Cách Sơn Hải

Chương 13: Phiên ngoại: Vài ba chuyện Giang tổng không muốn cho người biết (1)



Trong công ty của Giang Yến cơ bản không có phụ nữ trẻ tuổi, cho dù có cũng là diện mạo thường thường không có gì lạ.

Có lần phòng nhân sự của công ty bị nhét quan hệ, đưa vào một đại mỹ nữ da trắng eo thon mông vểnh, bằng cấp cao năng lực cũng cao làm thư ký mới cho tổng giám đốc.

Ngày hôm sau đại mỹ nữ liếc mắt đưa tình cho Giang Yến đã bị sa thải, ngay cả trưởng phòng nhân sự cũng bị phạt một tháng tiền lương.

Đỗ Nguyên thành công nhậm chức.

Người trong công ty dần dần bắt đầu suy đoán ông chủ của bọn họ có chứng sợ phụ nữ, thời gian dài, ngay cả Từ Minh cũng cho là vậy.

Kỳ thật Giang Yến chỉ là sợ bên cạnh có phụ nữ đẹp, Từ Minh sẽ vừa mắt các cô.

Bởi vì Từ Minh từng thức trắng đêm cày view cho nhóm nhạc nữ nào đó*, còn spam đăng bài khen diễn viên nữ nào nó lớn lên đẹp mắt hợp khẩu vị của cậu.

(*Nghuyên câu 某个字母女团投票刷榜 mỗ cá tự mẫu nữ đoàn đầu phiếu xoát bảng 刷榜 thấy nghĩa là lợi dụng một vài thủ đoạn k bình thường thu hoạch lượng dùng cùng download một cách nhanh chóng; thấy cũng hao hao cày view bên mình.)

Chương 13: Không nói lời nào.

Kỳ thật thời gian bọn họ quen nhau cũng không tròn bốn năm, bởi vì năm trước lúc Giang Yến đá cậu, cậu còn chưa kịp cùng Giang Yến vượt qua ngày kỷ niệm bốn năm. Chỉ là Từ Minh một bên tình nguyện mà quyết định bọn họ chính là quen nhau bốn năm, mà không phải ba năm lẻ mười tháng, ngay cả số nguyên đều không có.

Nếu như bọn họ không chia tay, hôm nay chính là kỷ niệm ngày bọn họ quen nhau năm thứ năm.

Tại sao… Giang Yến sẽ chọn tự sát vào ngày hôm nay?

Từ Minh đứng trước mặt Giang Yến, cúi đầu yên lặng nhìn hắn.

Giang Yến vẫn ngồi trên sô pha đối mặt với hòm thuốc phát ngốc, thẳng đến giọng nói quen thuộc chui vào trong tai, tầm mắt hắn mới dần tụ lại, rơi vào trên người Từ Minh.

“Giang Yến.” Từ Minh gọi hắn.

Môi hắn giật giật, giọng nói khàn khàn khô khốc: “Muốn biết đều biết? Có thể đi được chưa.”

“Anh bảo thư ký Đỗ đêm nay tới đây, là chuẩn bị cho anh ấy dọn xác anh, đúng không?”

“Hiện tại em không phải người cuối cùng thấy anh, em có thể đi rồi.”

“Vì sao muốn chuyển nhượng tài sản cho em?”

“…. Em đi đi.”

“Anh đã từng nghĩ tới chuyện chúng ta kết hôn, đúng không?”

Lông mi hắn run run, mím môi không nói.

/

Từ Minh nghĩ đến lời chia tay không hề báo trước ở một năm trước, nghĩ đến chuyện kết hôn chưa từng nghe hắn đề nghị, nghĩ đến giấy chứng nhận chuyển nhượng tài sản thư ký Đỗ đưa tới, nghĩ đến Giang Yến vẫn luôn xem trộm ảnh chụp của cậu ở văn phòng trong hơn một năm này, nghĩ đến trạng thái khác thường của hắn.

Cậu cắn chặt răng, hận không thể nhìn chằm chằm ra một cái động ở trên đầu Giang Yến:

“Anh có biết không, em ghét nhất anh không nói lời nào.”

