Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 45: Cậu thề đi



Trong bút ký quý giá Ngô Tư Dao để lại, không có bao nhiêu nội dung hữu dụng. Mở ra một tờ, trang thứ hai, Đào An An cảm thấy mình không cần đọc nữa, nhưng có thể ôm tâm lý may mắn lỡ như có cá lọt lưới mà lật từng trang ra xem.

Từ nữ quỷ trong gương ở buồng vệ sinh đến xác khô dưới tầng hầm ngầm lầu Minh Đức, bao gồm vô số những truyền thuyết mỹ lệ gần mười năm nay ở đại học Lục đảo, nhưng đều là những trích đoạn ma quỷ tầm thường trong những quyển toàn thư, không có gì mới mẻ.

Nhẫn nại tiếp tục lật từng trang, có một câu chuyện hấp dẫn lực chú ý của nàng.

Một cô gái bị bạn cùng phòng chôn dưới hồ nước.

Hết.

Câu chuyện này đơn giản quá mức, thế nhưng lại xốc lên chút cảm giác kích thích, mồ hôi lạnh ứa ra sau lưng, Đào An An lại tiếp tục lật xem, không tìm được câu chuyện thú vị nào nữa, khép lại vở chuẩn bị trả cho Ngô Tư Dao, trước lúc bán đứng Hứa Chi Hoán, đem weixin của Hứa Chi Hoán giao cho nàng.

Trong vòng bạn bè là các thành viên hội học sinh đăng ảnh tiệc chúc mừng, giáo viên và học sinh vui cười hòa thuận tập trung trong một phòng, Tô Nguyễn Nguyễn thân là chủ tịch hội học sinh nhưng lại không xuất hiện trong tấm hình nào, náo nhiệt và phồn hoa đều là của người khác. Tô Nguyễn Nguyễn là của nàng.

Lần nhìn thấy bộ mặt thật của Tống Mẫn này, nàng sẽ không ôm sự nhân hậu của bậc trưởng giả ra đối đãi Tống Mẫn, nhưng da mặt của nàng quả thật không dày được như Tống Mẫn, cho nên địch tiến thì ta lui. Tô Nguyễn Nguyễn lại ở bên cạnh lỗ tai nàng mang theo giọng điệu rốt cuộc cũng làm được rồi mà nói, tới đây đi tới đây đi, nhà của tôi tốt thế này thế nọ.

Càng nói càng thuận mồm, bập bập môi, nói đến ba hoa.

Vì vậy nàng thật sự tới ở.

Tô Nguyễn Nguyễn bận trước bận sau, giống như là muốn cưới Đào An An vào nhà vậy, vô cùng nhiệt tình, rốt cuộc ngay trong khoảnh khắc Đào An An bước vào nhà, nàng không kiềm được nữa, nhe răng trợn mắt, lộ ra nụ cười đã sớm dự mưu.

Tô Nguyễn Nguyễn ngồi ở đối diện, xương sống thẳng tắp, đang lên mạng tra tư liệu.

Về con sông kia chỉ toàn những thứ không hề có giá trị như đại khái độ dài độ rộng và độ sâu, nhìn kỹ quả thật là không sâu, Đào An An chết đuối được nhất định là vì nàng không biết bơi.

Ngoài ra không có gì hơn, tư liệu nguyên thủy nhất về con sông đó trên tieba chính là từng có người chết đuối, chủ thớt chỉ nói thế, bên dưới có người hỏi tình huống là như thế nào, chủ thớt nói tôi cũng không biết a tôi nghe người ta nói.

Không ngờ mọi người đều là cá hồi chó*, mấy tin vỉa hè cũng lấy ra khoe khoang, trên thực tế ai cũng không biết sự thật mà đã tuyên dương tứ phía —— Tô Nguyễn Nguyễn im lặng tắt trang web, chà chà gương mặt, có thứ gì đó nảy ra trong đầu, nhưng cũng không quá rõ đó là gì.

*Chỉ người qua loa, tùy ý

Bên tai là tiếng sột soạt.

Đào An An vừa ngồi dậy, rửa mặt một cái rồi đi ra cửa.

“Đi đâu vậy?”

