nghi ngờ nhìn cô, không ôm lại: “Muốn gì thì nói thẳng”.

Thu Thu vui sướng hỏi: “Chị Nhất của em đâu? Tại sao chị ấy không tới?”.

Nói đến chị Nhất, mặt Mục Hiểu Hiểu lập tức có độ ấm, nàng vui tươi hớn hở: “Chị Nhất của em có thể nói chuyện được rồi. Uầy, em có phải rất nhớ cô ấy không? Chúng ta gọi video nhé”.

Thu Thu:…

Không.

Cô không nhớ nhung, cũng không muốn call video.

Là chị gái muốn.

Mục Hiểu Hiểu bây giờ trăm phương nghìn kế muốn nói đùa với đại tiểu thư, nàng call video qua.

Nhà họ Tần lúc này, đại tiểu thư đang ngơ ngác nhìn cửa, trong lòng trong đầu đều là Mục Hiểu Hiểu, chợt vừa thấy điện thoại rung lên, cô run rẩy, tim đập nhanh trong nháy mắt

Đây là một loại tình cảm xa lạ cỡ nào.

Thời niên thiếu, đại tiểu thư một lòng vội vàng trở thành thần tượng toàn dân chưa bao giờ nhấm nháp qua.

Bây giờ, năm gần 30, sắp bước lên hàng ngũ trung niên cô cuối cùng cũng cảm nhận được một chút cái gì gọi là thiếu nữ hoài xuân.

Cô nhìn trên di động nhảy ra chân dung của Mục Hiểu Hiểu, hít một hơi thật sâu, kiềm chế tim đập, chuẩn bị nhận, ngón tay lại hơi run rẩy.

Đại tiểu thư sờ lồng ngực của mình, đừng sợ đừng sợ, chẳng qua chỉ là một cú điện thoại, cô không căng thẳng.

Chờ đại tiểu thư hồi phục nhịp tim, cô rốt cuộc lấy hết can đảm duỗi tay qua.

Cô giáo Mục gật đầu, cắt đứt cuộc gọi: “Có lẽ cô ấy ngủ thật rồi”.

Đại tiểu thư:???

Thu Thu nằng nặc đòi: “Chị thử lại xem, có lẽ chị Nhất không mang theo di động”.

“Ừ”.

Mục Hiểu Hiểu lại bắt đầu ấn vào call video.

Đại tiểu thư:…

Một cuộc gọi, làm trái tim đại tiểu thư từ kinh hỉ đến hưng phấn từ thấp thỏm đến tâm như tro tàn.

Cô thật sự rất muốn bóp chặt đầu chó của Mục Hiểu Hiểu, dùng sức lắc mạnh.

Nàng có ý gì? Đang chơi cô sao? Nhanh như vậy đã cúp điện thoại rốt cuộc có chút thành ý nào không hả?

Tần Di nhìn di động cười lạnh, cô sẽ không nhận.

“Vẫn không ai nhận”.

Mục Hiểu Hiểu hơi sốt ruột: “Chẳng lẽ xảy ra chuyện?.”Nàng suy nghĩ trong nhà có nhiều người như vậy còn có thể xảy ra chuyện gì: “Có lẽ đang luyện đàn, hoặc là sáng tác? Cô ấy không thích bị người khác quấy rầy”.

Nàng dường như đã xuyên thấu qua màn ảnh thấy được đôi mắt hung bạo của đại tiểu thư —— Em muốn chết sao?

Thu Thu: “Chờ thêm mười giây nữa”.

Mục Hiểu Hiểu yên lặng đếm số.

Tần Di nhìn video call không ngừng vang lên, khoé môi cô hơi cong. Nếu Mục Hiểu Hiểu thật sự mong muốn call video với cô như vậy thì cô đành cố mà nhận thôi.

Nhẩm thêm ba số nữa.

Đại tiểu thư nâng điện thoại lên, chọn một góc 45 độ đẹp xuất sắc, có thể hiện ra sườn mặt tinh xảo của cô. Cô giơ tay lên, sẵn sàng nhận cuộc gọi video với tư thế hoàn hảo nhất.

“Thôi bỏ đi, kẻo về nhà lại bị đè ra mắng”.

Mười giây trôi qua, Mục Hiểu Hiểu lại cúp điện thoại một lần nữa, vẻ mặt Thu Thu đau khổ: “Chị nhát ghê”.

