“Lão tử có người nhà gì chứ? Cha không thương, cậu không yêu.” Lăng Ngạo thở dài, y không thể xuyên vào một gia đình bình thường chút hay sao? Có thanh mai trúc mã hay láng giềng muội muội khả ái gì đó, vừa đến tuổi, hai người thành thân, trải qua cuộc sống bình đạm, thật đắc ý.
Nhưng, hiện tại thì sao. Nhìn đi, nhìn đi! Bên người toàn là lang, thật sự ứng với câu nói đó, trong nhà sài lang bên ngoài hổ báo, sao đi đến đâu cũng không gặp được tiểu bạch dương? Lão tử đến nơi này, sinh như một kỹ nữ thì làm sao, các ngươi đều ức hiếp lão tử!
“Tử Trúc, ngươi đừng nói như vậy, ta nghe cảm thấy đau lòng.” Hiên Viên Cẩm nói rồi muốn ôm Lăng Ngạo đang kích động vào lòng dỗ dành.
“Cút qua một bên, lão tử không phải nữ nhân. Không hiếm lạ gì ngươi dỗ!” Dùng lực lắc vai, né tránh Hiên Viên Cẩm.
Lăng Ngạo biết bản thân đang làm mình làm mẩy, nhưng vừa nghĩ tới hai người này, có ai không phải chiếm hết tiện nghi của y, lang tâm cẩu phế, quay qua hét với Tô Dục: “Tới chỗ cha mẹ ngươi mà ở, đừng đi tới đi lui trước mắt ta!” Nói xong tự nhốt mình vào phòng, đóng cửa cái cạch bỏ lại hai người bên ngoài.
Hiên Viên Cẩm và Tô Dục mắt to trừng mắt nhỏ, trừng một hồi, Hiên Viên Cẩm không biết tại sao y lại tức giận như vậy, giống như chịu hết mọi ủy khuất, tam vương gia khiến y tức giận sao? Chắc không phải a, tam vương gia xem y còn quan trọng hơn cả mắt của mình, sao có thể khiến y tức giận. Cho dù tam vương gia tự chịu ủy khuất, cũng không khiến y phải chịu ủy khuất.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Hiên Viên Cẩm lạnh giọng hỏi Tô Dục. Tô Dục vốn không xem hắn ra gì, hiện tại hắn mở miệng, Tô Dục chỉ giật giật mí mắt, không thèm để ý tới. Nếu không phải hắn đi theo Lăng Ngạo vào cửa, Tô Dục nhất định đuổi đánh.
“Ngươi cũng đừng phân tranh với ta, hiện tại tâm tình y không tốt. Con người y lại nặng tâm tư, ta chỉ mới hơi do dự một chút như vậy, y đã chạy theo ngươi, nói không chừng chúng ta vừa đi, y lại trốn mất, lúc đó chúng ta tìm đâu cũng không ra.” Hiên Viên Cẩm nói không phải chi là đe dọa Tô Dục, theo như tính khí âm trầm bất định, nói một là một của Lăng Ngạo hiện tại, chuyện gì cũng có thể làm ra.
Tô Dục đại khái nói sơ qua, đã tìm được mẫu thân của mình, Lăng Ngạo vì chuyện này mà tâm tình không vui. Dù sao hắn là con riêng của tam vương gia và nữ nhân đó, nói ra cũng không mấy dễ nghe.
“Trong lòng y chứa cái gì a, cẩn trọng, thật giống…” Hiên Viên Cẩm nói được một nửa thì không dám nói nữa, sợ vạn nhất nói ra, thì thật sự sẽ gây họa từ miệng. Trong nhà có đạn pháo, tùy thời đều có thể nổ, lúc này chỉ đang đợi châm lửa, hắn không muốn đi châm lửa đạn pháo.
“Ta đi làm chút món y thích ăn, qua một thời gian y sẽ tiêu giận.” Hiên Viên Cẩm nói xong gật đầu ra cửa, căn bản không xem mình là người ngoài.
Tô Dục ở lại như con chó trông nhà, nhìn chăm chăm cửa phòng Lăng Ngạo, sợ chỉ cần lơ là, người sẽ hóa thành một cỗ tiên khí bay đi.
