Năm đại biên cảnh thành thị chi nhất, Linh Ma Giới, Vạn Cát thành, ngoại ô thành phố có một khu rừng rậm nguyên sinh, nơi đây ẩn chứa vô số ma vật và ma thú. Mà hồ Linh Ba, toạ lạc ở trung tâm khu rừng, là nơi ma vật thường xuyên lui tới.
Ma vật thích cắn nuốt sinh lực của còn người, mà hồn sư lại càng có sức hút với ma vật, so với người thường, hồn sư có thể mang tới sức mạnh gấp trăm lần cho ma vật, vì vậy ma vật càng thích cắn nuốt hồn sư hơn. Do đó không ai chủ động đi tới hồ Linh Ba, dù có nhu cầu đặc biệt thì họ cũng sẽ đi theo nhóm với võ trang đầy đủ.
Dị hồn sư càng không thể tới một nơi như thế này, hồn lực của họ rất dễ mất kiểm soát, gặp phải ma vật, cho dù không xảy ra chuyện gì nhưng lúc đánh nhau với chúng sẽ làm tăng tốc độ ma hoá hồn hạch, thậm chí hồn hạch có thể tự bạo mà chết.
Nhưng hôm nay, một nhóm các dị hồn sư, những người nên tránh xa lũ ma vật, lại đi 1 mạch từ ngoài rừng cây đến gần hồ Lăng Ba. Dọc đường đi họ gặp không ít ma thú ngăn cản, hồn lực trên người đều có chút không khống chế được, hồn lực xao động mãnh liệt, cả đám trán đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.
“Uống thuốc nhanh lên” Trần Nhất Bằng nhắc nhở đồng bọn xung quanh.
“Đúng vậy, mau uống thuốc” Quý Phong cũng nhắc nhở.
6 thiếu niên còn lại vừa nghe thế cũng sôi nổi lấy thuốc từ ba lô ra uống, sau khi uống thuốc hồn lực trên người họ đều an tĩnh lại, sắc mặt tái nhợt cũng dần có chút máu.
“Hừ~~ Lâu lắm rồi mới được đánh đã như vậy” Một thanh niên tóc màu hạt dẻ mỉm cười, từ khi trở thành dị hồn sư, 2 năm nay cậu không dám bung sức đánh nhau. Hôm nay lại được đánh nhiều như vậy, thật là sảng khoái.
“Tôi cũng vậy” Một thiếu niên khác với 2 lúm đồng tiền cũng cười đồng tình.
“Haha…”
Ai mà chẳng vậy? 8 người này, trừ Trần Nhất Bằng chưa dị hoá hoàn toàn ra, 7 người còn lại đều là Dị hồn sư. Thân là Dị hồn sư, sức thì nhiều mà không thể dùng là điều họ tiếc nuối nhất, đây cũng là nguyên nhân duy nhất khiến hồn điện từ bỏ bọn họ. Hôm nay, cuối cùng cũng có thể thoải mái đánh nhau một lần, bọn họ đều không nhịn được bật cười suиɠ sướиɠ.
Bọn họ biết thuốc này hiệu quả duy trì không được lâu lắm, nhưng họ cũng chẳng sợ, bình thường gặp ma thú hoặc ma vật dưới cấp C đều có thể đánh nhanh thắng nhanh.
Nếu loại thuốc này lúc nào cũng sẵn sàng thì tốt rồi, đám thiếu niên đồng lòng nghĩ, đây cũng là mục đích của chuyến đi ngày hôm nay của bọn họ.
Quý Phong nhìn sắc trời rồi hỏi Trần Nhất Bằng: “Tiểu Bằng, hẹn 2 giờ đúng không?”
“Dạ” Trần Nhất Bằng gật đầu.
Ngày hôm qua Viêm Khải hẹn bọn họ 2 giờ gặp nhau tại hồ Lăng Ba, khi Trần Nhất Bằng đưa tin về, những người đã đồng ý cùng cậu đến hiệu thuốc làm đều rời đi hơn nửa. Với tình trạng hiện tại của họ, nếu gặp phải ma vật lợi hại ở rừng cây thì cho dù có thuốc thì bọn họ cũng không đối phó được. Mà một khi hồn lực mất khống chế, hồn hạch sẽ ma hoá nhanh chóng, nếu lúc này lại không cẩn thận bị ma khí của ma vật ăn mòn, rất có thể họ sẽ tự bạo ngay đó mà chết.
