“Đến giờ uống thuốc rồi, mau về phòng bệnh đi.
“Từ Thạc không kiếm được độc dược liền rút tay về, sau khi nhàn nhạt nói những lời này, hắn không làm gì với cậu bé này mà trực tiếp dời đi, đúng lúc đụng phải cô y tá vừa nãy báo cáo với hắnTrong cầu thang phía sau, Lạc Côn ngồi xổm ở nơi đó nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt toát ra cảm xúc nghi hoặc.
Lúc này, y tá đã chạy tới chỗ cầu thang, khi nhìn thấy thiếu niên liền thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nói: “Tiểu Côn, em ở chỗ này làm gì vậy, chúng ta mau trở về phòng bệnh thôi?”Y tá ôn nhu nói, vừa thăm dò đi về phía trước, sau khi nhìn thấy Lạc Côn không có biểu hiện phản kháng, cô lập tức tiến lên đỡ cậu bé dậy.
Thiếu niên phía sau một lần nữa trở lại phòng bệnh, Từ Thạc cũng đi trở về văn phòng của mình.
Sau khi ngồi trên ghế văn phòng có chút mệt mỏi, hắn xoa xoa đầu, mở sách hướng dẫn người chơi ra và xem lại nhiệm vụ.
Từ Thạc hoàn toàn không biết cái kịch bản sát nhân kỳ diệu này có phải có liên quan đến lý luận về thời không hay không, tuy rằng hắn vừa mới ngủ, nhưng hắn rất rõ ràng rằng mình không phải đang nằm mơ.
Nếu đó là một giấc mơ, thì hệ thống sẽ nhắc lại cho hắn rằng [Đã vào kịch trường] khi hắn vừa mở mắt ra rồi.
Nhưng mà bây giờ cái nhiệm vụ của hệ thống đã được hắn hoàn thành thế mà lại biến thành chưa hoàn thành?!Xem ra, trọng điểm của nhiệm vụ này không phải là “Hắn giết Lạc Côn”, mà là “Lạc Côn có chết hay không”.
Bây giờ Lạc Côn chưa chết, vì vậy nhiệm vụ chưa được hoàn thành.
Từ Thạc chống đầu nghỉ ngơi một hồi, lại mở mắt ra, cầm lấy bình thuốc không nhãn mác trên bàn, đổ ra hai viên, sau đó bỏ vào trong túi rồi đi ra ngoài.
Phòng mười ba.
Từ Thạc đẩy cửa bước vào, cửa sổ trong phòng bệnh vẫn bị che kín, căn phòng không bật đèn tối om ngột ngạt.
Lạc Côn đang ngồi ở trên giường đọc sách, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên, cũng không biết làm sao cậu có thể đọc sách ở trong hoàn cảnh tối tăm như vậy được.
“Uống thuốc đi.
” Từ Thạc không bật đèn, cầm lấy ấm rót một ly nước.
“Được, bác sĩ Sở.
” Cậu bé trông vẫn rất ngoan ngoãn, trên môi vẫn mang theo nụ cười, cầm lấy thuốc và nước hắn đưa.
“Uống đi.
” Từ Thạc lẳng lặng nhìn cậu.
Lạc Côn liếc nhìn hai viên thuốc nằm trong lòng bàn tay, sau đó lại nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi: “Bác sĩ Sở, loại thuốc này hình như không giống với loại thuốc cháu uống trước đây, đổi thuốc rồi à?”“Ừ.
” Từ Thạc xác nhận rồi nói: “Tình trạng của em đã khá hơn, liều lượng thuốc được giảm xuống.
” ”Tuyệt vời!”Thiếu niên này tựa hồ hoàn toàn không có cảm thấy nghi ngờ gì với lời của hắn, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, cậu nhanh chóng uống hết mấy viên thuốc rồi há miệng ra với Từ Thạc ý bảo rằng mình đã uống xong.
“Tốt.
” Từ Thạc nhẹ nhõm gật đầu, sau đó hỏi: “Em đọc sách gì vậy?”Lạc Côn đưa cho hắn xem bìa sách màu đen, nịnh nọt cười nói: “Tuyển tập truyện ngắn của Robert · Anson · Heinlein”Từ Thạc kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh giường, cầm lấy quyển sách, vừa lật xem vừa nói: “Uống thuốc xong sẽ có chút buồn ngủ, em nghỉ ngơi trước đi, anh cũng không biết loại thuốc mới này có tác dụng phụ gì không, thế nên sẽ ở đây quan sát một chút.
