Piper không nhớ nhiều về phần còn lại của đêm đó. Họ đã kể lại câu chuyện của mình và trả lời một triệu câu hỏi của các trại viên khác, nhưng cuối cùng Chiron cũng nhận ra họ mệt mỏi như thế nào và đã ra lệnh cho họ đi ngủ.
Cảm giác thật tuyệt khi được ngủ trên một cái nệm thật sự, và Piper quá kiệt sức, cô ngả người xuống và ngủ ngay lập tức, không một chút lo lắng về việc chuyện gì sẽ xảy ra khi quay trở lại nhà nữ thần Aphrodite.
Buổi sáng hôm sau cô thức dậy trên giường, cảm giác phục hồi trở lại. Ánh nắng chiếu xuyên qua các ô cửa sổ cùng với một làn gió nhẹ sảng khoái. Thời tiết ở đây có lẽ là mùa xuân thay vì mùa đông. Tiếng chim hót. Các con quái vật gầm gừ trong các cánh rừng. Mùi thơm của bữa ăn sáng lan tỏa từ phòng ăn – thịt lợn muối, bánh kếp, và tất cả các loại thức ăn tuyệt vời khác.
Drew và bè cánh của cô ta đang cau mà nhìn xuống cô, hai tay khoanh lại.
“Chào buổi sáng.” Piper ngồi dậy và mỉm cười. “Một ngày đẹp trời.”
“Cô làm cho cả nhà bị lỡ buổi sáng,” Drew nói, “điều đó có nghĩa là cô sẽ phải lau dọn nhà để chuẩn bị cho việc kiểm tra của trại.”
Một tuần trước, Piper hoặc sẽ đấm vào mặt Drew, hoặc sẽ che giấu con người mình dưới lớp vỏ bọc. Hiện tại, cô nghĩ về những tên Cyclops ở Detroit, Medea ở Chicago, Vua Midas biến cô thành vàng ở Omaha. Nhìn lại Drew, người đã từng gây khó khăn cho mình, cô cười lớn.
Khuôn mặt chảnh chọe của Drew co rúm lại. Cô ta lùi lại, rồi nhớ ra đáng lẽ cô ta phải tức giận mới phải. “Cô đang làm…”
“Thách đấu với cô,” Piper nói. “Thế trưa nay ở trường đấu thì thế nào? Cô có thể chọn các loại vũ khí.”
Cô leo ra khỏi giường, nhàn nhã vươn người và tươi cười với các anh chị em cùng nhà. Cô nhìn thấy Mitchell và Lacy, những người đã tặng cô ba lô khi cô thực hiện cuộc tìm kiếm. Họ đang mỉm cười dè dặt, ánh mắt di chuyển qua lại giữa Piper và Drew như thể đây là một trận đấu tennis đầy thú vị.
“Tớ nhớ tất cả các cậu!” Piper thông báo. “Chúng ta sẽ có một khoảng thời gian tốt đẹp khi tớ trở thành người đứng đầu nhà.”
Mặt Drew đỏ như cà chua. Thậm chí những người dưới quyền thân cận của cô ta trông cũng hơi chột dạ. Điều này không nằm trong kịch bản của họ.
“Cô…” Drew lắp ba lắp bắp nói. “Cô, đồ phù thủy nhỏ xấu xa! Tôi đã ở đây lâu nhất. Cô không thể…”
“Thách đấu với cô sao?” Piper nói. “Dĩ nhiên là tôi có thể. Các nguyên tắc của trại: Tôi đã được nữ thần Aphrodite thừa nhận. Tôi đã hoàn thành một cuộc tìm kiếm, nó còn hoành tráng hơn cả cái cô đã hoàn tất. Nếu tôi cảm thấy mình có thể làm tốt hơn, tôi có thể thách đấu với cô. Trừ phi cô muốn rút lui. Liệu những điều tớ có hoàn toàn đúng không, Mitchell?”
“Đúng như thế đấy, Piper.” Mitchell đang cười toe toét. Lacy nhảy lên nhảy xuống như thể cô ấy đang cố phóng người lên vậy.
Một vài đứa trẻ khác bắt đầu cười toét miệng đến tận mang tai, như thể chúng thức sự biến chuyển màu sắc trên gương mặt của Drew.
“Rút lui?” Drew rít lên. “Cô điên rồi!”
