Lâm Thanh Mai đặt đũa xuống, Lưu Bảo Bảo thấy gương mặt cô đầy ủy khuất, lập tức an ủi: “Thôi, đừng nghĩ đến chuyện đã qua nữa! Dù có bắt được nhược điểm của anh ta cũng không giúp ích được gì, Lập Thị có khả năng thống trị châu Á, cũng đủ biết thủ đoạn của Lập Gia Khiêm tàn nhẫn ra sao, đối nghịch với anh ta chẳng khác nào chúng ta chịu thiệt.
Lâm Thanh Mai từ từ bỏ qua nổi chua xót trong lòng, cô không nên trút giận lên người Lưu Bảo Bảo, cô lắc đầu nói: “Không sao, coi như là bài học cho chính tớ!”
“Thanh Mai đừng trách tớ lắm miệng, cậu với Trần Hoàng Khôi nên mau chóng ly hôn đi. Việc sống cùng với một người đàn ông trong khi cậu đã kết hôn không phải là một ý hay. Nếu để Trần Hoàng Khôi, mẹ anh ta hay người nào biết, không biết còn sẽ náo loạn đến mức độ nào nữa.”
Điều Lưu Bảo Bảo nói cũng chính là điều Lâm Thanh Mai đang lo. Lâm Thanh Mai nhất thời tức giận đem hết chuyện lúc trước của Trần Hoàng Khôi kể cho Lưu Bảo Bảo nghe.
Lưu Bảo Bảo nghe xong suýt chút nữa lật bàn cô mắng lớn: “Mẹ nó! Tớ chưa bao giờ gặp thứ đàn ông nào đê tiện như vậy! Ngay cả Hà Đức Chinh cũng không bằng.”
“Hà Đức Chinh cho dù là tên cặn bã, chỉ biết chơi đùa phụ nữ. Nhưng khi tớ yêu cầu ly hôn, anh ta lại rất dứt khoát! Đâu giống như tên khốn Trần Hoàng Khôi, ban đầu đã không trân trọng cậu! Bây giờ muốn ly hôn thì quay sang phá rối cậu, con mẹ nó rốt cuộc anh ta có biết xấu hổ hay không vậy?”
“Tớ hận không thể thuê người đánh cho anh ta một trận! Đánh đến tàn phế!”
Lâm Thanh Mai bị bộ dạng tức giận mắng người của Lưu Bảo Bảo chọc cười, nhất là câu sau cùng của cô.
“Cậu cười cái gì? Tớ đang nói thật đấy, mau ly hôn tên khốn kia đi! Chuyện này tớ không thể chịu đựng được, tớ sẽ kêu người đi…”
Thấy Lưu Bảo Bảo muốn tham dự chuyện này, Lâm Thanh Mai nhanh chóng giải thích: “Bảo Bảo, cảm ơn lòng tốt của cậu. Có điều…Lập Gia Khiêm cũng đang định ra tay rồi, hồi tối khi đang đi siêu thị anh ta dã điện tớ. Anh ta bảo chuyện ly hôn này tớ cứ chờ ở nhà là được.”
Lưu Bảo Bảo vỗ tay khen hay: “Như vậy là tốt nhất! Tốt xấu gì thì anh ta cũng là tình nhân của cậu, cũng nên vì cậu làm chút chuyện! Tớ chợt nhớ đến một chuyện…Lập Gia Khiêm có phải rất lợi hại ở phương diện kia không?”
Lâm Thanh Mai mắc cỡ đứng lên đi ra khỏi nhà bếp, cô vừa đi vừa nói: “Bảo Bảo thực sự học hư rồi…Tớ đi thu xếp hành lý đây!”
Lưu Bảo Bảo vui vẻ đuổi theo cô, miệng cười càng rỡ: “Nhìn mặt cậu đỏ hết chơn…chắc tớ đoán đúng rồi chứ gì! Cậu đúng là may mắn lắm nha, Còn chưa đá được Trần Hoàng Khôi thì đã có một bá đạo tổng tài khác đến, dù không phải là chân tình nhưng để giải quyết nhu cầu cũng tốt…”
Lâm Thanh Mai đối với khẩu khí không kiêng nể của cô bạn thân không lên tiếng, cô trêu cười nói: “Cậu sợ cô đơn vậy sao không tìm một người đàn ông đi, dù sao cũng không bị trói buộc…”
“Cũng đúng, tớ nên tìm một người mới! Tớ muốn cho Hà Đức Chinh nhìn thấy, bà đây rời khỏi hắn thì có số đào hoa như thế nào!”
Lâm Thanh Mai cười cười không lên tiếng, cô bắt đầu thu thập va li, cô hiểu rõ cô bạn này của mình, tuy ngoài miệng phô trương như vạy nhưng trong lòng thì lại không tùy tiện đến thế.
Một tiếng sau, đã là mười giờ tối, điện thoại Lâm Thanh Mai đổ chuông, là tài xế của Lập Gia Khiêm gọi đến.
Cô kéo vali nói lời từ biệt với Lưu Bảo Bảo rồi đi xuống lầu.
Tài xế đem hành lí của Lâm Thanh Mai cất vào cốp sau, đợi cô bước lên xe liền lăn bánh rời đi.
Dọc đường đi tâm tình cô rất phức tạp cùng sợ sệt, nghĩ đến trong ba tháng tới cô phải sống cùng một mái hiên với Lập Gia Khiêm, trong lòng có chút ngột ngạt.