Ngón tay đại tiểu thư đã chạm vào điện thoại:…???

Đối với Thu Thu mà nói, chị gái rất hiếm khi lúng túng như vậy. Trước mặt mấy đứa nhóc con như cô, Mục Hiểu Hiểu luôn tỏ ra trưởng thành, nói một không hai. Đứng nói gì các cô, ngay cả bà và mẹ gặp những chuyện mang tính trọng đại cũng phải nghe lời nàng.

“Chị, sáng nay mẹ gửi cho em một tin nhắn, nói là muốn tới thăm em”.

Thu Thu ăn anh đào Mục Hiểu Hiểu đút cho, thuận miệng nói. Tay Mục Hiểu Hiểu cứng lại, không thể tưởng tượng nhìn Thu Thu: “Sao bây giờ mới nói với chị? Em có phải con nít đâu? Bà ấy bao nhiêu tuổi rồi, sức khoẻ thế nào, em còn để bà qua đây? Chị thôi không đủ à?”.

Thu Thu bĩu môi, cô biết trước chị gái sẽ phát bực: “Em đã nói mẹ đừng tới, nhưng mẹ không yên tâm, nói chị bận bịu công việc. Một khi đã nằm trên bàn mổ thì sức khoẻ của em chắc chắn rất yếu ớt, mẹ không đến thì không yên tâm nổi”.

Mục Hiểu Hiểu nhìn cô với vẻ mặt không tốt lắm: “Khoảng mấy giờ đến?”.

Thu Thu ngoan ngoãn: “Chắc là buổi tối, nhưng em đã hỏi chú bác sĩ, chú ấy nói bây giờ có quy định, trước khi phẫu thuật, người ngoài không thể qua đêm trong bênh viện. Nếu không thì chị đưa mẹ về nhà ăn uống nghỉ ngơi một chút”.

Mục Hiểu Hiểu nghe xong thì gật đầu, đang muốn nói chuyện, Thu Thu cười tủm tỉm: “Bảo chị Nhất đi cùng nữa”.

Mục Hiểu Hiểu vừa nghe thì mặt hơi nóng lên, kêu đại tiểu thư làm gì? Đừng nói người ta chắc chắn sẽ chảnh mèo không đồng ý, bên phía nàng cũng không có can đảm. Đây là hành vi gì? Gặp người lớn trong nhà à?

Thu Thu nhìn sắc mặt của chị gái, không hổ là em gái của nàng, cực kỳ khéo léo viện cớ cho nàng: “Em nhớ chị Trương Xảo từng nói, tâm lý trị liệu một phương pháp vô cùng thần kỳ, còn không phải là để đối phương cảm nhận được sự ấm áp của gia đình sao?”.

Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm Thu Thu: “Em vậy mà rất hiểu biết”.

Thu Thu không ngừng gật đầu, nghĩ thầm, cô đương nhiên hiểu, tự cô biên soạn, cô có thể không hiểu sao.

Mục Hiểu Hiểu: “Chờ đến buổi chiều, chị nghĩ kỹ lại rồi hỏi sau”.

Nàng hiểu đại tiểu thư, với tính cách cao ngạo quạnh quẽ kia, sẽ không dễ dàng gặp ai.

Thu Thu vừa nghe lập tức lải nhải: “Chị, sao bây giờ bị nhát cáy thế?”.

Chị gái cô sao mà không vội vàng gì hết vậy?

Trong khoảng thời gian này, Thu Thu sống như heo, nuôi mập chờ làm thịt, không có việc gì làm, cô đã xem hết video của Tần Di từ lâu.

Trời ạ.

Cô gần như chảy nước miếng.

Chị Nhất đứng giữa sân khấu đẹp quá xá.

Hoặc là cao lãnh rụt rè, hoặc là môi đỏ mị hoặc, mỗi một loại cảm giác cô đều có thể khống chế hoàn hảo, bất luận Tần Di đứng ở chỗ nào, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô.

Một cô gái xinh đẹp mỹ miều như vậy, cơ thể cũng sắp lành lặn, chị gái còn chần chờ mà gì nữa mà không mau bắt lấy?

Chờ người khác đến nẫng tay trên à?

Cô thấy về điểm này, chị Trương Xảo còn giỏi hơn chị gái.

