Không ngờ lại gặp nhau trong tình trạng như vậy.
Mục Hiểu Hiểu nhìn chăm chăm Tần Di, cô có đôi mắt đen huyền sâu thẳm, nhưng nhìn vào lại trống rỗng không hồn.
Không vui, không buồn… cả con người cứ như không có linh hồn mà chỉ còn lại cái vỏ bên ngoài thôi.
Mục Hiểu Hiểu nhép môi, nàng còn chưa kịp mở miệng nói, Tần Di đã quay người lại, hình bóng đìu hiu buồn rầu, xe lăn chuyển động, Tần Di rời khỏi, ánh sáng xung quanh dường như cũng tối theo.
Mục Hiểu Hiểu ngơ ngác nhìn cô.
Nàng đã từng gặp qua nhiều vấn đề của các “bệnh nhân”.
Bệnh trầm cảm trầm trọng, lo âu nhiều, tinh thần phân liệt, đa nhân cách… Biểu hiện của mọi người đều không giống nhau.
Mục Hiểu Hiểu chuyên đoán tâm trạng một người thông qua đôi mắt, ví dụ như lúc trước có thiếu nữ mười bảy tuổi bị ba mẹ dẫn đến mắc phải bệnh trầm cảm nghiêm trọng, ba mẹ cô ta lo lắng, nói cái gì mà con gái của họ từ chối giao tiếp với bên ngoài, nói cái gì cũng không quan tâm, nhưng Mục Hiểu Hiểu nhìn vào
mắt của cô gái, phát hiện được sự uất ức trong trong mắt cô ta, khai mở từng ngày một, giúp cô ta từ từ mở lòng, nói ra tâm kết, cuối cùng cũng đã đi ra được; Còn loại tinh thần phân liệt đó, tuy rằng trong quá trình điều trị Mục Hiểu Hiểu vò đầu đến gần như muốn hói đầu luôn, giả làm những nhân vật khác nhau để nói chuyện với nhân cách của đối phương, nhưng thời gian càng lâu, cô cũng dần nắm được tình hình, cuối cùng cũng nói chuyện được với tính cách thật của con người.
Nhưng Tần Di…
Mục Hiểu Hiểu không thấy được gì trong mắt của cô, không có cái gì cả.
“Cô chủ, sao cô ra ngoài trong khi mặc ít đồ vậy? Cô có lạnh không? Có muốn uống cà phê không?”
Có một người phụ nữ ở độ tuổi trung niên đang đứng, bà ăn mặc đơn giản nhưng lại tinh xảo, bộ đầm màu đen, bà có thân hình phúc hậu gương mặt búp bê rất thân thiện, bà cúi người cười hiền hòa với Tần Di, cho dù giống như đang nói chuyện một mình và không có phản ứng gì, nhưng miệng của bà vẫn nói không ngừng.
“Cô chê nhà nhiều người, tôi đã cho Tiểu Thúy bọn họ nghỉ phép rồi, không có ai làm phiền cô hết, cô có muốn chơi đàn piano không? Bản nhạc lần trước tên gì ta? Bản piano trong đêm, nghe rất hay.”
“Hôm nay tôi chuẩn bị gọi Tiểu Vương bọn họ dọn dẹp lại sân vườn.” “Cô chủ, cô…”
Bà chưa nói xong thì đã bị Mục Hiểu Hiểu ở ngoài cửa thu hút ánh nhìn, Mục Hiểu Hiểu cười nhẹ với bà, đang định nói thì nghe được người phụ nữ trung niên bất ngờ che miệng lại nói: “Cô gái này đẹp quá.”
Mục Hiểu Hiểu:…
Cô gái xinh đẹp cuối cùng cũng được mời vào trong.
Mục Hiểu Hiểu cũng đã biết người trước mắt này là ai, hóa ra là Tống tẩu người đã chăm sóc cho vị đại tiểu thư này từ nhỏ đến lớn cũng là người duy nhất có thể tiếp cận cô mà Liễu Ngải Văn đã nhắc đến.
