Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích

Chương 38: Jason



Các màn hình nổi chiếu đủ mọi loại chương trình truyền hình. Jason nhận ra một số – phần lớn là các chương trình truyền hình mới, nhưng có một vài chương trình trông hơi lạ: các đấu sĩ đang chiếu đấu, các á thần đang đánh nhau với các con quái vật. Có thể chúng là các bộ phim điện ảnh, nhưng chúng trông gần giống các chương trình truyền hình thực tế hơn.

Ở phía cuối quả cầu là một màn phông mịn màu xanh như một màn chiếu phim, với các máy quay và các thiết bị chiếu sáng phòng ảnh đang trôi lềnh bềnh quanh nó.

Người đàn ông đứng giữa trung tâm đang nói chuyện điện thoại bằng tai nghe. Mỗi tay cầm một cái điều khiển và đang chĩa chúng hướng vào các màn hình khác nhau, dường như chỉ là ngẫu nhiên.

Ông ta mặc bộ vest có màu như màu của bầu trời – chủ yếu là màu xanh da trời, nhưng được điểm xuyết bằng các đám mây có thể biến đổi, tối sầm lại và di chuyển khắp bề mặt vải. Ông ta ở vào khoảng độ tuổi sáu mươi, với một mái tóc bạc bù xù, nhưng ông ta lại có cả tấn mỹ phẩm trang điểm trên mặt. Và điều đó giúp làm dịu đi vẻ mặt nhìn như phẫu thuật thẩm mỹ của ông ta. Vì thế, ông ta dường như không thật trẻ, không thật già, chỉ đơn giản là trông thế nào ấy – giống hệt con búp bê Ken mà ai đó đã làm tan chảy được một nửa trong lò viba. Đôi mắt ông ta nhìn tới nhìn lui từ màn hình này sang màn hình khác, như thể ông ta cần nắm bắt hết mọi thông tin cùng một lúc. Ông ta lầm bầm điều gì đó vào điện thoại, và miệng ông ta tiếp tục co rúm lại. Ông ta hoặc là vui vẻ, hoặc điên khùng, hoặc cả hai.

Mellie bay về phía ông ta. “À, thưa ngài Aeolus, các á thần…”

“Chờ một lát!” Ông ta đưa một tay lên để bảo cô ta im lặng, rồi chỉ tay về phía một trong số các màn hình. “Xem đi!”

Đó là một trong số các chương trình người rượt đuổi bão, nơi những người tìm kiếm cảm giác mạnh mất trí lái xe đuổi theo các cơn lốc xoáy. Khi Jason nhìn vào, một chiếc xe Jeep bị hút thẳng vào bên trong một đám mây hình phễu và bị quẳng thẳng lên trời.

Thần Aeolus hét lên với vẻ vui sướng. “Kênh Thảm họa. Con người làm điều đó có chủ tâm!” Ông ta quay về phía Jason với một nụ cười toe toét đầy điên khùng. “Cái đó có tuyệt không? Hãy xem nó lại lần nữa nhé.”

“Ừm, thưa ngài,” Mellie nói, “đây là Jason, con trai của…”

“Đúng, đúng, ta nhớ mà,” thần Aeolus nói. “Ngươi đã quay trở lại. Việc đó thế nào rồi?”

Jason ngần ngừ. “Xin lỗi? Tôi nghĩ ngài đã nhầm tôi…”

“Không, không đâu, Jason Grace, không phải sao? Đó là… bao giờ nhỉ… năm ngoái? Ngươi đang trên đường chiến đấu với một con quái vật biển, ta tin là thế.”

“Tôi… tôi không nhớ.”

Thần Aeolus cười lớn. “Không hẳn làon quái vật biển tốt! Không, ta nhớ mỗi một anh hùng đã từng đến đây để nhờ giúp đỡ. Odysseus – thần thánh ơi, cậu ta đã neo lại đảo của ta trong một tháng! Ít nhất ngươi cũng chỉ ở có một vài ngày. Giờ, hãy xem đoạn băng này. Hãy xem những con vịt đó bị hút thẳng vào bên trong…”

“Thưa ngài,” Mellie xen ngang. “Hai phút nữa là lên sóng.”

