Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 44: Anh để lại một nụ hôn rất nhẹ, rất nhẹ trên trán cô



Editor: YuuKhi cô phát hiện ra lọ thuốc của Nam Thư Hủy thì đó là một ngày trước Tết Trung thu ở Trung Quốc.

Anh kéo cô trở lại phòng tắm.

“Từng gì?” Nam Chức chớp mắt.

Anh gửi tin nhắn lại cho Phương Bác, sau đó đứng dậy đi ra ngoài phòng khách.

Lúc đó Nam Chức và Cổ Nguyệt Dương đang nói chuyện điện thoại với nhau.

Nhưng cô không biết, nó vang lên vào lúc này để làm gì?

Cô gái đang để mặt mộc, làn da trắng trẻo hơi ửng hồng vì hơi nước ấm trong phòng tắm, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.

Cô giúp Cổ Nguyệt Dương tìm chiếc trâm cài áo mà bà tặng cho Nam Thư Hủy cách đây mấy năm, tình cờ lọ thuốc lại lăn từ trong ngăn kéo ra.

“Đi tắm.”

Amitriptylin.

Loa phát thanh gắn dưới ngọn đèn đường cổ đột nhiên vang lên vài tiếng.

Hai người tạm biệt nhau.

Giọng nữ trong loa có vẻ hơi bối rối, tốc độ nói cũng phập phồng.

“Đừng sợ.” Anh khẽ nói: “Chỉ cần em nắm lấy tay anh là được rồi, mọi việc còn lại cứ giao cho anh.”Lửa trong lò sưởi đặc biệt ấm áp.Hai cơ thể không tránh khỏi bị ướt sũng.(*) Amitriptylin: Thuốc Amitriptylin thuộc nhóm chống trầm cảm 3 vòng được dùng để điều trị các vấn đề về tâm lý như trầm cảm và lo lắng. Đây không phải lựa chọn đầu tiên khi bắt đầu điều trị trầm cảm do có nhiều tác dụng phụ không mong muốn hơn so với các thuốc chống trầm cảm thế hệ mới. Thuốc thường được chỉ định trong trường hợp không đáp ứng với thuốc trầm cảm thế hệ mới.

“Chúng ta sẽ tới Hawaii vào sinh nhật lần này của con nhé.” Nam Thư Hủy nói: “Mẹ sẽ làm bánh đậu cho con, con muốn ăn nhân bánh gì?”

Là loại thuốc chống trầm cảm phổ biến.

Nam Chức nhìn những tòa nhà cao tầng đầy rẫy đèn led ở phía đối diện, trả lời: “Đối diện tòa cao ốc Triều Vân.”

Nam Chức thì không sao, bởi vì Ngôn Trạm gần như bao bọc lấy cô trong lòng mà chạy.

Sau khi tra được công dụng của loại thuốc này, Nam Chức đã lập tức gọi điện lại cho Cổ Nguyệt Dương.

Làm như cô là cung nữ gác đêm vậy.

Cổ Nguyệt Dương hỏi cô đã xảy ra chuyện gì?

Ngón tay của Ngôn Trạm vẫn hơi nâng cằm cô lên.

Cô nắm chặt lọ thuốc, muốn nói ra rất nhiều điều, nhưng cuối cùng, cô chỉ có thể bật khóc nức nở.

Anh sợ mình sẽ không thể giữ được bình tĩnh như ngày hôm nay.

Kể từ đó, Nam Chức đã cố thấu hiểu hơn với Nam Thư Hủy.

Ánh sáng ấm áp hơi mờ rọi xuống giường, chiếu vào khuôn mặt cô gái, phác họa khuôn mặt ngủ yên lành và ngoan ngoãn của cô.

Ngay cả khi bà ấy vẫn châm biếm cô bằng những lời lẽ cay độc, cô không còn chạy trốn nữa mà tiếp tục đến gần bà ấy.

Amitriptylin.

“Nếu ba mẹ không có tình cảm với nhau, phải miễn cưỡng ở cùng nhau đã là một chuyện đau khổ thì đứa con càng khổ sở hơn. Tôi có rất nhiều bạn học ở Mỹ, sau khi ba mẹ ly hôn, không thể nói rằng bọn họ vẫn là bạn, nhưng ít nhất họ vẫn đối mặt với tình cảm trong quá khứ bằng sự tôn trọng và thẳng thắn. Nhưng tôi không hiểu sao ba mẹ mình lại chọn đi theo cách này để kết thúc nữa?”

Đáng tiếc thay, sự hòa giải giữa hai người đến quá muộn.

Liếm liếm môi, một ý nghĩ hiện lên trong đầu anh: Nhưng anh muốn làm em khóc.

Ngôn Trạm chỉnh lại ánh sáng của đèn ngủ, ngồi ở bên giường.

Đêm trước ngày hôm đó.

Không chỉ có bà ấy không hiểu mà Nam Chức cũng không hiểu.

Hai mẹ con ngồi trước lò sưởi, một người uống cà phê, một người uống cacao nóng.

Chương trình truyền hình vào các ngày trong tuần chẳng thú vị chút nào, ngay cả một chương trình tạp kỹ cũng không được phát lại.

“Chúng ta sẽ tới Hawaii vào sinh nhật lần này của con nhé.” Nam Thư Hủy nói: “Mẹ sẽ làm bánh đậu cho con, con muốn ăn nhân bánh gì?”

“Anh chỉ cho phép em bị thương lần này thôi.” Anh nói: “Nếu còn một lần nữa…”

Cô nhìn anh không chút e dè qua tấm gương, trái tim cô ngập tràn những tầng tầng lớp lớp mềm mại.

Nam Chức cười, gối đầu lên đùi Nam Thư Hủy, nói một cách tinh nghịch: “Nhân bánh là mẹ.”

Nếu coi việc cô đến thành phố D mà không nói lời nào là lần thứ nhất, thì đây là lần thứ hai cô khiến anh phải đi tìm mình. Như vậy chắc là khó chịu lắm.

Nam Chức đứng bên cửa sổ, uống canh gừng.

Hai cơ thể không tránh khỏi bị ướt sũng.

Nam Thư Hủy cười, vuốt tóc cô.

Nam Chức không muốn ăn chút nào.

Tiết Hiểu Lộ hỏi: “Vợ của anh tốt như vậy, sao anh còn không hài lòng chứ?”

