Lời nói của người đàn ông rõ ràng mang theo ám thị, lúc này Lê Hân Đổng xấu hổ đến không chỗ dung thân. Cô ngẩng đầu trộm nhìn a Bân ở đằng trước, cũng không biết anh ta rốt cuộc nghe được bao nhiêu.
Rất nhanh xe dừng trước khách sạn Đảo mặt trăng nổi danh nhất thành tây. ở cửa lớn không ngừng có nam nữ ăn mặc trang phục lộng lẫy.
Lê Hân Đồng xuống xe nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc là Bạc Cảnh Hiên và Lê Tiêu Tiêu. Hai người nắm tay đang từ xe đi xuống. Lê Tiêu Tiêu
mặc một bộ váy dài chấm đất, lúc xuống xe giày cao gót suýt nữa dẫm vào đuôi váy, Bạc Cảnh Hiên kịp thời đỡ cô ta, còn rất ân cần giúp cô ta chỉnh lại váy. Hai người ngọt ngào nhìn nhau, nếu người không hiểu tình hình đều sẽ cảm thấy họ là một đôi đang trong tình yêu nồng nhiệt do ông trời sắp đặt.
Lửa giận trong lòng Lê Hân Đồng đột ngột trỗi dậy, sao họ cũng ở đây.
“Anh đã sớm biết họ sẽ đến đúng không?” Cô quay đầu hướng về phía Bạc Diễn Thần nói, có chút tức giận tại sao anh không nói trước với cô.
Họ có đến hay là không đến, có quan
trọng như thế sao?” Bạc Diễn Thần ngược lại hỏi cô.
Lê Hân Đồng: Quan trọng? Hừ,
đương nhiên không, cô chỉ là không muốn nhìn thấy đôi tiện nhân ấy thôi.
Bạc Diễn Thần không nhanh không chậm nóu:
“Tôi biết rằng em không muốn nhìn thấy bọn họ, nhưng có những việc không phải trốn tránh là có tác dụng. Thành tây chỉ to như vậy, sau này việc gặp phải còn nhiều, không thể mỗi lần gặp phải bọn họ đều trốn chứ?”
hừ, ai nói em muốn trốn bọn họ?” Lê
Hân Đồng tức giận lại một lần nữa bị anh nhìn thấu tâm tư, nhưng trên miệng lại không muốn thừa nhận, “Người làm sai là bọn họ dựa vào cái gì em phải trốn, mau vào thôi.”
Nói xong Lê Hân Đồng cất bước về phía trước, lại bị một bàn tay to kéo lại.
“Đừng đi nhanh như vậy, tối nay em là bạn đồng hành của tôi.”
Lê Hân Đồng nhìn trong ánh mắt người đàn ông dương như không có ý cười, chầm chậm kéo lấy tay anh.
Tại sảnh yến tiệc có các doanh nhân có tiếng, nhà chính trị thậm chí là cái minh tinh nổi tiếng trong nước.
Lê Hân Đồng thầm vui mừng, bình thường cô rất ít tham dự kiểu trường hợp như thế này, đương nhiên rất ít người quen biết cô. Ngược lại Bạc Diễn Thần, vừa vào cửa mấy phút ngắn ngủi đã có rất nhiều người tới chào hỏi anh, hoặc là gửi lời chào hoặc là bắt tay thuận tiện đưa danh thiếp, hoặc là kính rượu cạn li.
Những người đó đều hữu ý vô tình dừng ạn mắt trên người Lê Hân Đồng bên cạnh Bạc Diễn Thần, thầm đoán quan hệ của hai người.
Lê Hân Đồng thỏa mái tự nhiên đứng cạnh Bạc Diễn Thần, kể cả khi thi thoảng có mấy người phụ nữ duyên dáng đến muốn tiếp cận Bạc Diễn Thần, hướng anh vứt mị nhãn cô vẫn luôn giữ nụ cười thân thiện. Trong lòng đã đang mắng người đàn ông trêu ong dẫn bướm này rồi.
Bạc Diễn Thần trộm quan sát phản ứng của tiểu thê tử, nhân lúc chỉ có hai người bọn họ ở bên tai cô nói nhỏ:
“Vẩn luôn giữ một biểu cảm có mệt không?”
Lê Hân Đồng đối với sự quan tâm của anh không chút nào cảm kích:
“Không mệt, là bạn lữ của Bạc tổng đó là điều nên làm. Hơn nữa em chỉ đứng không động đậy, không giống như Bạc tổng ngài, phải đối phó giả dối với bất đồng phụ nữ, ngài mới là người mệt chứ.”
Ngữ khí của người phụ nữ chua chua, trên mặt lại vẫn giữ nụ cười không đổi.
“Sao vậy, ăn giấm rồi?” người phụ nữ nhỏ này rõ ràng trong lòng không thỏa mái, còn giả vờ kiểu rất rộng lượng, Bạc Diễn Thần cảm thấy có chút buồn cười.
Lê Hân Đồng cười một tiếng: “Ăn giấm? Bạc tổng có phải uống say rồi?
Giấm? Ở đây làm gì có giấm rõ ràng chỉ có rượu. Nói xong lấy rượu trong tay ừng ực uống một hớp lớn.
Cô rất ít khi uống rượu, một hớp rượu lớn vào miệng có cảm giác cưỡi lên lưng hổ khó leo xuống. Nhổ ra lại không được, chỉ có thể cắn chặt răng, thẳng cổ nuốt xuống, nuốt xuống cảm giác yết hầu cay nóng muốn bốc khói.
Bạc Diễn Thần lấy li rượu của cô để vào bàn: “Không biết uống thì đừng uống, rượu vang đỏ thấm mạnh.”
Lê Hân Đồng chỉ có thể nói:
“Tửu lượng của em có kém vậy sao? Trả lại ly rượu cho em.”