Trần Nhất Bằng đều hiểu, cũng biết chuyện này khó khăn cỡ nào nên cậu cũng không ép buộc ai cả. Cuối cùng, đội hình từ hai mươi mấy người giảm còn 7 người như bây giờ. Hơn nữa, 7 người này đều là dị hồn sư đã dị hoá hoàn toàn. Bọn họ nói, dù sao sớm hay muộn đều phải chết, chi bằng đánh cuộc một phen. Nếu hiệu thuốc thật sự khai trương thành công thì bọn họ có thể đều đặn sử dụng loại thuốc này.
“Tiểu Bằng, tại sao ông chủ lại muốn phỏng vấn chúng ta ở hồ Lăng Ba?” Cậu thiếu niên tóc màu hạt dẻ – Trương Hoa hỏi.
“Tớ đoán chắc là muốn xem dũng khí của chúng ta” Tiểu Bằng phỏng đoán.
“Dũng khí?” Trương Hoa sửng sốt, suy đoán nói, “Chẳng lẽ là muốn đem một ít ma vật tới, bắt chúng ta gϊếŧ cho ông ấy xem?”
“Đừng nói nhảm” Thiếu niên có má lúm đồng tiền lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, “Nếu ma vật cấp B xuất hiện, với mấy người chúng ta thì sao đánh lại, lập tức game over”.
“Yên tâm, lúc nãy tôi đã bố trí kết giới, trong thời gian ngắn ma vật không thể phát hiện được hơi thở của chúng ta”, Quý Phong nói. Vào thời điểm quyết định đi đến hồ Lăng Ba, cậu đã tính đến khả năng này, nên đã nhờ Lý Nhiễm mua một cái kết giới loại nhỏ ở hồn điện, để đảm bảo sự an toàn cho bọn họ.
Nhưng cậu vừa dứt lời thì có một tiếng “rắc” nhẹ, một viên đá từ trên trời bay xuống, lập tức phá vỡ kết giới, hơi thở của 8 người không có kết giới che đậy tản ra không khí.
“Xôn xao…” Trong rừng cây yên tĩnh bỗng chim muông bay toán loạn, sau đó một luồng khí đen cuồn cuộn từ phương xa bốc lên, đây là dấu hiệu xuất hiện của ma vật.
“Ma vật!” Có người hoảng sợ hô.
Những người còn lại lúc này cũng đứng lên, không cần biết kết giới tại sao lại vỡ, mọi người bắt đầu hoá ra ma khí, nhanh chóng bày ra tư thế phòng ngự.
“Nhìn ma khí này thì đây là ma vật cấp B” Cảm ứng được ma khí cuồn cuộn của ma vật, Quý Phong đen mặt.
“Mẹ kiếp, nói cái là nghiệp quật liền” Chàng trai có má lúm đồng tiền khó chịu nói.
“Làm sao bây giờ?” Trương Hoa nhìn về phía Quý Phong, những người còn lại cũng nhìn về phía anh, ở đây Quý Phong là người có thực lực mạnh nhất nên tất cả bọn họ đều nghe theo anh.
“Để tôi ngăn nó lại 1 lúc, mọi người chạy trước đi” Quý Phong cắn răng nói.
“Không được!”
“Cậu đùa cái gì vậy”
Biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn dám đi tới hồ Lăng Ba, chứng tỏ mấy người bọn họ đều không phải kẻ nhát gan. Lúc này, quả nhiên gặp ma vật, biết rõ là không đánh lại nhưng cũng không ai muốn rời đi, rút kiếm tiến liên, hùng hổ nhìn về ma vật đang bay tới gần.
Tiểu Bằng cầm kiếm đứng bên cạnh Quý Phong, là cậu dẫn mọi người tới đây nên cậu càng không thể bỏ chạy.
