Editor & Beta: Hạ Tử Lâm.
Khúc Quân ngẩn người, phản ứng đầu tiên thế nhưng không phải đi tự hỏi vấn đề này, mà là ——– Làm sao Khổng Tuyên biết chuyện hắn rơi xuống Nam Thiên Môn?
Chuyện này theo lý thuyết chỉ có cực nhỏ một bộ phận người biết, thân phận giống hắn như vậy, Đại Năng như Khổng Tuyên làm sao có thể biết được, điều này hoàn toàn không nên nha!
Trọng điểm sai hoàn toàn!
Khúc tiểu tướng quân cho tới bây giờ chính là một người rất lạc quan, vấn đề cực kỳ rõ ràng như thế, hắn tất nhiên nghĩ tới nhưng mặc dù nghĩ tới thì có thể làm sao!
Nói khó nghe là thân phận mình như cá nằm trên thớt, lúc đó hắn chẳng qua chỉ là một người phàm, có khả năng làm được cái gì cơ chứ! Mặc dù bây giờ tu vi của hắn chẳng qua cũng chỉ có Kim Tiên, ở Thời Đại Vũ Trụ linh lực cằn cỗi này có thể phát huy trên năm thành đều đã may mắn. Chuyện đã đi đến nước này rồi, Khúc Quân cảm thấy đã không cần thiết đi tìm tòi nghiên cứu.
Vì thế Khúc Quân trả lời như thế này:
“Ta không muốn biết.”
Lúc này ngẩn ra ngược lại là Khổng Tuyên trong trạng thái linh thể. Khúc Quân người này có thể nói đang sở hữu khả năng nhận biết tương lai mà Đại Năng nơi ấy cũng ra vẻ gào thét. Y cũng nghe về lời tiên đoán mập mờ kia. Tuy y không cho rằng gửi gắm hi vọng của Hồng Hoang lên người một nhân loại là lựa chọn chính xác, nhưng…….. Y không nghĩ tới đương sự vậy mà bình tĩnh như thế.
Mấy ngày nay ở chung y cũng coi như có chút hiểu biết về vị Khúc tiểu tướng quân tiếng tăm lừng lẫy này, không phải kẻ ngu dốt nên vấn đề rõ ràng như thế trong lòng chắc chắn biết rõ, lại không nghĩ rằng……… Suy nghĩ thoáng như vậy. Y theo bản năng nhíu mày, lại cảm nhận được linh thể mệt mỏi nên im lặng.
Mặc kệ nó! Nếu người khác không thèm để ý, y nghĩ nhiều thế làm gì!
“À đúng rồi, Khổng Tuyên đại nhân có biết Tiểu Đinh gặp phải…….. Lại có phản ứng mạnh như vậy?” Giống như gặp thiên địch vậy.
Đề tài xoay chuyển vừa lúc, trong đầu giọng nam miễn cưỡng vang lên:
“Khúc tiểu tướng quân chẳng phải không muốn biết sao?”
……….. Cho nên nói đồn đãi về Đại Ma Vương không phải giả mà! Chẳng phải theo lời ngươi nói không có thôi, có cần phải chèn ép hắn như vậy không! Khúc Quân == nghiêm mặt nói:
“Trước khác nay khác.”
“Khúc Quân, khuyên ngươi một câu, đừng có tùy tiện người nào cũng nhặt về, có một số người có số phận định trước, nếu ngươi can thiệp áp đặt, có thể sẽ……..” Thanh âm dần dần yếu đi, xem ra thời gian nói chuyện hôm nay đã hết.
Nói chuyện nói một nửa sẽ bị sét đánh! Khúc Quân kêu mấy tiếng không có kết quả chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận. Nhưng dù không biết hậu quả như thế nào, quả thật hắn cũng nên lo lắng vấn đề về tương lai của đứa nhỏ.
Nói Trọng Minh Điểu có hai con ngươi, có thể là Tiểu Đinh nhìn thấy chuyện gì đáng sợ từ trên người đứa nhỏ hay là chuyện gì đó có hại cho cậu ta? Khúc Quân vuốt cằm tự hỏi loại nào có khả năng xảy ra.
Đợi cho Khúc Quân chậm rãi ngâm nước tắm rửa xong xuống lầu, thảm lông trong phòng khách đã bị Nhị Cẩu cắn thủng, cả con chó tội nghiệp ghé vào trên sàn vương đầy sợi bông nhìn rất đáng thương, hơn nữa cái tạo hình này………..
“Phụt ——— Ha ha ha ha! Hao Thiên ngươi……….. Ha ha ha!”
Vừa cười vừa lấy Đầu Cuối ra chụp lại kiểu tóc được nhuộm mới của Hao Thiên Khuyển làm kỷ niệm, umh, hắn nhất định phải lưu vào đám mây đợi đến khi Dương Tiễn tỉnh đưa cho y xem! Một mình vui không bằng nhiều người vui! Cảm ơn kỹ thuật chụp ảnh động cao siêu của Thời Đại Vũ Trụ!
Nhị cẩu vẻ mặt sinh không thể yêu.
