Chiều ngày chủ nhật, Mộc Đoan có hẹn cùng Ngọc Hà và Mỹ An tại một nhà hàng trong thành phố.
Thật ra cô cũng muốn ở nhà với anh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bám lấy nhau miết cũng không phải cách hay. Nên cho nhau khoảng riêng tư, cô để bản thân ảo tưởng rằng ra ngoài tụ tập bạn bè thì anh ở nhà sẽ nhớ cô chẳng hạn.
Mỹ An năng động lại thích được đi chơi, chưa ăn được bao nhiêu mà cô ấy đã cất lời rủ rê cho tăng hai:
– Này hai cậu, lâu lâu mới có dịp gặp nhau, hay lát nữa chúng ta đi karaoke.
Ngọc Hà nhiệt tình hưởng ứng:
– Được đó, mình biết có quán karaoke xịn xò mới khai trương. Chúng ta đi thử xem.
Mộc Đoan nở nụ cười:
– Mình sao cũng được. Theo ý các cậu.
Hôm nay cô quyết tâm đi chơi đến khuya, để anh ở nhà biết thế nào là trống vắng đến nỗi nhớ “vợ”.
Sau khi dùng bữa xong, cô cùng hai người bạn thuê một phòng hát karaoke.
Trong lúc Ngọc Hà hát hò vui vẻ, nhảy múa chuyên nghiệp thì Mỹ An đã khui vài lon bia. Mộc Đoan vừa định cầm lên uống vài ngụm thì cô chợt nhớ ra chuyện mình đang mang thai.
Mỹ An vô tư nói với cô:
– Mộc Đoan, uống với mình đi.
Cô có chút bối rối, khéo léo nói lời từ chối:
– Mình còn phải lái xe nữa. Mình sẽ uống nước ngọt.
Trước lời từ chối của cô, Mỹ An chẳng có nghi ngờ gì vì trước giờ Mộc Đoan cũng không phải người hảo uống bia, rượu.
Cô cũng chỉ dùng một ít nước ngọt vì Mộc Đoan đã tìm hiểu về việc ăn uống khi mang thai, cô biết rằng uống nhiều nước ngọt cũng chẳng tốt cho thai nhi.
Trong lúc hai cô bạn đang song ca, Mộc Đoan lại ngồi nghĩ về anh, về thái độ và hành động mà anh dành cho cô mấy ngày qua.
Mộc Đoan thật tâm không thể đoán ra được, rốt cuộc vì sao anh lại trở nên thân mật với cô đến vậy? Nếu nói là yêu cô, không đâu, Mộc Đoan thấy rất khó tin, anh có thể yêu cô khi nghĩ rằng cô đang mang thai con của một người đàn ông khác sao? Anh lại chưa từng có tình cảm với cô trước đây, càng nghĩ càng thấy bế tắc.
### Karaoke chán chê, cả ba cùng ghé một quán café tán dốc trước khi ai về nhà nấy.
Ngọc Hà chống cằm nhìn cô:
– Dạo này mối quan hệ của hai vợ chồng cậu sao rồi? Có tiến triển gì không?
Cô có chút ngập ngừng, chẳng biết phải trả lời chính xác thế nào. Rõ ràng cả hai đã trở nên gần gũi hơn trước, nhưng liệu đó có phải vì tình yêu?
– Cũng đỡ hơn một chút. Anh ấy không còn lạnh lùng với mình như trước đây.
Mỹ An nghe vậy liền nở nụ cười:
– Vậy có khi nào anh ta đã yêu cậu rồi không?
Câu hỏi của Mỹ An cũng chính là điều cô đã nghĩ suy rất nhiều, Mộc Đoan vẫn chưa tìm được đáp án.
– Mình nghĩ không đâu. Có lẽ chỉ đơn giản vì anh ấy tử tế thôi.
Bỗng một tiếng nói có phần quen thuộc cất lên trong sự hào hứng:
– Mộc Đoan, không ngờ lại gặp cậu ở đây.
Cô quay người lại thì nhìn thấy Duy Bảo. Ngọc Hà và Mỹ An ngây người ngạc nhiên vì trước đây chỉ nghe cô kể về chuyện Duy Bảo từng theo đuổi cô, ngoài ra họ vẫn chưa biết mặt anh ấy.
Gặp được người mình thầm thương trộm nhớ, dù biết rõ cô đã kết hôn, nhưng anh ấy vẫn không muốn bỏ qua cơ hội được trò chuyện cùng cô.
– Tôi có thể ngồi cùng bàn với cậu được chứ?
Nếu Mộc Đoan thẳng thừng từ chối thì xem ra không được hay cho lắm. Dù sao cả hai cũng từng là bạn học, hơn nữa chỉ ngồi cùng bàn nói đôi chuyện, cô không thể cư xử thiếu tế nhị được.
Mộc Đoan gật đầu, lời nói nhã dặn:
– Cậu cứ ngồi đi.
Cô giới thiệu Duy Bảo với Ngọc Hà và Mỹ An. Cuộc trò chuyện diễn ra khá vui vẻ, ánh mắt say đắm của Duy Bảo khi nhìn cô khiến hai người bạn còn lại nhận ra điều gì đó liên quan đến tình cảm nam nữ trong anh ấy rất rõ nét.
Hơn mười giờ tối, cô trở về nhà, vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy vẻ mặt như đang cáu gắt của anh.
Cô nhẹ nhàng cất lời:
– Anh chưa ngủ sao?
Đáp lại lời nói từ cô, thái độ của anh chẳng chút vui vẻ mà nói vào thẳng vấn đề:
– Cô và Phùng Duy Bảo có mối quan hệ gì?
Đột nhiên anh hỏi đến chuyện này khiến cô hoang mang tột cùng.
– Sao anh lại hỏi em như vậy?
Cô nào biết rằng ban nãy anh ra ngoài mua capuchino. Trùng hợp thay quán café cô ngồi cùng mọi người lại chính là nơi anh rất thích uống capuchino và thường xuyên ghé mua.
Vừa bước vào quầy order, anh đã vô tình nhìn thấy cô cùng Duy Bảo ngồi cạnh nhau.
Hơn nữa, Y Phong không hề thân thiết mà ngược lại rất xa lạ và cực hiếm khi gặp mặt hay nói chuyện cùng Duy Bảo. Chính vì vậy, anh không hề biết mối quan hệ của cô và Duy Bảo là gì. Anh đang nghĩ rằng bằng các nào đó cô và Duy Bảo đã quen biết nhau, thậm chí còn có mối quan hệ tình cảm chẳng hạn.
– Trả lời đi.
Lời nói lạnh lùng, nghiêm túc từ anh khiến cô lo lắng:
– Em và Duy Bảo là bạn học cùng lớp cấp ba.
Anh bước đến gần, nhìn thẳng vào mắt cô:
– Thân thiết đến mức hẹn nhau đi chơi sao?
Cô nhíu mày:
– Anh biết lúc nãy em gặp Duy Bảo à? Sao anh lại biết?
Lúc này anh đang cảm thấy rất bức bối:
– Tôi ra ngoài và vô tình thấy cô ngồi cùng cậu ta.
Mộc Đoan thật đau đầu với biểu hiện này của anh:
– Lúc nãy em vô tình gặp Duy Bảo trong quán café nên đã ngồi cùng bàn. Chỉ vậy thôi.