Lăng Thành, nước S.
Bar Ánh Sáng.
Hôm nay là sinh nhật 23 tuổi của Lục Niệm Từ. Độ giàu có của cô cũng không có gì để nói. Cô con gái độc nhất của nhà họ Lục, tiểu phú bà với gia tài bạc tỷ.
Lục Tử Ngôn từ lúc thập tử nhất sinh mới có thể bên cạnh người vợ mình yêu thương nhất. Vì vậy, anh muốn dùng quản đời còn lại để ở bên cô mà thôi. Khi Lục Niệm Từ vừa tốt nghiệp, anh đã giao lại toàn bộ cho con gái mà đi du lịch khắp nơi trên thế giới cùng Đồng Tịch.
Lục Niệm Từ có thể nói rất thông minh tuy nhiên có lúc cũng hơi dễ tin người. Có thể là thừa hưởng gen của ba lẫn mẹ.
Tuy giàu có xinh đẹp nhưng đã hai mươi ba tuổi vẫn không có mảnh tình vắt vai. Có thể vì gia đình cô quá giàu có nên khó ai có thể với tới. Lại thêm Lục Niệm Từ đã có tính tự lập do ba mình đào tạo nên càng khó ai tiếp cận được. Cũng có thể là cái bóng của ba mình quá lớn. Tình yêu của họ đến giờ nghĩ lại cô vẫn khóc.
Nhiều lúc, cô nhìn ảnh của ba mẹ mà cảm thán không thôi. Một tình yêu hoàn mĩ. Sẽ không có người nào tốt được như ba cô.
Tiêu Quang cũng có đứa con gái tên Tiêu Linh, hai người chơi với nhau cũng rất thân vì tuổi tác bằng nhau.
Hôm nay, sinh nhật của Niệm Từ nên Tiêu Linh muốn cho cô một bất ngờ nho nhỏ. Nhưng không ngờ bất ngờ này khiến cô mãi không tiêu hóa nỗi.
Mặc dù, cô không thích đến những nơi này nhưng cũng không thể không nể mặt bạn bè được. Nếu không họ lại nói cô mắc bệnh nhà giàu mất.
Bước vào phòng bao đã đặt sẵn. Xung quanh chỉ có vài người quen biết.
Cô ngồi xuống cạnh Tiêu Linh.
Tiêu Linh vừa nhìn thấy liền trêu chọc.
“Lục tổng cuối cùng cũng đến rồi nha.”
Cũng không trách cô bạn được. Vì hôm nay vừa xong cuộc họp quan trọng liền đến đây nên trên người vẫn là trang phục công sở đắc tiền.
Lục Niệm Từ lườm cô một cái.
“Tôi cũng đã đến rồi. Nếu các cậu không thích tôi sẽ ra về.”
“Nào dám. Ngồi xuống đi. Uống vài ly chúc mừng sinh nhật cậu.”
Lục Niệm Từ ngồi xuống, nâng ly rượu lên.
“Ba mẹ cậu vẫn chưa về sao?”
Lục Niệm Từ đặt ly rượu lên bàn.
“Mẹ không được khỏe. Dù sao cũng chỉ là một cái sinh nhật thôi mà.”
Tiêu Linh thở dài, dù sao cũng là bạn bè từ nhỏ đến lớn. Mình cũng nên giúp Tiểu Từ bóc tem một lần đi. Cứ để như vậy sợ là cô sẽ ế mất. Cũng do sức ảnh hưởng của chú Lục quá lớn. Giờ ở tuổi này ngược lại vẫn trẻ trung phong độ, soái… Nếu không ai nói chắc hẳn không ai biết chú đã có cô con gái lớn như vậy. Đúng là chính bản thân mình cũng khó thoát khỏi được.
Lục Niệm Từ tửu lượng cũng không hề kém nhưng lúc này… Cô xoa xoa thái dương.
“Tớ vào nhà vệ sinh một chút.”
“Có cần tớ đi cùng cậu không?” Tiêu Linh đứng dậy.
Lục Niệm Từ xua tay.
“Tớ đi một mình được rồi.”
Vừa thấy Lục Niệm Từ khuất sau cánh cửa.
Tiêu Linh cùng một người bạn nữa vỗ tay nhau.
“Người đó đến chưa? Có ổn không?”
“Tớ làm việc cậu cứ yên tâm. Bảo đảm bóc tem thành công mà.”
“Hazz… Tớ cũng hy vọng cậu ấy sớm mở lòng một chút.”
[…]
Nhà vệ sinh.
Lục Niệm Từ tạt nước lạnh vào mặt để tỉnh táo lại một chút. Nhưng tại sao lại khó chịu như vậy. Mình uống rượu không hề kém mà.
Mà cảm giác nóng bức mỗi lúc một dâng lên không hề giảm bớt một chút nào. Cô đảo mắt nhớ lại lời nói của hai cô bạn mình. Cô khẽ nhếch môi.
“Dám bẫy tôi à. Không dễ đâu.”
Bước nhanh ra ngoài.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh.
Cô cắn môi, ánh mắt nhìn về phía quầy bar. Dù là khá xa nhưng ánh đèn lập lòe cũng không thể lấn át được vẻ đẹp ấy. Mà bên cạnh còn có mấy người phụ nữ vây quanh.
Xác định được mục tiêu. Cô bước nhanh về phía quầy bar.
Hơi thở cô mỗi lúc một dồn dập hơn. Cô đẩy mấy người phụ nữ kia ra. Tóm lấy cà vạt người trước mặt kéo xuống.
“Người này tôi đã bao rồi. Làm phiền tránh đường.”
Mấy người phụ nữ đang hớn hở chợt sắc mặt hoàn toàn không vui.
“Bao tôi.”
Giọng người ấy vô cùng êm tai, âm thanh trầm thấp.
Lọt vào tai cô, lại khiến cảm giác ấy không thể kiềm chế được. Cô dán chặt vào người anh.
“Nhanh lên, tôi…”
Vừa dứt lời, người ấy đã bế cô lên.
Theo bản năng, cô cọ xát sờ soạng vào người anh.
[…]
Hai người bạn sốt ruột chờ mãi mà không thấy Lục Niệm Từ quay trở lại, họ đi đến nhà vệ sinh tìm kiếm.
Nhưng đều không thấy cô.
“…” Tiêu Linh. Chẳng lẽ, Tiểu Từ chạy mất rồi.
Cao Thu Anh cũng không biết tại sao Niệm Từ lại có thể phát hiện ra việc này nhanh như vậy.
“Cậu ấy chạy thật rồi.”
Tiêu Linh đành bỏ cuộc.
“Thôi, cho cậu ấy cứ làm xử nữ đến già luôn đi.”
Nhân vật chính cũng đã biến mất nên hai người chỉ đành ra về.
Cao Thu Anh khựng lại.
Tiêu Linh cũng khó hiểu dừng theo.
“Cậu sao vậy?”
“Vậy người tớ thuê… Không phải là mất tiền oan sao.”
Tiêu Linh lườm cô bạn mình một cái.
“Vậy cậu vào tận hưởng đi.”
Cao Thu Anh xua tay lia lịa.
“Không được! Tớ có bạn trai rồi.”
“Vậy thì về thôi.”
Khoát tay lên vai Cao Thu Anh hai người bước ra ngoài.