Cách Một Cảnh Cửa

Chương 1



Mùa đông năm 2013.

Màn đêm buông xuống, thành phố Nam trời đổ tuyết, giao thông trở nên tắc nghẽn. Trong nền trời tuyết trắng xóa ấy, cơ man đèn xe cùng với tiếng còi inh ỏi nối đuôi nhau ra ngoại thành.

Tần Túc lái xe một mạch qua đường cao tốc Phong Thành, lao đi mặc gió tuyết phủ kín đèn đường. Khi xe ra khỏi thành phố, cũng là lúc chút ánh sáng cuối cùng tan biến dần trong đêm mưa tuyết.

Khu biệt thự nơi Tần Túc đến được xây dựng sát vào núi, nhìn từ xa, những tòa nhà này san sát nhau. Đèn đường ở đây cực kì ít, chỉ có chút ánh sáng lác đác hắt ra từ khung cửa sổ, chập chờn trong đêm tối.

Tần Túc xuyên qua con đường mòn giữa những khu biệt thự, đi thẳng tới đỉnh núi để lại vệt bánh xe trải dài phía sau. Tới nơi anh không trực tiếp lái xe vào trong, mà phanh gấp trước cửa biệt thự, bánh xe vì thế mà trượt nhẹ trên nền tuyết.

Biệt thự số 52, cách xa các khu biệt thự khác, vô cùng yên tĩnh.

Tần Túc xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn. Nơi đây có vẻ tối tăm, chỉ có ngọn đèn trước cổng chiếu sáng một khoảng không gian nhỏ. Anh khép chặt áo khoác tiến lên vài bước, tuyết rơi dày đặc nhanh chóng vùi lấp hết mọi dấu chân của anh.

Cửa nhà không khóa, nhưng tầng một lại không có bóng người nào hiện hữu, cả tòa biệt thự to lớn dường như chìm sâu trong sự yên lặng khác thường. Tần Túc phủi tuyết còn đọng trên áo khoác, nhẹ nhàng men theo cầu thang một bên lên tầng hai.

Bóng tối trải dọc hành lang tầng hai, phải tới căn phòng ở cuối mới có chút ánh sáng hắt qua từ khe cửa khép hờ, đan xen nhau trên mặt sàn cẩm thạch bóng loáng.

Không hiểu sao trong lòng Tần Túc dâng lên một dự cảm chẳng lành, điều ấy thúc giục bước chân anh khẽ chuyển hướng, thận trọng đến trước cửa phòng kia, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cầm trước cửa, từ từ mở cửa phòng ra. Ánh sáng đến từ màn chiếu trên tường đập thẳng vào mắt Tần Túc.

Trên màn hình máy chiếu hiện lên hình ảnh của một buổi tọa đàm, ống kính lúc này được chuyển hướng lên sân khấu, sau đó là sự xuất hiện của một người phụ nữ trung niên đang ôm một người đàn ông gào khóc, người đàn ông để mặc người phụ nữ, bình tĩnh điềm đạm mà nói với những người ngồi phía dưới: “Một khi cơ chế phòng vệ của nhà phân tâm học hoặc nhà tư vấn tâm lý sụp đổ sẽ dẫn tới một sự chuyển dịch ngược, đây là những xung đột, thái độ và động cơ vô thức nằm ngoài hệ ý thức của nhà tư vấn tâm lý. Không chỉ riêng bệnh nhân mới rơi vào trạng thái không thể hiểu rõ bản thân, ngay cả nhà tư vấn tâm lý cũng có lúc rơi vào trường hợp tương tự như vậy. Cho nên đây chính là nguyên nhân vì sao trong quá trình điều trị tâm lý cho người bệnh cần quay và ghi âm lại. Bởi một khi xảy ra sự chuyển dịch ngược, thông qua những dữ liệu được thu nhà tư vấn tâm lý có thể tự phân tích lại bản thân, qua đó tìm ra nguyên nhân xuất hiện sự chuyển dịch ngược.”

Sau khi người đàn ông nói xong phía dưới lúc này có người hỏi: “Giáo sư Thẩm, nhà tư vấn tâm lý cũng là con người, con người thì sẽ có những nỗi ưu tư, trừ phi bị thôi miên, nếu không thì sao có thể kiểm soát hoàn toàn suy nghĩ và cảm xúc được?”

Người đàn ông trên sân khấu đăm chiêu suy nghĩ một lát, rồi nhìn phía dưới trả lời: “Còn có một cách, có thể kiểm soát…”

Đột nhiên đúng thời điểm này Tần Túc cảm thấy trong căn phòng có gì đó khác lạ. Anh nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại ở hàng ghế gần kệ sách, chiếc ghế này được đặt đằng sau bàn đọc, quay ngược với hướng của anh, hướng ra cửa sổ, ánh sáng ngoài cửa thì bị tấm rèm lông ngỗng dày nặng sát đất che kín, làm cho góc phòng đó chìm trong bóng tối. Dưới ánh sáng mờ ảo, chỉ có một bàn tay trắng bệch, cứng đơ vịn trên ghế.

“Thẩm Tự?” Tần Túc khẽ giọng gọi.

Không có tiếng trả lời nào, người đó vẫn ngồi im lặng quay lưng về phía anh. Tần Túc bỗng thấy lạnh sống lưng. Không quan tâm đến chiếc máy chiếu buổi tọa đàm nữa, anh bước về phía trước, vòng qua bàn đọc sách tới sau lưng chiếc ghế.

Người ngồi trên ghế lúc này vẫn không có chút phản ứng nào. Tần Túc đưa tay từ từ quay chiếc ghế lại…Hóa ra là thứ đang ngồi trên ghế là một hình nộm người, lúc này đầu hình nộm hơi nghiêng để tựa vào ghế, mắt thì mở to, trên gương mặt đeo kính, một tay đặt trên vịn ghế, tay kia buông thõng xuống. Gương mặt hình nộm người trông rất giống khuôn mặt người đàn ông đứng trên sân khấu trong màn chiếu.

Nếu là trước đây thì sẽ rất bình thường, bởi Tần Túc biết Thẩm Tự thích đùa ác, nhưng không hiểu sao lần này anh vẫn cảm thấy có điều gì đó rất kì lạ, giống như dự cảm không may mắn. Tần Túc một lần nữa quan sát hình nộm cẩn thận, càng nhìn anh càng thấy không ổn, nhất là cánh tay đang đặt trên tay vịn ghế, vị trí của ngón trỏ hiện đang cong xuống dưới, bốn ngón còn lại để bình thường.

Anh nhìn xuống theo hướng nghiêng mà ngón trỏ chỉ. Trên góc bàn chìm trong bóng tối anh loáng thoáng thứ gì đó. Tần Túc với tay lấy, đây là một chiếc điện thoại di động. Anh cầm lên, màn hình đột nhiên phát sáng, ngay lúc đó anh liền trực tiếp mở giao diện tin nhắn.

Đập vào mắt anh là một đoạn tin nhắn với nội dung như sau: Bọn tôi đều ở sa mạc, lạc đà trắng đi về phía tôi, anh vẫn ở chỗ cũ nhỉ, bởi vì anh hoàn toàn không ngờ tới…Nhắn chưa hết câu, nhưng tin đã gửi đi rồi. Còn có cuộc gọi nhỡ. Người gọi tên Anh Tần.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.