“Lên sóng!” thần Aeolus la lên. “Ta thích được lên sóng. Ta trông thế nào? Hóa trang nào!”

Ngay lập tức một cơn lốc nhỏ nào cọ, miếng thấm, và bông gòn bao trùm lấy thần Aeolus. Chúng làm mờ đi khuôn mặt ông bên dưới một đám khói màu da cho đến khi màu sắc khuôn mặt của ông ấy còn khủng khiếp hơn nhiều so với trước. Gió luồn qua khắp mái tóc ông và làm cho nó dựng đứng lên như một cây thông Giáng sinh bị đóng băng.

“Ngài Aeolus.” Jason lấy cái ba lô vàng ra khỏi vai. “Chúng tôi mang đến cho ngài những tên tinh linh bão ranh ma.”

“Thật sao!” Thần Aeolus nhìn cái túi như thể nó là một món quà từ một fan hâm mộ – thứ mà ông thật sự không muốn. “Ừm, thật tử tế quá đi.”

Leo huých nhẹ cậu, và Jason đưa cái túi ra. “Thần Boreas bảo chúng tôi bắt chúng mang đến cho ngài. Chúng tôi hy vọng ngài sẽ chấp nhận chúng và ngưng việc – ngài biết đấy – ra lệnh rằng các á thần phải bị giết chết.”

Thần Aeolus cười lớn, và nhìn Mellie đầy hoài nghi. “Các á thần phải bị giết chết – Ta đã ra lệnh đó sao?”

Mellie kiểm tra máy tính bảng của cô ta. “Đúng vậy, thưa ngài, vào ngày mười lăm tháng Chín. ‘Các tinh linh bão đã được giải thoát bởi cái chết của Typhon, các á thần phải chịu trách nhiệm,’ vâng… đúng vậy, lệnh cho tất cả họ đều bị giết chết.”

“Ồ, khiếp,” thần Aeolus nói. “Ta chỉ gắt gỏng thôi. Hủy bỏ lệnh đó, Mellie, và ừm, ai đang làm nhiệm vụ canh gác… Teriyaki ư?… Teri, mang những tên tinh linh bão này xuống nhà tù số 14E nhé?”

Một yêu quái mình người cánh chim không biết từ đâu nhào xuống, chộp lấy cái túi vàng, và bay theo hình xoắn ốc xuống vực thẳm.

Thần Aeolus cười toe toét với Jason. “Giờ, xin lỗi vì việc gặp-là-giết đó nhé. Nhưng thánh thần ơi, ta thật sự là một kẻ điên, đúng không?” Khuôn mặt ông ta đột nhiên tối s lại, và cả bộ vest của ông ta cũng vậy, các tia chớp phóng ra từ các ve áo. “Ngươi biết đấy… giờ ta mới nhớ ra. Gần giống với một giọng nói bảo ta ra lệnh đó. Phía sau cổ ta có cảm giác ơn ớn.”

Jason cứng người lại. Một cảm giác ơn ớn ở phía sau cổ của ông ta sao… Sao điều đó nghe quen thế nhỉ? “Một… ừm, giọng nói trong đầu ngài sao, thưa ngài?”

“Đúng thế. Thế mới kỳ lạ. Mellie, chúng ta có nên giết họ không?”

“Không, thưa ngài,” cô ta kiên nhẫn nói. “Họ vừa mới mang những tên tinh linh bão đến cho chúng ta, điều đó khiến cho mọi việc trở lại bình thường.”

“Dĩ nhiên rồi.” Thần Aeolus cười lớn. “Xin lỗi nhé. Mellie, mang đến cho các á thần thứ gì đó dễ chịu. Một hộp sô-cô-la chẳng hạn.”

“Một hộp sô-cô-la cho mỗi một á thần trên thế giới sao, thưa ngài?”

“Không, thế thì quá đắt đỏ. Đừng bận tâm. Chờ đã, đến giờ rồi! Ta phải lên sóng!”

Thần Aeolus bay về phía màn hình xanh khi tiếng nhạc báo hiệu bản tin bắt đầu.

Jason nhìn Piper và Leo, những người dường như cũng bối rối như cậu.

“Mellie này,” cậu nói, “ông ấy… ông ấy luôn như thế sao?”