”Thiếu niên bị đoạt lấy quyển sách hơi sửng sốt, nhưng sau đó cũng ngoan ngoãn chui vào trong giường, đắp chăn kín mít, nhu thuận cười nói: “Được, được.
“Nói xong cậu nhắm mắt lại, nằm im lặng trên giường, tựa hồ như đã bước vào giấc ngủ.
Lập tức, cả căn phòng lờ mờ ánh sáng chìm vào yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhàn nhạt, một tia sáng hẹp xuyên qua khe cửa chiếu vào, chia chiếc giường thành hai nửa.
Bên ngoài cũng rất yên tĩnh, toàn bộ bệnh viện đều im lặng như tờ, dường như chỉ có nơi này nơi có chút sự sống.
Từ Thạc nhẹ nhàng lật từng trang sách, đọc hồi lâu, ước chừng nửa giờ sau, hệ thống vẫn chưa gửi đến nhắc nhở rằng hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.
Nửa giờ sau, thuốc ngậm trong miệng hẳn là tan, thế nên xác suất rất cao rằng nó không phải độc dược.
Cuối cùng, Từ Thạc thận trọng đặt đầu ngón tay lên cổ tay đang lộ ra ngoài của người thanh niên, sau khi cảm nhận được mạch đập mạnh mẽ của cậu ta thì liền đóng sách lại, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại với một tiếng “cạch”, sau khi hắn rời đi, cậu thanh niên vốn đang nằm trên giường bệnh như người chết đột nhiên mở mắt ra.
Trong căn phòng mờ tối, một đôi mắt dường như sáng đến lạ thường, hắn nhìn cánh cửa đóng chặt, nghi hoặc nghiêng đầu, sau đó giơ ngón tay cho vào miệng, có chút khó khăn móc ra.
Ngay sau đó, ngón tay cậu khựng lại.
“Tan hết rồi! ““! ”Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Từ Thạc liền trở về phòng bệnh.
Nhưng mà, tựa hồ cùng lúc đó, trong đầu hắn đột nhiên truyền đến một trận đau âm ỉ, giống như có thứ gì bị bóp chặt muốn chui ra ngoài vậy, thậm chí khiến hắn còn cảm thấy hô hấp có chút chậm lại.
Lúc trước cũng là vào khoảng thời gian này sao?Từ Thạc cố gắng muốn giữ trạng thái bình thường nhất có thể, nhưng cảm giác choáng váng mê muội đang ào ào đến tựa như một cơn bão dữ dội làm hắn lảo đảo ngay khi đến cửa văn phòng, phải mò mẫm dựa vào vách tường mới không bị ngã.
Không chịu nổi nữa rồi, vậy kế tiếp chính là –“Bác sĩ Trần!”Thanh âm quan tâm quen thuộc kêu lên, y tá quen thuộc cấp thuốc cho hắn từ trong góc đi ra, nhìn thấy bộ dáng của hắn liền lo lắng hỏi: “Bác sĩ Trần, anh có sao không?”Từ Thạc lắc đầu và nói nhỏ, “Tôi không sao.
“Nghe hắn nói vậy cô y tá không những không tỏ ra nhẹ nhõm mà thần sắc lại trở lên cố quái, cẩn thận hỏi: “Bác sĩ Trần, có phải anh cảm thấy đầu rất đau không? Hôm nay anh đã uống thuốc của mình chưa?”Lần này Từ Thạc lại ngoan ngoãn nói: “Chưa, tôi uống ngay đây.
“Y tá mở cửa phòng làm việc, đỡ hắn ngồi xuống cái ghế ở văn phòng, sau đó cũng giống như trước, cầm chai thuốc trên bàn lên đổ ra hai viên, còn chu đáo rót một cốc nước cho hắn.
“Bác sĩ Trần, mau uống thuốc thôi.
” Y tá tha thiết nói.
“Được.
” Từ Thạc nhận lấy viên thuốc, uống thêm chút nước cho thuốc trôi xuống.
Thấy vậy, y tá nhanh chóng nở nụ cười: “Bác sĩ Trần, anh uống thuốc xong sẽ hơi buồn ngủ, anh đi nghỉ ngơi trước đi.