Mục Hiểu Hiểu cau mày, nhìn Thu Thu: “Em thì biết cái gì. Haiz, đừng nói chuyện của chị nữa. Mấy ngày nay ngoại trừ ăn ăn uống uống em còn sáng tác nữa không?”.

Thu Thu gật đầu, “Đương nhiên đương nhiên.”

Nhắc tới sự nghiệp sáng tác của mình, cô huyên thuyên không ngừng, lần huyên thuyên này mất hơn một tiếng.

Tâm tư của Mục Hiểu Hiểu không đặt trên người em gái mà đang nghĩ ngợi đại tiểu thư đang làm gì? Luyện tập ở nhà? Kế hoạch trong lòng mình nếu nói cho cô, cô sẽ nhận lời hay trực tiếp kêu nàng cút đây?

Haiz… Thật lo lắng.

Mãi cho đến giữa trưa, Thu Thu ăn phần ăn dinh dưỡng của mình tại bệnh viện, cô đuổi chị gái ra ngoài: “Em thấy chị toàn ngồi ngơ ra đấy, người ở chỗ em nhưng không biết hồn bay về phương trời nào. Chị về đi, em còn phải ngủ trưa, xin đừng quấy rầy, cảm ơn”.

Mục Hiểu Hiểu:…

Nàng biểu hiện rõ ràng vậy sao?

Bởi vì để nàng ở đây nên Lưu Vạn Nhất đã về rồi, mặc dù không nói gì, nhưng Mục Hiểu Hiểu cảm thấy gần đây anh ta rất bận, không biết có liên quan gì đến đại tiểu thư không.

Cơm trưa ăn một mình, Mục Hiểu Hiểu còn cảm thấy cô đơn lạ lùng, không nhịn được nhớ nhung đại tiểu thư.

Haiz, nàng cũng không biết làm sao.

Gần đây cho dù đi đến chỗ nào nàng cũng nhớ Tần Di.

Ăn cơm, đi WC, nhớ nhớ nhớ.

Nàng có lẽ bị bệnh rồi

Có rất nhiều địa điểm ăn uống xung quanh bệnh viện, rực rỡ đủ loại, có lớn có nhỏ. Mục Hiểu Hiểu đã tìm thấy một nhà hàng buffet đặc biệt. Một người vừa sành ăn vừa có khiếu nấu nướng như nàng thích hợp với kiểu buffet nhất. Cô lấy một đống đồ ăn và trộn lại theo sở thích riêng, thêm chút tương rồi không nhịn được lại gửi ảnh chụp qua cho đại tiểu thư.

Tần Di đang ở trong nhà, nghe Lưu Vạn Niên báo cáo tình hình sắp tới. Hôm nay cô còn bị Mục Hiểu Hiểu cúp máy hai lần khiến tâm trạng rất hỗn loạn, sắc mặt không hề tốt đẹp.

Giọng nói của Lưu Vạn Niên thật nhẹ nhàng, sợ bất cẩn chọc đại tiểu thư không vui.

“Về cơ bản là vậy, người bên phe biểu tiểu thư không cần phải nói, luôn đợi cô hồi âm. Hội đồng quản trị đối với biểu hiện của Tần Sương cũng ba lần tỏ thái độ không hài lòng. Bên phía lão gia vẫn lập lờ nước đôi. Nếu cô trở về thì mọi người đều rất mong đợi. Có điều, sức khoẻ của đại tiểu thư…”.

Tần Di hiện tại tuy rằng có thể mở miệng nói chuyện nhưng hình tượng của cô vẫn không thích hợp để xuất hiện trước mặt công chúng.

Bây giờ, việc cô cần làm chính là nhanh chúng khôi phục hoàn toàn.

Đại tiểu thư không hề đáp lại, lạnh mặt ngồi trên xe lăn.

Cô bắt đầu đâm búp bê nhỏ trong lòng.

Cô đã thề nếu Mục Hiểu Hiểu không gửi tin nhắn cho cô trước 1 giờ 35 phút chiều nay, cô sẽ cho nàng cuốn gói ngay trong đêm.

Lưu Vạn Niên thấy Tần Di không nói lời nào, cũng không dám bàn luận sâu thêm.

“Tề Nhạc của Ức Dương gần đây vẫn duy trì liên hệ với tôi, nói muốn gặp cô, nếu chiều nay cô muốn thì tôi có thể lập tức sắp xếp”.