Cô ta bẽn lẽn cười. “Ừm, các ngươi biết mọi người nói thế nào không. Nếu cậu không thích tâm trạng của ông ấy, hãy chờ năm phút. Nét mặt ‘bất cứ hướng nào gió thổi’ đó – đều dựa vào ông ấy.”

“Và chuyện về quái vật biển,” Jason nói. “Trước đó tôi đã từng đến đây sao?”

Mellie đỏ mặt. “Tôi xin lỗi, tôi không nhớ. Tôi là thư ký mới của ngài Aeolus. Tôi ở cùng ông ấy lâu nhất, thế nhưng – vẫn không lâu đến mức đó.”

“Thế các thư ký của ông ấy thường làm việc trong bao lâu?” Piper hỏi.

“Ồ…” Mellie nghĩ trong một lúc. “Tôi làm việc này trong… mười hai tiếng?”

Một giọng nói phát ra từ những cái loa đang trôi lơ lửng: “Và giờ, thời tiết mỗi mi phút! Đây là người dự báo thời tiết cho Thời tiết đỉnh Olympus của các bạn – kênh OW!… Aeolus!”

Các ánh đèn chiếu vào thần Aeolus, người hiện đang đứng trước tấm phông nền màu xanh da trời. Nụ cười ông trắng sáng không tự nhiên, và ông ta trông như thể có quá nhiều chất cà-phê-in đến nỗi khuôn mặt ông gần như sắp nổ tung.

“Xin chào, đỉnh Olympus! Aeolus, sếp của các ngọn gió có mặt, với báo cáo thời tiết cứ mỗi 12 phút một lần! Chúng ta có một hệ thống áp thấp đang di chuyển phía trên Florida hôm nay, vì thế nhiệt độ ấm áp hơn mong đợi do nữ thần Demeter muốn dung thứ cho các nông dân trồng quýt!” Ông đưa tay về phía phông nền xanh, nhưng khi Jason nhìn vào các màn hình tivi, cậu nhìn thấy một hình ảnh kỹ thuật số đang được chiếu lên phía sau thần Aeolus, vì thế ông ta trông giống như đang đứng phía trước một cái bản đồ nước Mỹ với các hình ông mặt trời cười toe toét và các đám mây bão cau mày sống động. “Dọc theo vùng ven biển phía đông – ồ, đợi đã.” Ông ta gõ gõ vào tai nghe. “Xin lỗi, mọi người! Thần Poseidon đang nổi giận với Miami vào hôm nay, vì thế có vẻ như Florida lại lạnh trở lại! Xin lỗi, nữ thần Demeter. Ở xa hơn vùng trung tâm nước Mỹ, ta không chắc núi Louis đã xúc phạm gì thần Zeus, nhưng mọi người có thể mong chờ các cơn bão tuyết! Chính Boreas được chỉ đích danh đi xuống trừng phạt khu vực đó với băng tuyết. Tin xấu, Missouri! Không, chờ đã. Thần Hephaestus cảm thấy tiếc cho vùng trung tâm Missouri, vì thế mọi người sẽ có được nhiệt độ vừa phải hơn và bầu trời đầy nắng.”

Thần Aeolus cứ tiếp tục nói như thế – dự báo mỗi vùng của đất nước và thay đổi lời dự báo của mình hai hay ba lần khi ông ta có tin nhắn từ tai nghe của mình – chắc chắn các vị thần đang ra lệnh cho các loại gió và thời tiết khác nhau.

“Điều này không đúng,” Jason thì thầm. “Thời tiết không phải là sự lựa chọn ngẫu nhiên như thế này.”

Mellie cười mỉa. “Vậy các nhà khí tượng học con người nói đúng được bao nhiêu lần? Họ nói về các dự báo, áp suất không khí và độ ẩm, nhưng thời tiết luôn gây ngạc nhiên cho họ. Ít nhất thần Aeolus nói cho chúng ta biết tại sao nó lại không thể đoán trước được. Một công việc nặng nhọc, cố làm hài lòng tất cả các vị thần cùng một lúc. Việc đó đủ khiến cho bất cứ ai…”

Cô ta nhỏ giọng dần, nhưng Jason biết ý cô ta muốn nói gì. Điên. Thần Aeolus hoàn toàn là một người điên.