“Mua chút đồ.” Đào An An đáp dường như rất có lệ, rũ mắt không để cho Tô Nguyễn Nguyễn thấy vẻ mặt hốt hoảng của mình.

Cô gái tóc xanh đứng dậy, hai tay nắm chặt, muốn nói lại thôi vài giây, rồi lại không hé răng. Đôi mắt đó rất sáng, có những mẩu sáng vụn vây quanh, giống như cất giấu trân bảo trên đời này —— cô gái quả thật là mỹ nhân, khóe môi nhẹ nhoẻn, lộ ra nụ cười hơi sâu xa, nhưng lại giống như không có, trong đôi mắt là bóng đêm thâm trầm.

“Về sớm một chút.”

“Ừm.”

Nàng rất để tâm đến người đốt vàng mã ở bờ sông rốt cuộc có dụng ý gì, giống như đang ẩn giấu bí mật mà nàng phải biết được, mang theo sự mê hoặc tàn nhẫn – giống như ban đầu hệ thống nói với nàng moaz moaz da vote tôi năm sao nha, nàng cảm nhận đến lại chỉ có lạnh, dây thần kinh không to như các nữ chính, dễ dàng chấp nhận tình hình – tất cả đều là trực giác, cái thứ lửng lơ bất định này, hiện tại lại dẫn dắt nàng đến bờ sông.

Đi về phía hai lần phát hiện người đốt vàng mã, bờ sông không có một ai.

Trường học đồn đãi ở bờ sông có thể có thứ đáng sợ, rào chắn lần lượt bị phá hủy, các cặp tình nhân cũng không đến đây nữa, đúng là một mảnh Niết Bàn.

Nếu như hôm nay mình muốn nhảy xuống, sẽ rất thuận lợi —— nàng ngưng mắt nhìn con nước, bài xích nó, đem tờ giấy bản thân đã viết kẹp gần chỗ đối phương đốt vàng mã, hy vọng đối phương sẽ nhìn thấy, rất là nổi bật.

Trên tờ giấy viết hy vọng đối phương có thể gặp mặt hoặc là trao đổi với mình, thận trọng đến không có lời dư thừa.

Nàng lại nhìn con nước một hồi, yên ả lại trong vắt, tiếng nước róc rách, nàng đứng ở bờ sông có thể nhìn thấy được bùn dưới đáy, đúng là không quá sâu, nàng chết đuối ở đây sao? Quả thật khó tin.

Ở siêu thị mini dưới lầu nhà Tô Nguyễn Nguyễn mua chút đồ dùng hằng ngày, giống như là để khai báo mình làm nhiệm vụ trở về, đúng lúc Tô Nguyễn Nguyễn đang làm cơm, tiếng xắt rau truyền ra từ trong bếp, lưỡi dao chạm xuống thớt gỗ, còn rất có nhịp điệu.

Cảm giác như là đang sống, nàng nhớ đến lúc ở huyện thành thi vào đại học, nàng làm bài ở trong một phòng nhỏ cách gian, bên ngoài là âm vang thổi lửa làm cơm, chưng một xửng bánh bao nấu một nồi cháo trắng, đem nhân bánh bao bỏ vào trong cháo, ăn da bánh bao với cháo thịt đơn giản, hơi nước bốc đầy, bay thẳng lên trần nhà, giữa bầu không khí nóng hầm hập đó, nàng ngửi đến mùi của bánh bao và cháo, liền cảm thấy an tâm.

Nàng ngửi được mùi cháo trắng, tiến vào phòng bếp, Tô Nguyễn Nguyễn đang băm thịt nạc, vài sợi tóc rũ xuống, ngón tay ghìm trên dao bếp, đốt ngón có vẻ thon dài, nghe tiếng cũng không ngẩng đầu lên, động tác trên tay nhanh hơn, môi mím thành một đường thẳng.

“Về rồi à?”

“Ừm.”

“Hừ.” Tô Nguyễn Nguyễn xoay mặt đi.

“Tớ có ra bờ sông một lát.”

“Cậu ra chỗ đó làm cái gì!” Cô gái lập tức ngừng bận rộn, nắm con dao lên vọt đến.