Anh ta tính toán, hôm nay Mục Hiểu Hiểu không ở nhà, đại tiểu thư có thời gian, tranh thủ gặp người quan trọng một lần cũng là lựa chọn không tồi.

Bằng không, mỗi lần Hiểu Hiểu không có mặt, toàn là người thấp cổ bé họng như bọn họ chịu tai ương.

Ức Dương và Nam Dương luôn có mối hợp tác chặt chẽ, Tề Nhạc lại là phó tổng giám đốc của Ức Dương, địa vị cao quý.

Tần Di ngẩng đầu, nhìn Lưu Vạn Niên, vẫy vẫy tay.

—— Tôi không có tâm trạng, hôm nay tôi không muốn gặp ai hết.

Lưu Vạn Niên:…

—— Phía tổng công ty đừng làm động tác quá lớn kẻo rút dây động rừng.

Tố Lam và Tần Sương tuy rằng không có năng lực thay trời đổi đất gì, nhưng dù sao cũng cắm rễ ở Nam Dương lâu như vậy, cô phải từ từ dỡ bỏ tầm ảnh hưởng của hai người đó.

—— Tiếng gió đủ rồi, anh đi quan sát phe phái của từng người, từ từ thanh trừng.

Lưu Vạn Niên gật đầu, anh ta hỏi dò: “Vậy Tiểu Thúy…”

Tiểu Thúy dù sao cũng là người bên cạnh đại tiểu thư, cô ta theo Tần Di đã lâu, tuy có hành vi mang tính phản bội, nhưng đó là sau khi Hiểu Hiểu tới. Phong cách làm việc của đại tiểu thư khác biệt rất lớn với trước kia, anh ta không dám dễ dàng quyết định.

Tần Di nhìn chằm chằm Lưu Vạn Niên.

—— Nói cô ta cút.

Cô không truy cứu, chính là nhân từ lớn nhất.

Lưu Vạn Niên:…

Được rồi, đại tiểu thư vẫn là đại tiểu thư của ngày trước.

Anh ta không biết, Tần Di sở dĩ không lưu tình, hoàn toàn là bởi vì cô phát hiện Tiểu Thúy đang âm thầm ngáng chân Hiểu Hiểu, đó quả thực đang dẫm vào điểm mấu chốt của cô.

Ngay lúc đại tiểu thư vừa dứt lời, di động của cô rung lên, Tần Di lập tức cúi đầu nhìn.

—— Chó con Mục: Đại tiểu thư, chị thấy em ăn ngon không này?

Mục Hiểu Hiểu đã gửi một bức ảnh chụp mình và cơm trộn, nàng tươi cười rực rỡ với chiếc bát đựng cơm cũng sắp bằng với kích thước của chậu rửa.

Tần Di lạnh như băng trả lời.

—— Nồi cám heo.

Mục Hiểu Hiểu:…

Lưu Vạn Niên thấy đại tiểu thư đang xử lý tin nhắn, anh cũng không dám động, chờ nghe phân phó.

Tần Di ngẩng đầu, phóng đại ảnh chụp của Mục Hiểu Hiểu, mặt vô biểu tình nhìn Lưu Vạn Niên.

—— Anh nhìn đi.

Lưu Vạn Niên:…

Anh không nhìn.

Anh làm sao dám nhìn vợ sếp?

Tần Di vẫy vẫy tay.

—— Tôi muốn ăn cái này.

Lưu Vạn Niên:…

Làm trợ lý kiêm vệ sĩ là công việc khó khăn lắm chớ đùa.

Trưa trời trưa trật, Lưu Vạn Niên xụ mặt mang theo các anh em cấp dưới đi vào bếp Nam Dương tìm đầu bếp hoàng gia làm phần cơm trộn y như đúc cho đại tiểu thư, mang theo bộ dụng cụ ăn uống tinh xảo mạ vàng.

Khi cơm trộn về tới, đại tiểu thư chờ đến không kiên nhẫn. Lưu Vạn Niên đầu đầy mồ hôi, nhanh nhẹn đặt cơm xuống: “Về cơ bản cũng giống”.

Tần Di nhìn nhìn, lại giơ tay.

—— Anh đi được rồi.

Lưu Vạn Niên thở ra một hơi, nhanh chóng lui ra ngoài.