Nam Chức né tránh, đóng sầm cửa lại.

Lửa trong lò sưởi đặc biệt ấm áp.

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.

Hương cà phê và ca cao như được sự ấm áp này bao bọc lấy, hương vị ngọt ngào vấn vương quanh họ. Đây chính là khoảng thời gian tuyệt vời nhất của hai mẹ con.

Bà ấy đã nghỉ việc, vừa ở nhà mang thai vừa phụ giúp Đường Vũ xử lý công việc.

Xem ra mặc áo sơ mi không thôi cũng rất tốt, không thua kém gì chiếc váy đen chiết eo kia cả.

Sáng sớm hôm sau.

Từ đầu đến cuối Nam Thư Hủy vẫn luôn nhẫn nhịn, cho đến khi tận mắt nhìn thấy Đường Vũ và Tiết Hiểu Lộ nằm cùng nhau trong biệt thự mà bà ấy mua bằng tiền của mình.

Sau khi ăn sáng, một người đi làm, một người đi học.

Trong bóng tối, Nam Chức siết chặt tấm ga trải giường dưới thân.

“Buổi tối mẹ sẽ cố về nhà sớm nhất có thể.” Nam Thư Hủy cười: “Chúng ta sẽ cùng đi mua sắm.”

“Mưa lớn như vậy, không sợ sao?” Ngôn Trạm hỏi.

Nam Chức vỗ tay, nhân cơ hội muốn “tống tiền” bà ấy: “Con muốn mua váy maxi. Đi Hawaii chụp ảnh sẽ đẹp hơn.”

“…”

Cổ họng anh đột nhiên trở nên khô nóng.

Mặt trời hoàn toàn biến mất ở đường chân trời, mây đen bao phủ, sấm sét vang lên ở khắp nơi.

“Được.”

“Lát nữa uống thêm một bát canh gừng.”

“Đi theo anh.”

Nam Chức cười nói: “Vậy, tôi bôi thuốc cho anh nhiều lần như thế, tôi có nên bị thương bằng đủ số đó không?”

Hai người tạm biệt nhau.

Lúc thì truyền đạt chỉ thị cho các bộ phận cấp cao, lúc thì lại gọi điện xuyên biên giới, ngôn ngữ không phải lúc nào cũng giống nhau.

Khi cô phát hiện ra lọ thuốc của Nam Thư Hủy thì đó là một ngày trước Tết Trung thu ở Trung Quốc.

Ngày hôm đó, Nam Chức vẫn tới trường học như mọi khi, nhưng trên môi lại luôn nở nụ cười tươi.

Thức ăn ngon thực sự chữa lành trái tim.

Bạn cùng lớp hỏi cô có chuyện gì vui sao?

Anh đúng là lời nào cũng dám nói.

Cô không thể nói ra, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái và vui sướng, vì vậy cô đã nói rằng có lẽ là do sắp tới sinh nhật mình.

(*) Amitriptylin: Thuốc Amitriptylin thuộc nhóm chống trầm cảm 3 vòng được dùng để điều trị các vấn đề về tâm lý như trầm cảm và lo lắng. Đây không phải lựa chọn đầu tiên khi bắt đầu điều trị trầm cảm do có nhiều tác dụng phụ không mong muốn hơn so với các thuốc chống trầm cảm thế hệ mới. Thuốc thường được chỉ định trong trường hợp không đáp ứng với thuốc trầm cảm thế hệ mới.

Nam Chức ngồi trên băng ghế bên cạnh sông Triều Vân, nhìn dòng người qua lại vội vàng muốn tránh cơn mưa lớn chuẩn bị ập tới.

Trong giờ sinh hoạt vào buổi chiều, cô và mấy cô bạn cùng lớp đang tụ tập để thảo luận về phim ảnh.

Lúc cô mang vào, anh vẫn vùi đầu trong đống văn kiện, vội vàng nói cảm ơn, nhưng không quên nhắc nhở: “Đừng đi đâu cả.”

Đường Vũ trả lời: “Nước đầy ắt sẽ tràn, chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Giáo viên vội vàng chạy tới gọi cô, đưa cô đến văn phòng rồi đóng cửa lại.

Khi nhìn thấy sắc mặt kỳ lạ của giáo viên, cô đã hỏi có chuyện gì xảy ra vậy?

Là loại thuốc chống trầm cảm phổ biến.

Giáo viên do dự một lúc, cuối cùng chọn cách nói thẳng với cô: “Your mom got into a car accident.” Máy sấy tóc kêu không lớn nhưng vẫn ảnh hưởng đến thính giác.Hương cà phê và ca cao như được sự ấm áp này bao bọc lấy, hương vị ngọt ngào vấn vương quanh họ. Đây chính là khoảng thời gian tuyệt vời nhất của hai mẹ con.(Mẹ của em bị tai nạn giao thông.)

Đúng lúc đó, mọi điều tốt đẹp đều sụp đổ…

Sáng sớm hôm sau.

*

“Em có chủ đích muốn làm anh sợ đúng không?”

Ầm ầm.

“…”

Đúng lúc đó, mọi điều tốt đẹp đều sụp đổ…

Mặc dù thời gian tiếp xúc giữa hai người không dài, nhưng nghĩ đến quỹ đạo trưởng thành của Ngôn Trạm, sự tự tin của anh, sự tự luyến của anh, đều là vốn liếng có sẵn —— Anh chính là đứa con của trời, không thể động vào.

Mặt trời hoàn toàn biến mất ở đường chân trời, mây đen bao phủ, sấm sét vang lên ở khắp nơi.

Lúc đó Nam Chức và Cổ Nguyệt Dương đang nói chuyện điện thoại với nhau.

“Anh cứ sấy tiếp đi.” Cô lắc đầu nói

Tấm rèm được kéo lại, như để ngăn cách mọi cơn mưa gió bên ngoài.

Nam Chức ngồi trên băng ghế bên cạnh sông Triều Vân, nhìn dòng người qua lại vội vàng muốn tránh cơn mưa lớn chuẩn bị ập tới.

Cô giúp Cổ Nguyệt Dương tìm chiếc trâm cài áo mà bà tặng cho Nam Thư Hủy cách đây mấy năm, tình cờ lọ thuốc lại lăn từ trong ngăn kéo ra.

Cô cũng nên tránh đi, nhưng cô không biết phải tới nơi nào để trú mưa cả.