Tống tẩu rất kinh ngạc với thân phận của Mục Hiểu Hiểu, bà nhiệt tình và rót nước trà cho nàng: “Lúc trước Ngãi Văn có nói sẽ có một chuyên gia tâm lí đến, không ngờ lại là cháu, trẻ như vậy à? Rất tốt rất tốt, tuổi trẻ tài cao.”
Sự giản dị trên người bà phát ra khiến Mục Hiểu Hiểu nhớ đến người bà đã từng yêu thương nàng lúc nhỏ, tâm trạng Mục Hiểu Hiểu thả lỏng hơn nhiều, ngồi trên ghế sofa nói chuyện với Tống tẩu: “Không giấu dì, cháu được nghỉ hè nên đi làm thêm, đúng lúc nhận được công việc này.”
“Là sinh viên ư? Bao nhiêu tuổi rồi?” “Dạ, 20 ạ.”
“Wow, trẻ vậy.” Tống tẩu cười như hoa nở: “Cháu có muốn ăn đồ ngọt không, dì mới nướng xong, cô chủ cũng không chịu ăn, cháu ăn thử nha?”
Đối với người thích ăn mà nói, còn gì vui hơn khi được ăn đồ ngọt thơm phân phức vừa được lấy từ lò nướng ra trước khi bắt đầu công việc chứ?
Tay nghề của Tống tẩu rất tuyệt, còn ngon hơn đồ ngọt mà Mục Hiểu hiểu mua ở ngoài nữa, nó mềm mềm, vừa cắn vào là mùi hương lan tỏa trong miệng ngay.
Mục Hiểu Hiểu không ngại ngùng mà ăn, cười nói vui vẻ với Tống tẩu.
Từ khi Tống tẩu đến nhà họ Tần thì bà đã chăm sóc cho Tần Di, coi cô như con của mình vậy. Lúc trước, cũng có không ít chuyên gia tâm lí đến nhà, ngay cả
bà cũng thấy quen thì nói chi là cô, ai cũng làm ra vẻ hiểu biết, nói gì cũng kêu nấu canh gà, lên giọng ta đây, cũng có người ôn hòa, nhưng thông thường đều chịu không nổi sự im lặng của Tần Di, sau khi gặp khó khăn vài lần, cũng không chịu được vài hôm.
Cô gái trước mắt cởi mở, sạch sẽ nhanh gọn, có một loại khí chất đặc biệt, Tống tẩu rất thích.
Mục HIểu Hiểu khen Tống tẩu tới tấp: “Tay nghề của Tống tẩu đúng là cao quá, ngon quá đi.”
Mép miệng của nàng còn dính sữa, dính đầy hai bên miệng giống như con chuột hamster vậy rất dễ thương.
Tống tẩu bật cười, bà quan sát Mục Hiểu Hiểu.
Cái đẹp của Hiểu Hiểu rất rõ rệt, là kiểu đẹp trắng trợn của thanh xuân, chân mày dài, làn da trắng, bờ môi đỏ mọng, cả con người như phát sáng vậy, đặc biệt là cặp mắt đó, rất thần thái khiến người ta nhìn vào là muốn tiếp cận ngay.
“Haiz.”
Tống tẩu kiềm không được mà thở dài, Mục Hiểu Hiểu nhìn bà: “Sao thế?”
“Hiểu Hiểu… Cháu, cô chủ nhìn vào thì hơi lạnh lùng tí, không dễ dàng gần gũi một ai, thật sự lúc trước cô ấy không phải như vậy.”