Lăng Ngạo cũng cảm giác được bản thân ăn phải hỏa dược, dễ bùng nổ như vậy, hơn nữa còn đụng ai nổ người nấy. Y cũng không phải đại nhân vật, chẳng qua hiện tại có gương mặt dễ coi, nhưng gương mặt này không bao nhiêu năm nữa sẽ co rút thành lớp da của lão thái thái, lập tức sẽ đầy nếp nhăn. Nhưng chính là gương mặt này, khiến những người đó yêu thích như thế. Mang theo nó, y muốn sống cuộc sống thanh tĩnh cũng không được.
Nam nhân nữ nhân đều nghĩ cách lôi kéo y, khiến y cảm thấy trong cuộc sống của mình không thể thiếu bọn họ. Làm cách nào cũng không được yên tĩnh. Nữ nhân đó hệt như thiếu tâm, bản thân ở chỗ của nhân tình thì cũng thôi đi, nhưng lại còn muốn y cũng dọn vào ở.
Cho dù y thầm biết, y và bọn họ không có bất cứ quan hệ gì. Nhưng dù sao y dùng thân phận Tô Tử Trúc để sống, y cũng phải giữ chút thể diện, để người ta bớt chỉ trích sau lưng.
Nằm trên giường, Lăng Ngạo lật tới lật lui cũng không ngủ được, trong đầu đều là những chuyện thối nát của họ. Giống như một bộ phim điện ảnh, lộn tung cả lên.
Lục lọi nơi cất đồ riêng của mình, mẹ nó, Hiên Viên Cẩm lấy mất ngọc bội đáng giá tam vương gia cho y, đó là thứ tốt mà y ngắm trúng. Ba bộ dao tam vương gia tốn nhiều ngân lượng làm cho y cũng chỉ còn lại một bộ cất trong ngực, hai bộ kia còn để trong căn nhà gỗ chưa lấy. Lục tìm tới tận đáy rương, y phục không ít, nhưng không thể đổi lấy tiền, nếu không thì gỡ mấy viên ngọc thạch phục sức trên y phục xuống, cũng có thể miễn cưỡng qua ngày.
Cuộc sống của y sao lại túng quẫn như thế rồi? Năm mới tam vương gia cũng không nói cho y hồng bao, tiểu vương bát đản Hiên Viên Cẩm cũng không cho y ngân phiếu. Sao bọn họ lại nhận định là y không cần tiền chứ? Lẽ nào y chỉ cần đứng ở đầu đường, mở miệng uống gió tây bắc là có thể no rồi?
Thu dọn những thứ Hiên Viên Cẩm đã cho mà y nhận định là có thể đổi thành ngân lượng toàn bộ gói gém. Lão tử không chơi với các ngươi nữa, các ngươi thích giày vò thế nào thì giày vò thế ấy. Lão tử sẽ ẩn cư.
Lăng Ngạo cũng biết, y muốn thoát khỏi con mắt của Tô Dục mà chạy đi, thì không có mấy khả năng, nhưng không rời khỏi bọn họ, y cũng thật sự không có ánh sáng gì đáng nói. Hạnh phúc a, vẫn phải dựa vào chính mình đoạt lấy, người khác cho, thì không thể gọi là hạnh phúc, mà là gông xiềng. Lão tử không muốn gông xiềng, lão tử muốn tự do.
Tới giờ cơm tối, Hiên Viên Cẩm thấp giọng cẩn thận gõ cửa: “Tử Trúc, ăn cơm thôi.”
Lăng Ngạo không thích giận lẫy với cái bụng của mình, nhảy bật khỏi giường, có thể do hơi gấp, đầu choáng váng, lảo đảo hai cái, mặt tái nhợt ra mở cửa. Người bên ngoài thấy thần sắc yếu nhợt của y, lập tức đau lòng. Rồi coi y như tờ giấy, vội nói: “Nếu ngươi không muốn động thì ta bưng cơm vào phòng ngươi.”
“Không cần.” Đã ra tới cửa, còn bưng vào cái rắm.