Điện thoại trong túi đổ chuông không biết mấy trăm lần.

Điện thoại trong túi đổ chuông không biết mấy trăm lần.

“Buổi tối mẹ sẽ cố về nhà sớm nhất có thể.” Nam Thư Hủy cười: “Chúng ta sẽ cùng đi mua sắm.”

Nam Chức cười, gối đầu lên đùi Nam Thư Hủy, nói một cách tinh nghịch: “Nhân bánh là mẹ.”

Ngôn Trạm bắt gặp ánh mắt của cô, đôi mắt trong veo, sạch sẽ đến khó tin. Gương mặt không trang điểm, lại càng ngây thơ, trẻ con như thiếu nữ.

Cô không muốn biết là ai đang gọi điện cho mình, chỉ ngồi ngẩn người ở đấy, mặc cho tiếng gió rít bên tai.

Hai mẹ con ngồi trước lò sưởi, một người uống cà phê, một người uống cacao nóng.

Nhưng vừa mới ngồi vào chỗ, người đàn ông lại nói: “Đợi lát nữa hẵng ăn.”

Xoẹt xoẹt —— Xoẹt xoẹt ——

Trên giường.

Loa phát thanh gắn dưới ngọn đèn đường cổ đột nhiên vang lên vài tiếng.

Nhưng nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn tối, anh cũng phải ăn nữa.

Sông Triều Vân là một trong những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở thành phố D.

Bạn cùng lớp hỏi cô có chuyện gì vui sao?

Hương cà phê và ca cao như được sự ấm áp này bao bọc lấy, hương vị ngọt ngào vấn vương quanh họ. Đây chính là khoảng thời gian tuyệt vời nhất của hai mẹ con.

Trong các ngày lễ, người ta sẽ cho biểu diễn nhạc nước ở đây. Mà bình thường vào ban ngày, các bản nhạc pop được yêu thích cũng không ngừng được vang lên. Đây cũng là nơi thích hợp nhất để các bác gái ra đây nhảy dân vũ.

Khi nói câu cuối cùng, nữ phát thanh viên như đang tức nước vỡ bờ, nói với một tinh thần vô cùng sảng khoái và thoải mái “Bà đây sẽ nghỉ việc”.

Đa phần người đi đường đều đang vội vàng tìm chỗ trú mưa nên không có thời gian để lắng nghe mấy lời lộn xộn vừa được phát ra.

Nhưng cô không biết, nó vang lên vào lúc này để làm gì?

Cô nắm chặt lọ thuốc, muốn nói ra rất nhiều điều, nhưng cuối cùng, cô chỉ có thể bật khóc nức nở.

“Thông báo tìm người.”

Anh để lại một nụ hôn rất nhẹ, rất nhẹ trên trán cô ——

Nam Thư Hủy cười, vuốt tóc cô.

Giọng nữ trong loa có vẻ hơi bối rối, tốc độ nói cũng phập phồng.

Ngôn Trạm nghe thấy tiếng nước bên trong vang lên liền đi vào phòng tắm của phòng ngủ phụ…

Nhân viên trong công ty nhất nhất gọi Nam Thư Hủy là “Nam tổng”, vô cùng kính trọng bà ấy.

“Cô Nam, vui lòng mời cô đến phòng bán vé du thuyền ngay khi cô nghe thấy thông báo này, chồng chưa cưới của cô đang đợi cô ở đây. Nếu, nếu… Chồng chưa cưới của cô nói rằng, nếu cô nghe được mà không đến, anh ấy sẽ để cho tên của cô được phát ra từ tòa cao ốc Triều Vân. Cô, cô nhất định phải đến. Nếu cô không đến, anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy cô… Cô đấu không lại anh ấy được đâu!”

Khi nói câu cuối cùng, nữ phát thanh viên như đang tức nước vỡ bờ, nói với một tinh thần vô cùng sảng khoái và thoải mái “Bà đây sẽ nghỉ việc”.

Nam Chức ngẩn người nhìn cái loa phát thanh.

Ông trời không cho người ta bất cứ chỗ trống nào để phản kháng, những hạt mưa lớn như hạt đậu rào rào rơi xuống như trút, lập tức ướt sũng cả mặt đường.

Đáng tiếc thay, sự hòa giải giữa hai người đến quá muộn.

Đa phần người đi đường đều đang vội vàng tìm chỗ trú mưa nên không có thời gian để lắng nghe mấy lời lộn xộn vừa được phát ra.

Tất cả thức ăn đều được mua theo yêu cầu của Ngôn Trạm, chúng đều là thức ăn ấm, tránh lạnh và bồi bổ dạ dày.

“Ngôn tổng, anh và cô Nam cứ từ từ dùng bữa.” Phương Bác rất có mắt nhìn, anh ta đặt đồ xuống rồi rời khỏi căn phòng ngay lập tức.

“Thông báo tìm người.”

Ngay cả khi bà ấy vẫn châm biếm cô bằng những lời lẽ cay độc, cô không còn chạy trốn nữa mà tiếp tục đến gần bà ấy.

Loa phát thanh lại lặp lại một lần nữa.

Nam Chức lần mò tìm điện thoại trong túi, nhưng còn chưa kịp ấn mở thì cuộc gọi đã được kết nối.

Tiếng sấm càng lúc càng dữ dội, gió cũng thổi mạnh hơn.

Nam Chức lần mò tìm điện thoại trong túi, nhưng còn chưa kịp ấn mở thì cuộc gọi đã được kết nối.

“Đang ở đâu?”

“…”

“Em cứ thỏa thích bộc lộ sự giỏi giang của bản thân.”

Dù đã cố gắng hết sức để kìm nén cơn tức giận nhưng giọng điệu của người đàn ông vẫn lộ ra sự nôn nóng hơn vẻ lạnh lùng và điềm đạm thường ngày.

~

Nam Chức nhìn những tòa nhà cao tầng đầy rẫy đèn led ở phía đối diện, trả lời: “Đối diện tòa cao ốc Triều Vân.”

Nam Chức xoay người, người đàn ông đang đứng cạnh cửa.

Phía bên kia điện thoại im lặng khoảng 10 giây.

Nam Chức nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi: “Không phải trước đây anh ghét tôi lắm sao? Sao bây giờ…”

Vết đỏ rõ ràng đã biến mất.

Nam Chức nghĩ có lẽ người đàn ông đã tức điên lên rồi.

