Trong một thoáng, Lăng Ngạo có chút hốt hoảng. Trong lòng dường như có âm thanh đang nói: Lưu lại đây, ở lại bên cạnh hắn, một mình hắn rất tịch mịch.
Là ai? Là ai đang nói? Trong lòng Lăng Ngạo không ngừng có người lặp lại câu đó, muốn y lưu lại, lưu lại, lưu lại…
“Tử Trúc, ngươi sao vậy? Sắc mặt sao lại khó xem như vậy?” Hiên Viên Cẩm nhìn người trước mặt sắc mặt càng lúc càng trở nên tái nhợt, lòng có chút hoảng loạn. Ngày đó khi hắn đè y dưới thân, sắc mặt y cũng khó xem như vậy.
“Ta, ta sẽ lưu lại bên cạnh ngươi.” Lăng Ngạo miệng run rẩy, câu này không phải y nói, không phải y muốn nói. Nhưng miệng y vừa mở ra liền nói câu này, câu này là do chủ nhân thân thể này nói! Không phải y, không phải y!
“Thật sao? Tử Trúc, quá tốt rồi ~” Hiên Viên Cẩm ôm chầm lấy y, không cần phải nói có bao nhiêu vui mừng. Hắn luôn sợ y sẽ hận hắn, sẽ chán ghét hắn. Hiện tại Tử Trúc thế nhưng mở miệng nói muốn lưu lại, tim của hắn sắp nhảy ra ngoài rồi. Đây là nằm mơ sao?
“Ta sắp thở không nổi rồi ~” Lăng Ngạo cảm thấy ý thức của mình dần hồi phục, trước đó là ai khống chế y? Là chủ nhân của thân thể này sao? Chắc là y rồi, cũng chỉ có y mới có thể khống chế được thân thể này. Tại sao y lại đột nhiên xuất hiện, sau đó lại đột nhiên biến mất? Y tại sao muốn ta lưu lại?
“Xin lỗi, ta quá kích động rồi!” Hiên Viên Cẩm áy náy buông y ra, lúc này Hiên Viên Cẩm giống như một hài tử ngốc nghếch, đơn thuần vô tà.
Lăng Ngạo nhìn vẻ mặt hắn cao hứng như vậy, cũng không tiện đả kích hắn. Như vậy cũng được, ít nhất trước mắt có thể bảo mạng, còn về sau này, bọn họ vẫn còn cần phải thương lượng.
“Cho ta một bộ y phục, ta muốn ra ngoài dạo.” Lăng Ngạo mở miệng, sinh mạng đang vận động, y cứ nằm như vậy huyết dịch tuần hoàn chậm thân thể cũng sẽ hồi phục chậm.
“Thân thể ngươi chưa khỏi, trước tiên vẫn không nên đi ra ngoài thì hơn. Tuy là đầu xuân, nhưng vẫn rất lạnh.” Hiên Viên Cẩm hồi phục bình thường, nhưng thần sắc vui sướng vẫn còn lan tràn trong mắt. Hắn thật sự rất yêu Tô Tử Trúc.
“Vậy cũng phải cho ta một bộ y phục! Ta chỉ ra ngoài cho thoáng khí thôi!” Cứ trần trụi mãi thế này, còn ra dạng gì nữa? Lăng Ngạo nghĩ lại mình là đại nam nhân ba mươi tuổi, ngày ngày trần truồng co ro trong chăn, mất mặt mất tới tận nhà mà.
“Đây là tự nhiên.” Hiên Viên Cẩm biết một vừa hai phải, Tô Tử Trúc có thể nói ra nguyện ý lưu lại bên cạnh hắn, thì hắn đã biết đủ rồi.
Còn về chuyện sau này, hắn sẽ nỗ lực tất cả đối tốt với y. “Tử Trúc, ngươi thật sự không đi?” Hiên Viên Cẩm tuy biết Tô Tử Trúc không có võ công, cũng không có năng lực chạy trốn khỏi tướng quân phủ, nhưng vẫn không an tâm, lại một lần nữa cầu chứng minh.