Ngồi trước bàn ăn, Lăng Ngạo hậm hực giải quyết mỹ thực trước mặt, ăn xong rồi, lau miệng, nhấc mông trở về phòng, Hiên Viên Cẩm ỳ lại tại đây, không trở về tướng quân phủ của mình, hắn đã hẹn xong với Tô Dục, trước nửa đêm hắn trông cửa, sau nửa đêm Tô Dục trông cửa, không thể để Lăng Ngạo biến mất vô ảnh vô tủng.
Hai người này cũng là thêm chút phòng ngừa, Lăng Ngạo dự định khi Hiên Viên Cẩm đi rồi, sẽ tìm một lý do phái Tô Dục ra ngoài. Sau đó tự cưỡi ngựa chạy, chỉ cần ra được cửa thành, chạy đến đâu tính đến đó, từ nay về sau không còn vướng mắc gì với bọn họ.
Lăng Ngạo đuổi thế nào, Hiên Viên Cẩm cũng chết dí không đi. Y đuổi vài lần cũng tự thấy phiền, đảo tới đảo lui chỉ có vài câu đó, y cũng cảm thấy không có gì mới mẻ. “Hiên Viên Cẩm, hôm nay ta cũng không mắng ngươi, ta chỉ hỏi ngươi, lúc nào ngươi mới ra khỏi nhà ta?”
“Tử Trúc, ta biết ngươi tức giận, ta cũng không làm gì cả, chỉ ngày ngày tới thăm ngươi là được. Qua không bao lâu nữa ta phải trở về rồi, lần này đi nói ít cũng là một năm không được gặp ngươi, ngươi đừng đuổi ta đi.” Hiên Viên Cẩm cũng không làm cứng, ngươi đuổi ta, ta dứt khoát xem như không nghe thấy, ngươi nói chuyện đàng hoàng với ta, ta sẽ mềm giọng, giả đáng thương. Ta biết ngươi mềm lòng, sẽ không thật sự làm gì.
Được, giả đáng thương sao. Đường đường một đại tướng quân lại giả đáng thương trước mặt một tiểu nhân vật, mặt mũi của ngươi thật lớn a. “Khi nào ngươi về?”
Ách, hỏi rõ thời gian cụ thể, y sẽ nhịn thêm một thời gian, đuổi được ôn thần này rồi, chỉ còn lại đầu gõ cần xua thôi.
“Tử Trúc, ngươi cùng về với ta đi, ta bảo đảm sẽ không xuất hiện chuyện như lần trước khiến ngươi không vui nữa.” Lăng Ngạo thật bội phục da mặt dày của Hiên Viên Cẩm, ngươi cho rằng nói một câu, thì chuyện trước kia được xóa hết sao.
“Hiên Viên Cẩm, ta nói ngươi cũng là nam nhân chi chí, làm gì lại giống như các bà các cô, lải nhải như thế chứ? Chia tay thì chính là chia tay, ngươi sao lại lôi kéo không rõ mãi như thế?” Lăng Ngạo tìm giấy bút, rồng bay phượng múa viết lên, viết xong, bắt Hiên Viên Cẩm ấn dấu tay lên trên.
Hiên Viên Cẩm vừa nhìn, mặt liền xanh lét. Chứng minh chia tay!
Mặt mũi tướng quân, khỏi nhắc đi, đã mất sạch khi sáng sớm vừa ra cửa đã đạp ngay bãi phân chó ngã oạch một tiếng, sau đó trên trời vừa đúng lúc có con chim bay qua thải phân lên đỉnh đầu. Thật tức mà!
“Tử Trúc, ta không đồng ý!” Hiên Viên Cẩm xé nát tờ giấy chứng minh chia tay đó, hắn không thể chấp nhận bọn họ chia tay, nói sao cũng không được.
“Cho dù ngươi nói không được, thì ta cũng sẽ không sống với ngươi. Hiên Viên Cẩm, ta bệnh ba ngày ngươi có từng tới thăm ta không? Tim người đều là máu thịt, ta muốn gì ngươi trước giờ đều không biết. Ta không phải nữ nhân, tặng chút đồ thì liền vui sướng. Nếu ngươi đã xem trọng tình cảm sư đồ đến vậy, thì ngươi cứ lấy sư muội kia đi.” Lăng Ngạo cũng không phải tức giận mới nói như thế, y đích thật thương tâm.
