Một lúc sau Y Phong trở về, nhìn thấy Mộc Đoan đã ngồi sẵn ở ghế sofa chờ anh. Anh bước đến, ngồi xuống cạnh vợ, còn đặt lên môi cô một nụ hôn:
– Anh về rồi đây.
Đáp lại lời nói và cử chỉ dịu dàng từ anh, ánh mắt Mộc Đoan buồn bã và ẩn chứa sự ngờ vực.
Anh thấy cô không vui liền hỏi:
– Em có chuyện gì sao?
Cô đưa tay lấy túi đựng áo vest đưa cho anh:
– Hiểu My nhờ em gửi áo vest lại cho anh.
Y Phong mở túi giấy ra xem, anh ngạc nhiên khi nhìn thấy áo vest của mình, lại còn do Hiểu My đưa đến.
– Hiểu My nói anh đã ở cùng cô ta.
Chuyện này khiến Y Phong “ngáo ngơ” vì chẳng hiểu gì cả, anh như bị đưa vào một vòng tròn của sự bịa đặt nên nhất thời chẳng rõ sự việc trước mắt.
– Anh không có. Còn áo vest này, anh không biết vì sao Hiểu My lại giữ.
Câu trả lời của Y Phong đối với Mộc Đoan vẫn chưa thỏa đáng.
Hơn nữa cô đang mang thai nên tính tình cũng dễ nổi nóng và mất bình tĩnh hơn bình thường. Mộc Đoan cho rằng anh đang muốn che giấu chuyện mờ ám nên đã trả lời qua loa với sự vờ vịt như thế.
– Rốt cuộc anh xem em là gì? Chỉ mỗi em nghiêm túc với mối quan hệ của chúng thôi sao?
Y Phong hoang mang trước phản ứng kích động của cô, anh là người không giỏi dỗ ngọt phụ nữ, lại càng bối rối khi nhìn thấy cô khóc:
– Mộc Đoan, anh thật sự không có gì với Phùng Hiểu My. Anh không biết tại sao cô ta lại có áo vest của anh. Em không tin anh sao?
Tâm trạng của cô hỗn loạn, chẳng thể phân định được rõ ràng khi đang dần mất bình tĩnh.
– Em tin vào điều em đang thấy. Em đã suy nghĩ rất nhiều kể từ khi chúng ta kết hôn với nhau. Nhiều lần em nghĩ anh thật sự không hề yêu em mà chỉ xem như bạn tình. Nếu tình yêu mà phải cưỡng cầu như vậy, thì chúng ta đừng ở cạnh nhau nữa.
Cô đứng dậy bỏ lên phòng, Y Phong vội đuổi theo vợ, lần này Phùng Hiểu My đã phá nát buổi hẹn hò đi chơi của hai người. Còn khiến cô hiểu lầm anh.
Mộc Đoan bực tức đến không kiềm được nước mắt. Anh nắm tay giữ cô lại:
– Anh thật sự không phản bội em. Anh không biết rằng em lo lắng về tình cảm anh dành cho em đến vậy. Là anh thể hiện chưa tốt. Còn nếu em không tin, anh có thể đưa em đi gặp Phùng Hiểu My để ba mặt một lời.
Cô quay lại nhìn anh, Y Phong nhẹ nhàng bước đến ôm cô vào lòng:
– Hôm nay chúng ta đã nói sẽ đi chơi cùng nhau mà. Đừng khóc nữa, anh xin lỗi.
Anh đưa tay lau nước mắt trên gương mặt xinh đẹp:
– Ngoan, chờ anh một lát, anh đưa em ra ngoài dùng bữa.
Y Phong bước vào phòng tắm, Mộc Đoan lặng lẽ ngồi chờ anh, trong lòng cô nửa tin nửa hoài nghi.
Ngồi trên xe đến nhà hàng, cô im lặng không nói gì cả, dừng xe ở cột đèn giao thông, anh nghiêng người nhìn cô:
– Còn giận anh sao?
Cô lắc đầu:
– Không, em có giận gì đâu.
Anh chạm tay vào má cô, kề môi vợ đầy ngọt ngào:
– Chuyện gì cũng là lỗi của anh, chỉ cần em đừng giận nữa.
Bây giờ dù cô có đang giận đùng đùng nhưng nghe thấy lời nói ngọt ngào cùng nhan sắc nam thần kề cận thế này thì sao mà nỡ giận tiếp đây chứ.
– Em không có giận mà. Em đói rồi, muốn ăn.
Vừa lúc tiếng còi xe phía vang lên inh ỏi khiến anh và cô thoáng giật mình mà thoát khỏi cơn lãng mạn.
Đèn giao thông đã chuyển xanh từ lúc nào mà cả hai cứ lo bám lấy nhau nên xe không chịu lăn bánh, thảo nào xe phía sau bóp còi hối thúc.
——————————————
Tại công ty Phùng Thị,
Phùng Duy Bảo ngồi trên chiếc ghế xoay, vẻ mặt lộ ra sự đắt ý, anh ta đang nói chuyện điện thoại, chẳng rõ người ở đầu dây bên kia nói gì, nhưng xem ra Duy Bảo đang rất mong chờ vào một điều gì đó:
– Cứ tiến hành như những gì chúng ta đã bàn từ trước.
– Yên tâm đi, tôi đã hứa thì nhất định không nuốt lời.
– Tôi nhắc lại, thời hạn là trong tháng này.
Kết thúc cuộc gọi, Duy Bảo tựa đầu vào ghế, môi nhếch lên nụ cười thích thú khó hiểu.
Từ bên ngoài, một nam nhân viên gõ cửa, sau khi được Duy Bảo cho phép thì đi vào trong.
– Thưa Phùng tổng, đây là bản dự án phát triển ứng dụng game mới, sẽ được ra mắt vào khoảng tháng bảy năm nay.
Duy Bảo xem qua bản báo cáo về dự án lần này. Sẵn tiện hỏi thêm:
– Còn chuyện nghiên cứu lập trình phần mềm hỗ trợ tính toán nâng cao đến đâu rồi?
Người nhân viên đáp:
– Thưa Phùng tổng, hiện tại bên bộ phận lập trình vẫn đang nỗ lực để thiết lập phần mềm. Tuy nhiên những bước đầu có chút khó khăn vì chuyên môn và sở trường của Phùng Thị chúng ta xưa nay vốn dĩ nghiêng về lập trình game.
Nghe đến đây, Phùng Duy Bảo tỏ thái độ tức giận, không chút hài lòng:
– Khó khăn? Là do các người chưa nỗ lực hết mình đó thôi. Chuyên môn nghiêng về lập trình game thì không thể mở rộng, trau dồi để nâng cao kỹ năng à. Sau này Phùng Thị nhất định sẽ phát triển lớn mạnh về mảng lập trình các thể loại phần mềm, không riêng gì game, rõ chưa?
Người nhân viên thấp cổ bé họng nên nào dám phản bác lại. Đành cúi đầu tỏ ý thuận theo:
– Dạ tôi hiểu rồi thưa Phùng Tổng.