Cẩm Dạ Lai Phủ

Chương 49



Một câu của Trì Nhược Thần, thành công làm cho mọi người trong điện yên tĩnh xuống, không khí náo nhiệt phi phàm ban đầu tạm thời nhường chỗ, vũ cơ xinh đẹp lui tớigóc, quần thần cầm chén yên lặng buông, đồng loạt quay đầu nhìn về phíavợ chồng Nghiêm tướng.

Biểu tình của quần chúng ước chừng đềumang theo chút vui sướng khi người gặp họa, Tể tướng đại nhân trên triều đình oai phong một cõi hôm nay cư nhiên cũng bị chuốc rượu, nghĩ đến tư thái luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất chúng bễ nghễ khinh miệtthường ngày của Nghiêm Tử Trạm, lại liên tưởng đến những lần chính bọnhọ từng ở nơi này dẫm phải đinh , không khỏi âm thầm cười trộm.

“Nghiêm tướng, hoàng thượng đặc biệt ban thưởng ngài ba bầu rượu ngon, đó chính là thiên đại vinhsủng, ngài chớ có cô phụ.” Trì Nguyệt Hằng không quên bỏ đá xuống giếng, sau đó lại quay đầu hướng về phía tiểu hoàng đế nhếch miệng cười.

Cảnh này ở trong mắt Nghiêm Tử Trạm, chính là “cấu kết với nhau làm việcxấu”, tuy nói một vị là ngôi cửu ngũ, mà một vị khác là Vương gia phụchính, nhưng cẩn thận ngẫm lại, hai người kia cùng lắm chỉ có thể xưnglà trẻ ranh chưa dứt sữa, phụ thêm cái tên nữa là những kẻ e sợ chothiên hạ không loạn.

Vì thế, khi hai kẻ này tụ lại cùng nhau, màcố tình là lúc kẻ làm hoàng đế kia còn không biết hạn chế tâm tính hamchơi, hậu quả cực kì đáng sợ. Mẫn thái hậu cũng nghĩ như thế, hoàng đếham chơi cũng được, nhưng nếu không đúng mực sẽ không hay lắm, quần thần đều ở đây, mặt mũi hoàng gia không thể mất. Bà giương mắt nhìn ngườinào đó mặt không biểu tình ngồi trên nhuyễn tháp, hợp thời mở miệng:“Hôm nay thật vui, cũng là hiếm khi, bản cung có nghe nói Nghiêm tướngkhông uống rượu, ba bầu rượu này cũng hơi khó xử, không bằng……”

“Ai ai, mẫu hậu.” Trì Nguyệt Hằng xen mồm, trên tuấn nhan tràn đầy trêutức: “Nghiêm tướng không phải người của phật môn, kiêng rượu làm gì, nhi thần bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, đêm tân hôn của Nghiêm tướng khôngcó may mắn được nháo động phòng, trước mắt tất nhiên nên kính rượu bùlại mới phải.” Hắn tùy tay lấy một bầu rượu từ tay thị nữ đang cầm khayvàng, tiếp tục nói: “Như vậy đi, một mình Nghiêm tướng uống không khỏiquá mức mất hứng, Nghiêm phu nhân cũng uống cùng phu quân đi, hoàngthượng cảm thấy đề nghị này như thế nào?”

“Được! Trẫm chuẩn tấu!” Tiểu hoàng đế đi đầu vỗ tay, mọi người thấy thế, cũng gật đầu phụ họa.

Mẫn Thái Hậu thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, thôi thì, chỉ cần đừng gây ra chuyện vớ vẩn gì là được, kệ bọn họ đi.

Đối lập với vẻ mặt thích ý xem kịch vui của người khác, tâm tình Cẩm Dạkhông được tốt như vậy, nói theo một ý nghĩa nào đó, giờ này khắc nàynàng còn khó xử hơn Nghiêm Tử Trạm. Nàng biết tửu lượng của tên kia,nghe Diêu Thủ Nghĩa nói chỉ cần một ly đã có thể đạp đổ hắn, nếu say bất tỉnh nhân sự cũng được, cố tình khi say khướt còn lung tung sàm sỡngười khác……

Nên làm gì bây giờ mới tốt.

Hoặc là đợi lúc hắn uống rượu, mình nhanh chóng thoát ly phạm vi nguy hiểm?

Tất nhiên không được, nàng cũng không thể lấy thân phận thê tử nhìn trượngphu cùng một tên đàn ông nào đó ôm nhau, cho dù nàng có thể mắt lạnh mànhìn, chỉ sợ ngày hôm sau chuyện cười chê này sẽ truyền khắp kinh thành, mọi người đều biết, đến lúc đó không thể nào giấu diếm.