“Tử Trúc, ta sai rồi, thật sự. Ngươi cho ta một cơ hội đi, một lần là được. Ta tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm thế này nữa.” Hiên Viên Cẩm mắt đỏ hồng, kéo tay Lăng Ngạo. “Tử Trúc, ta từ trước tới nay chưa từng cầu ai, cầu ngươi đừng không cần ta.”
“Hiên Viên Cẩm, có phải ta cũng từng cầu ngươi, mong ngươi đừng không để ý tới ta. Nhưng mà, ngươi đã làm thế nào? Sư bá của ngươi, lão đông tây đó vừa đến, ngươi liền như chuột thấy mèo, ta bị hắn đánh, ngươi không dám quản, ta sinh bệnh, ngươi cũng không dám tới thăm. Ngươi là một nam nhân, dưới đùi mọc hai chân, ta cách ngươi gần như vậy, ngươi cũng không tới thăm ta, lúc đó ngươi nghĩ thế nào? Có phải Tô Tử Trúc ta trời sinh tiện mạng, nên đáng bị người dẫm lên, để người tổn hại.” Lăng Ngạo lắc đầu, “Bỏ đi, đừng khiến bản thân khó xử nữa. Dù sao cũng từng quen biết, chúng ta cũng đừng xé nát mặt nhau, nên phân thì phân, đừng dây dưa, đối với ai cũng không tốt.”
“Tử Trúc, ta không phải không muốn thăm ngươi, sư bá hắn…” Hắn đi một bước, sư bá của hắn đi theo một bước, hắn không dám đi thăm y, sợ sư bá sẽ nói năng khó nghe, hắn lại không thể động thủ với sư bá. Vạn nhất sư bá nói khó nghe, Hiên Viên Cẩm còn sợ Lăng Ngạo tức giận. Tuy hiện tại tính tình của y đã hiền hòa hơn, nhưng cốt cách lão ngạo vẫn không tan biến, hắn không muốn chọc giận Lăng Ngạo.
“Ngươi cứ ngoan ngoãn trở về bên cạnh sư bá của ngươi, lấy tiểu sư muội xinh đẹp. Ta cũng được thanh tĩnh lỗ tai!” Câu này nói ra giống như bát nước hắt đi, không thể hốt lại, một chút chỗ thừa cứu vãn cũng không lưu lại.
“Tử Trúc, sao ta có thể tìm người khác sau khi đã có ngươi, ngươi theo ta đi.” Hiên Viên Cẩm chưa nói xong câu này, đã bị Lăng Ngạo cướp lời.
“Ta đi theo ngươi thì thế nào? Phải nói mấy lần ngươi mới chịu nghi nhớ, lão tử không phải nữ nhân, mà chỉ được gả cho một người!” Lăng Ngạo không muốn nghe hắn nói, đứng lên định về phòng.
“Tử Trúc, ta sẽ không tìm người khác, ngươi cũng đừng tìm người khác, chúng ta cả đời bên nhau.” Hiên Viên Cẩm cũng đứng lên kéo y.
“Cút đi! Lão tử sớm đã tìm người khác, có thấy tên đầu gỗ không, còn cả vương gia tay nắm trọng quyền nữa, toàn bộ đều có gian tình với lão tử, ngươi nếu dám nói ta với ngươi chưa chia tay, thì chính là đồ rùa rụt đầu!” Lăng Ngạo nói câu này có hơi nặng, xem thử hắn có thà làm đồ con rùa, cũng phải nhất định sống với y không.
Mất một lúc, Hiên Viên Cẩm giống như xả thân vì nghĩa, nghiến răng nói từng chữ: “Tử Trúc, ta biết trước đây ta sai, chuyện giữa ngươi và bọn họ, ta không tính toán, ngươi đừng rời khỏi ta là được.”
Ô! Thật đủ nam nhân, y tách một chân (*có gian tình) mà hắn cũng không tính toán, được thôi, lần này là Lăng Ngạo tự bê đá đập chân mình.
“Lão tử không phải con rùa.” Nói xong vẫn mở cửa muốn vào phòng. Hiên Viên Cẩm đi theo, bị Tô Dục cản lại, Hiên Viên Cẩm cấp bách, cơ hội tốt như vậy, hắn hy vọng có thể vãn hồi quan hệ giữa hai người lần nữa. Tên Tô Dục này ngăn cản, cửa đã đóng lại.