Cô lấy điện thoại ra bắt đầu lướt web, Lâm Thanh Mai chợt nghĩ ra một kế hoạch, nếu như Lập Gia Khiêm chỉ là hứng thú với cô nhất thời, vậy không phải chỉ cần cô làm anh ta chán ghét liền có thể nhanh chóng dọn đi không phải sao?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thanh Mai bỗng trở nên nhẹ nhõm.
Khiến một người đàn ông yêu thích một người phụ nữ thì vô cùng khó khăn, nhưng làm cho anh ta cảm thấy chán ghét thì lại rất đơn giản…
Cô lưu nhưng điều mà đàn ông không thích ở phụ nữ lưu hết vào trong điện thoại, thuận tiện cho việc thực thi kế hoạch này của cô!
……
Chờ đến khi xe dừng lại, Lâm Thanh Mai phát hiện đã lái vào trong biệt thự của Lập Gia Khiêm.
Cô có chút chột dạ đem điện thoại cất vào trong túi xách, tài xế đem hành lí của cô đưa lên phòng ngủ tầng hai, Lập Gia Khiêm đã sắp xếp cho cô một phòng khách lớn.
Đi vào phòng ngủ, Lâm Thanh Mai đem quần áo trong va li treo vào trong tủ, quản gia bảo rằng Lập Gia Khiêm không có ở biệt thự.
Cô cũng không quan tâm nhiều, anh không ở đây thì càng tốt, tốt nhất mỗi tối đều không ở đây!
Lâm Thanh Mai tắm xong liền đi ngủ.
……
Thời gian thắm thoát trôi qua nháy mắt đã đến thứ tư, đêm nay tập đoàn Lập Thị mừng ngày 60 năm khánh thành.
Vì là lễ kỉ niệm nội bộ của tập đoàn, không mời truyền thông, vì vậy người có tư cách dự lễ cũng không nhiều, hầu hết các bộ phận đều cử đại diện tham dự, kể cả bộ phận thiết kế.
Điều này làm cho nữ thiết kế thất vọng vô cùng. Ngoại trừ tổng giám Lý Trường Lâm cùng hai thiết kế chính, ba người còn lại là ba người đứng đầu cuộc thi thiết kế, trong đó đứng thứ hai là Lâm Thanh Mai, đứng thứ nhất là nam thiết kế đã có vợ con.
Dù trượt vị trí đầu nhưng với Lâm Thanh Mai lại thấy khá thoải mái. Lý Trường Lâm trước đó đã nói với cô, khi thành người đứng nhất cô sẽ trở thành trợ lý thiết kế cho anh, mỗi ngày chắc chắn đều sẽ phải chạm mặt với anh. Nếu cô đã không thể đáp lại tình cảm của anh thì tốt nhất đừng nên gặp mặt.
Lúc này, Lâm Thanh Mai mặc một chiếc váy dạ hội màu đen tạo cảm giác nhẹ nhàng thanh thoát. Gương mặt trang điểm nhẹ, trên tay cầm một ly nước trái cây, cô cố ý đứng một chỗ khuất không bị chú đến.
Từ lúc bước vào biệt thự cô vẫn chưa gặp được Lập Gia Khiêm, cô đã ly hôn với Trẩn Hoàng Khôi một cách suông sẽ.
Về việc ly hôn, Trần Hoàng Khôi và cô đã thỏa thuận, sẽ tự mình nói chuyện này với người nhà.
“Lâm Thanh Mai.”
Lâm Thanh Mai xoay người thì thấy là Lý Trường Lâm, tối nay anh ta mặc một bộ vest chỉnh tề, trông cực kì khí soái, anh ta mỉm cười nhìn cô.
“Chào Tổng giám…” Lâm Thanh Mai khách khí chào hỏi.
Lý Trường Lâm cười nói: “Đã nói cô rồi, bây giờ cũng không phải đang trong giờ làm, cứ kêu tôi là Trường Lâm là được rồi.”
Gọi tên anh, Lâm Thanh Mai thấy quá thân mật, nhưng gọi là Lý Trường Lâm thì có vẻ hơi xa lạ…Nhớ đến anh đã gọi cô là Lâm Thanh Mai, cô cười nói: “Tôi vẫn nên gọi anh là Lý Trường Lâm thì hơn.”
Lý Trường Lâm ánh mắt có chút ảm đạm, nhưng rất nhanh dùng nụ cười che giấu: “Được, tùy em. Anh có chuyện muốn nói với em về hạng thi đấu…”
Lâm Thanh Mai nói: “Ừ, anh nói đi.”
Anh ta đưa mắt nhìn chung quanh, nhìn thấy có rất nhiều người đang lôi kéo quan hệ, chưa ai để ý đến chỗ bọn họ.
Lý Trường Lâm liền nói thẳng với cô: “Thực ra người đứng thứ nhất là em! Nhưng anh cân nhắc đến chuyện người khác sẽ đánh giá sau lưng em, nên anh nghĩ em không đứng nhất có khi lại là chuyện tốt.”
Anh thở dài nói: “Miệng đời thật đáng sợ! Thân là tổng giám bộ phận thiết kế như anh, cũng không có cách nào đuổi hết được đám người thích buôn chuyện này. Anh chỉ hy vọng có thể dùng cách của mình để người khác bớt nghị luận về em.”