Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 23: Nghe nói đứa trẻ đó là...hoa khôi



Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll

Lộc Hành Ngâm bị Cố Phóng Vi đánh thức lúc 5 giờ sáng: “Dậy đi, máy tính nhỏ, ca dẫn em đi ăn đồ ăn ngon.”

Bởi vì học sinh ngoại trú cách xa lớp học hơn nên phải thức dậy dậy sớm hơn so với sinh viên nội trú bình thường.

Lộc Hành Ngâm kinh ngạc mở to mắt, mặc quần áo và trèo khỏi giường, sau đó rửa sạch bằng đồ vệ sinh cá nhân mà Cố Phóng Vi mua cho cậu ở tầng dưới.

Cậu không nói gì, mí mắt nặng trĩu buồn ngủ, giống như có thể ngủ bất cứ lúc nào, Cố Phóng Vi nói gì cậu chỉ gật đầu, dẫn cậu ra cửa cậu đliền đi theo, càng ngày càng ngoan.

Cố Phóng Vi vươn ngón tay ra và véo chính xác khuôn mặt của cậu — Lộc Hành Ngâm gầy, gương mặt lại mang chút nét trẻ con, khi véo có cảm giác rất dễ chịu và mềm mại. Chỉ là đôi mắt đen trầm lặng kia nhìn qua lại lạnh lùng khó gần.

Cố Phóng Vi không quan tâm lắm, hắn nhéo má nói nhỏ: “Máy tính nhỏ—Khởi động máy.”

Lộc Hành Ngâm rút ngón tay hắn ra, nhét nó trở lại túi như tối qua.

Hắn đưa cậu đi ăn mì cay xương.

Ông chủ giật sợi mì và ném đi, sợi mì trắng đục được trụng qua nước sôi và để ráo nước, sau đó dội qua nước lạnh, sau đó rưới thêm gia vị cay nóng lên trên, chiên một lúc với tiếng dầu nổ lách tách, sau đó trộn với nước hầm xương đã đun sôi.

Có những miếng ớt đỏ tươi và những viên rong biển tươi nổi trên mặt nước hầm xương, dùng đũa ăn sau khi ăn, hơi nóng bốc lên sẽ khiến người ta không khỏi ấm áp cả người, cơn buồn ngủ cũng bị xua tan.

Cố Phóng Vi hiển nhiên là khách hàng quen thuộc ở đây, sau khi chào hỏi, ông chủ đã mang đến đồ ăn nguội và sữa đậu nành nóng miễn phí.

Lộc Hành Ngâm cũng hơi đói nên ăn rất nhiều. Cậu đặc biệt thích rong biển trộn ở đây, bỏ thêm tí dầu mè, tuyệt vời con cú mèo.

Cố Phóng Vi ăn miếng được miếng không, khi Lộc Hành Ngâm bưng bát súp lên uống, thì phần lớn súp trong bát của hắn vẫn còn nguyên vẹn.

Cố Phóng Vi ăn xong rồi, hắn mặc một chiếc áo len trắng, bên ngoaì tuỳ tuyênh mặc chiếc áo khoác đen, ăn mì mà không phát ra âm thanh nào, thậm chí không có dầu bắn ra từ thành bát.

Thấy cậu ăn xong, hắn mới gắp cho cậu phần mì còn lại trong bát, nói: “Ông chủ, thêm một đĩa rong biển vụn.”

Nhìn thấy Lộc Hành Ngâm đôi mắt trong veo nhìn sang, Cố Phóng Vi mỉm cười: “Đây không phải là giờ tôi thường ăn, em ăn đi.”

Khi hai người đi đến cổng trường, Lộc Hành Ngâm mới biết Cố Phóng Vi không có ý định vào cổng trường.

Xung quanh là học sinh ban ngày theo nhóm hai ba người trở lại trường, giáo viên lái xe vào cổng trường để đi làm, trong sương sớm buổi sáng, Cố Phóng Vi nói: “Tôi đưa em đến trường. Tôi sẽ đến bưu điện thị trấn gửi đồ chút, em ngoan nhé.”

Bởi vì Trung học số 7 Thanh Mặc ở vùng ngoại ô, tiếp giáp với một thị trấn nhỏ cách đó không xa. Trong trường không có bưu điện, nếu học sinh không về thành phố phải bắt xe buýt xuống thị trấn lấy thư.

Lộc Hành Ngâm gật đầu.

