Cách Vách Địa Cầu Có Ma Vật

Chương 83: Đại kết cục (3)



Ma vật cấp vàng bắt tay giảng hoà với con người, Linh Ma Giới lại lần nữa khôi phục về tình trạng ban đầu.

Trong thời gian ngắn ngủi Tần Dao ở Linh Ma Giới đã nhận được sự tiếp đãi với lãnh đạo cấp cao, cũng thu hoạch được sự ngưỡng mộ rất lớn từ những người ở đây. Tần Dao vừa đối phó với họ vừa nghĩ chắc đây là nhóm fan lớn mà Mãn Tình đã nói với bà.

Sau đó, trưởng fanclub, điện chủ hồn điện Dụ Thu Minh vì để thể hiện sự yêu thích của Linh Ma Giới với Tần Dao mà đã cho bà đặc quyền tới lui Linh Ma Giới.

“Có thể chứ?” Tần Dao vui vẻ không biết nói gì cho tốt, có thể tự do ra vào Linh Ma Giới, vậy không phải bà có thể nhìn thấy Mãn Tình bất cứ lúc nào à.

“Đương nhiên có thể” Dụ Thu Minh vừa nói vừa không tự chủ được liếc nhìn con mèo trong lồng ngực Tần Dao.

“Bình thường tôi rất bận, có thể đến đây một chuyến cũng không dễ dàng gì, nếu Tình Tình cũng có đặc quyền thế thì tốt rồi” Tần Dao không nhịn được cảm thán.

Điện chủ Dụ lại lần nữa nhìn tổ tông trong ngực Tần Dao.

“Meow~~” Mèo trắng vui vẻ kêu lên một tiếng.

“Được, đương nhiên được, đúng là Mãn Tình đã có cống hiến vô cùng lớn cho Linh Ma Giới, tôi cũng cho Mãn Tình quyền lợi đặc biệt này” Dụ Thu Minh lập tức tỏ thái độ.

“Thật vậy sao? Điện chủ Dụ, ông thật là tốt, cảm ơn ông” Tần Dao không nghĩ điện chủ hồn điện dễ nói chuyện như vậy, không giống như Lâm Sùng Nghiệp, nói vô số quy định về việc không được tới Linh Ma Giới với bà, quả nhiên Diêm Vương dễ chọc tiểu quỷ khó chơi (Lâm Sùng Nghiệp: Người không hiểu không cần chấp)

“Không có gì, hoan nghênh ngài thường xuyên tới Linh Ma Giới chơi” Ma vật cấp vàng nếu ở Trái Đất thời gian dài hơn nửa năm thì sẽ ảnh hưởng đến kết giới không gian, cho nên về sau bọn họ còn cầu Tần Dao tới Linh Ma Giới thường xuyên nữa là.

Vì vậy, Tần Dao dưới sự đối đãi nhiệt tình ở khắp nơi của Linh Ma Giới, quyết định ở đây một tuần, sau đó dù cho điện chủ hồn điện dùng mọi cách giữ lại thì vẫn quyết định về Trái Đất từ Giới môn mới được nhà Bạch Phương sửa chữa xong. Lúc bà đang ghi hình đã bị Mãn Tình kéo đi nên nếu lâu ngày không xuất hiện thì Nhạc Bác Sinh cũng rất khó giải quyết.

Sau khi đàm phán xong thì phải sửa chữa giới môn nên bà Bạch Phương cũng chưa có thời gian gặp mặt Tần Dao. Mãi đến ngày Tần Dao rời đi mới có cơ hội gặp gỡ.

“Xin chào, tôi là mẹ Viêm Khải” Bà Bạch Phương chủ động đi tới.

“Chị là mẹ Viêm Khải sao? Xin chào, xin chào, chẳng trách Viêm Khải lớn lên đẹp trai như vậy, thì ra đều là nhờ chị” Tần Dao đầu tiên là bất ngờ sau đó lại điên cuồng khen ngợi.