”Từ Thạc gật gật đầu không nói gì, sau khi y tá đóng cửa đi ra ngoài, đầu lưỡi hắn vẫn để phía dưới viên thuốc, sau khi do dự một hồi, hắn liền bấm bụng để viên thuốc trôi vào trong cổ họng mình, chậm rãi nuốt xuống.
Sau khi uống xong cũng không có chuyện gì xảy ra, đầu cũng không đau nữa, nhưng cơn buồn ngủ lại không suy giảm chút nào.
Từ Thạc lấy điện thoại di động trong ngăn kéo ra rồi chơi một game nhỏ để giết thời gian, anh muốn tỉnh táo lại một chút, nhưng mà theo thời gian trôi qua, ý thức vẫn không thể tránh khỏi bắt đầu mơ hồ.
Cuối cùng Từ Thạc phải chống cái đầu choáng váng của mình lên rồi nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó lấy bút viết ra thời gian hiện tại lên giấy: 1405.
! [Chúc mừng người chơi kích hoạt nhiệm vụ của nhân vật: Trần Sở.
]Đang ngủ say trên bàn Từ Thạc đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt còn một tia mê mang cùng buồn ngủ, sau nhìn chung quanh một vòng liền cúi đầu nhìn xuống.
Tờ giấy ép dưới cánh tay có viết một chuỗi số lạ, giống như là chỉ thời gian.
Hắn lập tức mở điện thoại di động ở bên cạnh lên.
14:06.
Nhìn vào khoảng thời gian này, khóe miệng hắn đột nhiên nhếch lên một nụ cười quỷ dị, lộ ra vài phần âm trầm cùng tà ác.
.
Từ Thạc đi vào phòng vệ sinh, chỉnh lại đầu tóc quần áo trước gương, sau đó mở ngăn tủ dưới bồn rửa tay ra, thò tay vào, rút ra một con dao gọt hoa quả từ trong ngăn tủ.
Chàng trai trẻ nhìn con dao sắc bén, mỉm cười hài lòng và bước ra ngoài với con dao trong túi.
Hắn đi ra khỏi văn phòng, bước chân thong dong thoải mái chậm rãi đi về phía phòng bệnh cuối hành lang, lúc này khi đi ngang qua một căn phòng nào đó, Từ Thạc bỗng nhiên dừng bước, hơi nghiêng tai lắng nghe.
Cửa phòng đóng chặt, hiệu quả cách âm của bệnh viện này rất tốt, nhưng vẫn không ngăn được chàng trai trẻ này nghe thấy âm thanh từ bên trong.
“Giám đốc, tôi thấy bệnh tình của bác sĩ Trần hình như càng ngày càng nặng, sao anh không…”
Là giọng rụt rè của một cô gái.
Ngay sau đó, lại có người lên tiếng, hình như là viện trưởng mà người bên kia đang nói đến, thanh âm trầm ổn ổn định: “Tôi biết, tôi sẽ chú ý tới chuyện này, nhưng bác sĩ Trần đã làm việc ở bệnh viện của chúng ta đã lâu. Để tôi suy nghĩ lại.”
“Được rồi…” Một giọng nữ vang lên có chút thất vọng.
Sau đó, hai người xì xào bàn tán về những bệnh nhân khác trong bệnh viện, gần đây không biết vì lý do gì mà tinh thần của hầu hết bệnh nhân đều không ổn định.
Thanh niên nghe xong hai câu đầu thì nhún vai rồi tiếp tục đi về phía phòng thứ mười ba với nụ cười ôn hoà trên khuôn mặt.
Cánh cửa màu trắng đóng chặt, Từ Thạc nắm lấy nắm đấm cửa, cảm thấy hơi lạnh.
Mấy chỗ như bệnh viện, cho dù không bật điều hòa cũng cảm thấy rất mát mẻ, hơn nữa nơi này hình như là ở sâu trong bệnh viện, hành lang này không có cửa sổ hướng ra bên ngoài, hai bên đường đều là phòng bệnh cùng văn phòng.
Chàng trai trẻ nhấn nắm cửa và đẩy cửa đi vào.
Hắn đứng ở trước cửa nhìn quanh phòng bệnh, chỉ thấy chăn bông trên giường đã được vén lên, trong phòng bệnh tối om cũng không thấy bóng người nào.