Năng lực của Nam Thư Hủy rất xuất sắc, hơn nữa còn rất thận trọng trong việc kinh doanh, trước sau luôn giúp Đường Vũ giành được nhiều đơn hàng lớn. Mọi người đều ghen tỵ với Đường Vũ vì có một người vợ vừa có tài lại vừa có đức.

“Thông báo tìm người.”

Cô phát giác được động tĩnh liền đá chân liên tục. Anh dỗ dành: “Là anh.”

Mặc dù thời gian tiếp xúc giữa hai người không dài, nhưng nghĩ đến quỹ đạo trưởng thành của Ngôn Trạm, sự tự tin của anh, sự tự luyến của anh, đều là vốn liếng có sẵn —— Anh chính là đứa con của trời, không thể động vào.

“…”

Những người như vậy ghét nhất là thất bại.

“Từ đầu đến cuối, mẹ tôi đều tự hỏi rằng rốt cuộc bà ấy đã làm sai chuyện gì?”

Nếu coi việc cô đến thành phố D mà không nói lời nào là lần thứ nhất, thì đây là lần thứ hai cô khiến anh phải đi tìm mình. Như vậy chắc là khó chịu lắm.

Có lẽ là do đêm nay cô thật sự không muốn ở một mình, cô sợ mình sẽ lại nghĩ đến quá khứ nếu ở cùng với cơn mưa như vậy.

Giáo viên do dự một lúc, cuối cùng chọn cách nói thẳng với cô: “Your mom got into a car accident.” (Mẹ của em bị tai nạn giao thông.)

Nam Chức nhớ đến lời của Phương Bác, gọi điện cho quầy lễ tân để đặt cà phê.

Nghĩ tới đây, Nam Chức mỉm cười.

Nếu em sợ đêm tối, anh sẽ bật đèn cho em; Nếu em sợ mưa lớn, anh sẽ cầm ô cho em; Nếu em sợ yêu, vậy thì hãy để anh yêu em.

Tiếng sấm càng lúc càng dữ dội, gió cũng thổi mạnh hơn.

Không có bất cứ cảm xúc gì.

Ông trời không cho người ta bất cứ chỗ trống nào để phản kháng, những hạt mưa lớn như hạt đậu rào rào rơi xuống như trút, lập tức ướt sũng cả mặt đường.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay chỉ là một cái hôn rất nhẹ, rất nhẹ thôi. Ngày mai!

Nam Chức từ từ cất điện thoại đi.

Đối với những người vừa bị xối ướt sũng thì đây chính là cách xoa dịu thoải mái nhất.

Khi cô vừa định đứng dậy, những hạt mưa rơi trên người đã không còn nữa.

Ngôn Trạm cầm ô, đứng trước mặt cô thở hổn hển.

Cổ Nguyệt Dương hỏi cô đã xảy ra chuyện gì?

“Không đau,” Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Nhưng sẽ hơi lạnh.”

Trên đường đi, nước mưa làm ướt vai và tóc của anh, nhưng chiếc ô của anh lại khô cong.

Nó vừa mới được mở ra vào lúc này.

Vì vậy, cô nói lời cảm ơn, không còn tỏ vẻ nữa.

Nam Chức đứng dậy, muốn nói mình phải về rồi, nhưng Ngôn Trạm lại lên tiếng trước: “Ăn thôi.”

“Anh…”

“Em có chủ đích muốn làm anh sợ đúng không?”

Lửa trong lò sưởi đặc biệt ấm áp.

“Tôi…”

“Đi theo anh.”

Ngôn Trạm dùng sức kéo cô vào lòng.

Cả hai cùng nhau cầm ô, dán chặt vào nhau, cùng nhau bước ra khỏi con phố dài đầy mưa và sương mù.

Có gì sai khi một người phụ nữ giỏi giang sẵn sàng cống hiến tài năng và trí tuệ của mình cho một người đàn ông?

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn để lại một chiếc đèn sàn cho mình.

Hai cơ thể không tránh khỏi bị ướt sũng.

Nam Chức thì không sao, bởi vì Ngôn Trạm gần như bao bọc lấy cô trong lòng mà chạy.

Sau khi tra được công dụng của loại thuốc này, Nam Chức đã lập tức gọi điện lại cho Cổ Nguyệt Dương.

“Em từng bôi thuốc giúp anh rồi, bây giờ anh sẽ bôi lại cho em.” Anh nói: “Huề nhau.”

Mà chính cơ thể anh đã đóng vai chiếc áo mưa, đương nhiên phải chịu cơn mưa xối xả này, quần áo có thể vắt ra được một chậu nước nhỏ.

(Mẹ của em bị tai nạn giao thông.)

“Đi tắm.”

Nam Chức muốn cầm lấy lọ thuốc mỡ, nhưng Ngôn Trạm không cho.

Ngôn Trạm mở cửa phòng tắm.

Nam Chức đứng ở cửa, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Anh tắm trước đi.”

Nam Chức từ từ cất điện thoại đi.

Ngôn Trạm đứng dậy, nâng cằm cô lên kiểm tra: “Anh sẽ gọi bác sĩ tới.”

“Vậy thì tắm cùng nhau.” Anh làm bộ muốn ôm lấy cô.

Cô mỉm cười, quan sát bóng người đàn ông trên cửa sổ, trả lời: “Tôi sẽ bật đèn.”

Ngôn Trạm bước tới.

Nam Chức né tránh, đóng sầm cửa lại.

Ngôn Trạm nghe thấy tiếng nước bên trong vang lên liền đi vào phòng tắm của phòng ngủ phụ…

Cô không muốn biết là ai đang gọi điện cho mình, chỉ ngồi ngẩn người ở đấy, mặc cho tiếng gió rít bên tai.

Bốn mươi phút sau, Nam Chức mặc áo sơ mi nam bước ra.

Vặn vẹo cái cổ, đồng hồ chỉ 1 giờ kém 10 phút.

Tuy đúng là có hơi gì gì đó, nhưng tên chó này có dáng người cao lớn, quần áo của anh như mọc ra từ trên trời, mặc trên người cô liền biến thành váy dài đến đầu gối, trông ái muội chẳng có chút tôn nghiêm nào cả.

Ngôn Trạm kết thúc cuộc gọi trong phòng làm việc.

Khi cô vừa định đứng dậy, những hạt mưa rơi trên người đã không còn nữa.