“Và đó là thời tiết,” thần Aeolus kết thúc. “Gặp lại mọi người trong mười hai phút nữa, vì ta chắc rằng nó sẽ lại thay đổi!”

Các ánh đèn tắt ngúm, các màn hình tivi quay trở lại tình trạng đưa tin ngẫu nhiên, và chỉ một khoảnh khắc, mặt của thần Aeolus đầy mệt mỏi. Rồi dường như ông ta nhớ mình còn có những vị khách và nụ cười lại quay trở lại.

“Vậy, các ngươi đã mang đến cho ta một vài tên tinh linh bão ranh ma,” thần Aeolus nói. “Ta cần… cám ơn! Và các ngươi có muốn thứ gì khác không? Ta cho là thế. Các á thần luôn làm thế.”

Mellie nói, “Ừm, thưa ngài, đây là con trai của thần Zeus.”

“Đúng, đúng. Ta biết điều đó. Ta đã nói ta nhớ cậu ta vì trước đó cậu ta đã đến đây mà.”

“Nhưng thưa ngài, họ đến từ đỉnh Olympus.”

Thần Aeolus hơi ngạc nhiên. Rồi ông bất ngờ cười lớn, Jason suýt nữa nhảy vào khe nứt bên dưới. “Ngươi muốn nói lần này ngươi đến đây thay cho cha mình sao? Cuối cùng cũng đã đến! Ta biết họ sẽ gửi ai đó đến để thương lượng lại hợp đồng của ta!”

“Ừm, là sao ạ?” Jason hỏi.

“Ồ, cám ơn các nữ thần!” thần Aeolus thở dài nhẹ nhõm. “Đã, ừm, ba ngàn năm kể từ khi thần Zeus đưa ta lên làm sếp của các ngọn gió. Không phải ta vô ơn, dĩ nhiên rồi! Nhưng thật sự, hợp đồng của ta quá mơ hồ. Dĩ nhiên ta là người bất tử, nhưng ‘sếp các ngọn gió’. Điều đó có nghĩa là gì? Ta có phải là một tinh linh tự nhiên không? Một á thần? Một vị thần? Ta muốn trở thành thần của các ngọn gió, vì các phúc lợi sẽ tốt hơn rất nhiều. Liệu chúng ta có thể bắt đầu với việc đó không?”

Jason nhìn các bạn mình, đầy hoang mang.

“Ông bạn già,” Leo nói, “ông nghĩ chúng tôi đến đây để thăng chức cho ông sao?”

“Thế, các ngươi là?” thần Aeolus cười toe toét. Bộ vest của ông hoàn toàn biến thành một màu xanh – không có lấy một đám mây trên đó. “Thật tuyệt! Ý ta là, ta nghĩ mình đã trình diễn khá là sáng tạo với kênh thời tiết, nhở? Và dĩ nhiên ta lúc nào cũng được xuất hiện trên mặt báo. Có quá nhiều sách đã viết về ta: Tan biến(16), Trên không, Cuốn theo chiều gió…”

“Ờ, tôi không nghĩ những cuốn đó viết về ngài,” Jason nói, trước khi cậu nhận ra Mellie đang lắc đầu.

“Vớ vẩn,” thần Aeolus đáp. “Mellie, chúng là các hồi ký của ta, đúng không?”

“Hoàn toàn đúng, thưa ngài,” Mellie kêu lên.

“Đó, các ngươi có thấy không? Ta không đọc. Ai có thời gian làm việc đó? Nhưng chắc chắn là con người yêu mến ta. Vì thế, chúng ta sẽ đổi tên gọi chính thức của ta thành thần của các ngọn gió. Sau đó, về phần lương và nhân viên…”

“Thưa ngài,” Jason nói, “chúng tôi không đến từ đỉnh Olympus.”

Thần Aeolus chớp mắt. “Nhưng…”

“Tôi là con trai của thần Zeus, đúng là như thế,” Jason nói, “nhưng chúng tôi đến đây không phải để thương thảo hợp đồng của ngài. Chúng tôi đang trên đường thực hiện một cuộc tìm kiếm và chúng tôi cần sự giúp đỡ của ngài.”

Nét mặt của thần Aeolus cứng lại. “Giống lần trước sao? Giống mọi anh hùng khi đến đây sao? Các á thần! Các ngươi luôn như thế, không phải sao?”