Cố Phóng Vi duỗi ngón tay thon dài, nhẹ nhàng nhét vào trong ngực cậu một cuốn sách bằng giấy bìa cứng: “Học tiếng Anh, làm như tôi đã nói. Tôi năm lớp 3 chuyển đến ở nước A, mới chuyển đến không hiểu người ta nói gì hết, còn thảm hơn em nữa.”

Đôi mắt hoa đào của hắn cong lên: “Đi đi.”

Trời vẫn còn sớm, lúc Lộc Hành Ngâm đến lớp, không có ai trong phòng học cả.

Cậu vừa mới bật đèn thì nghe thấy có người đi vào sau lưng, sau đó cậu nhìn thấy một người phụ nữ trưởng thành nhỏ nhắn trong bộ quần áo giáo viên cùng đôi giày cao gót màu đen. Nếu không phải bộ quần áo này, nhìn mặt cô, suýt chút nữa còn tưởng rằng đây là bạn học của mình.

Đối phương hiển nhiên không ngờ học sinh ban 27 đến sớm như vậy, vì vậy cười với hắn: “Đến tự học sớm? Em tên gì?”

Lộc Hành Ngâm báo tên, sau đó hiểu ra: “Cô là… chủ nhiệm mới lớp em à?”

“Cô họ Tạ.” Tạ Điềm mỉm cười. “Lộc Hành Ngâm, lần này em nhất lớp phải không? Môn sinh thi không tốt thì cố gắng chăm chỉ nha. Nếu có bất kỳ câu hỏi nào, em có thể hỏi cô. Văn phòng của cô là phòng cuối cùng trong tổ sinh học, cạnh bàn của thầy Song.”

Lộc Hành Ngâm nói: “Dạ, cảm ơn cô.”

Khi học sinh dần đến lớp, sự xuất hiện của Tạ Điềm đã khơi dậy sự tò mò của nhiều người. Các học sinh nhỏ giọng xì xào bàn tán, trong lòng tràn đầy hưng phấn cùng tò mò không thể khống chế.

“Nhìn trẻ quá… trông giống như mới tốt nghiệp đại học.”

“Cô chủ nhiệm mới xinh quá, so với cô Khang Mân lớp bên còn đẹp hơn!”

“Tao vẫn cảm thấy cô Khang đẹp hơn…”

“Nhìn trẻ mà không biết có nghiêm không nữa?”

Thẩm Nộ vừa từ ký túc xá về lấy truyện tranh bỏ vào hộc bàn, thần bí nói: “Tin tức nóng hổi, tao mới hỏi ba tao hôm qua. Có giáo viên sư phạm Đại học W tới, mới tốt nghiệp nên chưa có kinh nghiệm dạy học gì cả, nói trường chúng ta chỉ có thể phân giáo viên như này… “

Sự phấn khích vừa được các học sinh đốt lên đã bị dập tắt ngay lập tức, một cảm xúc phức tạp không thể giải thích được xuất hiện thay vào đó: “À…”

Giáo viên trẻ ở Thanh Mặc rất ít, nguyên nhân là đã từng có tiếng danh giáo trăm năm, những giáo viên trong trường về cơ bản là những giáo viên đã dạy hơn mười năm, hơn nữa sắp sửa biên chế, giáo viên nào mà vào trường lúc này là đang nhảy vào hố lửa.

“Đến đầy đủ hết chưa?” Tạ Điềm dáng người nhỏ nhắn, nhưng thanh âm lại kiên định rõ ràng, “Đến đủ rồi thì cô xin chút thời gian buổi tự học, cô tên Tạ Điềm là giáo viên chủ nhiệm mới của các em, ​ sẽ thay thầy Tần dạy môn sinh học trước đây”

” Ngày hôm qua thành tích thi tháng ra, cô nhìn sơ qua, thành tích cũng không ổn lắm, đặc biệt môn sinh, điểm trùn bình môn so với hạng nhì từ cuối đếm lên thấp hơn mười bảy điểm.” Tạ Điềm nói, “Cô đã tốt nghiệp Trung học số 7 Thanh Mặc bốn năm trước, cô cũng có thể coi là đàn chị của các em. Với cô, bất kể điểm số hiện tại của em là bao nhiêu, cô sẽ yêu cầu các em đạt tiêu chuẩn ban Ánh dương. Từ hôm nay trở đi, cô cần sự hợp tác của mọi người để hiểu tình hình của cả lớp. Từ học sinh số thứ tự 01 bắt đầu, thay phiên nhau tìm cô trong văn phòng.