Vừa mở cửa, anh đã nhìn thấy một cô gái đang mặc áo sơ mi của mình đứng trong phòng khách.

“Tôi sẽ tự làm.”

Nam Chức rụt cổ lại, nói: “Không sao đâu, tôi sẽ tự làm nốt phần còn lại.”

Đôi chân thon dài thẳng tắp, vòng eo được chiếc áo sơ mi ôm lấy, thấp thoáng những đường cong uyển chuyển…

Bốn mươi phút sau, Nam Chức mặc áo sơ mi nam bước ra.

Máy sấy tóc ngừng hoạt động.

Cổ họng anh đột nhiên trở nên khô nóng.

Dám ăn đậu hũ của cô.

Xem ra mặc áo sơ mi không thôi cũng rất tốt, không thua kém gì chiếc váy đen chiết eo kia cả.

Trong các ngày lễ, người ta sẽ cho biểu diễn nhạc nước ở đây. Mà bình thường vào ban ngày, các bản nhạc pop được yêu thích cũng không ngừng được vang lên. Đây cũng là nơi thích hợp nhất để các bác gái ra đây nhảy dân vũ.

“Tìm anh sao?”

Vừa mở cửa, anh đã nhìn thấy một cô gái đang mặc áo sơ mi của mình đứng trong phòng khách.

Ngôn Trạm bóp thuốc mỡ ra đầu ngón tay, cẩn thận từng chút một và chậm rãi bôi lên mặt cô.

Phía bên kia điện thoại im lặng khoảng 10 giây.

Nam Chức xoay người, người đàn ông đang đứng cạnh cửa.

Ngôn Trạm mở cửa phòng tắm.

Cô không thể nói ra, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái và vui sướng, vì vậy cô đã nói rằng có lẽ là do sắp tới sinh nhật mình.

Cô vô thức kéo kéo cái áo, thấp giọng nói: “Tôi định báo với anh một tiếng, tôi về phòng mình đây.”

“… Ồ, vậy thì tốt.”

Ngôn Trạm nhìn cô: “Cứ như vậy mà về sao?”

“…”

Ngôn Trạm vuốt ve trán cô gái.

Như vậy là như nào? Chẳng phải không còn cách nào khác sao?

Kể từ đó, Nam Chức đã cố thấu hiểu hơn với Nam Thư Hủy.

Ngôn Trạm bước tới.

Phương Bác vừa bước vào phòng cách đây không lâu.

Không hiểu vì sao nhưng trái tim của Nam Chức đã đập mạnh theo mỗi bước đi của anh.

Nam Chức ngẩn người nhìn cái loa phát thanh.

Cơn mưa này càng lúc càng lớn, càng lúc càng nặng hạt.

“Tóc còn chưa khô, không được đi đâu cả.”

Anh kéo cô trở lại phòng tắm.

Khí nóng thổi tới.

Đối với những người vừa bị xối ướt sũng thì đây chính là cách xoa dịu thoải mái nhất.

Âm lượng rất nhỏ, màn hình nhấp nháy lúc sáng lúc tối, cô gái thì đang nằm co ro trong góc sofa.

Nam Chức ngồi trước gương, sau lưng cô, người đàn ông đang nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.

Trên TV đang phát một bộ phim truyền hình nhàm chán.

Cô nhìn anh không chút e dè qua tấm gương, trái tim cô ngập tràn những tầng tầng lớp lớp mềm mại.

“Cuộc ly hôn của ba mẹ đã ảnh hưởng rất nhiều đến tôi.”

“Cuộc ly hôn của ba mẹ đã ảnh hưởng rất nhiều đến tôi.”

Ngôn Trạm lại ngồi xổm xuống, ánh mắt lướt qua áo sơ mi trên người cô.

Máy sấy tóc kêu không lớn nhưng vẫn ảnh hưởng đến thính giác.

Ngôn Trạm tắt máy sấy tóc, hỏi: “Gì cơ?”

Cô cười khổ, dụi dụi mắt: “Chắc tôi sẽ không mạnh mẽ được như mẹ mình.”

“Anh cứ sấy tiếp đi.” Cô lắc đầu nói

Trong giờ sinh hoạt vào buổi chiều, cô và mấy cô bạn cùng lớp đang tụ tập để thảo luận về phim ảnh.

Anh nhìn vào gương.

Cô gái đang để mặt mộc, làn da trắng trẻo hơi ửng hồng vì hơi nước ấm trong phòng tắm, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.

Tiếng máy sấy lại vang lên.

Xoẹt xoẹt —— Xoẹt xoẹt ——

“Đang ở đâu?”

“Tôi không phải kiểu người cứng nhắc không chịu hiểu lý lẽ.” Nam Chức cúi đầu, nghịch nghịch ngón tay.

“Nếu ba mẹ không có tình cảm với nhau, phải miễn cưỡng ở cùng nhau đã là một chuyện đau khổ thì đứa con càng khổ sở hơn. Tôi có rất nhiều bạn học ở Mỹ, sau khi ba mẹ ly hôn, không thể nói rằng bọn họ vẫn là bạn, nhưng ít nhất họ vẫn đối mặt với tình cảm trong quá khứ bằng sự tôn trọng và thẳng thắn. Nhưng tôi không hiểu sao ba mẹ mình lại chọn đi theo cách này để kết thúc nữa?”

Nếu đã không còn tình cảm, vậy thì cho nhau lối thoát đi.

Không ai ép buộc bọn họ phải tôn trọng, yêu thương lẫn nhau, cũng không ai yêu cầu tình cảm của bọn họ đến chết cũng không thay đổi, nhưng hết lần này đến lần khác, bọn họ lại cho cô thấy những mặt trái nhất của tình yêu.

“Khi tôi đang phân loại đồ đạc của mẹ, tôi đã tìm thấy cuốn nhật ký của bà ấy. Để chống lại chứng trầm cảm, bà ấy đã trút tất cả cảm xúc của mình vào cuốn nhật ký. Bà ấy nói rằng người mà bà ấy thương nhất là tôi, nhưng tất cả mọi người cũng đều có lỗi với bà ấy. Bà ấy hận người đó vì tất cả những gì ông ta làm chỉ là chỉ trích và phủ định bà ấy, nhưng lại dịu dàng và kiên nhẫn với người phụ nữ đó.”

“Từ đầu đến cuối, mẹ tôi đều tự hỏi rằng rốt cuộc bà ấy đã làm sai chuyện gì?”