Cười khoảng 3 phút, Khúc Quân mới lau nước mắt sinh lý, mở miệng nói:
“Bách Hoa tiên quân đâu?”
Nhị Cẩu vẻ mặt tiếp tục sinh không thể yêu, thậm chí quay mông lại tỏ vẻ nó đối với người nào đó biết mà không nói, thấy chết không cứu, chống cự trong im lặng.
Phụt——– Không được! Không thể cười nữa! Khúc Quân nín cười, nghiêm mặt nói:
“Hao Thiên, ngươi như thế này thật sự rất đẹp! Chủ nhân ngươi chắc chắn sẽ thích.”
……..”Có thật không?”
Khúc Quân đi đến vuốt ve đầu chó nhiều màu, nghiêm túc nhịn cười nói:
“Thật, vô cùng thật.”
Nhị Cẩu tuyệt vọng quay đầu, nếu ngươi bỏ tay ra khỏi đầu ta và khôi phục lại khuôn mặt bình thường, nói không chừng ta còn có thể tin ngươi! Hừ! Nhân loại luôn giả dối, ngoại trừ chủ nhân!
“Được rồi được rồi, ta không chọc ngươi! À đúng rồi, ngươi có nhìn thấy Chu Mật không?”
“…….Không.”
== Bách Hoa đến đây ngươi cứ như vậy, Khúc Quân tỏ vẻ bây giờ cực kỳ nghi ngờ trạng thái của nó luôn, nhưng……..
“Hao Thiên, ngươi là người đầu tiên thấy Chu Mật, ta rất hiếu kỳ ngươi lần đầu tiên thấy Chu Mật có cảm giác gì?” Nếu Khổng Tuyên đã nói như vậy, vậy thì Chu Mật có lẽ không bình thường như trong tưởng tượng của hắn.
Hắn vẫn còn quá trẻ tuổi, so với những thần tiên sống ngàn vạn năm mà nói, hắn một tiểu Thiên Binh mới trải qua có mấy trăm quả thật là người mới không thể mới thêm, mà bệnh chung của người mới chính là——– thường thức quá ít! Cho nên sự nhạy cảm với rất nhiều chuyện của hắn không bằng rất nhiều thần tiên.
Hao Thiên Khuyển ngẩn ra, không nghĩ tới Khúc Quân sẽ hỏi vấn đề này, nó cúi đầu suy nghĩ một lát, bỗng mở miệng nói:
“Đứa trẻ đó là một không rõ người.”
Khi Khúc Quân tự hỏi, ngón tay thói quen gõ tay vịn, nghe phán đoán như thế, hắn nháy mắt dừng tay lại:
“Vậy ngươi còn tốt với cậu ta như thế!”
Thần thần bí bí bốn chữ này gần như được làm ra cho các thần tiên, có một số người trước khi làm việc gì đó sẽ bói toán, cũng sẽ có người nhìn số mệnh người khác mới giao thiệp. Nếu người này bị xác định là không rõ, bình thường sẽ không có thần tiên nguyện ý giao thiệp với người như vậy.
Bởi vì giao thiệp với người như vậy, thông thường đều báo trước nhân quả dây dưa và nghiệp quả quấn thân. Đương nhiên đây cũng không phải tuyệt đối, có một số người có nghị lực phi thường thì có thể thoát khỏi loại vận mệnh như vậy, nhưng………
Đều nói là người có nghị lực phi thường, người như thế bình thường trăm triệu năm cũng không xuất hiện một hai người.
Cho nên:
“Ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào!”
Nếu như phải lựa chọn giữa Hao Thiên Khuyển và Chu Mật, hắn đương nhiên sẽ chọn bạn bè từng ở chung mấy trăm năm. Tuy bạn bè là con chó nhưng hắn là người chứ không phải thần, không làm được chúng sinh ngang hàng. Được rồi, mặc dù hắn bây giờ là thần tiên nhưng lấy thần làm bài trí, tiên là một từ xác định, cái gọi là thần tiên chẳng qua như một loại lời ca ngợi cho tu sĩ đắc đạo mà thôi.
Thần tiên, mặc dù thoát khỏi sinh tử luân hồi, vẫn như cũ hoàn toàn giữ lại nhân tính, như thánh nhân bình thường siêu trần thoát tục nhìn nhân gian, vậy cả đời này còn niềm vui gì nữa!
Đương nhiên, sự tình còn không có tệ đến nước đó, ở trên chỉ là tình huống kém nhất mà thôi.
Hao Thiên Khuyển đã hơi hiểu ra ngẩng đầu:
“Ơ? Hóa ra ngươi không biết ư! Ta nghĩ khi ngươi đón đứa nhỏ về nhà đã biết rõ thân phận rồi cơ.” Trách không được thoải mái đón người về như vậy, thì ra là không biết!
Khúc Quân lặng lẽ giơ tay lên, nắm chặt đầu chó đủ loại màu sắc lôi về phía nhà ấm trồng hoa!
Liều mạng sẽ hủy đi hơn một nửa nhà ấm trồng hoa, hắn cũng muốn cho con chó đần này nhớ—— ở thời điểm quan trọng mà đần, xem ngươi có thể càng đần hơn nữa được không!