Piper nhún vai. Rồi nhanh như một con rắn hổ lục, cô lấy thanh Katoptris từ bên dưới gối, rút dao ra và chĩa mũi dao vào bên dưới cằm Drew. Những người khác nhanh chóng lùi lại. Một anh chàng va vào bàn trang điểm và khiến bột phấn trang điểm màu hồng bay tung tóe.
“Một trận đấu tay đôi,” Piper vui vẻ nói. “Nếu cô không muốn đợi đến trưa, giờ cũng tốt. Cô đã biến ngôi nhà này thành một chế độ độc tài, Drew à. Silena Beauregard biết nhiều hơn điều đó. Nữ thần Aphrodite là nữ thần của tình yêu và sắc đẹp. Được yêu thương. Ban phát sắc đẹp. Là những người bạn tốt. Những khoảng thời gian vui vẻ. Các chiến công lẫy lừng. Không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp thôi là được. Silena đã sai, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn giúp đỡ các bạn mình. Điều đó lý giải vì sao cô ấy là một anh hùng. Tôi sẽ xếp đặt mọi thứ đúng chỗ của nó và tôi có cảm giác là Mẹ sẽ đứng về phía tôi. Muốn thử điều đó không?”
Drew liếc mắt nhìn xuống lưỡi dao của Piper.
Một giây trôi qua. Rồi hai giây. Piper không quan tâm. Cô hoàn toàn hạnh phúc và tự tin. Điều đó ắt đã được biểu hiện trong nụ cười của cô.
“Tôi… từ bỏ,” Drew lầm bầm. “Nhưng nếu cô nghĩ tôi sẽ quên chuyện này, McLean…”
“Ồ, tôi hy vọng cô sẽ không thế,” Piper nói. “Giờ thì chạy đến nhà ăn, và giải thích với bác Chiron lý do nhà chúng ta đến trễ. Có một sự thay đổi về người lãnh đạo.”
Drew lùi lại về phía cửa ra vào. Ngay cả những người dưới quyền thân thiết của cô ta cũng không đi theo. Cô ta sắp rời đi thì Piper cất tiếng, “Ồ, và Drew cưng ơi?”
Người cựu đứng đầu nhà miễn cưỡng quay đầu lại.
“Nếu cô nghĩ tôi không phải là con gái thực sự của nữ thần Aphrodite,” Piper nói, “đừng bao giờ nhìn Jason Grace nữa nhé. Cậu ấy có thể không biết điều đó, nhưng cậu ấy là của tôi. Nếu cô vẫn cố tình làm thế, tôi sẽ nhồi cô vào máy lăn đá và bắn cô bay qua Long Island Sound đấy.”
Drew quay người lại quá nhanh khiến cô ta đâm sầm vào khung cửa. Rồi cô ta biến mất.
ngôi nhà lặng im như tờ. Các trại viên khác nhìn Piper chăm chăm. Đây là phần cô thiếu tự tin nhất. Cô không muốn mọi người chấp nhận cô bởi sự sợ hãi. Cô khác xa với Drew, nhưng cô không biết liệu họ có chấp nhận cô không.
Thế rồi, một cách tự nhiên, các trại viên nhà nữ thần Aphrodite đồng loạt reo hò ầm ĩ, tiếng của họ ắt vang xa khắp trại. Họ khênh Piper ra khỏi nhà, đưa cô lên trên vai, và nâng cô suốt đoạn đường đến nhà ăn – với trang phục pyjama, mái tóc cô vẫn là một nùi rối bù, nhưng cô không quan tâm. Cô chưa bao giờ cảm thấy tốt hơn thế này.
Vào buổi chiều, Piper thay bộ áo quần thoải mái của trại và chỉ huy nhà nữ thần Aphrodite thông qua các hoạt động buổi sáng của họ. Cô đã sẵn sàng cho thời gian nghỉ ngơi.
Một vài cảm giác hân hoan chiến thắng của cô đang dần tan biến đi, vì cô có một cuộc gặp mặt ở Nhà Lớn.
Chiron gặp cô ở mái hiên trong hình dáng con người, gắn chặt vào chiếc xe lăn. “Đi vào bên trong đi, cháu yêu. Cuộc gặp mặt qua video đã sẵn sàng.”
Chiếc máy tính duy nhất ở trại được đặt trong văn phòng của bác Chiron, và toàn bộ căn phòng được che chắn bởi những miếng đồng.
