Cạm Bẫy Ngọt Ngào Của Tổng Tài

Chương 19



Lê Hân Đồng trở về chỗ ở, rất nhanh thu dọn xong hành lý, vừa định đi ra ngoài thì nhận được điện thoại của Mạc Song Song. Hỏi cô rốt cuộc tìm được công việc gi, làm thế nào mà thanh toán toàn bộ chi phí còn nợ và tiền thuốc của tháng này chỉ trong một ngày?

Miệng Lê Hân Đồng co giật lợi hại, làm thế nào cô có thề trả lời? Cô không thể nói cô mang mình đi bán rồi chứ, cô chỉ có thể nói rằng tiền vay tiền từ họ hàng xa.

Mạc Song Song vẫn luôn tính tình thẳng thắng, cũng không nghi ngờ gì. Nói với cô rằng viện dưỡng lão đã chủ động chuyển bà sang phòng VIP và bắt đầu dùng thuốc trị liệu rồi. Lê Hân Đồng nghe xong, mảnh đá lớn trong lòng cũng đã rơi xuống. Trong lòng cô rất biết ơn Bạc Diễn Thần, anh thực sự là một quý ông đáng tin cậy. Hợp đồng vừa có hiệu lực anh đã bắt đầu thực hiện nghĩa vụ của mình rồi.

Cô nói với Mạc Song Song rằng công ty đã sắp xếp cho cô kí túc xã miễn phí. Mạc Song Song rất hưng phấn cứ đòi sau khi tan làm đến giúp cô ấy chuyển nhà. Lê Hân Đồng sợ đến mức liên tục từ chối, nói rằng công ty sẽ giúp đỡ cô ấy chuyển đồ.

Sau khi ra khỏi nhà của Mạc Song Song, Lê Hân Đồng có chút choáng váng, cho đến khi Nhuế Văn Đào đậu xe trước một biệt thự sang trọng ba tầng, cô mới hồi lại thần.

“Đến rồi, xuống xe thôi.” Nhuế Văn Đào tắt động cơ xe.

Căn biệt thự này lớn hơn nhiều so với căn biệt thự nhỏ của nhà họ Lê. Đây

là nhà của Bạc Diễn Thần sao? Chỉ có anh và con trai sống trong một ngôi nhà lớn như thế này, không lo trẻ con sẽ sợ hãi sao?

Biệt thự nằm trong khu dân cư cao cấp nỗi tiếng ở thành tây, ở đây hoàn cảnh tao nhã, mà còn là khu phòng học, giá phòng đã được xào lên giá trên trời rồi. Lê Hân Đồng bĩu môi, có tiền chính là tùy hứng.

Nhuế Văn Đào ấn chuông cửa của biệt thự, một người phụ nữ trung niên tầm năm mươi tuổi đi ra.

“Trợ lý Nhuế, xin chào.”

“Vị này là quản gia dì Kỳ.” Nhuế Văn

Đào giới thiệu với Lê Hân Đồng.

“Vị này là Lê tiểu thư đúng không?” Không đợi Nhuế Văn Đào giới thiệu, dì Kỳ đã cười mở miệng.

Xem ra Bạc Diễn Thần đã đã phân phó tốt với người hầu của mình từ trước, vậy nên bà mới biết rằng cô sẽ đến hôm nay.

“Xin chào, Dì Kỳ. Cháu tên Lê Hân Đồng.”

Nhuế Văn Đào: “Từ hôm nay Lê tiểu thư sẽ sống ở đây. Dì đưa cô ấy đi làm quen với môi trường ở đây, một rưỡi để a Bân đưa cô ấy đến công ty. Cháu có chút việc đi trước.”

Dì Kỳ gật đầu: “Tôi hiểu rồi, trợ lý Nhuế, đi từ từ.”Sau khi Nhuế Văn Đào rời đi, dì Kỳ đưa cô vào biệt thự.

Trang trí nội thất của biệt thự và văn phòng Bạc Diễn Thần về cơ bản là cùng một phong cách. Trong điệu thấp ẩn dấu sự xa hoa.

Dì Kỳ đưa cô đi một vòng quanh biệt thự, tầng một là phòng khách, phòng ăn, phòng bếp, và phòng của người hầu, tầng hai là phòng ngủ của chủ nhân, phòng trẻ con và phòng khách.

“Dì Kỳ, cho cháu hỏi phòng của cháu ở đâu.”

Dì Kỳ chỉ vào phòng ngủ chính: “Là

căn phòng này.

Lê Hân Đồng cả mặt ngốc lăng: “Đây, đây là phòng của Bạc tiên sinh mà.”

“Đúng vậy, tiên sinh phân phó qua, sau này cô ở căn phòng này,” Dì Kỳ dùng ngữ khí bình tĩnh. Lê Hân Đồng triệt để ngốc luôn rồi, “Vậy, vậy sau này Bạc tiên sinh ở phòng nào?”

Dì Kỳ nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh: “Đương nhiên là vẫn ở căn phòng này rồi. Căn phòng này vốn là của tiên sinh.”

Lê Hân Đồng chỉ cảm thấy bên tai ầm ầm giống như tiếng sấm chuyển động, cả người đều không tốt.

Bạc Diễn Thần có bệnh hay là như thế nào. Tại sao lại có nhiều phòng khách như thế không để cô ở? Cứ bắt buộc hai người phải chen ở phòng ngủ chính.

“Dì Kỳ, cho cháu hỏi. Cháu có thể ở trong phòng khách thừa không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.