Vậy chỉ còn một cách……

Cẩm Dạ hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng, cổ tay áo đã bị người ta nhẹnhàng kéo kéo, nàng hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Sao vậy?”

Nghiêm Tử Trạm không nhìn nàng cũng không mở miệng trả lời, hắn chỉ bình tĩnhđứng dậy, tay dài cầm ly rượu, thong thả bước tới trước mặt Trì NhượcThần, xoay người hành lễ: “Được hoàng thượng ưu ái, ly rượu này, tấtnhiên thần sẽ không từ chối.” Dừng một chút, hắn lại thản nhiên nói: “Có điều phu nhân một ngày trước khi xuất môn đã nhiễm phong hàn, thân mình không khoẻ, sợ là không thể uống quá nhiều rượu, thần cả gan thỉnh cầu, để thần uống tất cả rượu đi.”

“Thật sao? Ba bình đối với Nghiêmtướng mà nói, cũng không phải số lượng nhỏ đâu.” Trì Nhược Thần chớpmắt, thật ra trong lòng vạn phần chờ mong, nếu người cẩn thận tỉ mỉ nhưNghiêm thái phó uống rượu, không biết sẽ là cảnh tượng gì nhỉ…… Lầntrước ở tướng phủ còn chưa đợi người này uống rượu, mình đã gục trước,hôm nay màn diễn này, vạn vạn không thể bỏ lỡ.

Mẫn thái hậu vươn tay vỗ vỗ mu bàn tay con trai: “Hoàng thượng, Nghiêm tướng yêu vợ sốt ruột, liền theo ý hắn đi.”

Trì Nhược Thần gật đầu: “Lời nói của mẫu hậu chí phải.” Nói xong lại nói:“Nếu thân thể Nghiêm phu nhân không khỏe, trẫm sẽ cho hai người cácngươi trở về sớm, có điều…… phải đợi uống xong ba bầu rượu.” Hắn phảimất rất nhiều sức lực mới có thể khống chế cho khóe miệng không conglên, làm hoàng đế tự cao tự đại thật sự rất vất vả.

Cung nữ tiếnđến, mang lên chén ngọc hơi lớn một chút, Trì Nguyệt Hằng tự mình rótrượu, ánh mắt chạm phải Cẩm Dạ vẫn yên lặng không nói gì, không nhịnđược dừng lại trên người nàng. Nha đầu kia thật có sức quyến rũ, thếnhưng có thể làm cho Nghiêm Tử Trạm từ trước đến giờ đối với đàn bà vốnlàm như không thấy có thể buông cái giá thay nàng uống rượu, quan trọnghơn là, người nào đó uống say đức hạnh ra sao chính mình rõ ràng, trướcmắt lại làm ra sự hy sinh như vậy……

Chớ không phải là thực thích cô vợ mà người ta ép buộc nhét vào tay hắn?

Vừa nghĩ như vậy, Trì Nguyệt Hằng hơi hơi nhướn cao mày, thế thì thật có ýtứ, Tô Cẩm Dạ cũng xem như quân cờ mà hắn an bài, tuy nói trước mắt chưa thể cung cấp tình báo gì, nhưng nếu Nghiêm Tử Trạm thực sự trao tráitim cho nàng, vậy sau này chẳng phải mình sẽ thêm một mật thám có thểtùy thời tùy chỗ giám thị tướng phủ……

Bước cờ này quả nhiên đi đúng hướng.

Hắn nhếch môi, nhìn cô gái buông mi rũ mắt sau một lúc lâu, hiển nhiên tâmtình vô cùng tốt, còn chưa kịp trêu chọc hai câu, tầm mắt đã bị một bóng dáng ngăn trở.

Ngay sau đó là ngữ điệu lạnh lùng: “Thần kính trước.”

Quần thần vươn dài cổ, nhìn chén vàng kia sắp chạm đến cánh môi mỏng có độcong duyên dáng, sau đó… không có câu sau. Những người liên quan chỉ hận không thể vỗ đùi nhảy dựng lên, sao lại thế này sao lại thế này, sắpđược thưởng thức cảnh tượng Nghiêm Tử Trạm không uống rượu trong truyềnthuyết, vì sao người này không tiếp tục hả!

“Hoàng thượng, nhiềungười đều số chết nhìn thần chằm chằm như vậy……” Nghiêm Tử Trạm nhíunhíu mày, trong mắt đẹp đầy hàn ý, đồng loạt đảo qua những gương mặt chờ mong kia.

Mọi người co rúm lại, ho nhẹ một tiếng rồi làm bộ bận rộn cúi đầu nói chuyện với nhau.