“Ta thân thể quang lõa chạy đi đâu?” Lăng Ngạo khẩu khí thập phần bất thiện, giống như dám chắc Hiên Viên Cẩm sẽ không nổi cơn với mình, liền biểu hiện toàn bộ suy nghĩ thật ra. “Tử Trúc, ngươi như vậy thật rất khả ái.” Hiên Viên Cẩm lệnh người đưa tới y phục, Lăng Ngạo lúc này mới biết người cổ đại tại sao mặc y phục phải cần người hầu hạ.
Cái bộ đồ này, trái một tầng phải một tầng! Thật phiền phức thật phiền phức mà! “Không mặc nhiều như vậy không được sao? Ta thấy ngươi mặc rất ít”
Lăng Ngạo dẩu môi, mặc xong tiết y khố rồi còn có trung y, còn có y khố bông mỏng, sau đó là ngoại sam, cuối cùng lại mặc thêm một kiện khoác ngoài trắng tuyết thiệt bự.
“Không được, thân thể ngươi suy yếu, vạn nhất nhiễm phong hàn thì không tốt chút nào.” Về mặt này, Hiên Viên Cẩm một chút cũng không chịu nhường bước, Lăng Ngạo dẩu môi mười phần không vui theo hắn tới thiện phòng dùng thiện. Nhìn Hiên Viên Cẩm ăn bao nhiêu thức ăn ngon như vậy, mà y chỉ có thể ăn đồ thanh nhạt, trong lòng thập phần bất bình, tức giận.
Má»i khi Hiên Viên Cẩm gắp thứ y không thá» Än, y liá»n trừng hắn, khi Hiên Viên Cẩm thu ÄÅ©a vá», gắp Äá» thanh Äạm, mục quang của y má»i hÆ¡i bình hòa Äi. Cứ lặp lại nhÆ° váºy, ngay cả Hiên Viên Cẩm cÅ©ng phát hiá»n vấn Äá» nà y, có lúc cỠý trêu chá»c y, bèn dùng ÄÅ©a láºt trá» trên dÄ©a thức Än cay, LÄng Ngạo sẽ tức không thôi, trong mắt là tiá»u phi Äao phóng ra.
Hiên Viên Cẩm ha ha cÆ°á»i lá»n, là m chúng nô tỳ phục vụ má»t bên kinh ngạc, tÆ°á»ng quân vẻ mặt bÄng sÆ¡n ngà n nÄm thế nhÆ°ng lại cÆ°á»i, hÆ¡n nữa cÆ°á»i soái khà nhÆ° váºy.
Kỳ tháºt LÄng Ngạo Äã lá»n nhÆ° thế, vá»n không nên lá» ra biá»u tình của tiá»u hà i tá», nhÆ°ng trong lòng chÃnh là không phục. Nam nhân nà y chiếm tiá»n nghi không nói, còn có thá» Än Äá» ngon uá»ng Äá» ngon. Y thì bá»nh sắp chết, mà cái gì cÅ©ng không cho Än.
Trong lòng ná»i há»a!
âTá» Trúc, ngÆ°Æ¡i tháºt sá»± quá khả ái.â Hắn lần Äầu cảm thấy Äược má»t ngà y hạnh phúc vui vẻ nhất, Hiên Viên Cẩm ôm vai Tô Tá» Trúc, cùng y tản bá» trong hoa viên tÆ°á»ng quân phủ.
Thá»i tiết Äầu xuân, tuyết Äá»ng Äang dần dung hóa, có nÆ¡i Äã hóa thà nh má»t bãi tuyết thủy, LÄng Ngạo dừng lại, kỳ tháºt y cÅ©ng chá» muá»n ra ngoà i cho thông khÃ, nhÆ°ng không ngá» hoa viên nà y tháºt sá»± không kém chút nà o so vá»i tuá»ng diá» n trên ti vi, nếu váºy Äến mùa hạ có phải sẽ trÄm hoa Äua ná», bÆ°á»m bay thà nh Äà n, giá»ng nhÆ° vÆ°á»n thá»±c váºt không.
