… Cô chủ à, vì sao cô lại đỏ mặt.
Từ nhỏ tới lớn, Tần Di còn chưa từng bị ai đối xử như vậy, cũng là sự thật không thể chối cãi bày ra ở trước mắt, cô chỉ đành cắn nhẹ môi, nhịn hết tất cả cảm xúc.
Bề ngoài, vẻ mặt cô rất bình thản như không có gì, quay mặt ra ngoài cửa sổ, chỉ là màu hồng nhạt trên mặt vẫn chưa rút lui hết.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô chủ người ta mới chịu thua thiệt như vậy.
Cô cho rằng trái tim cô đã sớm lụi tàn hết rồi, không thể nào kích động nổi bởi bất kỳ ồn ào, náo động nào, nhưng hôm nay, bị Mục Hiểu Hiểu kích động lên, chút ti tiện trong lòng đang dần cầm kim bắt đầu ghim lên con búp bê vải Mục Hiểu Hiểu.
Một kim rồi lại một kim.
Mục Hiểu Hiểu thấy cô không hỏi tới nữa, khóe miệng hơi cong, cúi người, nàng tiện tay cầm tấm thảm trên đất lên, lại tiện tay thắt thành cái nơ, nàng làm rất nhanh, bởi vì vóc người đẹp, gương mặt lại xinh đẹp, một tấm thảm như vậy bao bọc trên dáng người của cô lại giống như người mẫu trên đài chữ T, ngắn gọn thời thượng, động tác hơi xoay người lơ đãng khiến cảnh xuân chập chùng lại rơi vào trong mắt cô chủ nhà ta.
Mặt mày Tần Di không chỉ đỏ rực lên mà ngay cả nhịp tim cũng đập nhanh lên.
Rõ ràng cô đang chất vấn Mục Hiểu Hiểu, trái lại để nàng đoạt cơ hội trước.
Kiểu mất khống chế cảm xúc như này thật sự không phải phong cách của cô chủ, đã là một nghệ sĩ. Mặc dù vị trí kia hơi già dặn, nhưng trước khi quay chụp MV, hay là làm khách mời tham gia ngẫu nhiên, có đôi khi sẽ vì thời gian eo hẹp mà phòng hóa tranh trở thành phòng thay đồ luôn, có ý tứ một chút thì kéo thêm cái rèm, không xem trọng gì thì trực tiếp đưa lưng về phía sau rồi bắt đầu thay đồ.
Tần Di chưa từng có cảm giác gì, nhưng hôm nay không hiểu sao lại có hơi thẹn thùng, vì để di chuyển sự chú ý, trong lòng cô lại xốc búp bê lên, bắt đầu ghim từng châm từng châm một.
Lúc Lưu Vạn Niên hút thuốc xong, hơi ngoài ý muốn khi nhận ra hình như mặt cô chủ hơi đỏ lên, ánh mắt không được tự nhiên, hoàn toàn không giống với dáng vẻ cứng rắn trước đó..
Mà Mục Hiểu Hiểu đâu rồi? Nàng đang nhai kẹo cao su, dựa vào ghế, trên mặt là nụ cười nhạt, dường như tâm trạng rất tốt, đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Lưu Vạn Niên:?
Đây là tình huống gì vậy?
Anh ta không nhịn được mà hỏi thử: “Nóng sao?”
Thân là vệ sĩ kiêm lái xe, bản lĩnh đầu tiên phải có chính là ánh mắt đánh giá, bây giờ mặt cô chủ đỏ như vậy, chắc là nóng nhỉ?
Nhưng anh ta không dám hỏi thẳng Tần Di, chỉ có thể uyển chuyển lời nói sang hỏi Mục Hiểu Hiểu.
Bây giờ không phải nàng chính là theo bên cạnh, thân thiết với cô chủ hay sao?
Mục Hiểu Hiểu mỉm cười: “Tôi không nóng.” Nàng vừa quay đầu vừa nhìn Tần Di: “Hình như cô chủ rất nóng, mặt đỏ rần này.”
Tần Di:!
Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn được toại nguyện khi thấy sát khí ngập trời trong mắt của cô, người mạnh thì ưu thế chính là năng lực thích ứng rất mạnh, nhớ tới lúc vừa tới đây, mỗi lần nàng nhìn thấy ánh mắt Tần Di đều bị dọa sợ gần chết, nhưng bây giờ lại thành thói quen, thậm chí cảm thấy có hơi thoải mái.
