Các Đại Lão Đều Sủng Ta

Chương 37: Bắt Nạt Học Đường (1)



Hai ngày nay, Dung Hoặc đều thức đêm viết nhạc, vị nào đó thỉnh thoảng gọi điện thoại tới thúc giục, “Xong chưa? ”

Dung Hoặc liền buồn bực, trước kia lúc cậu điền từ sáng tác, cũng không thấy vị gia gia kia để ý, thậm chí ngay cả bài hát của cậu cũng chưa từng nghe qua.

“Nào có dễ dàng như vậy, còn sớm.”

Dung Hoặc ấn xuống loa ngoài, mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm, quầng thâm quanh mắt rất sâu, mảnh giấy nhăn nheo ném ở bên chân, đã là một mảng lớn.

“Tôi nói nè Ẩn gia, anh liền muốn gặp mẫu… cô gái đó như vậy? Nếu anh muốn hẹn cô ấy, trực tiếp gọi điện thoại cho người ta, dù sao trên hợp đồng vẫn có số điện thoại của cô ấy. ”

Dung Hoặc luôn cảm thấy mặt trời mọc về phía Tây, trước kia chưa từng thấy Tần Ẩn để ý đến nữ sinh nào như vậy, có lẽ người ta để ý chỉ là… Đôi bàn tay đẹp đó?

“Liều lĩnh gọi điện thoại không tốt, anh nhanh chóng làm ra, nhiều nhất cho anh thêm ba ngày.”

Ngữ khí có chút cứng rắn, không cho phép nói xong, bên kia liền cúp điện thoại.

Dung Hoặc trợn trắng mắt, nói thầm: “Anh cũng không phải lão bản của tôi, còn dám ra lệnh cho tôi, hơn nữa, đây chính là mẫu thượng đại nhân của tôi, có muốn cho anh gặp không, còn phải xem tâm tình của tôi. ”

**

Gần nơi trường cao trung dạy nghề.

“Mẹ kiếp, tiền đâu? Mày có đem tiền trên người mày ra không? ”

Mấy nam sinh cùng hai ba nữ sinh ăn mặc lôi thôi, đem một bóng dáng mập mạp chặn ở góc tường, bởi vì trên người cô ấy không tìm được tiền, nhất thời hướng về phía người cô ấy một trận đấm đá.

Cô gái mập liều mạng ôm lấy đầu, nhỏ yếu ớt bất lực lui vào góc, tùy ý những người đó tàn nhẫn bạo hành mình, cắn răng không để cho mình kêu lên.

“Không phải là giấu tiền trong ký túc xá đi, lát nữa hai người đi tìm ký túc xá của nó, mẹ nó, nếu không tìm được tiền, sau này thấy nó một lần đánh một lần.” Sau khi bạo hành, một nhóm người nghênh ngang rời đi.

Lúc này, một bóng người vừa vặn đi qua, chỉ thấy lông mày cô vừa nhíu lại, cuối cùng vẫn đi về phía cô nàng mập mạp đang nằm sấp trên mặt đất muốn sống không sống.

Cô nhìn từ trên cao, lạnh nhạt hỏi: “Có cần giúp đỡ không? ”

Cô nàng mập mạp giống như hoảng hốt một chút, tựa hồ là cảm thấy khó chịu.

Vội vàng tay chân dùng, cực kỳ gian nan từ trên mặt đất bò lên, lung lay sắp đổ đưa tay chống đỡ vách tường.

Cô ấy mang theo khuôn mặt mập mạp sưng đỏ không chịu nổi, ánh mắt né tránh, cuối cùng dứt khoát cúi đầu, thân thể còn đang mơ hồ phát run.

Cô ấy cũng có tôn nghiêm, cũng sợ bị chế giễu bị sỉ nhục, cũng là khát vọng bạn bè.

Đáng tiếc… Các loại tâm lý nhu nhược, hèn mọn, phẫn uất, khuất nhục, xấu hổ tràn ngập, khiến cô ấy cảm thấy xấu hổ, thậm chí không dám nhìn mặt Lam Cận.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.