“Làm gì có, chị quá khen rồi, Mãn Tình mới thật sự vừa xinh đẹp lại vừa thông minh”

“Làm gì có, tôi đều nghe nói Mãn Tình nhà tôi đều nhờ có Viêm Khải chăm sóc”

“Vậy à”

“Đúng vậy”

Từ từ…. đoạn đối thoại này sao càng nghe lại càng thấy không đúng vậy, Mãn Tình đứng sau nghi ngờ nhìn về Viêm Khải phía đối diện, cô lại thấy vẻ mặt đầy ý cười của Viêm Khải giống như đang nghĩ tới chuyện gì đó vui vẻ.

Hai người trò chuyện một lúc thì Giới môn cũng mở ra, sau đó Tần Dao liền ôm sủng vật mới Bạch Hoàng cùng Mãn Tình bước qua Giới môn trở về Trái Đất.

Tần Dao đã mang theo phân thân của ma vật cấp vàng rời khỏi Linh Ma Giới, nhưng trong lòng những người khác vẫn bị ma vật cấp vàng tác động cực lớn. Viêm Khải thừa dịp ấn tượng vẫn chưa tan thì đề nghị hồn điện cho phép truyền bá văn hoá của Trái Đất tới đây, hy vọng một ngày nào đó ma vật cấp vàng sẽ thích Linh Ma Giới như thích Trái Đất.

Hồn điện thảo luận thật lâu rồi đồng ý với kiến nghị của Viêm Khải, sau đó bắt đầu cho người đi học hỏi văn hoá của Trái Đất. Trước đó Viêm Khải đã cho lập xe buýt công cộng ở đây, bây giờ lại du nhập văn hoá của Trái Đất nữa nên Linh Ma Giới từ từ thay đổi. Hồn sư đã thay đổi cái nhìn với người thường, mà người thường cũng có địa vị khác.

Sự thay đổi này tiếp tục được phát triển từ từ ở Linh Ma Giới, đến tận khi người thường có thể dựa vào sức mạnh của mình, dùng ma hạch bố trí ra một cái kết giới bảo vệ tương đương với hồn sư cấp 3 thì đã tạo thành sự đổi mới trọng đại với Linh Ma Giới.

Một người thường nhờ hồn sư cấp thấp tới thư viện mượn sách về kết giới để đọc, cuối cùng đã nghiên cứu ra cách bố trí kết giới không cần sử dụng hồn lực. Chuyện này cũng khơi ra hy vọng mới: Chỉ cần nỗ lực học tập, nghiên cứu và sáng tạo thì người thường cũng có năng lực tự bảo vệ chính mình và bảo vệ Linh Ma Giới.

Một năm sau.

Giới Môn mở ra lần thứ 3, Tần Dao mang theo thú cưng của mình tới Linh Ma Giới lần nữa, mà người bảo vệ Giới môn Lâm Sùng Nghiệp cần phải tự mình tới canh giữ Giới môn mỗi khi Tần Dao tới. Chuyện này làm cho Lâm Sùng Nghiệp đều muốn xỉu ngang khi nghe tin Tần Dao tới đây, chỉ là con mèo trong ngực bà ấy cả Linh Ma Giới không ai dám trêu chọc vào.

“Tiểu Hạo, tới đây, dì Mãn mang quà cho con nè” Trong khoảng thời gian này Tần Dao đã nghe Mãn Tình kể không ít chuyện xưa của nhà họ Lâm, vì vậy bà càng bất mãn với Lâm Sùng Nghiệp nhưng lại thích Lâm Hạo hơn, mỗi lần tới đây đều mang thật nhiều quà cho cậu bé. Tuy rằng phần lớn đều là đồ chơi và truyện tranh mà mấy đứa nhỏ thích.

“Cảm ơn Dì” Lâm Hạo có chút không tự nhiên nhận quà.

“Đừng khách sáo, con còn thích gì nữa không, lần sau Dì Mãn đi nước M đóng phim, nghe nói bên đó có một cái máy chơi game 4D tốt lắm, tới lúc đó Dì mua một cái đưa tới cho con” Tần Dao nói, “À, còn có rất nhiều đồ ăn nữa”.