Phía dưới ồn ào thảo luận, mà dáng vẻ Tạ Điềm như thường, điệu bộ “Cô sẽ không làm phiền các em học tập”, ra hiệu cho Mạnh Tòng Chu ra ngoài nói chuyện.

Một lúc sau, Mạnh Tòng Chu trở lại, thông báo một chuyện: “Cô bảo mỗi người chúng ta tìm một tờ giấy để viết ra kế hoạch học cấp ba và kế hoạch cuộc đời.”

Các học sinh có chút lo lắng, cũng bắt đầu viết một số điều chấn động- viết như này luôn tốt hơn là một sự thực nhàm chán.

Đối diện với tờ giấy trắng, Lộc Hành Ngâm sững sờ đầu bút hồi lâu.

Trẻ ở độ tuổi này đã biết cách che giấu cảm xúc và suy nghĩ của mình, hay giả vờ ngây thơ hoặc có những rắc rối của riêng mình. Trần Viên Viên ở một bên lẩm bẩm: “Viết cái gì, không phải chỉ là chăm chỉ học tập mỗi ngày tiến bộ sao, đều nói qua loa.”

Lộc Hành Ngâm nhìn chằm chằm tờ giấy trước mặt, chậm rãi viết: “Muốn sống lâu hơn, học nhiều hơn một chút.”

*

Các học sinh ban 27 dù miễn cưỡng hay tò mò nhưng đều ngoan ngoãn và đến văn phòng giáo viên theo thứ tự sĩ số.

Lộc Hành Ngâm nhận thấy một số học sinh quay lại với đôi mắt đỏ hoe, một số bắt đầu tự học mà không nói lời nào.

Trần Viên Viên nhỏ giọng nói: “Nhất định là đến giờ rót canh gà rồi. Người lớn rót canh gà siêu giỏi.”

Kết quả, Trần Viên Viên sau khi trở về cũng bắt đầu tự học.

Khúc Kiều ở trước mặt Lộc Hành Ngâm, cô nhẹ nhàng nói: “Tiểu học bá, tớ không muốn đi đâu. Tớ sợ nhất là nghe giáo viên nói những cảnh đó, lặp đi lặp lại hoài.”

Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ đi cùng cậu. Chắc không sao đâu, mọi người đều đi mà. Nếu cậu không muốn nghe, giả vờ điếc là được.”

Đang đi trên đường, Khúc Kiều đột nhiên nói: “Tớ thực sự rất ghen tị với cậu.”

Lộc Hành Ngâm nhướng mắt: “Hả?” “

“Tớ cũng ghen tị với Thái Tĩnh và Mạnh Tòng Chu. Ít nhất bọn họ có thể học tập chăm chỉ.” Khúc Kiều nhẹ nhàng nói, “Mẹ tớ đưa tớ đi tái hôn. gia đình không có tiền. Cha dượng là một tên cặn bã. Ông ấy đánh mẹ tôi. Mọi người đều gọi tôi là đàn chị xã hội. Vì tớ không xã hội, mẹ tớ sẽ bị bắt nạt. Tớ đã cố gắng học hành chăm chỉ, nhưng nó không phải là món đồ muốn nắm là nắm được, chương trình cấp ba khó hơn nhiều so với chương trình cấp hai.”

“Không biết tại sao, nhưng tớ cảm thấy cậu rất đáng tin cậy, những lời này tớ căn bản không nói với bất kỳ ai.” Khúc Kiều chớp mắt nhìn cậu, “Nếu như lát nữa tớ ra ngoài khóc, cậu cứ coi như không thấy đi.”

Lộc Hành Ngâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Được.”

Cậu lại sờ sờ trong túi, có chiếc khăn giấy mà Cố Phóng Vi đã sớm đưa cho cậu vào buổi sáng, nghiêm túc nói: “Tớ có khăn giấy nè.”

Khúc Kiều cười: “Đệt, tớ đột nhiên hiểu được vì sao hoa khôi thích bắt nạt cậu, tại cậu quá đáng yêu.”

Lộc Hành Ngâm thực sự không hiểu ý của bọn họ, cậu không quen được mấy cô nàng khen dễ thương, tai cậu hơi đỏ.

Cậu đã đợi rất lâu.

Đứng ngoài hành lang văn phòng, hai ba giáo viên đang thảo luận: “Có phải cô Tạ mới từ ban 27 đang nói chuyện với từng học sinh không?

“Àii, đúng vậy đó, nhiều học sinh vào rồi, chắc cũng vô ích thôi. Cái loại lỗ tai cây này, hôm nay nói chuyện, hôm khác lại gây sự..”