Một luồng ma khí khổng lồ bao phủ bầu trời, che cả mặt trời, che luôn khu vực quanh mấy cậu thiếu niên, ánh sáng bị ma khí chặn lại, xung quanh trở nên xám xịt, chỉ có ánh sáng mỏng manh phát ra từ vũ khí của mấy cậu.
“Xông lên” Mọi người chuẩn bị đánh.
“Ầm!” Bỗng nhiên, một luồng năng lượng màu đỏ, mang theo xung lượng sấm sét, đánh tan ma khí bao phủ trời đất, một bóng hình nhảy xuống, dừng lại trước mặt mấy cậu thiếu niên.
“Viêm Khải tiên sinh?” Trần Nhất Bằng hét lớn khi nhận ra người tới.
Viêm Khải phớt lờ tiếng hét của cậu chàng, đôi mắt bình tĩnh nhìn lên không trung, chờ ma khí bị anh đánh tan ngưng tụ lại, cuối cùng biến thành bản thể hoàn chỉnh của ma vật.
“Ầm!” Ma vật rơi từ không trung xuống, ma khí vờn quanh thân, bốn chân giẫm lên ngọn lửa, đứng ở đầu bên kia nhìn về phía này.
“Ồ, ra là hệ hoả” Sự bất ngờ không tưởng này khiến Viêm Khải vui mừng, anh lao đến ngay lập tức mà không đợi con ma vật tấn công mình.
Ma vật nhìn 1 con người bình thường yếu ớt mà dám chủ động khiêu khích nó thì làm sao có thể dung thứ được, nó nhảy tới chỗ người này. Nhưng khi đến gần con người yếu ớt này nó mới đột nhiên phát hiện ra có gì đó không ổn, tại sao sức mạnh trên đầu kiếm của người này càng ngày càng khủng bố.
“Grừ!” Ma vật cấp B đã tiến hoá ra một ít trí lực, biết được mình đã khinh địch, xoay người tránh đi. Nhưng Viêm Khải nào cho nó thực hiện, anh bước lên một bước, cả người bay lên cao, sau đó thuận thế chém từ trên không trung xuống, ngọn lửa thật dài từ đầu kiếm phát ra chém ma vật thành 2 nửa.
“Bang, bang!” Có 2 tiếng động của vật nặng đáp xuống, ma vật đang ngạo nghễ vừa rồi nháy mắt biến thành 2 mảnh xác.
Đám thanh niên chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đây là ma vật cấp B, hồn sư cấp 9 nghe thấy còn chạy mất xác lại bị người trước mắt 1 kiếm chém chết? Người này rốt cuộc có thực lực mạnh cỡ nào chứ. Cấp 10? Không, hồn sư cấp 10 cũng không thể 1 chiêu hạ gục ma vật cấp B trong nháy mắt được, chẳng lẽ là cấp 11, thậm chí là cấp 12?
Viêm Khải cũng không để ý tới đám thiếu niên phía sau, đi tới móc ma hạch của ma vật cấp B cất cẩn thận. Ma hạch hệ hoả rất có giá, bây giờ mở hiệu thuốc đúng là thời điểm cần rất nhiều tiền.
“Viêm Khải tiên sinh” Chờ Viêm Khải xoay người trở về thì Trần Nhất Bằng cũng hoàn hồn, mang theo kinh sợ cùng sùng bái chào hỏi Viêm Khải thêm lần nữa.
Viêm Khải liếc nhìn thiếu niên bên hồ, nhàn nhạt gật đầu, lạnh lùng hỏi: “Chỉ có mấy người thôi sao?”
“Đúng vậy, đúng là… chỉ có vài người bọn em, mấy người khác đều không muốn đến hồ Lăng Ba” Giọng nói lo lắng của Trần Nhất Bằng run lên dưới cái nhìn của Viêm Khải.
“Không tới thì thôi” Viêm Khải nhìn bọn họ nói, “Vừa rồi biểu hiện của mọi người tôi đều thấy được, rất giỏi, không có ai chạy trốn”
Mấy thiếu niên sửng sốt, sau đó lại có chút vui sướng, họ vẫn luôn sùng bái với người giỏi hơn mình, lúc này lại được khen, tất nhiên là vui sướng rồi.