Tức! Trực tiếp động thủ với Tô Dục trong căn nhà nhỏ này, liều mạng hung hăng hạ thủ. Tô Dục không khách khí, hắn không cản, huynh trưởng của hắn sẽ lại bị nam nhân này ăn nữa, hắn cũng phải bảo vệ vị trí hiện tại của mình. Quan hệ của hắn và huynh trưởng vốn đã khá mẫn cảm, hắn không thể lại cho người khác chiếm cơ hội trước.
Hai người bên ngoài đánh nhau lửa ngập trời, đặc biệt kịch liệt, đỏ cả mắt, hận không thể diệt đối phương. Lăng Ngạo ở trong phòng vò đầu bứt tai, y cũng không nói Hiên Viên Cẩm, bất cứ ai bị kẹp giữa thân nhân và ái nhân, đều sẽ do dự một chút, ngay cả y cũng như vậy. Lại một chiêu, Hiên Viên Cẩm lảo đảo một chút, hiện tại y lại có phần do dự không quyết.
Kỳ thật trong lòng tức vẫn tức, nhưng cũng còn thích Hiên Viên Cẩm. Hắn là nam nhân đầu tiên y nhìn trúng khi tới đây, tuy tuổi trẻ khí thịnh, có chút nội liễm thâm trầm bá đạo, bộ dáng mưu sâu kế thâm. Nhưng những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là y cảm thấy khi bọn họ bên nhau lòng rất thoải mái.
Tự tát mình một bạt tai, sao y lại không chí khí như thế. Người ta mới nói vài câu dễ nghe, quyết định của y đã lung lay. Trừ biết chạy trốn, biết tránh né, thì hình như trong đầu y không nghĩ ra được phương pháp nào khác. Y là nhân loại của thế kỷ mới, học viên ưu tú của học viện y học, y là tinh anh của ngoại khoa, y…
Y thua rồi, ai bảo y thích nam nhân hơn nữ nhân. Cánh tay nõn nà của nữ nhân không thể thoải mái bằng cánh tay dày chắc của nam nhân. Y thích sờ thân hình rắn chắc, hết trị rồi!
Hai người bên ngoài nổ lửa lốp đốp lùng đùng, cứ để họ giày vò đi. Lăng Ngạo ở trong phòng cũng không dễ chịu, nhìn túi hành trang nhỏ mình đã thu xếp, kỳ thật nếu nói đi thật, thì y có thể đi tới đâu chứ? Nói một câu hiện thực nhất, ở lại nơi này, bên cạnh luôn có người bảo hộ, một khi đi tới nơi xa lạ, thì với gương mặt của y, người mong nhớ nhất định không ít, mà với công phu mèo ba chân của y, nói không chừng bị người ta bắt đi mấy đợt.
Lăng Ngạo càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không chí khí, ai bảo chỗ này không giảng đạo lý như vậy, toàn dùng quyền đấm giải quyết vấn đề. Quyền của ai cứng thì người ấy có thể tung hoành, với loại người quyền không cứng, cũng không có thế lực gì, thì sẽ trở thành miếng thịt trong bữa cơm của người khác.
A! Càng nghĩ càng đau đầu, hai người bên ngoài có khi nào đánh tới sập nhà không? Lập tức đạp binh một tiếng, mở cửa, hai người bên ngoài toàn bộ dừng lại, nhìn y.
Xem xem, một tướng quân, một tiểu vương gia, hai người đều là người có thân phận, vì tranh giành một nam nhân mà đánh nhau túi bụi trong một gian nhà nhỏ. Mất mặt không nói nỗi, mất mặt mất tới nhà mẹ đẻ.
âÄừng dừng a, Äánh tiếp Äi.â LÄng Ngạo kéo má»t cái ghế ra ngá»i trÆ°á»c cá»a phòng, biá»u thá» hai ngÆ°á»i kia cứ tiếp tục. Ná»a bên mắt của Tô Dục, xÆ°ng tá»i má» không ra. Hiên Viên Cẩm cÅ©ng không tá»t gì cho cam, cằm tÃm bầm, khóe môi còn rá» máu. Lúc nà y hai ngÆ°á»i Äá»u không tiá»n Äánh tiếp nữa, Hiên Viên Cẩm nhìn chÄm chÄm LÄng Ngạo, hắn không thá» từ bá», ánh mắt Äó giá»ng nhÆ° hùng sÆ° Äã Äói bụng bảy tám ngà y, và LÄng Ngạo chÃnh là con má»i mỹ vá».