Mãn Tình vừa nghe thấy thì lập tức đưa một túi đồ ăn vặt to đùng tới tay Lâm Hạo. Đôi mắt Lâm Hạo cuối cùng cũng sáng lên, vì cậu biết đồ chị gái chọn chắc chắn toàn là thứ cậu thích ăn.

Lâm Sùng Nghiệp tuy giận với sự ‘dụ dỗ’ của Mãn Hân Dao với con trai mình nhưng chỉ có thể nghẹn lại, hờn dỗi đứng bên cạnh chứ không dám nói gì.

Đối với chuyện mẹ mình thường xuyên tới lui Linh Ma Giới thì Mãn Tình cũng có chút lo lắng mẹ kế Thanh Hồ sẽ suy nghĩ nhiều, vì vậy đã từng lén hỏi Lâm Hạo vấn đề này, lúc đó Lâm Hạo còn truyền đạt lại câu trả lời của Thanh Hồ làm Mãn Tình hoàn toàn yên lòng, đồng thời mặc niệm cho bố mình một lần.

“Mãn Hân Dao chỉ có sự ghét bỏ với Lâm Sùng Nghiệp, chỉ cần không mù đều có thể nhận ra”

Có một chút vấn đề chính là, Tần Dao mỗi lần tới Linh Ma Giới đều nhận được sự tiếp đãi của lãnh đạo cấp cao nên mỗi lúc thế này Viêm Khải đều sẽ nói một chút điều kiện với Tần Dao. Mà mỗi lần vậy Tần Dao đều sẽ đồng ý hỗ trợ nói với hồn điện những điều này, mà hồn điện lại rất coi trọng ý kiến của Tần Dao.

Thật là phúc hắc, Mãn Tình đã từng một lần quở trách thẳng mặt Viêm Khải vì hành vi đó của anh, mà người nào đó lại vô cùng vô liêm sỉ, coi đó là bình thường.

Đương nhiên số lần Tần Dao tới Linh Ma Giới cũng nhiều nên đã quen được một số bạn bè, ví dụ như giáo viên dạy cô luyện thuốc Tiếu Linh, nhân tiện nhắc tới, kinh mạch tắc nghẽn của Diêm Thông đã được Mãn Tình chữa khỏi vào nửa năm trước. Người có quan hệ tốt nhất với Tần Dao chính là mẹ của Viêm Khải, bà Bạch Phương. Mỗi lần Tần Dao đi Linh Ma Giới thì ngày hôm sau bà Bạch Phương sẽ chạy tới, sau đó hai người nắm tay nhau đi du lịch.

Hiện tại hai người này đang định đi tới một rừng phong trong rừng rậm ma thú, hoàn cảnh thiên nhiên ở Linh Ma Giới đa phần đều giữ được tình trạng nguyên sinh, vì vậy rừng phong tươi tốt giống như trong mơ.

“Loại cảnh đẹp thế này ở Trái Đất chỉ có thể làm được trên máy tính thôi” Tần Dao cảm thán.

“Vậy chị phải thường xuyên tới Linh Ma Giới chơi” Bà Bạch Phương nói, “Sau này tôi dẫn chị tới tộc địa nhà Bạch Phương chơi, ở đó có một biển hoa vô cùng xinh đẹp”

“Biển hoa? Hình như tôi nghe nói nhà chị hình như không thể tuỳ tiện vào” Tần Dao hỏi.

“Nhưng dì và chị Mãn Tình đều không phải là người ngoài” Bạch Phương Ngọc Kỳ luôn đi theo sau hai người bỗng lên tiếng.

“Không sai” Bà Bạch Phương đồng ý nói.

“Vậy Mãn Tình đã tới đó chưa” Tần Dao hỏi.

“Còn chưa đi nữa” Bà Bạch Phương bị nhắc nhở thì lập tức không vui trừng mắt con trai một cái, “Đồ vô dụng”

“?!” Viêm Khải nằm không cũng trúng đạn.