Tức giận thì tức giận đi.
Thà nổi giận với nàng cũng tốt hơn im lặng không nói gì.
Lưu Vạn Niên là một chàng trai thẳng thắn, anh ta không nhìn ra đao quang kiếm ảnh trước đó giữa Mục Hiểu Hiểu và cô chủ nhà mình, anh ta nghe vậy thì mở điều hòa không khí.
Mục Hiểu Hiểu chỉ trùm một tấm vải, trên người còn chưa khô ráo, máy điều hòa không giống gió tự nhiên, thổi ồ ồ tới. Nàng không nhịn được mà hắt hơi một cái, Lưu Vạn Niên thấy vậy thì đưa tay muốn mở nút áo âu phục trên người đưa qua.
Tặng quần áo cho phụ nữ yếu đuối đấy chính là phép lịch sử tối thiểu.
Hơn nữa được phục vụ một cô gái đẹp như Mục Hiểu Hiểu, anh ta rất sẵn lòng.
Anh ta vừa đưa ra mở một cúc áo ra, bất chợt, từ kính chiếu hậu anh ta thấy cô chủ liếc mắt hờ hững nhìn qua.
Lưu Vạn Niên:…
Động tác trên tay cứng đờ, anh ta dừng tay lại.
Mục Hiểu Hiểu ngờ vực nhìn thoáng qua Lưu Vạn Niên, sao vậy? Nàng chần chờ xoay người sang nhìn Tần Di, là có dặn dò gì à?
Tần Di giơ tay lên, chỉ chỉ một cái áo khoác âu phục màu xám tro thả bên cạnh chỗ ngồi.
Mục Hiểu Hiểu ngạc nhiên không thôi “Cho tôi hả?” Tần Di vẫn là khuôn mặt lạnh như băng kia.
… Mặc xong rồi ném đi luôn đi.
Ồ!
Thật sự cho nàng đấy!
Vậy mà cô chủ lan tràn cảm giác đồng tình ư?
Mục Hiểu Hiểu đắc ý, duỗi cánh tay dài qua. Đầu tiên là lôi âu phục qua, khoác vào trên người.
Thật là ấm áp…
Mùi đàn hương nhạt, rất thơm, Mục Hiểu Hiểu híp mắt, tâm trạng không tệ tựa vào chỗ ngồi, vẫn là mặc quần áo tốt hơn. Không cần lo lắng lộ hàng, quần áo của cô chủ có giá cả khá đắt, đúng là quý có đạo lý của quý, nhìn độ dày này xem, vải vóc dán lên trên người cũng rất dễ chịu, trơn mượt vô cùng.
Hiểu Hiểu và Tần Di là hai loại khí chất khác nhau.
Có lẽ vì chênh lệch tuổi tác, khi cô chủ mặc vào thì có cảm giác vua chúa vào triều, bễ nghễ trên cao, nhân viên không có liên quan sẽ nhanh chóng cởi bỏ sự ngang ngược của mình.
Mà Mục Hiểu Hiểu thì giống như cô gái mặc trộm áo khoác của bạn trai, vừa dễ thương lại vừa quyến rũ, xương quai xanh gợi cảm. Một tay thì nàng ôm lấy mái tóc nửa ẩm ướt của mình, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Tần Di, sợ cô muốn nói cái gì mà mình nhìn không thấy, nhưng Mục Hiểu Hiểu cảm thấy chắc vì nàng quay đầu quá thường xuyên, cô chủ vừa làm chuyện tốt cho cô mặc áo âu phục kia không biết sao lại bực bội liếc nàng một cái.
… Đinh ở mông lại dài ra rồi sao?
Mục Hiểu Hiểu:…
Được rồi, nàng lại trêu người ta không vui nữa rồi.
Mặc dù mưa đã nhỏ lại, đoạn đường không dài nhưng áp lực điều khiển xe thật sự không nhỏ chút nào.
Lưu Vạn Niên nhận ra Mục Hiểu Hiểu thật sự rất quan tâm người khác, nàng rất nhạy cảm có thể biết khi nào anh ta mệt mỏi, biết anh ta không dám hút thuốc trước mặt Tần Di nên sẽ đưa một viên kẹo bạc hà thơm mát, sảng khoái tinh thần cho anh ta, nhận ra anh ta hơi buồn ngủ sẽ trò chuyện với anh ta để phân tán chút sự chú ý.