“Để lại một tờ giấy, tớ muốn gặp người đốt vàng mã kia một lần.”

“Cậu có bị ngốc không? Lỡ như đó là người xấu thì sao?”

“Không biết a…” Đào An An cười rộ lên, “Buông dao xuống, thấy ghê quá.”

“Cậu quá khiến người khác lo lắng.” Dường như là oán giận lại dường như không, Tô Nguyễn Nguyễn thấp giọng nói một câu, buông con dao làm bếp, xoay đi rửa tay, mở hai tay ra dường như muốn ôm nàng, rồi lại không nhúc nhích, mím mím môi. Đặt hai tay ở sau người tự hỏi một hồi, vẫn là đưa tay ra kéo eo nàng, “Vừa rồi tôi nghĩ cậu còn muốn đi nhảy sông.”

Đi nhảy sông sao? Đã rất lâu rồi nàng không có ý nghĩ này nữa, sống cuộc sống như vậy dường như cũng không tệ, nàng ngưng mắt nhìn Tô Nguyễn Nguyễn đang ôm sát mình, âm thầm suy đoán nếu như nàng lại nhảy sông nhất định sẽ khiến Tô Nguyễn Nguyễn tự tử.

Nhưng cuộc sống của Tô Nguyễn Nguyễn rất tốt, hảo thanh niên tích cực hướng về tương lai tràn đầy hứa hẹn.

Nàng sẽ không nhảy sông nữa, nhất định không.

“Tớ không nhảy.”

“Cậu thề đi.”

“Tớ thề.” Nàng nói.

Bị Tô Nguyễn Nguyễn ôm như thế, tâm lý Đào An An liền rơi vào mơ hồ. Trước đây nàng cách Tô Nguyễn Nguyễn rất xa, biết rõ Tô Nguyễn Nguyễn thích mình nhưng mong ước quá đáng nào cũng không có… sau khi trùng sinh tâm lý sáng tỏ, ôm lấy tâm trạng nên đi chết, kết quả lại thành đôi với Tô Nguyễn Nguyễn.

Lúc trước nàng có soi xét bản thân, phân tích một lần từ đầu đến đuôi, hồi đó Tô Nguyễn Nguyễn cũng thích mình a tại sao không tỏ tình? Bởi vì mình là một sinh mệnh, cậu ấy cảm thấy làm vậy có thể giữ mình ở lại. Trình độ Tô Nguyễn Nguyễn yêu mình chưa đến mức có thể dài lâu. Trong đầu nàng suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng chưa từng nói ra, cứ cảm thấy bản thân nhạy cảm lại còn đa nghi, Tô Nguyễn Nguyễn yêu thích mình có vẻ dè dè dặt dặt, nhất định là do nhảy sông trùng sinh, nếu không phải là cơ hội này, Tô Nguyễn Nguyễn sẽ không dám đối mặt với tình cảm của bản thân.

Hiện tại nàng nói không nhảy sông, Tô Nguyễn Nguyễn lại ôm nàng càng chặt hơn một chút, nàng có hơi khó thở, âm thầm nghĩ thành quả tập thể hình của Tô Nguyễn Nguyễn tại sao lại hiện rõ vào lúc này như thế?

“Rốt cuộc cậu cũng khôn ra.” Tô Nguyễn Nguyễn ồm ồm nói.

“Tối nay tớ ra bờ sông nhìn xem tờ giấy kia đã bị lấy đi hay chưa, cậu đi cùng tớ không?”

Liễu rũ ở bờ sông vào buổi tối trông có vẻ âm trầm đáng sợ, như là một làn váy xinh ẩn hiện chiếc bóng màu đen. Dưới ánh trăng nước sông trở nên sáng sủa trong suốt, nhưng bên dưới là đen, nhìn không rõ ràng ——

Đào An An đứng ở bờ sông, Tô Nguyễn Nguyễn im lặng núp ở một nơi bí mật nào đó, một thân đồ đen, đeo khẩu trang đen, giống như ở trong bóng tối nhìn thấy huynh đệ hắc nhân, thực tế thì không thấy gì, nàng trốn ở đó nhìn chằm chằm bóng lưng Đào An An.