Thấy người đã đi, trong nhà chỉ có mỗi cô, Tần Di lập tức lăn bánh đi vào phòng bếp, lấy đũa, cô tìm lâu lắc mới tìm ra một cái thau đựng cơm giống của Mục Hiểu Hiểu, đổ hết cơm trộn vào, còn dụng cụ ăn mạ vàng gì đó thì ném qua một bên.

Ngón tay mảnh khảnh nhanh nhẹn trộn cơm, đại tiểu thư gấp gáp nếm một thìa, ừm, ăn rất ngon.

Cô cong cong khóe môi, nâng tay vén tóc lên, lộ ra cần cổ thon dài tuyết trắng, tập trung nhấm nháp.

Đúng là ăn rất ngon.

Chẳng trách nàng thích.

Ngay lúc đại tiểu thư ăn đến vui vẻ thoả thuê, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

—— Em không phải một người tốt tính, nhưng lại bao dung chị hết lần này tới lần khác, do quá yêu đó.

Tần Di nghe được giọng nói quen thuộc này, đột nhiên ho một chút, suýt nữa nghẹn. Cô không thể tin được mà cầm lấy điện thoại của mình.

—— Do quá yêu đó!

Rõ ràng là tiếng gào thét khi chân của Mục Hiểu Hiểu bị giẫm lên.

Cái thứ quỷ gì thế này?

Mục —— Hiểu —— Hiểu!!!

Tần Di nhớ lại hôm qua lúc cô bực bội ném điện thoại xuống đất, Mục Hiểu Hiểu nhặt nó lên còn cố ý nhìn thoáng qua, buổi tối trước khi đi ngủ, nàng cười tủm tỉm đề xuất cho Tần Di: “Đại tiểu thư, nhạc chuông của chị nhàm chán lắm đấy, em đổi cho chị đoạn nhạc mới nhất nhé”.

Lúc ấy Tần Di lập tức quăng cho nàng một cái liếc mắt “cút”.

Mục Hiểu Hiểu xoa xoa tay: “Chị còn trẻ như vậy nên có dáng vẻ của thanh niên”.

Tần Di híp mắt, có ý gì, đang ghét bỏ cô già sao?

Chẳng lẽ đổi nhạc chuông điện thoại thì trở nên trẻ trung hơn à?

Đại tiểu thư không phòng bị nàng, cô tùy tay lướt màn hình vài cái, đưa điện thoại cho Mục Hiểu Hiểu. Cô cũng chưa thấy trọn vẹn quá trình hí hoáy của Mục Hiểu Hiểu nên không để trong lòng. Khoảng vài phút sau, Mục Hiểu Hiểu trả điện thoại cho cô, còn tỏ vẻ rất chọc chửi: “Vô cùng hay ho, nâng cao tinh thần”.

Không ngờ, con nhóc thối này vậy mà dùng chính giọng nói của nàng cài làm tiếng chuông điện thoại của mình.

Nàng đúng là coi trời bằng vung.

Đại tiểu thư rất phẫn nộ, nhưng phẫn nộ được vài giây, cô lại không nhịn nổi mà bật cười.

Là kiểu cười rất thoải mái, một mình ở nhà, cười đến mức bả vai khẽ run rẩy.

Mục Hiểu Hiểu:…

Nàng thấp thỏm treo điện thoại, đại tiểu thư hôm nay làm sao vậy? Tại sao không nhận cuộc gọi nào của nàng hết?

Cô giáo Mục vĩnh viễn không đoán được tâm tư của đại tiểu thư.

Lúc này, đại tiểu thư lấy ra chiếc điện thoại dành cho công việc của mình, lại gọi một cuộc cho điện thoại cá nhân.

Giống như một đứa trẻ ham chơi, cô cứ như vậy tự gọi cho mình mười phút mới đủ. Lúc này, call video của Mục Hiểu Hiểu đến.

Tần Di thao tác quá nhanh, không cẩn thận ấn vào nút nghe.

Mục Hiểu Hiểu ở đầu kia cười như ánh mặt trời xán lạn: “Nghe thấy không? Nghe thấy giọng nói duyên dáng của ca sĩ không?”.

Nàng vừa đi vừa cầm điện thoại, hình như muốn đi đâu đó.

Tần Di lạnh tanh: “Cút”.

Úi giời.

Chắc chắn là đã nghe thấy.

Mục Hiểu Hiểu bị mắng nhưng vẫn rất thoải mái, nàng nhìn về phía Tần Di, kinh ngạc che miệng: “Đại tiểu thư, chị đang ăn cái gì đó?”.

