“A, nhìn rất quen mắt a, giống như Lam hoa si ở trường chúng ta.”
Ngô Vũ kinh ngạc nhìn nữ sinh đi về phía bọn họ, có chút không xác định.
Chỉ thấy người tới mặc một chiếc áo len đội mũ màu xám, phía dưới là quần dài giản dị phối hợp cùng với áo len.
Nguyên bản mái tóc dài bảy màu, nhuộm với cắt, trang điểm đậm trước kia biến thành mặt mộc, mắt sáng răng trắng, ngược lại đẹp đến mức làm cho người ta không thể dời mắt.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt kia, nhưng khí thế giơ tay nhấc chân lại hoàn toàn thay đổi, làm Thẩm Kiêu không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác kính sợ.
Lam Cận bây giờ, thỏa đáng chính là một cô gái đẹp trai vô cùng công, mê hoặc có sức hấp dẫn.
Thẩm Kiêu và Ngô Vũ suýt nữa nhìn ngây người, chợt, Thẩm Kiêu híp mắt, tự động tản mát ra kiêu ngạo kiêu ngạo, hồ nghi nói: “Cô là Lam Hoa Si? ”
Lam Cận sau khi đến gần lại nghiêm túc đánh giá Thẩm Kiêu một phen, quả nhiên là càng nhìn càng giống, ngay cả khí tức trên người hắn cũng có một loại cảm giác quen thuộc.
Nghe vậy một cái nhãn đao bắn tới, giơ tay lên liền đánh đầu hắn một cái, “Ngoan, nói tiếng người. ”
“Mẹ kiếp, đau chết đi được.”
Thẩm Kiêu kêu rên một tiếng che đầu, đang muốn nổi giận thì nghe Lam Cận ung dung mở miệng:
“Tôi sẽ dạy anh đối phó với võ sĩ áo đỏ như thế nào, thắng chỉ cần chia cho ta một vạn tệ, được không?”
Ngô Vũ cười nhạo một tiếng trước: “Bệnh thần kinh đi! Chỉ bằng cô? Cô đừng cố hại lão đại ta chứ? ”
Lam Cận một cước đá văng Ngô Vũ ra.
Ngô Vũ thẹn quá hóa giận xắn tay áo lên, lại bị một ánh mắt của Thẩm Kiêu làm lạnh lại, chỉ có thể vô cùng phẫn nộ khuất nhục đứng ở một bên trừng mắt nhìn Lam Cận.
Tên hoa si này sợ không phải ngứa da! Chờ đến khi lên trường để xem hắn làm thế nào có thể xử lý!
Thẩm Kiêu luôn cảm thấy nữ sinh trước mắt trở nên không giống, nhất thời có chút hứng thú, cao ngạo nhướng mày, giọng nói mang theo kết cấu đặc biệt của thiếu niên nói:
“Cô ngược lại nói xem làm thế nào thắng? Nếu nói không thể làm cho tôi hài lòng, chờ đến khi đi học có quả ngon cho cô ăn. ”
Lam Cận lạnh lùng nhếch môi, ánh mắt dị thường nguy hiểm, cô luôn không thích bị người khác uy hiếp nhất.
Thế nhưng tiểu tử này có một khuôn mặt của em trai quen thuộc, nghĩ đến trước tiên đè nén lửa giận, chờ sau này lại giáo huấn tiểu tử thúi này thật tốt!
“Võ sĩ áo đỏ đánh chính là Muay Thái, mà Muay Thái lại xuất phát từ miền nam nước ta, am hiểu cận chiến, lại chú trọng khuỷu tay đầu gối phát lực, từng chiêu từng thức đều hung hãn vô cùng, chỉ dựa vào chút công phu mèo ba cước của anh muốn đánh thắng, nếu anh không bị hắn đánh chết cũng cảm ơn trời đất.”
Nói đến đây, thấy sắc mặt Thẩm Kiêu từ kinh ngạc dần dần biến thành phẫn nộ không chịu thua, Lam Cận lại không nhanh không chậm bổ sung:
Hơn nữa tôi phát hiện bộ vị thắt lưng trái của hắn ta đã từng bị thương, mỗi một lần phát lực đều có vấn đề, hơn nữa người này tự đại cuồng vọng, hắn ta chỉ biết mù quáng tiến công mà không biết phòng thủ, anh chỉ cần như vậy…”
Nói tới đây, Lam Cận lo lắng có người nghe lén, bỗng nhiên ghé sát vào bên tai hắn, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy, từ từ nói.
Sau khi nghe xong, vốn còn tưởng rằng cô đang nói bậy, nhất thời hai mắt tỏa sáng, lộ ra vẻ sùng bái, sờ sờ mũi.
“Chiêu này của cô có chút âm hiểm a, bất quá tôi thích.”
“Nếu thời gian còn kịp, tôi ngược lại có thể dạy anh một bộ quyền thuật thủ thắng, nhưng mắt thấy anh sắp lên sàn đấu, với công phu mèo ba cước của anh, không dùng chút âm chiêu anh là đừng hòng thắng, huống chi, đối thủ cũng đủ âm, phải xem hai người ai âm hiểm hơn ai.”