“Các á thần và công nghệ không hợp nhau,” bác Chiron giải thích. “Các cuộc gọi, nhắn tin, thậm chí lướt web – tất cả những việc đó có thể thu hút lũ quái vật. Tại sao, như mùa thu này tại một trường học ở Cincinnati, chúng ta đã phải giải cứu một anh hùng trẻ, người đã tìm hiểu về các gorgon trên Google và có được thứ vượt quá những gì mà cậu ta dự tính, nhưng đừng bận tâm về điều đó. Ở trại này, cháu được bảo vệ. Thế nhưng… chúng ta vẫn phải cẩn trọng. Cháu chỉ có thể nói chuyện trong một vài phút thôi đấy.”
“Cháu hiểu,” Piper nói. “Cám ơn bác, bác Chiron.”
Ông ấy mỉm cười và đẩy xe ra khỏi văn phòng. Piper ngần ngừ trước khi bấm vào nút gọi. Văn phòng của bác Chiron tạo cho cô một cảm giác bừa bộn mà ấm cúng. Một bức tường bị những chiếc áo phông của nhiều hội nghị khác nhau – PARTY PONIES‘ 09 VEGAS, PARTY PONIES‘ 10 HONOLULU, vân vân… che phủ. Piper không biết Party Ponies là ai, nhưng xét đoán từ các vết bẩn, vết cháy sém, và mấy cái lỗ do vũ khí tạo ra trên các chiếc áo phông, họ ắt hẳn đã có vài cuộc gặp mặt khá dữ dội. Chễm chệ trên kệ sách phía trên bàn của bác Chiron là một chiếc máy cassette đời cũ với những cuộn băng được dán nhãn “Dean Martin”, “Frank Sinatra” và “Greatest Hits of the 40s”. Bác Chiron đã quá già, Piper tự hỏi liệu đó có phải ăm 1940, 1840 không, hoặc có thể chỉ là năm 40 sau công nguyên.
Nhưng phần lớn không gian của các bức tường trong phòng được dán đầy các bức ảnh của các á thần, như một nhà lưu danh. Một trong những bức mới nhất là một chàng thiếu niên có mái tóc đen và đôi mắt xanh lục. Vì cậu ta đứng tay trong tay với Annabeth, Piper cho rằng anh chàng đó ắt hẳn là Percy Jackson. Trong một vài tấm ảnh cũ hơn, cô nhận ra những người nổi tiếng: các doanh nhân, các vận động viên, thậm chí một vài nam diễn viên mà cha cô biết.
“Không thể tin được,” cô lẩm bẩm.
Piper tự hỏi liệu một ngày nào đó, ảnh của cô có được dán lên bức tường này không. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình là một phần của điều gì đó lớn lao hơn cả chính bản thân cô. Các á thần đã loanh quanh khắp chốn trong nhiều thế kỷ. Bất cứ những gì cô đã làm, cô đã làm cho tất cả họ.
Cô hít thật sâu và thực hiện cuộc gọi. Màn hình video thình lình xuất hiện.
Thầy Gleeson Hedge đang ngồi ở văn phòng làm việc của cha cô mà cười toe toét. “Đã đọc tin chưa?”
“Khó mà bỏ lỡ được,” Piper nói. “Em hy vọng thầy biết những gì mình đang làm.”
Bác Chiron đã đưa cho cô tờ báo vào giờ ăn trưa. Sự quay trở về bí ẩn của cha cô từ một nơi nào đó đã được đưa lên trang bìa. Thư ký riêng của ông, Jane, đã bị sa thải vì giấu diếm sự biến mất của ông và quên không thông báo với cảnh sát. Một nhân viên mới đã được thuê và được đích thân “huấn luyện viên đời sống” của ông Tristan McLean, ông Gleeson Hedge kiểm tra. Theo tờ báo, ông McLean khẳng định rằng ông không nhớ được những gì đã xảy ra trong tuần qua, và giới truyền thông hoàn toàn chấp nhận câu chuyện đó. Vài ý kiến cho rằng đó là chiến lược tiếp thị thông minh cho một bộ phim – có thể ông McLean sẽ đóng vai một người mắc chứng quên chăng? Số khác lại cho rằng ông đã bị bọn khủng bố hoặc fan cuồng bắt cóc, hoặc đã trốn thoát thật anh dũng từ những kẻ đòi tiền chuộc bằng cách sử dụng các kỹ năng chiến đấu phi thường của Vua Sparta. Cho dù sự thật có thế nào đi nữa, cho đến lúc này, Tristan McLean trở nên nổi tiếng hơn bao giờ hết.
