Call Boy

Chương 16: Thanh danh nát bét



Dịch: Lãng Nhân Môn

Tôi còn chưa vào đến tâm bão mà đã bị quân địch vung tay đẩy ra. Xung quanh còn có bao nhiêu người nhìn. Tôi đỏ bừng cả mặt mày, thấy lòng tự trọng của một thằng đàn ông bị đả kích sâu sắc.

Chị Du không nói rõ với bà la sát này à? Diễn kịch thì đừng có lôi cả tôi vào đánh chung chứ!

– Sao bà chẳng có lí do gì mà đánh người lung tung thế hả?

Thấy bà ta lại muốn đánh Chu Mạn Như, tôi vội vàng chạy tới ngăn cản rồi nhân cơ hội đứng chắn giữa bà ta và cô.

– Thằng ranh ẻo lả này dám cản bà à? Mày không cùng một giuộc với con đĩ này đấy chứ?

Có lẽ ban nãy bà béo đánh mệt rồi, giờ chỉ đứng thở gấp hào hển chứ không ra tay nữa, thế nhưng mồm mép vẫn bẩn thỉu vô

cùng:

– Con đĩ này, mày giỏi lắm, thế mà mày dám cầm tiền của chồng tao đi nuôi trai ở bên ngoài!

– Tôi không dụ dỗ chồng chị! Tôi không biết bà điên như chị, cũng không biết chồng chị là ai cả!

Chu Mạn Như nhếch nhác ngồi bệt xuống đất, song dung mạo vẫn cứ xinh đẹp vô ngần, khóe mắt rưng rưng đẫm nước càng làm

cho cô hấp dẫn hơn.

Kẻ yếu lúc nào cũng dễ được cảm thông, huống hồ kẻ yếu ấy lại còn là một cô gái xinh đẹp yếu đuối.

– Chị ơi, có phải chị nhận nhầm người rồi không? Tôi thấy cô ấy không giống hồ ly dụ dỗ chồng người khác như chị nói đâu.

Có một người đàn ông trẻ đứng ra nói đỡ cho Chu Mạn Như, thế nhưng vừa dứt lời thì đã bị cô nàng đứng bên cạnh nhéo cho một

cái:

– Cậu nhận nhầm được con đĩ dụ dỗ chồng mình hả?

Bà béo chống nạnh quát ầm lên:

– Bà đã dám đánh con đĩ này thì đương nhiên là đã phải điều tra từ trước rồi!

Nói đoạn, bà ta quét mắt về phía Chu Mạn Như:

– Lần này bà chỉ dạy cho mày bài học nhỏ thế thôi, mày mau chóng kết thúc với chồng bà đi. Nghe nói mày là giảng viên à? Bà

đây chẳng có văn hóa gì nhưng cũng biết không được làm con giáp thứ mười ba phá hoại gia đình người khác. Nếu mày còn mặt

dày thì đừng có trách bà ác, lần sau bà không đánh mày nhẹ nhàng thế thôi đâu!

Bà béo lắc cái thân núng nính thịt bỏ đi, nhưng thanh danh của Chu Mạn Như cũng đã tan tành mây khói. Tôi đoán chẳng bao lâu

nữa thông tin cô là hồ ly tinh dụ dỗ chồng người sẽ lan ra khắp trường. Chiêu này của chị Du độc thật.

Tôi đuổi hết đám người bu xem xung quanh rồi bước tới đỡ Chu Mạn Như dậy:

– Cô Chu không sao chứ ạ?

Chu Mạn Như lắc đầu rồi chỉnh lại mái tóc rối bời, dù khuôn mặt sưng bầm lên cũng không che giấu nổi vẻ đẹp trời sinh:

– Sao em lại ở đây?

Không ngờ cô lại hỏi chuyện này, tôi ấp úng mãi vẫn không trả lời được.

May mà Chu Mạn Như cũng không để tâm lắm:

– Cảm ơn em về chuyện lúc nãy.

Thấy cô muốn rời đi, làm sao tôi có thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thuở như vậy cơ chứ? Tôi vội vàng chạy theo:

– Hay là em đưa cô về nhé?

– Không cần.

– Cô đừng nghĩ bà béo kia đi rồi mà coi thường, có khi bà ta đang ngồi chờ cô ở đâu đấy, cô đi một mình là bị bắt nạt ngay. Em đi

cùng còn bảo vệ cho cô được chứ.

Tôi cố gắng dùng tình lý thuyết phục cô.

Chu Mạn Như do dự một lát. Sau đó có lẽ vì bị hành vi thô bạo của người đàn bà kia dọa sợ, rồi sự xuất hiện của tôi lại mang tới

cảm giác an toàn cho cô, cho nên cuối cùng cô cũng đồng ý.

Chúng tôi chọn một con đường nhỏ vắng người qua lại, cả đường đi chỉ nhìn nhau chứ không nói gì. Không phải là tôi không

muốn nói, mà tôi biết chắc bây giờ tâm trạng của Chu Mạn Như suy sụp lắm. Nếu tôi bất cẩn chạm vào ngòi nổ của cô thì có khi

cô coi tôi là người xa lạ luôn, chứ nói gì đến mở rộng cửa lòng nữa.

Đến dưới tầng nhà Chu Mạn Như, nhìn vẻ mặt thất thần của cô, tôi vẫn không nhịn được mà an ủi:

– Cô Chu nghỉ ngơi sớm nhé.

Hôm sau, đúng như dự liệu, việc Chu Mạn Như là con giáp thứ mười ba gây nên một trận sóng to gió lớn trong trường. Rất nhiều

nam sinh không thể tin được nữ thần băng giá của mình lại đi hủy hoại gia đình người khác, ai nấy nhao nhao rửa sạch nỗi oan

cho cô.

Thậm chí còn có nam sinh chạy tới tận chỗ ở của Chu Mạn Như mà hô toáng lên:

– Cô Chu, chúng em tin cô, người trong sạch sẽ được trả lại sự trong sạch thôi, chó cứ sủa người cứ đi cô nhé!

Thế nhưng nhiều giảng viên nữ lại ngứa mắt chuyện này. Tôi biết họ đã ghen tị với sắc đẹp và sự hấp dẫn của Chu Mạn Như từ

lâu lắm rồi.

– Tôi đã thấy chướng mắt con lẳng lơ kia ngay từ đầu mà. Cả ngày giả bộ thanh cao, chẳng qua chỉ là con điếm lăng loàn thôi.

Tôi đi trên đường thì nghe thấy một giảng viên nữ nói thế. Không hiểu sao khi nghe thấy họ nhục mạ Chu Mạn Như thì trong lòng

tôi lại nổi lên cảm giác khó chịu khác thường.

– Triệu Kiện, ông đã nghe chuyện cô Chu chưa?

Hoắc Chính bắn cho tôi ánh mắt đồng tình thấu hiểu. Vừa mấy hôm trước tôi nói cho cậu ta biết tôi sắp theo đuổi Chu Mạn Như,

thế mà mấy hôm sau tin tức cô là con giáp thứ mười ba đã lộ ra rồi.

– Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.

Tôi nói dối không chớp mắt:

– Tin đồn lá cải mà ông cũng tin à? Cô Chu giữ mình trong sạch như thế, còn lâu tôi mới tin cô ấy là hồ ly cướp chồng. Nếu cô ấy

có làm thế thật thì chắc chắn là vì có nỗi khổ tâm gì thôi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.