“Thưa ngài, làm ơn đi, tôi không nhớ gì về lần trước, nhưng nếu ngài đã giúp tôi một lần trước đây…”

“Ta luôn giúp đỡ! Ừm, đôi khi ta phá hoại, nhưng phần lớn ta luôn giúp đỡ, và đôi khi ta được yêu cầu làm cả hai cùng một lúc! Tại sao, Aeneas, người đầu tiên thuộc kiểu của ngươi…”

“Kiểu của tôi?” Jason hỏi. “Ý ông là, á thần ư?”

“Ồ, làm ơn đi!” thần Aeolus nói. “Ý ta là cùng dòng á thần với ngươi. Ngươi biết đấy, Aeneas, con trai của nữ thần Venus – người hùng duy nhất sống sót của thành Troy. Khi người Hy Lạp đốt trụi thành phố của cậu ta, cậu ta đã trốn thoát đến Ý, thành lập một vương quốc, nơi cuối cùng đã trở thành La Mã, blah, blah, blah. Đó là những gì ta muốn nói.”

“Tôi không hiểu,” Jason thú nhận.

Thần Aeolus tròn mắt. “Điểm mấu chốt là, ta đã bị ném vào giữa cuộc xung đột đó! Nữ thần Juno gọi cho ta bảo: ‘Ồ, Aeolus, nhấn chìm các con thuyền của Aeneas cho ta. Ta không thích cậu ta.’ Rồi thần Neptune bảo, ‘Không, ngươi không được làm thế! Đó là lãnh địa của ta. Làm các cơn gió dịu lại đi.” Rồi Juno bảo, ‘Không, đánh đắm các con tàu của cậu ta không ta sẽ bảo với Jupiter rằng người đã không hợp tác!’ Ngươi có nghĩ liệu việc sắp đặt các yêu cầu như thế có dễ dàng không?”

“Không,” Jason nói. “Tôi đoán là không.”

“Và đừng để ta bắt đầu với chuyện của Amelia Earhart! Ta vẫn còn tiếp tục nhận được các cuộc gọi đầy giận dữ từ đỉnh Olympus về việc ta đã hất cô ta xuống khỏi bầu trời!”

“Chúng tôi chỉ muốn biết thông tin,” Piper nói với giọng bình tĩnh nhất của cô. “Chúng tôi nghe nói ông biết hết mọi điều.”

Thần Aeolus vuốt thẳng các ve áo và trông hơi dịu đi. “Ừm… điều đó là chính xác, dĩ nhiên là thế. Ví dụ, ta biết chuyện gì đang diễn ra ở đây,” ông chỉ các ngón tay mình về phía ba người họ, “rằng kế hoạch dại dột của nữ thần Juno khi mang các ngươi lại với nhau giống như việc kết thúc trong cuộc đổ máu. Còn về phần ngươi, Piper McLean, ta biết cha ngươi đang gặp rắc rối lớn.” Ông ta đưa tay ra, và một mảnh giấy xuất hiện trong tay ông ta. Đó là một bức ảnh Piper cùng một người đàn ông có lẽ là cha cô ấy. Khuôn mặt ông ấy trông rất quen. Jason khá chắc là cậu đã nhìn thấy ông ấy trong một vài bộ phim điện ảnh.

Piper cầm lấy bức ảnh. Hai tay cô đang run. “Đây… đây là từ ví của ông ấy.”

“Đúng thế,” thần Aeolus nói. “Tất cả mọi thứ lạc trong gió cuối cùng đều bay đến chỗ ta. Bức ảnh đã bị thổi bay đi khi Thứ-được-sinh-ra-từ-đất bắt giữ ông ta.”

“Cái gì?” Piper hỏi.

Thần Aeolus bỏ qua câu hỏi đó và nheo mắt nhìn Leo. “Giờ, ngươi, con trai của thần Hephaestus… đúng, ta nhìn thấy tương lai của ngươi.” Một tờ giấy khác rơi vào tay của vị thần gió – một bức vẽ te tua đã cũ bằng chì màu.

Leo cầm nó như thể nó có thể được tẩm trong chất độc vậy. Cậu ấy lảo đảo bước lùi lại.

“Leo?” Jason nói. “Cái gì thế?”