“Thưa ngài, ngài muốn phỏng vấn chúng tôi như thế nào?” Sau khi vui mừng, Trần Nhất Bằng thay mặt mọi người hỏi điều mà mọi người quan tâm nhất bây giờ.
“Vừa rồi là phỏng vấn, mọi người đều đã vượt qua” Viêm Khải đột nhiên nói.
“Vừa rồi là ngài đã phá vỡ kết giới?” Có người phản ánh. Lúc nãy là vì kết giới bỗng nhiên bị phá vỡ, hơi thở của họ tản ra ngoài mới làm ma vật chạy tới.
“Đúng vậy” Viêm Khải đáp dứt khoát.
“Tại sao lại làm vậy?” Có người khó hiểu.
“Bởi vì yêu cầu của tôi là người có gan chiến đấu cùng ma vật” Viêm Khải nói, “Vừa nhìn thấy ma vật đã chạy, hồn điện không cần, tôi cũng không cần”
Mọi người lại sửng sốt, người này có ý gì? Nhưng sau đó họ liền hiểu.
Một lý do quan trọng khiến hồn điện từ bỏ Dị hồn sư là vì phần lớn Dị hồn sư đều tránh chiến đấu cùng ma vật để giảm tốc độ ma hoá ma hạch. Hồn điện cảm thấy, không thể chiến đấu với ma vật thì đâu khác gì người thường, việc gì họ phải cung cấp thuốc giảm tốc độ ma hoá làm gì, chi bằng để họ tự huỷ hồn hạch trở thành người thường.
Do đó, dần dà, các dị hồn sư cảm thấy việc chiến đấu với ma vật chẳng liên quan gì tới họ.
Nhưng lời nói của người này hiện tại là có ý gì, là tiệm thuốc sắp khai trương có thể cung cấp thuốc cho bọn họ tiếp tục chiến đấu với ma vật sao?
Đúng rồi, Quý Phong đã từng nói cậu ấy vì đánh nhau với ma vật làm gia tăng tốc độ ma hoá hồn hạch, nhưng sau khi uống thuốc thì lập tức dừng sao? Trong lòng mỗi người đều bừng bừng nhiệt huyết.
___
Một tuần sau, đây là ngày mà Viêm Khải hứa sẽ đưa Mãn Tình trở lại Trái Đất.
Mãn Tình mặc chiếc áo hoodie mà mình đã mặc khi đến Linh Ma Giới, mang theo ví và chìa khoá, sẵn sàng quay lại Trái Đất.
“Em không mang theo điện thoại sao?” Viêm Khải nhắc nhở.
“Không mang” Mãn Tình lắc đầu, “Mang theo về nhà phiền phức. Nếu bọn họ hỏi tôi sao rời đi lâu như vậy mà không gọi điện báo thì tôi cũng không giải thích được”
Mặc dù Mãn Tình luôn muốn về Trát Đất, nhưng cô thật sự không nghĩ ra cách giải thích sự vắng mặt hơn nửa tháng qua của mình.
“Vậy khi trở về, em định giải thích với bọn họ như thế nào, mỗi lý do mất điện thoại chắc không đủ”
“Anh nghĩ có ai tin rằng tôi bị bắt cóc không?” Mãn Tình hỏi.
“Bị bắt cóc sao có thể nuôi trắng trẻo, mập mạp lên như vậy được”, Viêm Khải nhìn bộ dáng hiện tại của Mãn Tình. Trong khoảng thời gian ở Linh Ma Giới, Mãn Tình cả ngày hấp thụ sức mạnh tự nhiên để luyện thuốc, thân thể được sức mạnh tự nhiên bồi dưỡng trong vô thức, lúc này cả người tràn đầy khí lực, hơn nữa làn da cũng tốt hơn rất nhiều. Tình trạng này mà nói là bị bắt cóc thì không có sức thuyết phục.