Giáo viên vội vàng chạy tới gọi cô, đưa cô đến văn phòng rồi đóng cửa lại.

Nam Thư Hủy là người có tính khí mạnh mẽ hơn ai hết.

Khí nóng thổi tới.

Vào thời điểm đó, sự nghiệp của Đường Vũ đang ở giai đoạn quan trọng, nhưng sai lầm vẫn thường xuyên xảy ra.

Giữa lúc đó, vài tiếng ho khan lại thỉnh thoảng xuất hiện.

Bà ấy đã nghỉ việc, vừa ở nhà mang thai vừa phụ giúp Đường Vũ xử lý công việc.

Ngày hôm đó, Nam Chức vẫn tới trường học như mọi khi, nhưng trên môi lại luôn nở nụ cười tươi.

Năng lực của Nam Thư Hủy rất xuất sắc, hơn nữa còn rất thận trọng trong việc kinh doanh, trước sau luôn giúp Đường Vũ giành được nhiều đơn hàng lớn. Mọi người đều ghen tỵ với Đường Vũ vì có một người vợ vừa có tài lại vừa có đức.

“…”

Một thời gian sau đó, công ty lại gặp phải vấn đề.

Giám đốc chi nhánh nhiều lần không liên lạc được với Đường Vũ nên đã trực tiếp tới tìm Nam Thư Hủy.

Cô cũng nên tránh đi, nhưng cô không biết phải tới nơi nào để trú mưa cả.

Nam Thư Hủy chạy đôn chạy đáo khắp nơi, nhờ cậy các mối quan hệ, tìm nguồn cung cấp, đàm phán với khách hàng, cuối cùng cũng lật ngược được tình thế, giúp công ty tạo nên thành tựu mới.

Nhân viên trong công ty nhất nhất gọi Nam Thư Hủy là “Nam tổng”, vô cùng kính trọng bà ấy.

Đường Vũ thấy vậy càng tỏ ra bất mãn với Nam Thư Hủy, lúc nào cũng cố tình bới lông tìm vết, chỉ trích bà ấy.

Từ đầu đến cuối Nam Thư Hủy vẫn luôn nhẫn nhịn, cho đến khi tận mắt nhìn thấy Đường Vũ và Tiết Hiểu Lộ nằm cùng nhau trong biệt thự mà bà ấy mua bằng tiền của mình.

Ngôn Trạm kết thúc cuộc gọi trong phòng làm việc.

Trên giường.

Tiết Hiểu Lộ hỏi: “Vợ của anh tốt như vậy, sao anh còn không hài lòng chứ?”

Ngôn Trạm bế cô vào phòng ngủ chính.

Đường Vũ trả lời: “Nước đầy ắt sẽ tràn, chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Ngôn Trạm cúi người bế cô lên.

Nước đầy ắt sẽ tràn.

“…”

Sau khi ăn sáng, một người đi làm, một người đi học.

Bốn từ này xuất hiện hầu hết trên các trang nhật ký của Nam Thư Hủy.

“Vậy em ở lại với anh đi.”

Nước đầy ắt sẽ tràn.

Nghe vậy, cô lại tìm một vị trí thoải mái hơn, gục đầu vào ngực anh rồi ngủ tiếp.

Không chỉ có bà ấy không hiểu mà Nam Chức cũng không hiểu.

Có gì sai khi một người phụ nữ giỏi giang sẵn sàng cống hiến tài năng và trí tuệ của mình cho một người đàn ông?

Cửa sổ sát đất đã được cơn mưa rửa sạch từ lâu, bên ngoài hoàn toàn mở ảo. Các loại ánh sáng với nhiều màu sắc khác nhau tụ hội lại một chỗ và được làm mờ đi, tạo thành một thế giới hư ảo mới.

“Tôi thực sự không hiểu tình cảm là gì, mà tôi cũng không muốn hiểu. Nếu một ngày nào đó, tôi cũng giống mẹ tôi, yêu một người không hối tiếc cũng không đòi hỏi đáp lại, để rồi nhận lại một câu ‘Nước đầy ắt sẽ tràn’…”

Cô cười khổ, dụi dụi mắt: “Chắc tôi sẽ không mạnh mẽ được như mẹ mình.”

Những người như vậy ghét nhất là thất bại.

Máy sấy tóc ngừng hoạt động.

Nam Chức đứng dậy, muốn nói mình phải về rồi, nhưng Ngôn Trạm lại lên tiếng trước: “Ăn thôi.”

Đêm trước ngày hôm đó.

Phương Bác vừa bước vào phòng cách đây không lâu.

Tất cả thức ăn đều được mua theo yêu cầu của Ngôn Trạm, chúng đều là thức ăn ấm, tránh lạnh và bồi bổ dạ dày.

“Ngôn tổng, anh và cô Nam cứ từ từ dùng bữa.” Phương Bác rất có mắt nhìn, anh ta đặt đồ xuống rồi rời khỏi căn phòng ngay lập tức.

Nam Chức không muốn ăn chút nào.

Nhưng nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn tối, anh cũng phải ăn nữa.

Vì vậy, cô nói lời cảm ơn, không còn tỏ vẻ nữa.

Nhưng vừa mới ngồi vào chỗ, người đàn ông lại nói: “Đợi lát nữa hẵng ăn.”

Nói xong, anh cầm cái túi trên bàn trà lên, lấy thuốc mỡ ra.

“Không đau,” Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Nhưng sẽ hơi lạnh.”

“…”

Vết đỏ rõ ràng đã biến mất.

“Ai da!” Cô đánh vào tay anh: “Anh trả thù tôi đấy à?”

Nam Chức không để ý, nhưng khi bọn họ chạm mặt nhau dưới cơn mưa, anh đã nhìn thấy vết đỏ lớn trên mặt cô.

Lúc đó, cơn tức giận trong anh cuộn trào đến mức anh chỉ muốn đánh trả hai cú đấm trời giảng với người kia!

Người đàn ông nói: “Anh bật đèn nhưng vẫn thấy sợ.”

“Tôi sẽ tự làm.”

Bốn từ này xuất hiện hầu hết trên các trang nhật ký của Nam Thư Hủy.

Nam Chức muốn cầm lấy lọ thuốc mỡ, nhưng Ngôn Trạm không cho.