“Khi nào thì con dẫn Mãn Tình tới nhà chúng ta?” Bà Bạch Phương trực tiếp hỏi.

“Sớm thôi, sớm thôi” Viêm Khải dở khóc dở cười nói tiếp.

Bà Bạch Phương liếc mắt nhìn Mãn Tình ngây thơ rồi tiếp tục kéo tay bà thông gia đi về phía trước.

“Haizz…” Mãn Tình nghi hoặc kéo kéo ống tay áo Viêm Khải hỏi, “Sao mẹ anh lại bảo em đến nhà anh làm gì?”

Viêm Khải thấy Mãn Tình hỏi nghiêm túc thì vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nói, “Em không hiểu thật hay giả vờ không hiểu vậy”

“Hả? Nếu em hiểu thì hỏi anh làm gì?”

“Được, vậy để anh giải thích cho em hiểu” Viêm Khải vươn tay ôm Mika trên vai Mãn Tình xuống, sau đó giơ tới trước mặt cô hỏi, “Đây là anh đưa cho em đúng không?”

“Đúng, sao vậy?” Mãn Tình khó hiểu nói.

“Kỳ Kỳ…” Viêm Khải quay đầu gọi em gái Bạch Phương Ngọc Kỳ.

“Dạ, anh tìm em hả?” Bạch Phương Ngọc Kỳ chạy ra từ phía sau một thân cây.

“Mika là gì?” Viêm Khải hỏi.

“Sính lễ đó?!” Bạch Phương Ngọc Kỳ không chút nghĩ ngợi trả lời.

“Tốt, hết việc của em rồi” Viêm Khải phất tay bảo em gái rời đi, Bạch Phương Ngọc Kỳ lại tung tăng vui vẻ chạy đi, Viêm Khải lại tiếp tục cúi đầu hỏi Mãn Tình, “Bây giờ đã hiểu chưa”

“Hả… hiểu gì?” Mãn Tình giả ngu nói, “Lần trước anh nói với em là Mika đưa cho em không phải sính lễ”

“Câu nên nhớ thì lại không nhớ, câu không nên nhớ thì lại nhớ rất rõ ràng, câu trước nhớ rõ vậy câu sau đâu?” Viêm Khải nhắc nhở.

“Câu sau… sau đó làm gì có câu nào?” Mãn Tình giả vờ không biết, nhưng trong đầu không tự chủ hiện lên lời nói của Viêm Khải lúc đó, mà ký ức của cô và câu nói của Viêm Khải trước mặt hoàn toàn trùng khớp.

“Anh nói, nếu ngày nào đó anh bỗng nhiên được chữa khỏi thì em phải trả Mika lại cho anh, dù sao cũng là sính lễ của anh, nếu không trả thì tự lấy thân mình trả cho anh” Viêm Khải lặp lại.

“Anh… anh…” Mãn Tình đỏ mặt, “Là em chữa khỏi cho anh, Mika xem như là thù lao”

“Đúng vậy, là em chữa khỏi cho anh nên em phải chịu trách nhiệm”, thân thể Viêm Khải đột nhiên nghiêng về phía trước, Mãn Tình lùi lại một bước theo bản năng, sau đó cả người bị Viêm Khải đè lên cây, trong lúc nhất thời muốn tránh cũng không được.

“Anh thích em, em thật sự không nhận ra sao?” Viêm Khải lại tiếp tục tới gần hơn, hôm nay anh nhất định phải nói cho cô gái chậm nhiệt này biết anh đang nghĩ gì.

Mãn Tình cảm nhận được Viêm Khải đến gần, hơi thở từ từ đến gần của anh làm cô đỏ mặt, không có sức lực ngẩng đầu.

“Quạc!” Bóng đèn Mika thẹn thùng dùng đôi cánh nhỏ đầy thịt che kín hai mắt của mình, nó cũng chỉ là một con vịt nhỏ thôi nha.

[TOÀN VĂN HOÀN]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.