“Ừm, có đạo lý, nếu đổi thành một đống thái giám cung nữ nhìn trẫm dùng bữachằm chằm, trẫm cũng mất khẩu vị.” Trì Nhược Thần hé miệng, sau đó caogiọng gọi: “Các ái khanh đều tự dùng bữa đi, không cần chú ý đến Nghiêmtướng, nhạc sĩ vũ cơ, tiếp tục đi.”

Cổ nhạc cung đình lại lần nữa quanh quẩn toàn bộ điện phủ, mỹ nữ nhanh nhẹn múa máy, dáng người lunglinh tư thái thướt tha, tận hết sức lực lắc lắc eo nhỏ, nhanh chóng đoạt đi hơn nửa lực chú ý.

“Nghiêm tướng thật am hiểu đạo lý dươngđông kích tây.” Trì Nguyệt Hằng cười khẽ: “Chẳng qua có bổn vương ở đây, vẫn không nên vọng tưởng có thể thoải mái qua cửa.”

“Thần chưabao giờ nghĩ ngợi xa vời, nơi có Cửu Vương gia xuất hiện tất nhiên chưabao giờ yên ổn, điểm này thần đã có giác ngộ từ rất sớm.” Nghiêm Tử Trạm mỉa mai nhếch khóe miệng, sau đó chậm rãi quơ quơ ly rượu trong tay, có điều khi tiến đến khóe môi lại hết sức chậm chạp không ngửa đầu uốngxuống, hình như cố ý lề mề.

Lát sau, có một bàn tay ngọc trắngmềm kiên định mò tới, túm lấy ống tay áo triều phục màu tím kia, gần như không mất chút sức lực nào đã có thể thành công làm cho rượu ngon trong chén đổ xuống đất.

Trì Nguyệt Hằng mị mắt: “Nghiêm phu nhân muốn gì?”

Cẩm Dạ không nói một câu, lấy bầu rượu đổ vào chiếc chén không trên bàn, cả bầu rượu không nhiều không ít vừa vặn đầy một chén lớn, tràn đầy tớimiệng chén. Hương rượu nồng đậm nhanh chóng tỏa khắp, vừa ngửi đã biếtlà rượu mạnh tác dụng chậm.

Nàng mắt không nháy tim không đập,uống rượu như uống nước, rầm rầm uống cả chén to, lập tức nhanh chóngrót tiếp, lặp lại động tác vừa rồi.

Chỉ trong chốc lát, ba bầu rượu, một giọt không thừa.

“Nghiêm phu nhân quả thật là nữ trung hào kiệt, tửu lượng bực này, ngay cảtướng sĩ trong quân cũng cam bái hạ phong.” Trì Nguyệt Hằng chậc chậclấy làm kỳ, rượu phiên bang tiến cống mạnh thế nào, hắn rõ ràng nhất,chớ nói ba bình, nửa bình cũng có thể làm cho một cô gái đoan trang ởtrước mặt mọi người khóc lóc om sòm .

Trái lại với Cẩm Dạ, khôngthấy men say, màu da còn trắng bệch hơn lúc ban đầu, vẩy ống tay áo trầm giọng nói: “Mong Vương gia chớ nên trách tội thiếp thân thay phu quânuống rượu.”

Trì Nguyệt Hằng cười khẽ: “Tiếp tục làm khó dễ cácngươi bổn vương cũng khó mở lời với mẫu hậu, ngoài cửa cung đều có xengựa, hai vị theo cung nữ ra đi.” Nhìn theo hai người ra cửa, hắn lắcđầu, thật đúng là tiếc nuối không thể nhìn thấy nha đầu kia say khướttrên yến hội.

“Cửu ca…… Cửu Vương gia…… nghe thấy không? Tất cảcác ngươi dừng lại cho trẫm, không được hát!” Giọng trẻ con mềm mại độtnhiên vang lên.

Cả đại điện yên lặng.

Trì Nhược Thần nhăn khuôn mặt bánh bao: “Trẫm đang nói chuyện, các ngươi còn hát không dứt, một đám phế vật!”

“Hoàng thượng.” Mẫn thái hậu hờn giận nhíu mày, phất tay làm cho Trì NguyệtHằng lại đây, “Tiểu Cửu, ngồi bên cạnh hoàng thượng đi.” Bà thở dài mộthơi, không muốn làm mất hưng trí của mọi người trong yến hội mỗi năm mới có một lần, bắn cho nhạc sĩ một ánh mắt. Vì thế vũ cơ lui ra, đổi thành làn điệu trữ tình dễ nghe ngày thu, vô cùng tốt trấn an mọi người ở đây đang bị cả kinh do đó hoảng loạn.