“Mọi việc rất tuyệt,” thầy Hedge cam đoan. “Nhưng đừng lo lắng. Chúng ta sẽ giữ cho ông ấy tránh khỏi sự chú ý của đám đông cho đến tháng tới hoặc đến khi mọi việc lắng xuống. Cha em có nhiều việc quan trọng hơn để làm – như nghỉ ngơi, và nói chuyện với con gái của ông.
“Đừng trở nên quá thoải mái khi ở Hollywood, thầy Gleeson,” Piper nói.
Thầy Hedge khịt mũi. “Em đùa à? Những người này làm cho thần Aeolus trông chẳng điên khùng chút nào. Ta sẽ quay về ngay khi ta có thể, nhưng cha em phải phục hồi sức khỏe trước đã. Ông ấy là một người tốt. Ồ, nhân tiện, ta đã lo lắng cho cái vấn đề nhỏ bé đó rồi. Cục Công viên ở Bay Area vừa mới nhận được một chiếc máy bay trực thăng mới, một món quà từ một người vô danh. Và cô phi công kiểm lâm đã giúp chúng ta? Cô ấy đã có một lời đề nghị vô cùng có lợi để bay cho ông McLean.”
“Cám ơn thầy, thầy Gleeson,” Piper nói. “Về mọi việc.”
“Ừm, tốt thôi. Ta không muốn trở thành một người tuyệt vời. Nó chỉ đến rất tự nhiên. Nhân nhắc đến thần Aeolus, hãy gặp thư ký mới của cha em.”
Thầy Hedge dịch chuyển ra khỏi máy quay, và một quý cô trẻ đẹp cười toe toét xuất hiện.
“Mellie?” Piper nhìn chằm chằm, nhưng đó ắt hẳn là cô ta: cô aura đã giúp họ thoát khỏi pháo đài của thần Aeolus. “Hiện cô đang làm việc cho cha tôi sao?”
“Điều đó có tuyệt không?”
“Ông ấy có biết cô là… cô biết đấy… tinh linh gió không?”
“Ồ, không. Nhưng tôi yêu công việc này. Tôi là… ừm… một cơn gió nhẹ.”
Piper không thể nào không bật cười. “Tôi rất mừng. Điều đó thật tuyệt. Nhưng còn…”
“Đợi một chút nhé.” Mellie hôn lên má thầy Gleeson. “Đi thôi, đồ dê già. Đừng có mà chiếm lấy màn hình như thế.”
“Gì chứ?” thầy Hedge hỏi. Nhưng Mellie đã lôi ông ấy ra khỏi máy quay và gọi lớn, “Ông McLean? Cô ấy đang chờ!”
Tích tắc sau, cha Piper xuất hiện.
Ông cười ngoác cả miệng. “Pipes!”
Trông ông thật tuyệt – đã trở lại bình thường với đôi mắt nâu lấp lánh, râu tóc được tỉa tót gọn gàng và nụ cười tự tin như thể ông sẵn sàng cho một buổi quay phim vậy. Piper thở phà, nhưng cô cũng cảm thấy hơi buồn một chút. Việc quay trở lại bình thường không nhất thiết là điều cô đã mong muốn.
Trong đầu, cô bắt đầu tạo ra một cái đồng hồ. Với một cuộc gọi thông thường như thế này, vào một ngày làm việc, cô khó mà thu hút được sự chú ý của cha cô lâu hơn ba mươi giây.
“Cha ơi,” cô gượng nói. “Cha có ổn không?”
“Con yêu, cha rất lấy làm tiếc đã khiến cho con lo lắng vì sự biến mất của cha. Cha không biết…” Nụ cười của ông ngập ngừng, và cô có thể nhận ra ông đang cố nhớ lại – tóm lấy một ký ức đáng lẽ ra nên ở đó. “Thật tình là cha không rõ chuyện gì đã xảy ra. Nhưng cha ổn. Huấn luyện viên Hedge là món quà trời ban cho.”
“Một món quà trời ban cho,” cô lặp lại. Cách lựa chọn từ ngữ của cha thật buồn cười.
“Ông ấy đã kể cho cha về trường mới của con,” cha cô nói. “Cha xin lỗi vì Trường học Hoang Dã chẳng đâu vào đâu, ngoài ra con đã đúng. Jane sai thật rồi. Cha thật khờ khi nghe theo lời cô ta.”