âNếu không có binh phù, ngÆ°Æ¡i sẽ thế nà o?â LÄng Ngạo Äá»t nhiên má» miá»ng, Äánh vỡ niá»m vui khó có Äược. âNgÆ°Æ¡i không cần lo lắng, binh Äến tÆ°á»ng chặn, nÆ°á»c Äến Äắp Äê.â Cánh tay ôm vai y siết chặt thêm, chuyá»n lá»n nhÆ° váºy, không phải có thá» giải quyết dá» dà ng nhÆ° Äã nói.
âNgÆ°Æ¡i không háºn ta sao?â LÄng Ngạo nghiêng Äầu, nhìn và o mắt hắn há»i.
âHáºn! Bá» ngÆ°á»i mình luôn tin tÆ°á»ng phản bá»i, sao có thá» không háºn?â NhÆ°ng háºn cà ng sâu, thì nói rõ yêu cà ng sâu. Nếu không phải vì ngÆ°á»i nà y là Tô Tá» Trúc, hắn nhất Äá»nh sẽ dùng hết má»i biá»n pháp bắt y giao binh phù ra.
LÄng Ngạo không biết nói gì cho tá»t, ná»a ngà y má»i má» miá»ng: âTa muá»n vá» phòng mình.â Hiên Viên Cẩm lặng lẽ dẫn ÄÆ°á»ng, nhá»t Tô Tá» Trúc trong phòng hắn Äã mấy ngà y rá»i, hắn cÅ©ng nên Äá» y vá» phòng cÅ©.
Tô Tá» Trúc vì thÃch yêu tÄ©nh, cho nên nÆ¡i y trú có chút hẻo lánh. Äảo qua má»t rừng trúc, là má»t tiá»u xá tÄ©nh lặng. Yên tÄ©nh thanh nhã, rất phù hợp vá»i tÃnh cách trÆ°á»c Äây của Tô Tá» Trúc.
LÄng Ngạo tiến và o tá» má» nhìn Äông ngó tây, nÆ¡i nà y hình nhÆ° rất quen thuá»c, lại nhÆ° rất xa lạ. Trong lòng không còn xuất hiá»n thanh âm trÆ°á»c Äó nữa, không còn cưỡng chế yêu cầu y nói những câu kỳ quái nữa. LÄng Ngạo nhìn quanh má»t vòng, cuá»i cùng cho ra Äánh giá là , phòng nà y ÄÆ¡n giản cá»±c Äiá»m, tÃnh ra cÅ©ng không có bất cứ Äá» Äáng tiá»n nà o, cho nên y muá»n mang tiá»n chạy trá»n, hy vá»ng cÅ©ng không lá»n.
âSao váºy?â Thấy sá»± xa lạ và mất mát trong mắt Tô Tá» Trúc, Hiên Viên Cẩm không hiá»u. âCó thá» cho ta ngá»i má»t mình trong cÄn phòng nà y má»t lát hay không?â LÄng Ngạo muá»n tìm và i thứ liên quan tá»i Tô Tá» Trúc, xem thá» có thá» giúp Äỡ gì cho y không, Äá» y có thá» bình an sá»ng sót á» nÆ¡i nà y.
âCÅ©ng Äược, tá»i ta sẽ Äến thÄm ngÆ°Æ¡i.â Hiên Viên Cẩm tuy cảm thấy hai ngà y nay Tô Tá» Trúc biến hóa rất lá»n, nhÆ°ng cÅ©ng Äá»u cho là do y bá» mình chà Äạp. Không phải Äá»u nói con ngÆ°á»i khi gặp phải chuyá»n trá»ng Äại tÃnh cách sẽ Äại biến sao, Tô Tá» Trúc tÃnh ra chÃnh là ngÆ°á»i nhÆ° váºy Äi. Hiá»n tại y há»i phục bình thÆ°á»ng, hắn tá»± nhiên sẽ không tiếp tục bức ép, cho y thá»i gian, Äá» y nghÄ© rõ rà ng.
âÄa tạ.â LÄng Ngạo nói xong thì ngá»i bên bà n sách, tá»±a nhÆ° Äang phát ngá»c. Trong lòng thì không ngừng suy nghÄ©, hy vá»ng Tô Tá» Trúc nà y không phải là quá»· nghèo kiết xác!