“Một thứ mà tớ… tớ đã vẽ khi tớ còn nhỏ.” Cậu ấy nhanh chóng gấp nó lại và đặt nó vào trong áo khoác của mình. “Nó là… ừm, không gì cả.”

Thần Aeolus cười lớn. “Thật vậy sao? Chỉ là chìa khóa dẫn đến sự thành công của ngươi! Giờ, chúng ta đã nói đến đâu rồi nhỉ? À, đúng rồi, các ngươi muốn thông tin. Các ngươi có chắc về điều đó không? Đôi khi thông tin có thể rất nguy hiểm.”

Ông ta mỉm cười nhìn Jason như thể ông ta đang đưa ra lời thách thức. Phía sau ông ta, Mellie lắc đầu cảnh báo.

“Đúng thế,” Jason nói. “Chúng tôi cần tìm hang ổ của Enceladus.”

Nụ cười của thần Aeolus tan biến đi. “Người khổng lồ? Sao các ngươi lại muốn đi đến đó? Hắn ta rất kinh khủng! Hắn ta thậm chí còn không thèm xem các chương trình của ta!”

Piper đưa tấm ảnh trong tay mình lên cao. “Thưa thần Aeolus, hắn ta đã bắt cha của tôi. Chúng tôi muốn giải thoát cho ông ấy và tìm ra nơi nữ thần Hera bị giam giữ.”

“Giờ thì, điều đó là không thể,” thần Aeolus nói. “Ngay cả ta cũng không thể nhìn thấy được nơi đó, và tin ta đi, ta đã cố thử. Có một lớp màn ma thuật che phủ nơi giấu nữ thần Hera – rất mạnh, không thể nào xác định vị trí được.”

“Bà ấy ở một nơi được gọi là Nhà Sói,” Jason nói.

“Chờ đã!” Thần Aeolus đặt tay lên trán mình và nhắm mắt lại. “Ta có được điều gì đó! Đúng rồi, bà ta đang ở một nơi gọi là Nhà Sói! Buồn thay, ta không biết nơi đó là ở đâu.”

“Enceladus biết,” Piper kiên trì. “Nếu ngài giúp chúng tôi tìm hắn ta, chúng tôi có thể biết được nơi giấu nữ thần…”

“Đúng thế,” Leo nói tiếp. “Và nếu chúng tôi giải cứu được bà ta, bà ta sẽ biết ơn ngài…”

“Và thần Zeus có thể thăng chức cho ngài,” Jason kết thúc.

Lông mày thần Aeolus cong lên. “Một sự thăng tiến – và tất cả những gì các ngươi muốn từ ta là nơi ở của tên khổng lồ?”

“Ừm, nếu ngài có thể đưa chúng tôi đến đó luôn,” Jason thêm vào, “điều đó sẽ thật tuyệt.”

Mellie vỗ tay thích thú. “Ồ, ngài ấy có thể làm điều đó! Ngài ấy thường gửi các ngọn gió có ích…”

“Mellie, im lặng nào!” Thần Aeolus cắt ngang. “Ta có một nửa ý định sa thải ngươi vì để những người này mạo danh vào đây.”

Khuôn mặt cô ta tái xanh. “Vâng, thưa ngài. Xin lỗi, thưa ngài.

“Đó không phải là lỗi của cô ấy,” Jason nói. “Nhưng về sự giúp đỡ…”

Thần Aeolus nghiêng đầu như thể đang suy nghĩ. Rồi Jason nhận ra vị thần gió đang lắng nghe các giọng nói trong tai nghe của mình.

“Ừm… thần Zeus đồng ý,” thần Aeoulus lẩm bẩm. “Ông ấy nói… ông ấy nói sẽ tốt hơn nếu các ngươi không cứu bà ta cho đến sau cuối tuần này, vì ông ấy đã lên lịch cho một buổi tiệc lớn – Ối! Đó là nữ thần Aphrodite đang la hét với ông ấy, nhắc ông ấy rằng ngày đông chí sẽ bắt đầu vào lúc bình minh. Bà ấy nói ta nên giúp các ngươi. Và thần Hephaestus… đúng thế. Hừm. Hiếm khi họ đồng tình với nhau về vấn đề gì đó. Chờ đã…”

Jason mỉm cười với các bạn mình. Cuối cùng, họ cũng có được chút gì đó may mắn. Cha mẹ thần thánh của họ đang đứng về phía họ.