Mười giây đã trôi qua, có lẽ thế. Nhưng ít nhất cha cô nghe có vẻ chân thành, như thể ông thật sự cảm thấy hối hận.
“Cha không thể nhớ bất cứ điều gì sao?” cô nói, hơi tiếc nuối.
“Dĩ nhiên là cha nhớ,” ông nói.
Một cơn ớn lạnh chạy xuống cổ cô. “Thật sao?”
“Cha nhớ rằng cha yêu con,” ông nói. “Và cha tự hào về con. Con có vui khi ở trường mới của mình không?”
Piper chớp mắt. Giờ cô sẽ không khóc nữa. Sau tất cả những gì cô đã trải qua, điều đó trông khá lố bịch. “Con có, cha ạ. Nó giống một trại hè hơn, không phải là một ngôi trường, nhưng… Đúng vậy, con nghĩ mình sẽ vui vẻ khi ở đây.”
“Gọi cho cha thường xuyên khi con rỗi nhé,” ông nói. “Và về nhà vào Giáng sinh nhé. Và Pipes…”
“Dạ?”
Ông chạm tay vào màn hình như thể cố chạm vào cô xuyên qua đó. “Con là một quý cô trẻ tuyệt vời. Cha không thường nói với con điều đó. Con gợi cho cha nhớ về mẹ con rất nhiều. Bà ấy sẽ tự hào lắm đấy. Cả ông Tom nữa…” ông cười khúc khích, “lúc nào ông cũng nói rằng con sẽ là người có giọng nói đầy sức mạnh nhất trong gia đình chúng ta. Một ngày nào đó, con sẽ vượt trội hơn cả cha, con biết đấy. Mọi người sẽ nhớ đến cha như là cha của Piper McLean, và đó là món quà tuyệt nhất mà cha có thể tưởng tượng ra.”
Piper cố đáp lại lời ông nói, nhưng cô sợ rằng mình sẽ xỉu mất. Cô chỉ chạm vào những ngón tay của ông trên màn hình và gật đầu.
Mellie nói điều gì đó ở phía sau, và cha cô thở dài. “Xưởng phim gọi. Cha xin lỗi, con yêu.” Và ông tỏ vẻ bực bội khi phải rời đi.
“Không sao mà, cha,” cô nói. “Con yêu cha.”
Ông nháy mắt với cô. Rồi màn hình cuộc gọi video trở nên đen ngòm.
Bốn mươi lăm giây sao? Có thể là trọn cả phút ấy chứ.
Piper mỉm cười. Một sự cải thiện nho nhỏ, nhưng nó là một sự tiến bộ.
Ở khu vực chung, cô nhìn thấy Jason đang ngồi nghỉ trên ghế dài, với trái bóng rổ nằm giữa hai chân cậu. Sau giờ luyện tập, người cậu đầy mồ hôi, nhưng trông cậu thật tuyệt với áo phông màu cam và quần soóc. Các vết sẹo và vết bầm khác nhau có từ cuộc tìm kiếm đã lành, nhờ vào một vài lần điều trị của nhà thần Apollo. Tay chân của cậu trở nên rắn chắc và rám nắng – luôn thu hút như mọi khi. Mái tóc vàng cắt sát bắt lấy ánh nắng ban chiều, vì thế nó trông như biến thành vàng vậy, phong cách yêu thích của vua Midas.
“Này,” cậu nói. “Mọi việc thế nào rồi?”
Cô phải mất một giây mới chú tâm vào câu hỏi của cậu. “Hử? Ồ, ừm. Tốt.”
Cô ngồi kế bên cậu và họ nhìn các trại viên đi qua đi lại. Hai cô gái nhà nữ thần Demeter đang chơi xỏ hai anh chàng nhà thần Apollo – làm cho cỏ quấn quanh cổ chân họ khi họ ném bóng. Ở phía trên cửa hàng của trại, lũ nhóc nhà thần Hermes đang gắn một cái biển viết: GIÀY BAY, VỪA MỚI SỬ DỤNG, GIẢM 50% HÔM NAY! Những đứa trẻ nhà thần Ares đang giăng mới hàng rào thép gai quanh nhà. Nhà thần Hypnos thì văng vẳng tiếng ngáy. Một ngày bình thường ở trại.
Trong khi đó, đám trẻ nhà nữ thần Aphrodite đang nhìn theo Piper và Jason, và cố vờ vịt như họ không làm điều đó. Piper khá chắc là cô nhìn thấy tiền được chuyền tay nhau, như thể họ đang đánh cá về một nụ hôn vậy.