“Ồ, không cần quan tâm, chuyện này sau này hẵng tính” Mãn Tình tự an ủi bản thân “Chỉ cần không báo cảnh sát thì mọi việc đều có thể giải thích”
“Vậy tôi bắt đầu đây” Viêm Khải thấy Mãn Tình nói vậy thì cũng không quan tâm nữa, định mở Giới môn”.
“Được, được” Sắp được trở lại Trái Đất, Mãn Tình không khỏi phấn khích.
Viêm Khải lấy trong túi ra 6 cái ma hạch, ném lên không trung, một hoa văn quen thuộc nhanh chóng xuất hiện trước mặt Mãn Tình. Lần này, Viêm Khải không cần sự giúp đỡ của Mãn Tình, anh rút thanh kiếm dài ra, cắm vào trung tâm hoa văn, Giới môn lập tức mở ra. Sau đó, anh nắm tay cô, dẫn động xuyên giới thạch nhảy vào Giới môn.
Lần này qua rất suôn sẻ, sau khi 2 người đi trong hư không một lúc thì nhìn thấy Giới môn đi ra, cũng không gặp các lưỡi dao gió như lần trước.
Lúc bước ra khỏi Giới môn, Mãn Tình nhìn khung cảnh quen thuộc trước mặt không khỏi nước mắt lưng tròng.
“Tôi đã trở lại rồi đây” Mãn Tình mãn nguyện nói, trước mắt cô là cảnh tượng vô cùng quen thuộc của thành phố S, mỗi một viên gạch, mỗi một viên ngói đều có vẻ quen thuộc, ngay cả làn sương khói mờ nhân ảnh trong không khí cũng khiến cô cảm thấy thân thuộc. Cô đã trở lại, Viêm Khải đã tự mình đưa cô đến thẳng trung tâm thành phố S. Mới đi được nửa tháng mà cô đã thấy có chút xa cách.
“Đêm rồi” Viêm Khải liếc nhìn bầu trời nói. “Tôi phải nhanh chóng quay trở về trước khi Giới môn đóng lại. Cái này cho em”.
Mãn Tình quay người, thấy Viêm Khải đưa cho cô một cái túi màu đen, cô đưa tay nhận lấy, bên trong có 2 viên chiến thần bảo hộ.
“Ma vật ở Trái Đất cấp bậc không cao, chiếc vòng Tịnh Ma trên tay em cũng đã đủ dùng rồi, nhưng để đề phòng hậu hoạ xảy ra, tôi vẫn chuẩn bị cho em 2 viên chiến thần bảo hộ.” Viêm Khải vẫn không quên việc lần trước có ma vật cấp C xuất hiện ở Trái Đất, anh cảm thấy ma vật cấp C xuất hiện không phải vì anh.
“Cảm ơn anh” Mãn Tình rất vừa lòng với món quà này, tuy vòng tay Tịnh ma có thể ngăn ma vật đến gần cô, nhưng trốn tránh và đối đầu trực tiếp là 2 chuyện khác nhau một trời một vực. Do đó, Mãn Tình vẫn thích chiến hồn bảo hộ hơn.
“Chú ý an toàn, chờ tôi tới đón em” Viêm Khải dặn dò.
“Tôi biết rồi” Viêm Khải lớn lên rất đẹp trai, lúc này lại nói mấy lời mập mờ làm cái mặt già của Mãn Tình có chút nóng lên, co quắp thúc giục nói, “Anh cũng quay về nhanh đi không ma vật lại bò ra khỏi Giới môn tới đây bây giờ”
Tuy rằng thúc giục anh đi để che giấu sự xấu hổ, nhưng lời nói của Mãn Tình không hề vô căn cứ, cô nhớ tới chuyện lần trước mở Giới môn, có tận 5 con ma vật bò ra.
“Yên tâm đi, tôi đã bố trí một cái kết giới ở Linh Ma giới, ma vật sẽ không bò qua đây được đâu” Viêm Khải đã chuẩn bị kỹ càng.
“Vậy thì tốt” Mãn Tình yên tâm.
“À, sau khi quay lại tôi sẽ chính thức khai trương cửa hàng của chúng ta. Em muốn đặt tên tiệm là gì?” Trước khi đi Viêm Khải nhớ đến chuyện quên chưa hỏi.