Ãnh mắt tháºt hung, vừa hung vừa thâm tình. LÄng Ngạo thá» dà i, vô lá»±c nói: âTa cÅ©ng má»t rá»i, các ngÆ°Æ¡i Äừng á»n à o nữa. Hiên Viên Cẩm trá» vá» trÆ°á»c Äi, ta có chuyá»n muá»n nói vá»i Tô Dục.â TrÆ°á»c hết xua má»t tên Äi, sau Äó lại Äà m luáºn vá»i Äá» Äá» luyến huynh kia.
âTá» Trúc, ngÆ°Æ¡i không oán ta nữa?â Nghe rõ ngữ khà của LÄng Ngạo không còn là chán ghét, Hiên Viên Cẩm hÆ°ng phấn kêu lên nhÆ° má»t ngÆ°á»i vừa thắng Äược núi và ng.
âÄừng không biết chừng má»±c nhÆ° váºy, cho ngÆ°Æ¡i má»t chút dÆ°Æ¡ng quang ngÆ°Æ¡i liá»n muá»n sáng chói. Cút vá» Äi, Äừng á» nÆ¡i nà y chÆ°á»ng mắt lão tá»! Ngà y mai lại Äến.â Xua tên nam nhân Äang cÆ°á»i ngá»c Äi, LÄng Ngạo nhìn ngôi nhà bá» tan hoang má»t ná»a. âDục nhiâ¦â
âTa sẽ không rá»i khá»i ngÆ°Æ¡i.â Tên ngá»c Tô Dục chá»nh lý bà n ghế bá» Äá», những mãnh vỡ vụn thì trá»±c tiếp ném ra, dá»± tÃnh ngà y mai Äem Äi chẻ nhóm lá»a.
âDục nhi, ta là ca ngÆ°Æ¡i!â LÄng Ngạo dẫn dắt từng bÆ°á»c, hy vá»ng tiá»u tá» nà y có thá» hiá»u rõ.
âTa thÃch ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không ghét ta, chúng ta có thá» bên nhau.â NgÆ°á»i ta nói thì bình thản không kỳ quái, LÄng Ngạo lại xém chút bá» sét Äánh thẳng Äầu.
Trong Äầu óc của ngÆ°á»i nà y hình nhÆ° không có cái gì gá»i là nhân luân Äạo Äức, Tô Má» Dung giáo dục hắn thế nà o váºy?
âÄược, ngà i tá»± mình á» Äây vá»i ý nghÄ© hão huyá»n Äi, ta không chÆ¡i trò Äá» luyến huynh nà y nữa.â LÄng Ngạo binh má»t tiếng Äóng cá»a, bên ngoà i ngÆ°á»i Äó không Äợi y ká»p thá» dá»c và i hÆ¡i, Äã Äá cá»a xông và o, LÄng Ngạo bá» dá»a. Tiá»u lang con nà y Äá» hai mắt, thá» dá»c chạy tá»i chá» y.
âDục nhi, ngÆ°Æ¡i bình tÄ©nh má»t chút, ngÆ°Æ¡i Äừng kÃch Äá»ng.â Y từng bÆ°á»c lui vá» sau, Tô Dục thì không ngừng tiến tá»i, cà ng Äi cà ng gần. Tô Dục vÆ°Æ¡n tay nắm chặt hai vai y, LÄng Ngạo Äạp hắn, hắn cÅ©ng không nhúc nhÃch chút nà o.
âDục nhi, ngÆ°Æ¡i là m sao váºy?â Tô Dục rõ rà ng có gì Äó không bình thÆ°á»ng, mắt của hắn quá Äá», tình hình nà y cÅ©ng rất quen thuá»c. Khi á» trong tam vÆ°Æ¡ng phủ, cÅ©ng Äã xuất hiá»n má»t lần.