Sau đó, chàng trai trẻ đi vào phòng bệnh, cơ mà lúc quay đầu nhìn về phía sau cửa thì thấy người cậu bé kia đang đứng ở góc cửa, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào hắn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên nụ cười sáng lạn.
Trong hoàn cảnh tối tăm, đôi mắt sáng ngời kia có chút quỷ dị, bất ngờ nhìn thấy một người đứng sau cánh cửa như vậy thì người bình thường hẳn phải rất sợ hãi.
Nhưng Từ Thạc chỉ bình thản nhìn cậu, sau đó thò tay vào trong túi.
Ngay sau đó, cậu bé kia thô bạo đẩy hắn ra, kéo cánh cửa khép hờ ra rồi điên cuồng chạy ra ngoài.
Cậu biến mất gần như trong nháy mắt, chàng trai trẻ sau khi lảo đảo liền đứng yên tại chỗ sau đó nhìn về phía bóng lưng cậu bé đang chạy trốn, trên mặt không chút biểu cảm nở một nụ cười ôn hòa.
Từ Thạc đi ra khỏi phòng bệnh, không nhanh không chậm đi theo ở phía sau, lúc này trên hành lang im lặng chẳng biết vì sao cũng không có y tá tuần tra nào.
Hành lang khá dài, thang máy của tòa nhà bệnh được xây dựng ở trung tâm.
Sau khi cậu bé chạy ra ngoài, cậu chọn cách mở cánh cửa chống cháy ở cuối hành lang rồi định chạy xuống cầu thang, nhưng không biết có phải do quá căng thẳng hay không, mà Lạc Côn lại vô tình vấp ngã khi đi xuống cầu thang, cơ thể gầy gò ngã mạnh từ cầu thang xuống.
Lúc này, bác sĩ đi theo cũng đã đi tới, hắn đứng ở trên cửa cúi đầu nhìn xuống cậu bé bị ngã ở cầu thang.
“Tiểu Côn, sao không ngoan ngoãn uống thuốc đi?” Chàng trai trẻ ôn nhu hỏi.
“Bác sĩ Sở…” La Côn giật giật khóe miệng, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra một tia đỏ sẫm bệnh tật, cậu dùng mọi động tác để dịch vào trong góc tránh né, trên mặt chàng trai trẻ vẫn mang theo nụ cười quỷ dị.
“Không uống thuốc thì chỉ có cách đổi kiểu chữa khác thôi.”
Từ Thạc đến gần cậu, rút con dao gọt hoa quả vẫn còn dính máu từ trong túi áo khoác trắng của hắn ra.
La Côn khựng lại, một khắc sau con dao sắc bén đã đâm vào bụng của cậu rồi lại được nhanh chóng rút ra, thanh niên phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào, ôm vết thương đang chảy máu ngã quỵ xuống.
Chàng trai trẻ ngồi xổm ở trước mặt cậu, rất là quan tâm mà hỏi: “Có sao không? Anh vẫn luôn nói là uống thuốc sẽ tốt hơn mà.”
Lạc Côn cúi đầu, bả vai hơi run rẩy, bỗng có tiếng cười quái dị bị đè nén khàn khàn truyền ra, một khắc sau, cậu đột nhiên giơ tay lên, dùng bàn tay nhuốm đầy máu nắm chặt lấy bả vai của chàng trai trẻ rồi dùng máu lưu lại mấy hàng chữ lên chiếc áo khoác trắng.
“Bác sĩ Sở, ngươi giết không được ta!” Hai mắt cậu nóng rực nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ, thanh âm có chút biến điệu.
Câu trả lời của bác sĩ là đâm cậu thêm vài nhát nữa.
Khuôn mặt vốn hiền lành mềm mại của người chàng trai trẻ giờ đã trở nên vô cùng vặn vẹo và hung dữ, nhìn thấy vẻ mặt nhẫn nhịn đau đớn của cậu bé hắn vẫn không chút thương tiếc xuống tay thêm vài nhát dao nữa, trên môi nở nụ cười vui sướng.
Cuối cùng, cậu trai trẻ ném cậu bé giờ đã bất động xuống cầu thang, hắn đứng dậy, dùng áo khoác trắng lau con dao gọt hoa quả vẫn còn dính máu rồi quay người bỏ đi.