“Em từng bôi thuốc giúp anh rồi, bây giờ anh sẽ bôi lại cho em.” Anh nói: “Huề nhau.”

Cô ngủ không ngon giấc, lông mày thỉnh thoảng lại nhíu lại, đôi khi môi cũng khẽ mấp máy, giống như có lời muốn nói mà không thể nói ra.

Nam Chức cười nói: “Vậy, tôi bôi thuốc cho anh nhiều lần như thế, tôi có nên bị thương bằng đủ số đó không?”

Nam Chức đứng ở cửa, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Anh tắm trước đi.”

Ngôn Trạm bóp thuốc mỡ ra đầu ngón tay, cẩn thận từng chút một và chậm rãi bôi lên mặt cô.

Mà chính cơ thể anh đã đóng vai chiếc áo mưa, đương nhiên phải chịu cơn mưa xối xả này, quần áo có thể vắt ra được một chậu nước nhỏ.

“Anh chỉ cho phép em bị thương lần này thôi.” Anh nói: “Nếu còn một lần nữa…”

“Ghét em?” Ngôn Trạm nhíu mày: “Anh đã từng nói rồi, anh chỉ ghét việc bị người lớn quản chế và trói buộc. Đối với em, anh từng…”

Anh sợ mình sẽ không thể giữ được bình tĩnh như ngày hôm nay.

Trên má có chút man mát, cảm giác đau đớn cũng vơi đi.

Nam Chức nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi: “Không phải trước đây anh ghét tôi lắm sao? Sao bây giờ…”

Nam Chức ăn hết nửa tô mì gà, lại ăn thêm chút cháo kê nhạt, lỗ chân lông trên người hoàn toàn giãn ra.

Đôi chân thon dài thẳng tắp, vòng eo được chiếc áo sơ mi ôm lấy, thấp thoáng những đường cong uyển chuyển…

“Ghét em?” Ngôn Trạm nhíu mày: “Anh đã từng nói rồi, anh chỉ ghét việc bị người lớn quản chế và trói buộc. Đối với em, anh từng…”

Không có bất cứ cảm xúc gì.

“Tôi không phải kiểu người cứng nhắc không chịu hiểu lý lẽ.” Nam Chức cúi đầu, nghịch nghịch ngón tay.

“Từng gì?” Nam Chức chớp mắt.

Như vậy là như nào? Chẳng phải không còn cách nào khác sao?

Ngôn Trạm bắt gặp ánh mắt của cô, đôi mắt trong veo, sạch sẽ đến khó tin. Gương mặt không trang điểm, lại càng ngây thơ, trẻ con như thiếu nữ.

Anh nhìn vào gương.

Anh nhất thời mất kiểm soát mà đưa tay lên ôm lấy mặt cô.

Nam Thư Hủy là người có tính khí mạnh mẽ hơn ai hết.

“Ai da!” Cô đánh vào tay anh: “Anh trả thù tôi đấy à?”

Ngôn Trạm đứng dậy, nâng cằm cô lên kiểm tra: “Anh sẽ gọi bác sĩ tới.”

“…”

Dám ăn đậu hũ của cô.

Nam Chức nghĩ có lẽ người đàn ông đã tức điên lên rồi.

Nam Chức rụt cổ lại, nói: “Không sao đâu, tôi sẽ tự làm nốt phần còn lại.”

Ngón tay của Ngôn Trạm vẫn hơi nâng cằm cô lên.

Ngôn Trạm tắt máy sấy tóc, hỏi: “Gì cơ?”

Buông tay ra, đầu ngón tay vô thức cọ cọ vào nhau mấy lần, anh nói: “Anh cam đoan sẽ không làm em đau nữa.”

Loa phát thanh lại lặp lại một lần nữa.

Anh nhất thời mất kiểm soát mà đưa tay lên ôm lấy mặt cô.

“… Ồ, vậy thì tốt.”

Ngôn Trạm lại ngồi xổm xuống, ánh mắt lướt qua áo sơ mi trên người cô.

Liếm liếm môi, một ý nghĩ hiện lên trong đầu anh: Nhưng anh muốn làm em khóc.

*

Thức ăn ngon thực sự chữa lành trái tim.

Trên má có chút man mát, cảm giác đau đớn cũng vơi đi.

Nam Chức ăn hết nửa tô mì gà, lại ăn thêm chút cháo kê nhạt, lỗ chân lông trên người hoàn toàn giãn ra.

Tuy đúng là có hơi gì gì đó, nhưng tên chó này có dáng người cao lớn, quần áo của anh như mọc ra từ trên trời, mặc trên người cô liền biến thành váy dài đến đầu gối, trông ái muội chẳng có chút tôn nghiêm nào cả.

“Lát nữa uống thêm một bát canh gừng.”

“Lại uống nữa?”

Ngôn Trạm lau miệng: “Uống xong sẽ có kẹo ăn.”

“…”

Nam Chức nằm trên ghế sofa lướt Weibo, sau đó, cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Coi cô là trẻ lên ba à.

Cơn mưa này càng lúc càng lớn, càng lúc càng nặng hạt.

Cửa sổ sát đất đã được cơn mưa rửa sạch từ lâu, bên ngoài hoàn toàn mở ảo. Các loại ánh sáng với nhiều màu sắc khác nhau tụ hội lại một chỗ và được làm mờ đi, tạo thành một thế giới hư ảo mới.

“Tóc còn chưa khô, không được đi đâu cả.”

Nam Chức đứng bên cửa sổ, uống canh gừng.

“Cô Nam, vui lòng mời cô đến phòng bán vé du thuyền ngay khi cô nghe thấy thông báo này, chồng chưa cưới của cô đang đợi cô ở đây. Nếu, nếu… Chồng chưa cưới của cô nói rằng, nếu cô nghe được mà không đến, anh ấy sẽ để cho tên của cô được phát ra từ tòa cao ốc Triều Vân. Cô, cô nhất định phải đến. Nếu cô không đến, anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy cô… Cô đấu không lại anh ấy được đâu!”

“Mưa lớn như vậy, không sợ sao?” Ngôn Trạm hỏi.

Cô mỉm cười, quan sát bóng người đàn ông trên cửa sổ, trả lời: “Tôi sẽ bật đèn.”

*

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn để lại một chiếc đèn sàn cho mình.

Sông Triều Vân là một trong những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở thành phố D.

“Vậy em ở lại với anh đi.”

