Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Tôi thầm cười lạnh một tiếng. Tuy tôi sớm biết chẳng dễ gì mà nuốt được mười vạn đồng, nhưng cứ nghĩ là khách lần này có đam mê biến thái gì cơ, ai ngờ lại là cái việc đi lừa tình người ta như thế.
– Không được, em cần tiền thật nhưng em có giới hạn của mình!
– Mười lăm vạn!
Chị Du bỗng tăng giá.
Mười lăm vạn… cộng với số tiền lúc trước kiếm được thì tôi không cần vay thêm đã đủ tiền cho mẹ phẫu thuật rồi.
– Em nghĩ…
– Hai mươi vạn!
– Chàng Khờ, coi như chị xin cưng, cưng giúp chị với có được không?
Chị Du vươn tay tuốt súng của tôi, khẩu đại bác uể oải lập tức có tinh thần lên đạn.
– Chị muốn em giúp chị thì cũng phải cho em biết người đàn bà kia là ai chứ?
Thực ra tôi đã đồng ý với điều kiện của chị Du rồi, chẳng qua vì để che giấu ý nghĩ chính nghĩa giả tạo nên mới hỏi thêm thôi.
Trên mặt chị Du thoáng hiện vẻ chần chừ, có lẽ chị cũng rất băn khoăn. Sau đó có lẽ để khiến tôi đồng ý nên chị vẫn thỏa hiệp:
– Được rồi, chị nói cho cưng, nhưng mà cưng nhất định phải đồng ý đấy.
– Được!
Tôi thuận theo.
– Ả là bạn học của chị.
– Quan hệ không tốt à?
Tôi cũng bị gợi trí tò mò.
– Không, quan hệ của chị với ả ta tốt lắm.
– Thế chẳng phải là bạn bè sao? Nãy em nói mà chị còn bảo không phải.
– Còn lâu nó mới là bạn bè của chị! Cưng có thấy đứa bạn nào đi dụ dỗ chồng của bạn mình không? Chị chỉ hận mình quen biết nó, nếu chị không biết nó thì đã chẳng nương tay vì niệm tình xưa mà xử lý nó lâu rồi!
Bộ ngực của chị Du nảy lên liên hồi làm tôi chẳng thể tập trung mà nghe chị nói được, bao nhiêu sức chú ý đều bị đôi bồng đảo nảy nở kia hút hết cả rồi.
– Cưng nói xem, chị có thể tha cho một con ả đê tiện như thế không?
Có lẽ chị Du cũng phát hiện ra trạng thái của tôi có gì sai sai, chị hơi khom lưng xuống để cho núi đôi của mình cọ lên ngực tôi.
– Không thể!
Tôi nói với vẻ đầy chính nghĩa.
– Nên cưng đồng ý giúp chị rồi đúng không?
Trên mặt chị ánh lên vẻ vui mừng.
– Em giúp chị Du việc này, mà chị không đền bù gì cho em à?
Một tay tôi đỡ eo chị, một tay mơn trớn dọc theo khe sâu giữa đôi bồng đảo.
– Nhìn cưng kìa!
Trải qua mấy ngày tích lũy kinh nghiệm thực tế thì tôi đã nắm rõ những điểm mẫn cảm trên người đàn bà. Tôi chỉ ấn nhẹ đôi ba cái đã khiến cho chị Du phải cao giọng rên lên.
– Em làm sao nào?
– Chàng Khờ, húp trọn chị đi!
Chị ra lệnh một tiếng, tôi giật phăng cái quần ngăn trở, củi khô lửa bốc bừng bừng, tôi xông phá thân thể lão luyện của chị lần thứ hai!
…
Sau khi xong cơn hứng tình, chị Du gửi tư liệu chi tiết của đối tượng cho tôi. Việc làm cho tôi ngạc nhiên là tôi biết người trong tư liệu đó. Nói chính xác ra là tôi và cô ấy ở cùng một ngôi trường, chẳng qua tôi là sinh viên còn cô là giáo viên!
– Triệu Kiện, dậy đi học!
Sáng sớm hôm sau, tôi mới về ngủ chưa được bao lâu thì đã bị thánh học trong phòng đánh thức.
– Điểm danh hộ tôi đi ông, tôi ngủ thêm tí đã!
Tôi trở mình tiếp tục hẹn với Chu Công.
– Tiết này là giờ của cô Chu đấy, trước đây tiết nào ông cũng đi cơ mà? Đến đi học chuyên ngành cũng không thấy ông tích cực thế.
Thánh học còn đang lải nhải, nhất quyết muốn dùng ba tấc lưỡi để đả động tôi, bắt tôi phải tỉnh khỏi cơn mơ.
– Ông bảo tiết của ai cơ?
Tôi hất chăn ra.
– Cô…cô Chu chứ ai.
– Sắp muộn đến nơi rồi, sao ông không nói sớm!
Cô Chu mà thánh học nói tên đầy đủ là Chu Mạn Như, một giáo viên đẹp nổi tiếng toàn trường. Tiết nào của cô cũng chật kín chỗ. Việc quan trọng hơn cả là… cô chính là đối tượng nhiệm vụ lần này của tôi!