“Chà, gọi là quý tộc thì sao?” Mãn Tình nói gần như không có chút do dự.
“Quý tộc?” Viêm Khải sửng sốt, “Nghe thật mỉa mai”
Viêm Khải cảm thấy Mãn Tình đang châm biếm sự phân chia giai cấp ở Linh Ma Giới.
“Còn có nguyên nhân khác, là vì tên của tôi” Mãn Tình cười nói, “Tên tôi là Mãn Tình, đồng âm với Mãn Thanh, quý tộc thời Mãn Thanh, anh đã nghe qua chưa?”
“Một triều đại ở đây?” Trong thời gian Viêm Khải ở Trái Đất anh đã chuyên tâm xem TV quả là không vô ích.
“Đúng vậy, trước kia tôi đã nghĩ tới, nếu sau này mở cửa hàng sẽ lấy tên là Quý tộc” Mãn Tình nói, “Quý tộc Mãn Thanh, vừa nghe liền biết tôi là bà chủ”
“Được, vậy gọi là Quý tộc” Mong muốn này không lớn, Viêm Khải không ngại biến nó thành hiện thực giúp cô, “Khi nào thuốc bán gần hết tôi sẽ đến đón em”
“Ừ, anh đã biết địa chỉ trường học và cả biệt thự nơi tôi ở”
“Ừ” Viêm Khải gật đầu, không còn do dự nữa, xoay người bước vào kết giới, biến mất trước mặt Mãn Tình.
Ngay lúc cánh cổng đóng lại, kết giới vốn che chắn 2 người họ biến mất, Mãn Tình đột nhiên xuất hiện tại một hẻm nhỏ ở thành phố. Một bà cụ đang nhặt chai nước khoáng bệnh canh, thấy cô bất thình lình xuất hiện thì vô cùng sửng sốt.
“Ôi, có ma!” Bà cụ vứt cái túi da rắn, bỏ chạy mất dạng, bộ dáng chạy như bay có chút không thích hợp với mái tóc bạc trắng của bà.
“Có ma nào xinh đẹp như vậy sao?” Mãn Tình không khỏi lẩm bẩm sau một hồi lâu im lặng.
Tuy nhiên, cô cũng rất cảm ơn bà cụ vì còn đủ sức khoẻ, nếu bà lên cơn đau tim thì khẳng định cô sẽ bị hù chết khiếp. Nghĩ vậy, Mãn Tình rút tờ 100 tệ trong ví ra, nhét vào túi da rắn, coi như phí an ủi.
Ra khỏi con hẻm, Mãn Tình nhìn bảng hiệu trên đường phố, phát hiện chỗ này cách căn biệt thự cô thuê không xa, chỉ cần đi bộ nửa tiếng là đến. Nghĩ đến chuyện đã lâu không về Trái Đất, Mãn Tình định đi bộ về, dọc đường có 2 con phố ăn vặt, cô có thể nhân tiện đi dạo một chút.
Với ý tưởng này, Mãn Tình bắt đầu hành trình mua sắm và ăn uống của mình, đi bộ nửa giờ mà cô cũng mới đi được nửa chặng đường.
Ăn gần xong thì Mãn Tình bưng ly trà sữa cuối cùng rồi trực tiếp đi về nhà. Cô vừa đi trong lòng vừa cảm thán: Đã lâu không được ăn vui vẻ như vậy, tuy Linh Ma Giới cũng có đồ ăn, nhưng tất cả đều là món chính, không có đồ ăn vặt và trà sữa. Trong khoảng thời gian ở đó cô thèm trà sữa muốn chết.
Mãn Tình hạnh phúc hút trà sữa, không thèm nghĩ đến chuyện ngày mai phải giải thích thế nào với bạn bè về sự xuất hiện của mình, chỉ nghĩ tận hưởng xong đêm nay đã rồi tính.
Đang say sưa thì đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua, Mãn Tình rụt cổ, chắc là thời tiết thay đổi?
Mãn Tình nghi hoặc ngẩng đầu, thời tiết cuối thu mát mẻ, trăng sáng treo trên bầu trời, nhưng lại có một đám mây đen đang từng chút từng chút che lấp ánh trăng.