Hắn bước vào nhà vệ sinh đối diện, dùng nước cẩn thận giặt sạch vết máu trên áo khoác trắng, nhưng mà chất vải này mà bị máu vào thì giặt sẽ rất khó sạch.
Một lúc sau, tiếng la hét của y tá đã truyền đến từ bên ngoài, sau đó là một loạt tiếng bước chân vội vã, bệnh viện vốn đang chết chóc trong nháy mắt lại trở nên vô cùng náo nhiệt.
Chàng trai trẻ đang giặt quần áo cau mày nhìn con dao gọt hoa quả bên cạnh.
…
…
Không biết qua bao lâu, bệnh viện lại khôi phục lại sự yên tĩnh giống như không có sinh khí lúc trước.
Lúc này, phòng số 8.
Cô gái mở to mắt nhanh chóng ngồi dậy, cô nhìn lướt qua môi trường xung quanh, sau đó xuống giường kéo rèm cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
“Mẹ kiếp!”
Cô gái không nhịn được phun ra một tiếng chửi, một khắc sau, cảm xúc phiền não trong đầu dâng lên làm cho cô bắt đầu không ngừng bùng nổ: “A a a a a a a……”
Nơi này vẫn là phòng bệnh, nơi này vẫn là bệnh viện số 5!
Cô gái ôm đầu đi đi lại lại trong phòng bệnh, cố gắng hít một hơi thật sâu mấy lần liên tiếp để trấn định lại sự bất an trong lồng ngực.
Sau khi bình tĩnh lại, cô liền nhìn lên không trung, mở hướng dẫn sử dụng giống như cuốn sách ra, nhiệm vụ chính [Thoát khỏi Bệnh viện số 5] lại biến thành trạng thái chưa hoàn thành.
Nhìn thấy nhiệm vụ, cô nhất thời không còn cách nào tỉnh táo được nữa: “Mẹ kiếp, lão tử chạy ra ngoài tận hai lần rồi! Hai lần!”
Kết quả là cô vẫn quay lại bệnh viện mà không có lý do!
Thời gian trong bệnh viện này lại khởi động lại hai lần!
Sau khi tức giận đá mấy cái lên giường bệnh, cảm thấy lửa giận sắp trào ra khỏi lồng ngực, cô gái liền vội vàng cầm lấy lọ thuốc trên tủ đầu giường đổ ra hai viên rồi nuốt xuống.
Có bệnh thì phải uống thuốc.
Mặc dù cô không bị bệnh, nhưng nhân vật này có bệnh trong cơ thể.
Sau khi người chơi vào trò chơi, tương đương với việc trở thành chính nhân vật đó.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, cô gái ủ rũ suy nghĩ: “Điều này không thể nào, xem ra nhất định phải tìm được nguyên nhân luân hồi thời không ở chỗ này, nếu không thì vĩnh viễn không thể hoàn thành nhiệm vụ được!”
“ Phiền phức muốn chết, cuối cùng vẫn phải khôi phục nội dung kịch bản!”
Cô gái tức giận ném lọ thuốc trong tay làm nó nện mạnh vào cái bàn cạnh giường khiến cho cái cốc rơi xuống đất phát ra tiếng giòn vang.
Rất nhanh, động tĩnh trong phòng liền hấp dẫn y tá đến kiểm tra.
Cánh cửa phòng bệnh đang đóng chặt được mở ra, một y tá mặc đồ trắng đi vào, quan tâm hỏi: “Tiểu Đào, sao vậy, tâm trạng em không tốt sao?
Y tá vừa nói vừa quan sát tình huống trong phòng, tiếp theo đi tới nhặt cái ly và bình thuốc trên mặt đất lên, rồi nhìn về phía sắc mặt âm trầm tái nhợt của cô gái, đi tới nhẹ giọng an ủi: “Nếu em cần gì cứ nói với chị.”
Cô gái vẫn giữ nguyên tính cách của mình, giận dữ hét lên: “Em đói rồi! “
Cô y tá nghe vậy thì mỉm cười, dịu dàng nói: “Được, vậy chị đi lấy đồ tráng miệng cho em, em ở đây đợi chị quay lại nhé.”
Cô gái khịt mũi gật đầu.
Bệnh nhân kỳ thật đều rất dễ dỗ, bởi vì chỉ cần thuận theo bọn họ là được, y tá sau khi đi ra ngoài còn tiện tay treo dây xích ở ngoài cửa lên.