âHắn trúng âhợp hoanâ, ngÆ°Æ¡i nếu muá»n hắn sá»ng thì mau hầu hạ hắn, nếu không Äợi Äến lúc hắn khà huyết nghá»ch lÆ°u thì sẽ chết.â NgÆ°á»i cá»a xuất hiá»n má»t ngÆ°á»i, chÃnh là ngÆ°á»i mà LÄng Ngạo háºn tá»i ngứa rÄng. Lại là râu sÆ¡n dÆ°Æ¡ng, mẹ nó, lão tá» sá»m muá»n cÅ©ng móc tim ngÆ°Æ¡i, xem tim của ngÆ°Æ¡i có phải toà n là mà u Äen không.
âShit!â Mắng má»t câu, rá»i kéo Tô Dục lại. âMặc lão Äầu tá», ta nếu có thá» sá»ng sót, nhất Äá»nh không tha cho ngÆ°Æ¡i!â Äây không phải là hại bá»n há» sao? Bá»n há» là thanh niên khá»e mạnh, thế mà cứ váºy Äá» lão tạp mao hãm hại.
âHừ! NgÆ°Æ¡i có bản lÄ©nh gì thì cứ sá» hết ra Äi. NgÆ°Æ¡i còn cho rằng tam vÆ°Æ¡ng gia sẽ Äỡ lÆ°ng cho ngÆ°Æ¡i sao? NgÆ°Æ¡i và nhi tá» của hắn sá»ng vá»i nhau, hÆ¡n nữa các ngÆ°Æ¡i còn là huynh Äá», ngÆ°Æ¡i nghÄ© hắn sẽ tha thứ cho các ngÆ°Æ¡i sao?â Tên râu sÆ¡n dÆ°Æ¡ng vuá»t râu, Äắc ý cÆ°á»i.
âThao!â Tô Dục Äã bắt Äầu khẳng cắn trên ngÆ°á»i y. âMẹ nó, ngÆ°Æ¡i nguyá»n ý nhìn ngÆ°á»i khác thân máºt, lão gia há»a, cả Äá»i cÅ©ng không có ai thÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i!â Tô Dục dùng lá»±c xé nát y phục của y, Tô Dục má»t chút ý trà cÅ©ng không có, cÄn bản không ÄỠý có hay không có ngÆ°á»i Äứng xem, chá» má»t lòng muá»n nuá»t chá»ng y.
NhÆ°ng LÄng Ngạo có lý trà a, y không hy vá»ng chuyá»n giÆ°á»ng chiếu của mình bá» ngÆ°á»i ta nhìn ngó, mẹ nó nhÆ° váºy rất khó chá»u.
âHừ!â Tên râu sÆ¡n dÆ°Æ¡ng co giáºt khóe miá»ng, nói Äúng chá» Äau của hắn. NgÆ°á»i hắn thÃch cả Äá»i nà y cÅ©ng sẽ không há»i Äáp hắn. Cho nên, hắn ghen tỵ ngÆ°á»i Äược ngÆ°á»i Äó thÆ°Æ¡ng yêu, muá»n hủy diá»t y.
Tên râu sÆ¡n dÆ°Æ¡ng nhân lúc hai ngÆ°á»i bá»n há» Äang xé loạn y phục trên thân, lấy từ ngá»±c ra má»t á»ng trúc nhá» Äá» ra má»t con tiá»u trùng tá», trùng tá» Äen Äen phóng tá»i thân thá» LÄng Ngạo, miá»ng của trùng tá» Äó má»c ra nhÆ° cái giác hút, láºp tức Äã Äâm và o thá»t LÄng Ngạo, bắt Äầu hút mạnh.
Không bao lâu tiá»u hắc trùng tá» Äã trá» nên tròn trá»a, toà n thân trên dÆ°á»i Äá»u phiếm lên ánh sáng ÄỠóng nhuáºn, Äá» bừng Äá» bừng, giá»ng nhÆ° bảo thạch mà u Äá», trong suá»t.
âNgÆ°Æ¡i là m gì váºy?â LÄng Ngạo bá» Tô Dục áp chặt dÆ°á»i thân, cá» gắng thả lá»ng chÃnh mình, Äá» sá»± xuyên xá» của Tô Dục dá» dà ng hÆ¡n má»t chút, y không ngừng thá» dá»c, nhÆ° váºy y có thá» nhanh chóng thÃch ứng Äược vá»i sá»± cÆ°á»p Äoạt của Tô Dục.