“Cậu có ngủ được chút nào không?” cô hỏi cậu ấy.
Cậu nhìn cô như thể cô đang đọc được ý nghĩ của cậu. “Không nhiều lắm. Tớ cứ mơ hoài.”
“Về quá khứ của cậu?”
Cậu gật đầu.
Cô không muốn thúc ép cậu. Nếu cậu muốn nói thì thật tốt, nhưng cô biết rõ về cậu hơn là cứ phải nhấn mạnh vào chủ đề đó. Cô thậm chí còn chẳng lo rằng sự hiểu biết của cô về cậu hầu như chỉ dựa vào ba tháng ký ức giả đó. Con nhìn thấy được những điều có thể xảy ra, mẹ cô từng nói. Và Piper quyết định biến những điều có thể xảy ra đó trở thành hiện thực.
Jason quay tròn trái bóng rổ của mình. “Nó chẳng phải là những tin tức tốt lành gì,” cậu cảnh báo. “Các ký ức của tớ chẳng tốt chút nào cho… cho bất cứ người nào trong chúng ta.”
Piper khá chắc rằng cậu suýt chút nữa nói cho chúng ta – ý chỉ hai người họ, và cô tự hỏi liệu cậu có còn nhớ về cô gái trong quá khứ của cậu không. Nhưng cô không để điều ấy khiến mình bận lòng. Không phải trong một ngày mùa đông đầy nắng như thế này, với Jason ngồi kế bên cô.
“Chúng ta sẽ tìm hiểu xem sao,” cô hứa.
Cậu ngập ngừng nhìn cô, như thể cậu rất muốn đặt lòng tin vào cô. “Chị Annabeth và Rachel sẽ đến buổi họp tối nay. Chắc tớ nên đợi cho đến lúc đó để giải thích…”
“Được rồi.” Cô bứt một cọng cỏ kế bên chân cô. Cô biết là có rất nhiều nguy hiểm sắp xảy ra cho cả hai. Cô sẽ phải đương đầu với quá khứ của Jason, và họ thậm chí không thể sống sót trong cuộc chiến chống lại người khổng lồ. Nhưng hiện tại, cả hai đều còn sống, và cô quyết định tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc này.
Jason nhìn cô với vẻ thận trọng. Hình xăm ở cẳng tay có màu xanh nhạt trong ánh nắng. “Tâm trạng cậu đang rất tốt. Sao cậu có thể quá chắc rằng mọi việc rồi sẽ ổn chứ?”
“Vì cậu sẽ là người đứng đầu của bọn tớ,” cô nhẹ nhàng nói. “Tớ sẽ đi theo cậu đến bất cứ nơi đâu.”
Jason chớp chớp mắtần mỉm cười. “Nói gì nguy hiểm thế.”
“Tớ là một cô gái nguy hiểm mà.”
“Chuyện đó thì hẳn rồi.”
Cậu đứng dậy và phủi phủi chiếc quần soóc. Cậu chìa tay ra với cô. “Leo nói cậu ấy có thứ gì đó muốn cho chúng ta xem ở trong rừng. Cậu đi không?”
“Sao tớ bỏ lỡ được.” Cô nắm lấy tay cậu và đứng lên.
Họ vẫn cầm tay nhau thêm một lát. Jason nghiêng đầu. “Chúng ta nên đi thôi.”
“Ừm,” cô nói. “Chờ tớ chút.”
Cô thả tay cậu ra, và lấy một tấm thiếp ra khỏi túi quần – tấm thiếp bạc mà Thalia đã đưa cho cô nhân danh Thợ Săn của nữ thần Artemis. Cô thả nó vào trong bếp lửa và nhìn nó cháy. Từ giờ trở đi sẽ không còn việc làm tan nát tim ai trong nhà của nữ thần Aphrodite nữa. Đó là một nghi thức chuyển giao mà họ không còn cần đến.
Ở phía bên kia bãi cỏ, những người anh chị em cùng nhà với cô trông khá thất vọng vì họ đã không được chứng kiến một nụ hôn. Họ bắt đầu trả tiền cá độ cho nhau.
Nhưng chuyện đó chẳng sao cả. Piper là một người kiên nhẫn, và cô có thể nhìn thấy vô số điều tốt đẹp có thể xảy ra.
“Mình đi thôi,” cô nói với Jason. “Chúng ta cần lên kế hoạch cho các chuyến phiêu lưu.”