Từ đầu tới cuối, Tần Di thì vẫn nhìn mưa phùn bên ngoài cửa sổ, im lặng không nói chuyện.
Mãi cho tới khi trời sẫm tối, xe mới dừng lại ở một hẻm nhỏ.
Lưu Vạn Niên gật nhẹ đầu với Hiểu Hiểu xong, anh ta lập tức xuống xe.
Mục Hiểu Hiểu nhận ra, nhưng phàm là người có thể ở bên cạnh Tần Di lâu thì điều có một điểm chung là làm nhiều nói ít, vô cùng trầm ổn.
Mục Hiểu Hiểu ngồi trên xe với Tần Di, mặc dù nàng không biết cô chủ cần gì đi ngàn dặm xa xôi tới chỗ này làm gì, nhưng nhìn nét mặt của cô, rõ ràng không muốn người ta hỏi nhiều.
Xe dừng lại ở một đường phố nhỏ, giờ phút này, thời tiết khô nóng cũng hơi dịu lại, chính là thời gian học sinh tan học đỉnh điểm nhất.
Mục Hiểu Hiểu nhìn bốn phía, cuối cùng, lực chú ý của nàng bị một cửa hiệu nhỏ hấp dẫn, đây là?
Bảng hiệu không lớn, nhưng cái tên lại khiến Mục Hiểu Hiểu phải mở to hai mắt.
… Người người đều nói Tống tẩu có tài làm bánh ngọt rất ngon sao.
Mục Hiểu Hiểu:…
Không phải là?
Không ngoài dự liệu của nàng, rất nhanh có một người phụ nữ với khuôn mặt tròn trịa, dáng người hơi mập, ôn hòa xuất hiện.
Bà cúi đầu cầm túi bánh ngọt đưa cho khách hàng, xem ra, bà con trên phố này đều rất quen thuộc, vừa bán đồ vừa nói chuyện phiếm với bên cạnh.
Mục Hiểu Hiểu len lén nhìn Tần Di, ánh mắt Tần Di bình tĩnh rơi vào trên người Tống tẩu.
Cô đang nhìn bà.
Con ngươi hẹp dài như có nước rửa qua, bàn tay Tần Di đặt trên xe lăn hơi căng cứng, móng tay vì dùng sức mà trắng bệch lại.
Trong nháy mắt, Mục Hiểu Hiểu đã rõ, thì ra giày vò lâu như vậy là vì tới xem Tống tẩu.
Nhưng cô chủ có thể chịu đựng tới như vậy, cô vẫn không nhúc nhích, nước mắt óng ánh yếu ớt trong mắt cũng chỉ chợt lóe lên.
Mục Hiểu Hiểu không nói câu nào, nhưng trong lòng có cảm giác “đau lòng” dần lan tràn lên.
Cũng không lâu lắm, Lưu Vạn Niên về tới trong xe, trong tay anh ta còn cầm một túi bánh ngọt, nhỏ giọng nói: “Cái này là do tôi đưa tiền cho một đứa bé, để cô bé ấy mua giúp.”
“Cô chủ à, tôi đi xem nhà Tống tẩu một chút, mọi việc đều ổn thỏa, hai đứa con gái bà cũng về rồi, con trai cũng đã lên làm việc ở cơ quan, con gái và bà thì mở một cửa tiệm nhỏ.”
“Cửa hàng không lớn, nhưng làm ăn rất tốt, mỗi ngày Tống tẩu đểu rất vui vẻ.”
“Nơi này đều là người nông thôn, rõ ràng gốc rễ, rất an toàn.”
…
Tần Di vẫn luôn nhìn Tống tẩu bận rộn đằng xa, khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt dần đỏ lên.
Còn nhớ lúc cô còn nhỏ, ba và dì đều bận rộn công việc, không ai ở bên cạnh cô, chỉ có một mình Tống tẩu che chở cho cô.
Khi đó, bởi vì thường xuyên ôm Tần Di, eo của Tống tẩu ngẫu nhiên sẽ đau, lúc bà nằm lên ghế sô pha, Tần Di bé xíu sẽ đi tới, nâng tay nhỏ lên bóp sau lưng cho bà, bi bô nói: “Tống tẩu ơi, chờ khi nào cháu lớn rồi, cháu nhất định sẽ cho người hưởng phúc thôi.”
Sau khi Tống tẩu nghe xong thì cười, cô chủ nhỏ như vậy, làm gì biết hưởng phúc là cái gì?