Tô Dục Äá» mắt, cái gì cÅ©ng không nghÄ©, chá» vùi Äầu lên ngÆ°á»i y không chút cá» kỵ chiếm Äoạt, Äá»nh Äá»ng tá»i mức y thá» không thông, sau Äó y cÅ©ng không còn quan tâm tên râu sÆ¡n dÆ°Æ¡ng Äang á» hiá»n trÆ°á»ng nữa, trÆ°á»c hết phải bảo vá» tÃnh mạng của Tô Dục má»i là quan trá»ng, bản thân nhiá»u lắm cÅ©ng chá» là bá» thao tá»i không thá» xuá»ng giÆ°á»ng, dưỡng và i ngà y là Äược.
Tên râu sÆ¡n dÆ°Æ¡ng Äá»i vá»i mà n hoan hảo của hai ngÆ°á»i là m nhÆ° không thấy, Äem con trùng tá» Äã hút no máu của LÄng Ngạo thả lên gáy Tô Dục, con trùng tá» Äó giá»ng nhÆ° con giun, cắn má»t cái lên cá» Tô Dục rá»i chui và o trong.
LÄng Ngạo trừng to mắt. âDục nhi, Äánh chết con trùng tá» Äó.â Tay của y bá» Tô Dục áp trên Äá»nh Äầu, Tô Dục cÄn bản không nghe lá»t má»nh lá»nh của y, chá» má»t lòng Äâm và o rút ra, là m váºn Äá»ng pÃt tông tá»c Äá» cao.
âNgÆ°Æ¡i là m, là m gì hắn?â LÄng Ngạo biết chắc không phải chuyá»n tá»t, y nhân lúc có thá» thá» dá»c ngắn ngủi há»i tên râu sÆ¡n dÆ°Æ¡ng.
âCÅ©ng không có gì, âsi tâm chungâ mà thôi.â Tên râu sÆ¡n dÆ°Æ¡ng vừa xoay ngÆ°á»i vừa nói: âTrùng tá» Äó uá»ng máu của ngÆ°Æ¡i, hiá»n tại lại ký sinh trong thân thá» của hắn, tÆ°Æ¡ng lai hắn chá» có thá» hoan hảo vá»i má»t mình ngÆ°Æ¡i, nếu không chung trùng sẽ cắn Äứt tâm mạch của hắn. Ha ha haâ¦â Tên râu sÆ¡n dÆ°Æ¡ng Äi rá»i, LÄng Ngạo bá» dã thú Tô Dục già y vò cả Äêm.
Cho Äến sáng hôm sau Hiên Viên Cẩm tá»i, bá»n há» má»i chấm dứt chiến há»a, LÄng Ngạo Äược bá» Hiên Viên Cẩm phủ má»t cái khÄn lạnh lên mặt choà ng tá»nh. âMẹ nó! Tên râu sÆ¡n dÆ°Æ¡ng, mẹ nó ngÆ°Æ¡i quấn hoà i không buông sao? NgÆ°Æ¡i có bản lÄ©nh thì khiến hắn thÃch ngÆ°Æ¡i, chứ mẹ nó Äừng có già y vò ta!â
LÄng Ngạo gầm xong, nâng cánh tay chua xót kéo khÄn lạnh trên mặt xuá»ng. Thấy Äược bá» mặt Äen của Hiên Viên Cẩm, lại nhìn hiá»n trạng của mình và Tô Dục, y cÅ©ng không muá»n giải thÃch gì hết. Liếm liếm Äôi môi khô nẻ của mình, khà n giá»ng nói: âLà m phiá»n ngÆ°Æ¡i, lấy cho ta ly nÆ°á»c.â
Hiên Viên Cẩm tuy tháºp phần không vui, nhÆ°ng không quay Äầu bá» Äi. Giữa tức giáºn và mất Äi, hắn chá»n lá»±a cái trÆ°á»c, tức thì sẽ tức, nhÆ°ng so vá»i mất Äi y, thì hắn cà ng vô pháp chấp nháºn hÆ¡n.