Gió đêm se lạnh, âm vang ồn ào là của người khác, cách rất xa, giống như ở đáy nước nghe âm thanh trên sông, hình như là hát tuồng, một tiếng tiếp một tiếng, tiếng gió bị xé rách, đến bên tai liền biến thành làn điệu —— nàng đứng sau cái cây, bóng râm khổng lồ đè lấy nàng, ngọn liễu vang tiếng lào xào, nước sông lặng yên như tờ.

Một cái bóng từ trong bóng tối lướt qua.

Tô Nguyễn Nguyễn xoay mặt nhìn lên, không có gì.

Nhíu mày.

Bóng lưng đen kịt của Đào An An trở nên rộng ra một vòng, cao hơn một chút, Đào An An không cao, vóc người chắc chắn không có cao như vậy —— Tô Nguyễn Nguyễn chạy vọt ra.

Tùm một tiếng, bóng đen biến mất, Đào An An cũng biến mất.

Giữa sông lại nhiều ra một tiếng vỗ nước.

Tô Nguyễn Nguyễn nhảy xuống, kéo Đào An An lên.

“Khụ khụ… Khụ —— khụ khụ… Một người đàn ông, đẩy, tớ xuống dưới… Không phải tớ nhảy…” Đào An An sặc nước cố gắng giải thích mình không phải nghĩ quẩn, muốn tìm cái chết trước mặt Tô Nguyễn Nguyễn. Gương mặt căng ra đỏ bừng, nhưng tối như mực nhìn cũng không thấy —— nàng ho khan, Tô Nguyễn Nguyễn giúp nàng vuốt ngực, dễ chịu hơn một chút, sặc ra cả nước mắt, người thì ướt đẫm, bị gió thổi đến liền lạnh run.

“Tôi biết! Đừng nói nữa cậu —— ” Tô Nguyễn Nguyễn cởi áo khoác ra bọc cho nàng, vẫn còn lạnh, ngay cả bản thân nàng cũng thấy lạnh, thấy Đào An An còn muốn giải thích, vội nói, “Việc này để tôi đến là được rồi, bờ sông kỳ lạ như thế, lại nguy hiểm, cậu xem —— chúng ta trở về thôi.”

“Chúng ta đi xem tờ giấy kia trước đã…” Đào An An chỉ vào một chỗ, Tô Nguyễn Nguyễn ghé sát vào, mượn ánh trăng quả nhiên nhìn thấy một tờ giấy nhỏ xếp làm bốn, mở ra xem, một dòng chữ đỏ nhìn mà giật mình.

Mày muốn chết à?

Bên trên là hai hàng chữ nhỏ xinh đẹp nói xin gặp mặt của Đào An An, bên dưới là một câu uy hiếp xiêu xiêu vẹo vẹo nét chữ cứng cáp.

“Viết gì vậy?”

“Chẳng viết gì cả.” Tô Nguyễn Nguyễn khép tờ giấy lại.

“Cho tớ xem —— ”

“Cậu xem chữ cậu viết… đồ ngốc mới trả lời cậu.” Tô Nguyễn Nguyễn giả bộ đưa tờ giấy qua, ngón tay run một cái, tờ giấy bay theo làn gió, rơi xuống con sông, nháy mắt chìm mất, “… ai da bay mất rồi… không phải cậu viết muốn nói chuyện phiếm với người ta sao? Ngoại tình gặp phải báo ứng rồi đó, bị đẩy xuống sông, bởi mới nói một lòng một dạ không tốt sao?”

Cả người Đào An An ướt đẫm, run run mấy cái, lắc đầu: “Tớ càng ngày càng cảm thấy đáng sợ.”

“Có cái gì đáng sợ đâu, quá không có tiền đồ —— ” Tô Nguyễn Nguyễn lớn tiếng nói, ôm chặt lấy nàng, quay người lại, chạm phải mặt một người đàn ông đứng ở đằng sau: “Bởi mới nói sao mà càng sửa càng hư a, thì ra là hai người giở trò quỷ —— theo tôi đến phòng bảo vệ.”

===

Hoàn thành 8/1 – Sửa lần cuối 29/4/2020


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.