Ở phía cuối lối vào, Jason nghe thấy một tiếng ợ lớn. Huấn luyện viên Hedge đi lạch bạch vào từ tiền sảnh, cỏ phủ quanh mặt ông. Mellie nhìn thấy ông đang đi băng qua sàn nhà tạm thời và nín thở. “Đó là ai thế?”

Jason cố kìm chế cơn ho. “Đó ư? Đó chỉ là Huấn luyện viên Hedge. Ừm, thầy Gleeson Hedge. Ông ấy là…” Jason không chắc phải gọi ông ấy là gì: thầy giáo, bạn, rắc rối?

“Người dẫn đường của chúng tôi.”

“Ông ấy quá dê,” Mellie lầm bầm.

Phía sau cô ta, Piper phồng má lên, giả vờ như đang muốn nôn ra.

“Có chuyện gì thế, mấy đứa?” thầy Hedge đi tới. “Ồ, một nơi thật tuyệt. Ối! Các ô cỏ.”

“Huấn luyện viên, thầy vừa mới ăn xong,” Jason nói. “Và cái đó được dùng làm sàn nhà. Đây là, à, Mellie…”

“Một aura.” Thầy Hedge mỉm cười đầy quyến rũ. “Xinh đẹp như một ngọn gió mùa hè.”

Mặt Mellie đỏ ửng.

“Và thần Aeolus đây sẽ giúp đỡ chúng ta,” Jason nói.

“Đúng thế,” vị thần gió lầm bầm. “Dường như thế. Các ngươi sẽ tìm thấy Enceladus trên núi Diablo.”

“Ngọn núi Ma quỷ” Leo hỏi. “Điều đó nghe không tốt lắm.”

“Tớ nhớ nơi đó!” Piper nói. “Tớ đã đến đó một lần với cha tớ. Nó nằm về phía đông của Vịnh San Francisco.”

“Lại là Bay Area nữa sao?” Huấn luyện viên lắc đầu. “Không tốt. Không tốt chút nào.”

“Giờ thì…” thần Aeolus bắt đầu mỉm cười. “Về việc đưa các ngươi đến đó…”

Nét mặt ông ta đột nhiên chùng xuống. Ông ta gập người lại và gõ gõ vào tai nghe như thể nó bị trục trặc. Rồi ông ta ngồi thẳng người dậy, đôi mắt trở nên hoang dại. Bất chấp lớp trang điểm, ông ta trông giống một ông già – một ông già đang rất hoảng sợ. “Bà ta đã không nói chuyện với ta trong nhiều thế kỷ. Tôi không thể – vâng, vâng, tôi đã hiểu.”

Ông ta nuốt mạnh xuống, nhìn chằm chằm vào Jason như thể cậu đột nhiên sẽ biến thành một con gián khổng lồ. “Ta lấy làm tiếc, con trai của thần Jupiter. Vài lệnh mới. Tất cả các ngươi phải chết.”

Mellie kêu rít lên. “Nhưng… nhưng, thưa ngài! Thần Zeus đã bảo ngài giúp họ. Nữ thần Aphrodite, thần Hephaestus…”

“Mellie!” Thần Aeolus cắt ngang. “Công việc của ngươi là nghe theo lời ta. Ngoài ra, có một vài mệnh lệnh còn vượt quá các ước muốn của các vị thần, đặc biệt khi nó đến từ các thế lực tự nhiên.”

“Ai là người đã ra lệnh đó?” Jason hỏi. “Thần Zeus sẽ sa thải ngài nếu ngài không giúp chúng tôi!”

“Ta nghi ngờ điều đó.” Thần Aeolus vẫy nhẹ cổ tay, và sâu bên dưới chân họ, một cánh cửa ngục được mở ra. Jason có thể nghe thấy tiếng gào thét của các tên tinh linh bão, đang bay theo đường xoắn ốc về phía họ, rít gào tìm kiếm máu.