Nhưng bà vẫn rất nhẫn nại hỏi lại: “Ồ? Vậy con chuẩn bị làm sao để dì hưởng phúc đây?”
Miệng nhỏ của Tần Di hơi chu lên, mắt to ngập nước đảo một vòng, cười nói: “Cháu sẽ mở một cửa hàng bánh tart trứng, sẽ gọi… sẽ gọi là…”
Tống tẩu buồn cười nhìn cô, muốn nghe cô có thể nói ra cái gì.
Bé Tần Di nghĩ lúc lâu, hai tay chống nạnh lên, vô cùng có khí thế: “Cửa hàng bánh ngọt ai cũng khen Tống tẩu làm ngon! Có dễ nghe không?”
Tống tẩu “phì” cười một tiếng, bà ôm bé Tần Di, kéo cô lại hôn lên trán cô một cái: “Dễ nghe lắm, quá dễ nghe luôn, dì nhất định sẽ trân trọng nó, chờ khi cô chủ lớn lên rồi hãy mở cho dì một tiệm bánh ngọt.”
…
Chẳng qua đó chỉ là một câu đùa giỡn khi cô còn bé, nhưng Tống tẩu vẫn nhớ mãi. Đam Mỹ Cổ Đại
Còn chưa dám xuống dưới, chỉ sợ cảm xúc sẽ mất khống chế nữa, Tần Di giơ tay lên một cái.
… Đi.
Lái xe cả ngày, chỉ vì tới xem bà một chút.
Tần Di ôm cái túi bánh mang hương vị quen thuộc, không nhúc nhích.
Ánh đèn hai bên đường lướt qua ngoài cửa sổ xe, màn đêm buông xuống dần tràn ngập, đôi mắt của cô cũng dần ảm đạm lại.
Cảm xúc bi thương lại hậm hực kia chính là như vậy, giống như một vòng xoáy, chỉ cần dính một chút sẽ chìm sâu vào, biết rõ không thể thoát khỏi. Nhưng thật đáng buồn là cảm xúc kia lại giống như đầm lầy có thêm một bàn
tay lớn kéo người ta xuống, không thể giãy giụa, không thể ngọ nguậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân dần chìm xuống, cho tới khi bị nhấn chìm, cuối cùng là thống khổ vì hít thở không được và dần chết đi.
Trên thế giới này cũng không có nhiều cảm động như vậy, không có người nào có thể trải nghiệm, chỉ có thể tự mình trải qua mới biết được cảm giác đó.
Nếu không phải có Tần Sương uy hiếp, Tần Di cũng sẽ để Tống tẩu rời đi, người như cô, bây giờ đã giống như một vũng bùn, ai dính vào sẽ bị nhấn chìm vào đó.
Vốn dĩ Tống tẩu vẫn là một người lạc quan, cởi mở, nhưng vì cô mà dần giẫm lên lớp băng mỏng, sợ phạm phải sai lầm, vô cùng cẩn trọng mà bảo vệ cô.
Bà hầu hạ mình cả đời, phần ân tình này Tần Di không thể nào trả ơn nổi.
Bây giờ Tống tẩu già rồi, nên được hưởng phúc, cũng không thể liên lụy cả đời của bà.
Nhìn dáng vẻ im lặng này của cô chủ, Lưu Vạn Niên không dám nói câu nào, cứng ngắc ngồi ở vị trí ghế lái, thậm chí hít thở cũng không dám dùng sức, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân.
Toàn bộ trong xe hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ nổ ầm ầm.
Ngay lúc bầu không khí này bị ép tới ngột ngạt nhất, một bàn tay nhỏ nhắn trắng noãn đưa ra, lặng lẽ kéo túi bánh ngọt trong ngực Tần Di.
Lúc đầu tiếng “lột rạt” không lớn, nhưng vào bầu không khí yên lặng như tờ này thì giống như tiếng kim rơi xuống đất, xé mở bầu không khí đầy u ám và xám xịt này.
Lưu Vạn Niên run lên, anh ta ngạc nhiên nhìn qua Mục Hiểu Hiểu.
Tay Mục Hiểu Hiểu vẫn còn đang nắm túi bánh ngọt của Tần Di, nàng nhìn Tần Di, nhỏ giọng nói: “Lạnh rồi ăn không ngon nữa.”
Tần Di:…
Mục – Hiểu – Hiểu!