Trì Nguyệt Hằng vén y bào, xếp bằng ngồi xuống: “Hoàng thượng có gì phân phó?”

Trì Nhược Thần tò mò nhìn chung quanh: “Sao hôm nay người này không tới nhỉ.”

“Nếu hoàng thượng chỉ Tống thủ phụ mà nói, buổi trưa ông ta còn sai ngườitới phủ nội vụ đưa thư, nói là mấy ngày nay triền miên giường bệnh,không thể tham dự.” Trì Nguyệt Hằng nhún vai, lão hồ li kia không biếtuống nhầm thuốc gì, bình thường chỉ cần Nghiêm Tử Trạm xuất hiện ông tasẽ không chịu bỏ qua cơ hội ganh đua gay gắt, sao có thể vắng mặt buổithịnh yến này.

“Trạng nguyên khoa cử năm nay đồng thời trúng cửhai khoa văn võ Bùi…… Bùi khanh gia đâu?” Nhất thời không nhớ nổi cáitên, Trì Nhược Thần gãi gãi da đầu.

Trì Nguyệt Hằng mỉm cười:“Hình như bị an bài trong góc, nhưng mới vừa rồi thần tuần tra một lần,vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng, hoàng thượng quan tâm đến chính sự, thầncảm thấy thật vui mừng.”

Trì Nhược Thần nuốt ngụm nước miếng,thực xin lỗi Cửu ca, kỳ thật lần trước khi tiến cung thi đình, Bùi trạng nguyên nói sẽ làm cho hắn một con diều ……

Ban đêm, hai bóng dáng một trước một sau.

Đầu ngón tay Cẩm Dạ luôn luôn nhỏ nước, mặc dù dùng nội lực bức ra, bướcchân của nàng cũng hơi lảo đảo, yết hầu thiêu nóng khó chịu, ngay cả ýthức cũng hơi mơ hồ.

“Nàng……” Nhìn nàng cố sức đi tới bên cạnhđại thụ dựa vào nghỉ ngơi, Nghiêm Tử Trạm rốt cục không nhịn được mởmiệng: “Nếu không chống đỡ được, ta sẽ gọi xe ngựa vào cửa cung đónnàng.”

Cẩm Dạ không mở miệng, thân mình chậm rãi trượt xuống, cuối cùng đặt mông ngồi sát thân cây.

Nghiêm Tử Trạm chần chừ nửa khắc, cuối cùng vẫn tiến lên xem xét, còn chưahoàn toàn đến gần, cô gái say rượu hỗn loạn kia liền ôm cổ chân hắn, hắn giùng giằng một trận không có kết quả, bất đắc dĩ ngồi xổm xuống:“Buông tay, không định hồi phủ ?”

“Chàng cố ý.” Nấc một cái, tiếng nói cô gái nghe vào tai đã thấm men say.

“Cái gì?” Nghiêm Tử Trạm nhíu mi, bị động tác ngẩng đầu bất thình lình củađối phương làm cho hoảng sợ, hai gò má của nàng đỏ hồng, ngay cả cổ cũng phiếm màu hồng nhạt, giờ phút này ôm đầu gối nghiêng đầu, động tác ngây thơ, ánh mắt cũng phá lệ sáng rọi.

“Chàng cố ý.” Lại lặp lại một lần.

Nghiêm Tử Trạm không kiên nhẫn, túm cổ tay nàng định kéo lên: “Có chuyện gì về nhà nói sau.”

“Ta không quay về, chàng cố ý chàng cố ý, tên thối tha này!” Cẩm Dạ độtnhiên đứng lên, thiếu chút nữa bị làn váy mình làm cho vấp ngã, sau đólại men say mông lung bĩu môi nói nhỏ: “Chàng cố ý nói với hoàng thượngsẽ uống rượu thay ta…… chàng cố ý…… khụ khụ, chàng chậm chạp không uống, chàng muốn diễn trò để cho ta…… cảm thấy cảm động, ta thật ngốc, biếtrõ mưu đồ của chàng còn giúp chàng uống mấy bình rượu cay muốn chếtkia……” Nửa câu sau không nói nữa, bỗng nhiên nàng mất khí lực, mềm dựavào trên người hắn, hình như ngủ luôn.

Nghiêm Tử Trạm không vươntay ôm nàng, chỉ tùy ý để nàng dựa vào, mãi đến khi cung nữ dẫn đườngthúc giục hắn mới không dấu vết than nhẹ một câu: “Nếu là như vậy, nàngcần gì phải bắt buộc chính mình.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.