“Ngay cả thần Zeus cũng hiểu về trật tự của mọi việc,” thần Aeolus nói. “Và nếu bà ta thức tỉnh – thậm chí là tất cả các vị thần – đều không thể từ chối bà ta. Tạm biệt, các người hùng. Ta rất lấy làm tiếc, nhưng ta phải làm chuyện này nhanh thôi. Ta sẽ phải lên sóng trong bốn phút nữa.”

Jason triệu hồi thanh kiếm của mình. Huấn luyện viên Hedge lấy cây dùi cui của mình ra. Aura Mellie hét lớn, “Không!”

Cô ta bay về phía chân họ ngay khi các tên tinh linh bão đâm sầm vào sàn nhà với sức mạnh của cơn cuồng phong, biến nó thành những mảnh vụn, xé nhỏ các mẫu thảm, đá hoa cương và vải sơn lót nhà thành các vật có thể gây chết người, nếu như cái áo đầm của Mellie không trải rộng ra giống một cái khiên và nhận hết sức mạnh của sự va chạm. Năm người họ rơi xuống vực sâu, còn thần Aeolus hét lớn phía trên đầu họ, “Mellie, ngươi đã bị sa thải!”

“Nhanh nào,” Mellie hét lớn. “Con trai của thần Zeus, cậu có sức mạnh nào với không khí không?”

“Một ít!”

“Thế thì giúp ta, nếu không tất cả chúng ta sẽ chết!” Mellie nắm lấy tay cậu, và một luồng điện chạy khắp cánh tay Jason. Cậu hiểu cô ta muốn làm gì. Họ phải kiểm soát được cú rơi của họ và hướng về phía một trong các đường hầm được mở. Các tên tinh linh bão bay theo họ, nhanh chóng áp sát, đi cùng chúng là một đám mảnh vụn gây chết người.

Jason nắm lấy tay Piper. “Ôm nhau nào!”

Thầy Hedge, Leo và Piper cố tiến sát vào nhau, bám lấy Jason và Mellie khi họ rơi xuống.

“Điều này KHÔNG TỐT chút nào!” Leo hét lớn.

“Đến đây nào, lũ khoác lác!” thầy Hedge hét về phía các tên tinh linh bão. “Ta sẽ tiêu diệt sạch các ngươi!”

“Ông ấy thật dũng mãnh,” Mellie thở dài.

“Tập trung nào?” Jason nhắc nhở.

“Đúng thế!” cô ta nói.

Họ tập trung xoáy vào cơn gió nên cú rơi xuống của họ giống hệt cú ngã nhào vào trong cầu trượt mở rộng gần nhất. Họ vẫn đâm sầm vào vách hầm với tốc độ gây đau đớn và cùng nhau lăn tròn trên người nhau xuống một lỗ thông có bậc thang không được thiết kế dành cho con người. Họ không cách nào ngừng lại được.

Bộ đầm của Mellie phồng lên quanh người cô ta. Jason và những người khác bám vào cô ta đầy tuyệt vọng, và rồi họ lăn chậm lại, nhưng những tên tinh linh bão vẫn đang gào thét trong đường hầm phía sau họ.

“Không thể… giữ… được lâu,” Mellie cảnh báo. “Hãy sát cánh bên nhau! Khi các ngọn gió tấn công…”

“Cô làm rất tốt, Mellie,” thầy Hedge nói. “Mẹ của tôi cũng là một aura, cô biết đấy. Bà ấy không thể làm tốt hơn bản thân mình.”

“Gởi tin nhắn Iris cho tôi nhé?” Mellie cầu xin.

Thầy Hedge nháy mắt với cô ta.

“Hai người có thể lên kế hoạch hẹn hò sau không?” Piper hét lớn. “Nhìn kìa!”

Phía sau họ, đường hầm trở nên tối đen. Jason cảm giác như thể tai cậu nổ lốp bốp khi áp suất hình thành.

“Không thể chặn chúng được,” Mellie cảnh báo. “Nhưng ta sẽ cố che cho các ngươi, cho các ngươi thêm một ân huệ nữa.”

“Cám ơn, Mellie,” Jason nói. “Tôi hy vọng cô sẽ sớm có công việc mới.”

Cô ta mỉm cười, rồi biến mất, bao bọc họ trong một cơn gió nhẹ ấm áp. Rồi các cơn gió thật sự tiến đến, bắn họ thẳng lên trời, Jason ngất đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.