Nàng vừa dứt lời, điện thoại đã bị cúp máy.

Mục Hiểu Hiểu:…

Nàng chắc không nhìn lầm đâu nhỉ?

Đại tiểu thư đang ăn cái “nồi cám heo” mà cô nói?

Mục Hiểu Hiểu cười như điên, người bên cạnh nhìn đăm đăm, xoa mặt nàng: “Sao lại cười như bị khùng vậy con?”.

Đợi khoảng hơn mười phút.

Mục Hiểu Hiểu cho đại tiểu thư thời gian để điều chỉnh trái tim tan vỡ của bản thân, nàng lại gọi điện thoại.

Đầu dây bên kia, Tần Di di chuyển từ phòng bếp đến phòng khách, cô lạnh mặt nhìn màn hình.

Ánh mắt kia dường như đang nói —— Nếu em dám nhắc lại chuyện vừa rồi, chị lập tức giết người giấu xác.

Cô giáo Mục cực kỳ thấu tình đạt lý, không hề đề cập nửa chữ: “Đại tiểu thư, buổi chiều em muốn hẹn chị đi gặp một người quan trọng.”

Người quan trọng.

Tần Di cười lạnh, nàng có ai quan trọng, còn không phải là Trương Xảo sao? Hoặc là…

Đại tiểu thư híp mắt, chẳng lẽ là cái người tên Tống Khả được Thu Thu viết ở vị trí thứ tư trang thứ hai kia?

Mục Hiểu Hiểu thấy đại tiểu thư híp mắt, nuốt một ngụm nước miếng: “Đi gặp chứ, xin chị đó, em đã nói trước với người ta rồi, muốn gặp chị”.

Người ta?

Sắc mặt Tần Di càng không tốt, cô khẽ nâng tay.

—— Em muốn chết à?

“Người ta”? Ha hả, có thể để Mục Hiểu Hiểu xưng hô thân mật như vậy, chắc chắn là hồng nhan tri kỷ nào đó của nàng.

Đại tiểu thư không chỉ không muốn gặp, cô bây giờ thậm chí còn muốn ngắt đầu chó của Mục Hiểu Hiểu xuống. Cô lạnh lẽo vươn tay, chọc chọc Mục Hiểu Hiểu trên màn hình.

Mục Hiểu Hiểu thấy cô như vậy đành thở dài, nàng nói với người bên cạnh: “Mẹ, cô ấy không muốn gặp mặt, tâm trạng cũng không tốt, hay là để dịp khác?”.

Màn hình vừa đảo qua, đúng lúc dừng ở trên người Tô Thu Vân. Tô Thu Vân đeo ba lô, mỉm cười: “Vậy để dịp khác”.

Bà mới đến không bao lâu, sau khi Mục Hiểu Hiểu đón bà thì luôn miệng kể về Tần Di, đại tiểu thư nhà nàng, chị gái nhà nàng, nhà nàng cái này, nhà nàng cái kia. Bà nghe mà tò mò, muốn gặp Tần Di thử.

Nhưng Mục Hiểu Hiểu cũng nói, lai lịch của cô không bình thường, có thể sẽ không gặp được.

Tô Thu Vân chỉ ôm một tia hy vọng, một giây kia nhìn thấy Tô Thu Vân, tim Tần Di lập tức nhảy tới cổ họng, cô biết đây là ai, Mục Hiểu Hiểu đã cho cô xem những video của bọn họ.

Mục Hiểu Hiểu lấy lại điện thoại: “Cứ vậy đi, đại tiểu thư, hôm nay em có thể sẽ về trễ một chút, em ——”.

Nàng còn chưa nói xong, đại tiểu thư đột nhiên nâng tay lên

—— Khoan đã.

Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, nghĩ thầm, đại tiểu thư chẳng lẽ muốn trừ tiền lương của nàng?

Tần Di ngồi thẳng lưng, giơ tay xoã tóc ra, một tay khác nhẹ nhàng gom lại, cô mím môi, rụt rè và dịu hiền.

Mục Hiểu Hiểu:???

Đại tiểu thư nở một nụ cười dịu dàng mà Mục Hiểu Hiểu đã lâu chưa được nhìn thấy, đối mặt với Tô Thu Vân, người đã lọt vào ống kính.

—— Vậy chị gọi xe đến đón em và dì nhé.

Mục Hiểu Hiểu:…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.