Tống tẩu vừa nói chuyện với Mục Hiểu Hiểu được một thời gian ngắn, mà rất có thiện cảm với nàng, nhưng bà biết rõ cô chủ như thế nào, ngày trước các giáo sư và chuyên gia đã đến, có ai không phải tự tin bước đến và cúi đầu ra về chứ, đặc biệt là mấy tháng gần đây, thời gian bình quân mà mọi người ở lại cũng không đủ một tuần nữa, bà hi vọng cô gái này có thể ở lại lâu hơn.
Mục Hiểu Hiểu cười, nàng tinh nghịch mà chớp mắt với Tống tẩu: “Cháu sẽ cố gắng ở lại thêm vài hôm mà.”
Ở lại thêm vài hôm.
Nguyện vọng giản đơn quá mà.
Tầng trên, Tần Di vẫn luôn ngồi trên xe lăn và cúi đầu nhìn xuống, tận mắt chứng kiến màn đối thoại ngọt ngào này của hai người.
Mục Hiểu Hiểu không vội vàng giao lưu với Tần Di mà đi nói chuyện với Tống tẩu trước, nắm bắt tình hình của cái nhà này trước.
Căn biệt thự mà bọn họ ở nếu không tính tầng hầm thì tổng cộng có ba tầng.
Bước vào tầng một là cái sảnh đường lớn nhất, nội thất theo phong cách trung hoa được trang trí bằng gỗ lim, thiết kế ánh đèn một cách kỹ thuật, căn phòng sẽ không bị ảm đạm u ám.
Đồ trang trí nho nhã tinh tế, vòng ngọc bằng sứ, cái ly được tô điểm bằng kim tơ vô cùng cao quý, tranh sơn thủy ở chính giữa xuất xứ từ một họa sĩ nổi tiếng, lần lượt theo thứ tự bên cạnh là ban công, phòng trà, nhà bếp phòng ăn, tầng hai là phòng sách, phòng nghỉ ngơi, phòng tập thể hình và phòng khách, Mục Hiểu Hiểu được Tống tẩu dẫn đến phòng sách, ánh sáng làm nổi bật lên sự sắp xếp đặc biệt, đi lên theo đường vòng có một cảm giác triết học như ngẩng đầu ngắm bầu trời.
Phòng sách của Mục HIểu Hiểu chính là ở tầng hai, tuy nàng không lên phòng ngủ của Tần Di ở tầng ba xem, nhưng chỉ thấy phòng khách hoa lệ này là cũng đủ để tưởng tượng rồi.
Nghe nói dưới tầng hầm là chỗ để xe, nơi đặc biệt để xe sang trọng của Tần Di. Trong đó ngoại trừ xe do cô tự mua, còn có rất nhiều xe do ba cô tặng.
Chỉ là tình trạng hiện tại đều không thể sử dụng được nữa.
“Hạn chế đi lên tầng ba nhé.” Tống tẩu căn dặn tử tế: “Cô chủ không thích bị người khác làm phiền.”
Mục Hiểu Hiểu gật đầu, lễ phép mà đứng phía sau Tống tẩu, vừa rồi nàng lần lượt nhìn thấy những người làm trong nhà đang làm việc, mọi người đều rất tuân thủ phép tắc, không có một người ngước đầu nhìn qua đây.
Tống tẩu vô cùng có thiện cảm với cô gái lễ phép này: “Cháu đến đây, có chuyện gì thì có thể nói với dì, cứ từ từ, không cần gấp.”
Mục Hiểu Hiểu ngầm hiểu ba chữ “cứ từ từ” này.
Gia tộc lớn, ngày trước Mục Hiểu Hiểu chỉ thấy qua trên ti vi, thật sự tiếp xúc thì đây là lần đầu tiên.
Đến cuối cùng, Mục Hiểu Hiểu hỏi Tống tẩu cuộc sống thường ngày của Tần Di, sau khi Tống tẩu nghe xong liền thở dài: “Sức khỏe của cô chủ ngày càng xấu đi, không thích gặp người, cho nên những người trong nhà làm việc xong thì tự mình đi về phòng nghỉ ngơi, thông thường không có chuyện gì cũng sẽ không qua đây, bình thường trong nhà đều trống rỗng chỉ có dì và cô ấy.”