—— ghét.

Tay phải Giang Yến có chút co quắp: “….Nếu như ghét, liền đi đi.”

Từ Minh cũng không nhúc nhích, thật lâu bỗng nhiên nở nụ cười.

Cậu nói: “Được a, nhưng em phải nói cho anh một chuyện trước.”

“Cái gì.”

“Từ giờ trở đi, chúng ta hợp lại.”

/

Con ngươi của Giang Yến co lại, đột nhiên ngẩng đầu.

Hắn hoài nghi bản thân nghe lầm, hoặc là sinh ra ảo giác: “Em nói…. cái gì?”

Từ Minh đi lên trước, vươn tay vuốt ve khuôn mặt của hắn, thậm chí giọng điệu được xưng với ôn nhu:

“Em nói, chúng ta hợp lại.”

Giang Yến ngơ ngác nhìn cậu, một lúc sau bỗng nhiên phản ứng rất lớn mà né qua bên cạnh, giọng nói xen lẫn run rẩy:

“Không, em đi đi… a!”

Tay vuốt ve mặt hắn của Từ Minh vòng ra sau, mạnh mẽ giữ chặt gáy hắn, cúi người hôn xuống môi hắn.

Giang Yến trừng lớn mắt, không hề phòng bị mà bị đầu lưỡi Từ Minh cạy ra khớp hàm, trượt vào khoang miệng tùy ý khuấy động, cuốn lấy đầu lưỡi hắn trêu đùa liếm mút, giữa răng môi dần truyền ra tiếng nước “chụt chụt” ái muội.

“Thịch, thịch, thịch,” Trái tim tĩnh mịch thật lâu bỗng nhiên nhảy loạn, mỗi một cái đều kịch liệt đến giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Từng chùm pháo hoa nổ tung trước mắt, làm hắn hoa mắt mê mẩn*, không nhìn thấy gì, không nghe được gì, chỉ có thể choáng váng ngửa đầu cảm nhận nụ hôn mạnh mẽ lại ôn nhu của người phía trên.

(*目眩神迷 mục huyễn thần mê: mắt hoa lên, tâm thần dao loạn, hình dung người gặp tình huống bị kinh ngạc)

Qua thật lâu Giang Yến mới lấy lại tinh thần từ nụ hôn kỹ thuật cao siêu của Từ Minh, hoảng loạn đưa tay đẩy vai cậu:

“Em làm gì….!”

Từ Minh lại hôn tiếp.

/

“Chúng ta hợp lại.”

“Không……”

“Hợp lại.”

“Em đừng……”

Từ Minh hôn một cái lại một cái, lời Giang Yến không hợp tâm ý cậu, cậu liền tiếp tục chặn miệng hắn, khiến hắn không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Đến cuối cùng Giang Yến dứt khoát im lặng. Hắn dùng mu bàn tay che lại miệng mình, trong mắt phủ một tầng cảm xúc xấu hổ buồn bực hiếm khi thấy, biểu tình nhìn qua rất giống phụ nam đàng hoàng bị lưu manh đùa giỡn.

Từ -lưu manh- Minh liếm liếm môi chưa đã thèm, cúi người đối diện với ánh mắt của Giang Yến.

“Không nói lời nào, em xem như anh chấp nhận.”

Cậu một bên nói, tay lại từ sau gáy hắn hạ xuống cổ, vuốt ve cách băng gạt, mềm nhẹ rồi lại cực kỳ có tính uy hiếp.

Giang Yến chỉ có thể che miệng đầy bị động.

Đối phó với cẩu nam nhân hiện tại, quả nhiên phải dùng phương pháp cũ kỹ* này. Đôi mắt Từ Minh chậm rãi cong lên, môi bị hôn đến đỏ au, nụ cười rực rỡ bắt mắt.

(*土方法 thổ phương pháp.)

Cậu vỗ vỗ gáy Giang Yến, tỏ vẻ thật vừa lòng:

“Hiện tại, em là bạn trai của anh. Em không đi, anh cũng không thể đuổi em, rõ chưa?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.