*

Nam Chức quay đầu: “Gì cơ?”

Người đàn ông nói: “Anh bật đèn nhưng vẫn thấy sợ.”

“Vậy thì tắm cùng nhau.” Anh làm bộ muốn ôm lấy cô.

“…”

Anh đúng là lời nào cũng dám nói.

Nam Chức đặt cốc cà phê xuống rồi đi ra ngoài.

Nhưng cuối cùng, Nam Chức cũng không rời đi.

Ngôn Trạm lau miệng: “Uống xong sẽ có kẹo ăn.”

Có lẽ là do đêm nay cô thật sự không muốn ở một mình, cô sợ mình sẽ lại nghĩ đến quá khứ nếu ở cùng với cơn mưa như vậy.

Ngôn Trạm nói muốn cô ở lại cùng, nhưng anh luôn ở trong phòng làm việc để xử lý công việc.

Lúc thì truyền đạt chỉ thị cho các bộ phận cấp cao, lúc thì lại gọi điện xuyên biên giới, ngôn ngữ không phải lúc nào cũng giống nhau.

Lúc đó, cơn tức giận trong anh cuộn trào đến mức anh chỉ muốn đánh trả hai cú đấm trời giảng với người kia!

Giữa lúc đó, vài tiếng ho khan lại thỉnh thoảng xuất hiện.

Nam Chức nhớ đến lời của Phương Bác, gọi điện cho quầy lễ tân để đặt cà phê.

Lúc cô mang vào, anh vẫn vùi đầu trong đống văn kiện, vội vàng nói cảm ơn, nhưng không quên nhắc nhở: “Đừng đi đâu cả.”

Ngôn Trạm nói muốn cô ở lại cùng, nhưng anh luôn ở trong phòng làm việc để xử lý công việc.

“…”

“Anh ra ngoài là phải nhìn thấy em.”

Máy sấy tóc kêu không lớn nhưng vẫn ảnh hưởng đến thính giác.

“…”

Làm như cô là cung nữ gác đêm vậy.

“Đừng sợ.” Anh khẽ nói: “Chỉ cần em nắm lấy tay anh là được rồi, mọi việc còn lại cứ giao cho anh.”

Nam Chức đặt cốc cà phê xuống rồi đi ra ngoài.

Chương trình truyền hình vào các ngày trong tuần chẳng thú vị chút nào, ngay cả một chương trình tạp kỹ cũng không được phát lại.

Nam Chức nằm trên ghế sofa lướt Weibo, sau đó, cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Đóng máy tính lại, Ngôn Trạm tháo kính xuống, thở hắt một hơi.

Vặn vẹo cái cổ, đồng hồ chỉ 1 giờ kém 10 phút.

Anh gửi tin nhắn lại cho Phương Bác, sau đó đứng dậy đi ra ngoài phòng khách.

Không ai ép buộc bọn họ phải tôn trọng, yêu thương lẫn nhau, cũng không ai yêu cầu tình cảm của bọn họ đến chết cũng không thay đổi, nhưng hết lần này đến lần khác, bọn họ lại cho cô thấy những mặt trái nhất của tình yêu.

Trên TV đang phát một bộ phim truyền hình nhàm chán.

Âm lượng rất nhỏ, màn hình nhấp nháy lúc sáng lúc tối, cô gái thì đang nằm co ro trong góc sofa.

Cô ngủ không ngon giấc, lông mày thỉnh thoảng lại nhíu lại, đôi khi môi cũng khẽ mấp máy, giống như có lời muốn nói mà không thể nói ra.

“Tôi thực sự không hiểu tình cảm là gì, mà tôi cũng không muốn hiểu. Nếu một ngày nào đó, tôi cũng giống mẹ tôi, yêu một người không hối tiếc cũng không đòi hỏi đáp lại, để rồi nhận lại một câu ‘Nước đầy ắt sẽ tràn’…”

Ngôn Trạm cúi người bế cô lên.

“…”

Cô phát giác được động tĩnh liền đá chân liên tục. Anh dỗ dành: “Là anh.”

Nghe vậy, cô lại tìm một vị trí thoải mái hơn, gục đầu vào ngực anh rồi ngủ tiếp.

“Tôi…”

Ngôn Trạm bế cô vào phòng ngủ chính.

Tấm rèm được kéo lại, như để ngăn cách mọi cơn mưa gió bên ngoài.

Ầm ầm.

Cô gái cuộn tròn người ôm lấy chăn bông, chỉ chiếm một phần nhỏ của giường ngủ.

Ngôn Trạm chỉnh lại ánh sáng của đèn ngủ, ngồi ở bên giường.

Ánh sáng ấm áp hơi mờ rọi xuống giường, chiếu vào khuôn mặt cô gái, phác họa khuôn mặt ngủ yên lành và ngoan ngoãn của cô.

Ngôn Trạm vuốt ve trán cô gái.

“Đừng sợ.” Anh khẽ nói: “Chỉ cần em nắm lấy tay anh là được rồi, mọi việc còn lại cứ giao cho anh.”

Nếu em sợ đêm tối, anh sẽ bật đèn cho em; Nếu em sợ mưa lớn, anh sẽ cầm ô cho em; Nếu em sợ yêu, vậy thì hãy để anh yêu em.

Ngôn Trạm cúi người tiến lại gần, nói tiếp: “Em không phải mẹ em.”

Buông tay ra, đầu ngón tay vô thức cọ cọ vào nhau mấy lần, anh nói: “Anh cam đoan sẽ không làm em đau nữa.”

“Em cứ thỏa thích bộc lộ sự giỏi giang của bản thân.”

Ngôn Trạm cầm ô, đứng trước mặt cô thở hổn hển.

Anh để lại một nụ hôn rất nhẹ, rất nhẹ trên trán cô ——

“Sự giỏi giang của em chính là niềm kiêu hãnh của anh.”

Trong bóng tối, Nam Chức siết chặt tấm ga trải giường dưới thân.

~

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay chỉ là một cái hôn rất nhẹ, rất nhẹ thôi. Ngày mai!

Ngôn Nhị Cẩu điên rồi, ngày mai sẽ là một nụ hôn rất sâu, rất nồng cháy!

Cái đầu chó của tác giả: Vì không muốn cho Ngôn Nhị Cẩu trở thành nam chính đầu tiên trong các tác phẩm của tôi kìm chế được cơn điên nên tôi đã đồng ý.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.