Từ Minh gật gật đầu: “Có nha.”
Bàn tay khớp xương rõ ràng của Giang Yến cầm ly nước, đầu ngón tay trắng bệch, nâng mắt nhìn cậu, lại rũ mí mắt xuống.
“Nhưng em hỏi anh, anh sẽ nói cho em biết sao?” Từ Minh lại hỏi.
Giang Yến nâng ly lên nhấp một ngụm.
Từ Minh đứng lên, đi tới cửa: “Dậy ăn cháo uống thuốc.”
“Ngày hôm qua, em muốn đi.” Giang Yến bỗng mở miệng.
Bóng lưng Từ Minh cứng lại, “… Nhưng em không đi, anh thất vọng rồi?”
Phía sau trầm mặc một trận. Từ MInh xoay mũi chân, lại đi đến mép giường ngồi xuống, khẽ nói: “Em đoán, anh không muốn em đi, cho nên tối qua vẫn luôn đi theo em. Đúng không?”
Giang Yến nhìn chằm chằm ly nước: “Không có.”
“Lúc anh phát sốt,” Từ Minh đưa tay gẩy gẩy tóc mái rũ trước trán Giang Yến, “Đáng yêu hơn bộ dạng tỉnh táo của anh nhiều.”
Giọng Giang Yến khô khốc: “…. Nếu em muốn….”
“Kỳ thật tối qua em đã có thể thử xem, có thể hỏi ra đáp án em muốn biết khi anh đang phát sốt hay không.” Từ Minh cắt ngang lời hắn, vẻ mặt bình tĩnh như nước, “Nhưng em không thử, biết vì sao không?”
Giang Yến chuyển mắt về phía cậu: “Vì sao?”
“Bởi vì thử cũng không hỏi ra kết quả.”
“…..”
/
Giang Yến đặt ly nước xuống, giơ tay đè đè huyệt thái dương có chút căng.
Từ Minh im lặng một lúc, mở miệng nói, “Anh không chịu nói cho em, hiện tại liền đến lượt em nói.”
Giang Yến ngừng động.
Từ Minh cầm ly nước hắn đặt ở tủ đầu giường lên, chính mình uống một ngụm: “Chúng ta ở bên nhau năm thứ hai, em liền về nhà come out với mẹ em.”
Giang Yến nghe vậy lông mi run run, vẻ mặt lại không ngoài ý muốn, giống như đã sớm biết chuyện này.
Từ Minh lặng lẽ quan sát phản ứng của hắn, một bên nói.
“Mẹ em hỏi em ở với ai, em không dám nói cho bà ấy. Bà ấy là người điên, nếu để bà ấy biết là anh, nhất định bà ấy sẽ tìm mọi cách làm phiền anh. Em nói với bà, chờ ngày nào đó bà đồng ý, em lại dẫn anh về nhà. Mẹ em nói được, bà đồng ý.
Trong lòng bà nghĩ cái gì, em rất rõ, em mới không cho bà cơ hội chơi em. Em nói, nếu bà đồng ý, em đây liền đi nói một tiếng với hàng xóm thân thích, con trai bà thích nam, để cho nhóm thân thích chuẩn bị tâm lý trước.” Từ Minh cong môi cười rộ lên,
“Mẹ em lấy cán bột đánh em, cán gãy liền đổi sang chổi, em bị đánh tới thiếu chút nữa chân tàn, nửa tháng không thể xuống giường bệnh. Nhưng mẹ em đến thăm em, em vẫn là nói câu kia, hoặc là đánh chết em, hoặc là em dẫn anh về nhà. Từ này về sau, con của mẹ đều sẽ là đồng tính luyến ái, chết cũng không đổi.”
/
Giọng Từ Minh bình tĩnh, vào trong tai Giang Yến lại giống như sấm sét rền vang, làm cho đầu quả tim hắn run rẩy dữ dội.
Lúc trước Từ Minh được an bài đi bệnh viện bồi dưỡng, có khi một hai tháng không cùng hắn gặp mặt, thì ra…. đờ đẫn trên khuôn mặt Giang Yến dần nứt ra, giọng nói xen lẫn run rẩy: “Em —— ”
“Mẹ em bảo em cút. Về sau mỗi lần về nhà ăn tết, cho dù là lễ mừng năm mới, em cũng không vào được nhà,” Giọng Từ Minh bằng phẳng đến mức giống như đang nói đến chuyện xưa của người khác, “Thẳng đến khi anh và em chia tay, mẹ em mới bằng lòng gặp em.”
Yết hầu Giang Yến không ngừng lên xuống, nhìn chằm chằm Từ Minh: “Em, em trước giờ chưa từng nói.”
“…Rất đau đi?” Bàn tay rũ xuống của hắn hơi nâng lên, muốn chạm vào Từ Minh, lại khắc chế thu về, “Thật xin lỗi.”
Từ Minh lắc lắc đầu, “Anh không cần nói xin lỗi với em, em cam tâm tình nguyện. Vốn dĩ cũng không cần thiết nói những việc này cho —— “
“Không cần thiết?” Giọng Giang Yến bỗng nhiên có chút kích động, “Bà ấy đánh em, chân em thiếu chút nữa phế… không cần thiết nói cho anh?”
Từ Minh bật cười: “Chỉ cho phép anh chuyện gì cũng gạt em?”
“Đó là bởi vì…” Giang Yến ngừng nói, ánh mắt giãy giụa dao động không ngừng, lại trở về yên lặng.
“Cạch” một tiếng, Từ Minh đặt ly nước xuống, bàn tay để bên người dần nắm thành quyền.
Hai người đều trầm mặc.
/
“Chuyện gì cũng bị anh gạt,”
Từ Minh nghiêng mặt, biểu tình sa sút: “Cảm giác thật sự không dễ chịu.”
“……”
Môi Giang Yến giật giật, cuối cùng nhận mệnh thở dài, “Hiện tại hỏi đi, anh nói hết cho em.”
Từ Minh bỗng thu lại biểu tình sa sút: “Mẹ em đã từng đi tìm anh, đúng không?”
Giang Yến dựa lưng vào mép giường, gật đầu ừ một tiếng.
“Lúc nào?”
“Một năm trước,” Giang Yến dừng một chút, “Vào cái đêm sinh nhật của em.”