“Vl!” Mãn Tình phun một ngụm trà sữa, để phòng ngừa lúc nãy chính mình nhìn nhầm, Mãn Tình xoa xoa đôi mắt, nhìn kỹ lại, lần này thì đã thấy rõ, làm gì phải mây đen, đó là ma khí. Một đám ma khí và độc khí to bự đùng đang tràn xuống Trái Đất từng chút, từng chút một.
“Hẳn là đồ ngốc Viêm Khải bố trí kết giới không được tốt” Mãn Tình kết luận đây là sai sót trong quá trình bố trí kết giới của Viêm Khải, chứ sao cô mới ra khỏi Giới môn không bao lâu mà đã gặp phải ma vật, cũng đen quá rồi.
Phải làm sao bây giờ, giả bộ không nhìn thấy, chờ cục Giám sát hồn sư tới xử lý?
Nhưng mà con ma vật này từ Linh Ma giới mò tới đây vì cô, giờ cô mà ném lại cho người khác thì có vẻ không được trách nhiệm lắm.
Mãn Tình nghĩ nghĩ, ngón tay đã duỗi về phía chiến hồn bảo hộ trong túi.
À, thật ra cô cũng muốn thử cảm giác tự mình săn ma vật, Viêm Khải đã nói rằng chiến hồn bảo hộ của anh có thể hạ gục ma vật ở Trái Đất trong nháy mắt.
Thừa dịp xung quanh không có người, Mãn Tình nhìn trái nhìn phải một vòng.
Ma Vật còn chưa hoàn toàn bò tới đây, Mãn Tình nhìn nửa cái đầu trên bầu trời.
Cô vẫn còn thời gian để chuẩn bị một chút, Mãn Tình để ly trà sữa trong tay lên trên ghế đá ven đường, định để tí uống sau.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Mãn Tình không giấu được hưng phấn, một đôi mắt đẹp nhìn thẳng tắp vào ma vật trên không trung. Lúc này ma vật trên không trung cũng đã phát hiện ra Mãn Tình. Nó thấy mình vừa đến Trái Đất mà đã gặp được một vị Tịnh Hồn sư xinh đẹp, thân mình lập tức vặn vẹo kịch liệt, chỉ một lát đã bò ra khỏi kết giới tiến lại đây.
Ma khí hội tụ đầy trời, toàn thân ma vật lộ ra, ngoại hình của nó có 9 phần tương tự tê giác, quái vật cày nát không trung lao thẳng về phía Mãn Tình.
Tay trái Mãn Tình đã huyễn hoá ra một cây cung, lúc thấy ma vật bay tới cô đã sớm giương cung lên, kéo dây cung, sau đó một mũi lên bay đi.
“Vèo!”
Mãn Tình có khả năng bắn cung rất tốt, mũi tên chuẩn xác bắn thủng đại não của ma vật. Cũng không biết do Viêm Khải quá mạnh hay ma vật quá yếu, sau khi mũi tên xuyên qua đầu ma vật thì nó bỗng hoá thành một luồng khói đen và tiêu tán trong không khí.
“Đinh!” Một viên ma hạch màu xanh lam rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn giã.
Mãn Tình sửng sốt một hồi, con này chết cũng quá dứt khoát làm cô không có chút cảm giác thành tựu nào cả. Mãn Tình lại cầm trà sữa lên hút mấy ngụm rồi đi nhặt ma hạch lên.
“Đây là ma hạch à” Mãn Tình tò mò nhìn, ma hạch trong suốt như pha lê, nhìn rất đẹp. Mãn Tình liếc nhìn 2 lần rồi nhét vào túi, chuẩn bị tiếp tục đi bộ về nhà. Kết quả mới quay người lại…
“Lạch cạch…” Vừa mới đánh ma vật xong, trà sữa còn chưa uống hết đã trực tiếp rơi xuống đất, đối diện cô là.
“Chị!” Lâm Hạo mặt than vạn năm, lúc này đang đứng trước mặt cô với vẻ mặt đầy kinh ngạc.