Mục Hiểu Hiểu nghe xong gật đầu, ngày đầu tiên, nàng án binh bất động mà quan sát, nàng phát hiện Tần Di rất ít khi ra khỏi phòng, đôi lúc ra ngoài, cũng ngây người với hoa cỏ trong sân.
Tần Di đã thay một bộ đồ nhà màu trắng ngồi trên xe lăn, chất vải mềm mỏng áp theo đường cong duyên dáng đó, lung linh tinh xảo, ánh sáng mặt trời chiếu lên người cô, rọi vào lớp da trắng nõn.
Cô không nói chuyện, cũng không hề phát ra bất kì âm thanh nào.
Người làm trong nhà thỉnh thoảng lướt qua và bắt gặp cô đều cúi đầu cung kính gọi một tiếng “cô chủ”, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Mà theo sự quan sát của Mục Hiểu Hiểu, người duy nhất có thể giúp cô giao lưu với bên ngoài chính là Tống tẩu.
Có lẽ sự thấu hiểu đã được bồi dưỡng từ nhỏ đến lớn, Tống tẩu dường như có thể biết được Tần Di muốn gì thông qua ánh mắt của cô.
Lúc nào cần đưa nước cho cô, lúc nào cần khoác áo khoác cho cô, lúc nào tắm rửa cho cô…
Mà Tần Di cứ như bị dẫn dắt theo như con búp bê xinh đẹp, bất kì thứ gì cũng không thu hút được cô.
Mục Hiểu Hiểu có nhiều lần muốn nói chuyện với cô, nhưng Tần Di vốn dĩ không cho nàng cơ hội, thậm chí Hiểu Hiểu chỉ vừa cười với cô, thứ Tần Di để lại cho nàng chỉ là hình bóng của sự kháng cự.
Cô từ chối giao lưu.
Từ chối mọi thứ bên ngoài.
Cô tự nhốt mình trong vùng cấm, không cho ai tiếp xúc.
Thật sự đã hết cách rồi, buổi tối, Mục Hiểu Hiểu cầu cứu Tống tẩu: “Vị đại tiểu thư này từ chối không chịu phối hợp.”
Tống tẩu bảo vệ chủ theo bản năng: “Cô chủ nhà tôi lúc trước không như vậy đâu, rất dịu dàng rất tử tế.”
Mục Hiểu Hiểu thở dài, nhìn Tống tẩu một cách khẩn cầu: “Cháu cảm giác dì có thể nhìn thấu cách nghĩ của cô ấy.”
“Dù gì cũng đã chăm sóc từ nhỏ mà.” Tống tẩu yêu thương hết mực: “Cô ấy thật sự là một đứa trẻ ngoan.”
Mục Hiểu Hiểu gật đầu: “Nhưng bây giờ cô ấy không phối hợp, vừa nhìn thấy cháu là lăn bánh đi, Tống tẩu, cháu cần sự giúp đỡ.”
Tống tẩu nhìn nàng.
Giúp thế nào?
Ít nhất, Mục Hiểu Hiểu phải hiểu rõ Tần Di rốt cuộc nghĩ gì.
“Lần nào cô ấy nhìn cũng rất lạnh lùng, gần như trong trạng thái quay đầu là chạy, ít nhất cũng phải để cháu nhìn con mắt của cô ấy, cảm nhận trạng thái của cô ấy.”
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Câu nói này không sai tí nào.
Đôi mắt là một trong các giác quan biết nói chuyện nhất, nó thể hiện được lòng người.
Mục Hiểu Hiểu vô cùng giỏi về cách nhìn thấu ánh mắt của con người.
Lần trước không xem được gì, lần này phải xem ít nhiều cũng phải xem được gì đó.
Một già một trẻ này đã bắt đầu đối thoại và phối hợp mật thiết.
