Cách Thức Cưng Chiều Người Yêu Nhỏ Của Học Bá

Chương 23: Cậu bệnh rồi



Diệp Lạc giúp hắn giải quyết phía dưới xong thì tay cũng muốn gãy luôn. Hắn mãi không chịu ra khiến cậu tức chết đi được mà mỗi khi cậu muốn dừng thì hắn lại ngước mắt lên nhìn cậu, một vẻ cầu xin. Diệp Lạc muốn đánh cũng không được giúp cũng không xong.

Cậu kéo hắn lại gần thì thầm vào tai hắn:” Lục Ngôn mau ra đi a~ cầu xin cậu đó..Lục Ngôn ưm…” Diệp Lạc cắn lên vành tai đỏ hồng của hắn **** *** “Ha…Lục Ngôn…” nói rồi cậu dùng sức đẩy nhanh tốc độ, khiến hắn ra đầy tay cậu.

“Tiểu Ngôn hư quá, chăm sóc nhà ngươi khiến trẫm mệt chết” Diệp Lạc lấy khăn ướt lau tay, sau đó lau cho cả bạn nhỏ tiểu Lục

Lục Ngôn mệt mỏi gục xuống vai Diệp Lạc, cậu đỡ hắn dựa vào thành giường. Đi tới bên ngăn tủ đựng thuốc lấy miếng dán hạ nhiệt với thuốc hạ sốt cho hắn.

“Lục Ngôn uống thuốc đã rồi ngủ” Diệp Lạc dán miếng dán hạ nhiệt lên trán Lục Ngôn rồi gọi hắn

Lục Ngôn mơ hồ nghe tiếng cậu há miệng uống thuốc sau đấy yên lặng nằm xuống nhắm mắt ngủ. Cực kì ngoan.

4 rưỡi

Diệp Lạc trở mình thức giấc mau chóng dậy vệ sinh cá nhân.

5h Diệp Lạc đã nghiêm chỉnh, đi tới bên giường kiểm tra xem Lục Ngôn còn sốt không. 38,5 độ xem ra không hạ sốt là mấy.

Cậu để hắn tiếp tục ngủ còn mình thì ra ngoài mua cháo

Lúc này trời vẫn còn rất tối. Nhưng các hàng quán hiện giờ đều đã sáng đèn, nghi ngút khói, mùi hương toả ra tứ phía. Cậu đi dọc trên phố kiếm quán bán cháo gà vừa tiện thể đi dạo cho thư giãn.

“Lạc Lạc cậu đi đâu vậy?” Dương Trạch Vũ chạy bộ buổi sáng thấy Diệp Lạc liền lao tới niềm nở chào hỏi

cậu ta cực kì thích Diệp Lạc ngoài miệng tuy không nói nhưng trong lòng thì đã đổ gục trước tiểu mỹ nhân này rồi.

Hôm trước cậu ta trốn Cố Dương Phi chơi game, phóng đãng trên livestream còn cố ý lộ ra cái “đuôi cáo” bị tên người yêu mặt than giáo huấn một trận còn chưa để người ta nguôi ngoai, lại tiếp tục ngoe nguẩy chạy đi kiếm người đẹp

“a là cậu, tớ đi mua đồ ăn sáng tiện thể đi dạo chút”

Diệp Lạc trả lời

“vậy mình đi chung đi, tớ cũng định mua đồ ăn sáng cho tên mặt than nhà tớ” Dương Trạch Vũ nói

Hai người đi dạo một lúc sau đó cùng nhau mua đồ ăn sáng.

Ở kí túc xá Lục Ngôn dậy không thấy Diệp Lạc đâu nghĩ rằng cậu đi ăn sáng, tự mình dậy đi chuẩn bị đi tới lớp. Dù chóng mặt nhưng Lục Ngôn vẫn cố chấp muốn tới lớp học, năm nay hắn muốn vào đội tuyển toán cấp thành phố, tuyệt đối không thể nghỉ học được.

Lúc hắn chuẩn bị xong thì Diệp Lạc thấy hắn đã dậy đang ngồi làm bài tập thì thở dài đi tới ngồi bên cạnh hắn, mở hộp giữ nhiệt ra mùi cháo gà thơm phức lan khắp căn phòng

Cậu múc một thìa cháo nhỏ thổi cho bớt nóng rồi đưa đến bên miệng Lục Ngôn:”cậu ăn đi uống thuốc xong thì tới lớp”

“Tớ không ăn đâu…khụ khụ…cậu ăn đi đừng để bụng đói” Giọng hắn khàn khàn dường như quyến rũ hơn thường ngày thì phải???

“Cậu là bệnh nhân đó lo cho tớ làm gì? Nghe tớ ăn một chút thôi mà” Diệp Lạc dỗ dành thầm nghĩ ” tối qua sốt cao như vậy đến giờ vẫn chưa giảm lại không chịu ăn gì cậu ấy muốn vào viện truyền nước sao?”

“Diệp Lạc đừng ép tớ mà…thực sự không ăn nổi” Lục Ngôn lấy sách bài tập che miệng lại tránh xa, bộ dáng rất giống bạn nhỏ biếng ăn đến tuổi chống đối phụ huynh

Diệp Lạc cáu điên dỗ dành đến vậy còn không được xem ra phải trực tiếp cưỡng ép cậu với lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm lớn ép sát tới bên Lục Ngôn. Lấy quyển sách ra khỏi tay hắn tự mình ăn một miếng sau đó trực tiếp đẩy qua cho Lục Ngôn ép hắn ăn

Lục Ngôn sững sờ ăn cháo Diệp Lạc đưa tới. Giữ lấy Diệp Lạc cuốn lấy lưỡi cậu hôn môi mãnh liệt

Bị hắn hôn đến nhũn người Diệp Lạc mặt đỏ tai hồng quay mặt đi trên miệng còn vương chút cháo bạn học Lục lưu manh nhào tới liếm đi, rồi bình thản ăn cháo. Như tên lưu manh cướp sắc giữa ban ngày không phải mình vậy

“Lục Ngôn cậu hư quá đi” Diệp Lạc luống cuống lại cầm cốc lên đi uống một ngụm lớn

“Tớ làm gì sai hả?” Hắn vô tội nhìn cậu sau đó lại ăn thêm miếng cháo nữa.

Diệp Lạc nghẹn không nói lên lời tự trấn an “cậu ấy đang bệnh không so đo với cậu ấy là được”

Ăn xong Hắn uống thuốc rồi cùng Diệp Lạc tới lớp.

7 rưỡi ở lớp xong hai tiết tiếng anh, đầu Lục Ngôn có hơi đau nhưng hắn chủ quan vẫn không thèm để ý. Cũng không nói với Diệp Lạc.

Đến khi xong tiết cuối cùng hắn đột nhiên chảy máu mũi, trước mắt tối sầm lại ngất đi. Bên tai ù ù không rõ chỉ nghe tiếng Diệp Lạc gọi hắn

“Lạc…Lạc…”

Sau đó hắn mất ý thức.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.