Nàng biết được thông tin từ Tống tẩu, mỗi ngày ánh nắng vào giờ này đều rất tốt, Tống tẩu hay đẩy Tần Di ra sân đi một vòng, hít thở không khí mới mẻ.
Tần Di vẫn là dáng vẻ như cũ, Tống tẩu đẩy cô vào sân vườn, cô ngồi trên xe lăn, ngắm nhìn từng chiếc lá rụng xuống.
Thời gian đó chính là khoảng thời gian cô ra khỏi phòng lâu nhất.
Thích hợp quan sát nhất.
Mục Hiểu Hiểu đã chuẩn bị trước, đội nón bóng chày lên, giả bộ cắt cỏ trong sân vườn, lúc bắt đầu nàng cắt cỏ ở bên ngoài cánh cửa, từ từ, di chuyển vào theo thời gian, nàng di chuyển đến hướng của Tần Di từng chút một.
Một bước, hai bước… Tiếp cận từng chút một.
Cả Tống tẩu đang đẩy Tần Di cũng có chút hồi hộp đến ra mồ hôi tay thì cần gì nhắc tới Mục Hiểu Hiểu nữa.
Để diễn thật hơn.
Toàn bộ quá trình Mục Hiểu Hiểu gần như đều cúi đầu, nàng ra sức cắt cỏ, mồ hôi trên trán theo sống mũi mà rơi xuống, gò má bị ánh nắng mặt trời chiếu đến ửng đỏ.
Cuối cùng.
Đã đến vị trí quan sát tốt nhất.
Không quá gần mà cũng không quá xa.
Gần đến có thể nhìn rõ biểu cảm của Tần Di, xa đến khiến cô không thể nghĩ là mình đang cố tình tiếp cận.
Tốc độ tim đập hơi nhanh, nhẹ nhàng… Mục Hiểu Hiểu nhẹ nhàng ngẩng đầu, nàng không dám quay đầu qua đó liền, mà trước tiên là giả bộ ngắm cây hoa bên cạnh, cái nón trùng hợp rớt xuống đất, nàng nghiêng người để lượm, sẵn tiện ngẩng đầu lên.
Chính ngay thời khắc đó.
Mắt của Tần Di đang nhìn qua đây, đúng lúc nhìn ngay con mắt của Mục Hiểu Hiểu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cơ thể của Mục Hiểu Hiểu đơ ra, có loại cảm giác như đã giấu mình cả buổi trời nhưng đã sớm bị đối phương phát hiện và bắt ngay tại trận vậy.
Con mắt đen huyền sâu sắc của Tần Di, cho người ta cảm giác nặng nề, có khí chất mạnh mẽ của bổn chủ.
Trạng thái của hai người trái ngược nhau hoàn toàn.
Con mắt của Mục Hiểu Hiểu như viên bảo thạch trong suốt đến chói mắt trong vườn hoa, phát ra mùi hương nồng cháy của thanh xuân.
Trong thời gian nhìn nhau không lâu, có gió thổi qua, hương hoa bay khắp sân, dịu dàng thổi qua mái tóc dài của Tần Di, cô lăn xe chạy, quay người lại, nhẹ nhàng rời khỏi.
Lúc này Tống tẩu không cần đẩy cô nữa, bà nhanh chóng quay đầu nhìn sang Mục Hiểu Hiểu, vô cùng mong chờ: “Sao rồi, nhìn hiểu rồi chứ? Cô chủ thế nào? Dì thấy cô ấy nhìn cháu cả ngày, là ý gì vậy?”
Ý gì?
Mục Hiểu Hiểu lau mồ hôi trên trán, điềm đạm nói: “Cả người cô ấy đều phát ra bốn chữ.”
Mắt của Tống tẩu phát sáng lên: “Bốn chữ nào vậy?” Mục Hiểu Hiểu: “Đừng đụng bố mày.”
Tống tẩu:…