“Cô Tạ đẹp như vậy lại tốt nghiệp Đại học W, sao cô ấy lại nghĩ đến đi dạy ở trường ta vậy?”

“Cô ấy từng là học sinh trường tm chắc muốn về trường cũ đó? Còn về tình hình của ban 27 thì tôi không nhìn ra được.”

“Chớ nói đến ban 27, thầy cô nói như bồ tát bùn qua sông… Không biết bao nhiêu người rời đi nữa? kết quả đánh giá giáo viên đầu ra.” Sau đó, có một tràng cười bất lực, “Còn trẻ mà, cô Tạ trẻ còn nhiệt tình, bộ xương già chúng ta không thể so sánh được.”

Trong văn phòng, Tạ Điềm lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Khúc Kiều, hỏi cô: “Nhìn xem, em nghĩ em rất xã hội à. Thật xấu. Rõ ràng em là một cô gái xinh đẹp dễ mến. Có giấy tờ trên bàn của em, em cũng không quan tâm bạn cùng lớp lấy chúng. Em ngồi hang cuối cùng gần cửa. Bây giờ trời lạnh như vậy, nhưng em chủ động đến cửa đã được mở trong giờ tự học buổi sáng, có phải vì tiện cho bạn ra vào cửa lớp không?”

Khúc Kiều cúi đầu.

“Về việc học hành, cô đã xem. Em đạt điểm 610 trong kỳ thi đầu vào, không đạt được 680 điểm của ban Ánh dương, nên em được xếp vào lớp song song. Nhưng em đứng nhất huyện trường cấp hai mà.” Tạ Điềm nói, “Nếu em muốn bảo vệ mẹ của mình, emnên lớn lên nhanh chóng rồi trở thành một cô gái tự lập có thể tự chăm sóc bản thân. Em vẫn còn trẻ nhưng hoàn cảnh gia đình phức tạp, nhưng tại ít nhất em không cần phải bỏ học để đi làm, phải không? Con đường nhanh nhất chính là học.”

Khúc Kiều nói: ” Cô ơi, em khôn có ý gì. Nhưng mà cô có học tâm lý học không vậy. Nghe súp gà quá ạ.”

Tạ Điềm mỉm cười: “Cô học giáo dục, tất nhiên súp gà chút. Cô sẽ gọi em trả lời một câu trong tiết học tiếp theo. Em đã chuẩn bị chưa?”

Khúc Kiều nói, “Đm.”

Tạ Điềm nghiêm túc nói: “Những lời nói tục tĩu không phù hợp với một cô gái xinh đẹp như em, em có thích con trai không?”

Khúc Kiều: “Cô ơi, cô nói với em những chuyện này hình như hơi…”

Tạ Điềm không để ý đến cô, sau đó nói: “Cô thấy Dịch Thanh Dương ở lớp một rất tốt, tiểu thuyết ngôn tình không phải như vậy sao? lớp trưởng đẹp trai ngời ngời, gặp phải gái hư, gái hư vì cậu ấy nỗ lực…”

Khúc Kiều co rút khóe miệng: “Gớm chết cô ơi, em không thích mọt sách như Dịch Thanh Dương.” Nhưng sau đó, cô dần im bặt.

Cô nhớ lại sự kiềm chế tối hôm đó – không chỉ với Dịch Thanh Dương, mà còn với một số nam sinh từ lớp một.

Mặc dù họ không nói gì hay thể hiện bất cứ điều gì, nhưng Khúc Kiều biết họ đang nhìn cô.

Nhìn “học sinh dốt ban 27” và “đàn chị xã hội” mà xem.

Tạ Điềm nháy mắt với cô: “Trở về đi, nếu em trả lời được câu hỏi đó, cô sẽ tặng em một thỏi son.”

*

Trái với dự đoán của Lộc Hành Ngâm, Tạ Điềm không nói gì với cậu, cô chỉ nghiêm túc nói với cậu.

“Lúc đầu nhìn thấy điểm của em, cô rất kinh ngạc, còn tưởng rằng em học chuyên theo môn, sau đó mới phát hiện em năm lớp 10 không có học.” Tạ Điềm cầm tài liệu dạy học trên bàn bàn. Từ lúc vào đã thấy nó ở đây, rõ ràng là đã chuẩn bị trước, “Ngoài một số điểm kiến ​​​​thức trong môn sinh học cấp ba, nó còn chú trọng hơn đến việc tích lũy trí nhớ và cấu trúc của hệ thống kiến ​​​​thức. Cô đã tìm hiểu về tình huống của em với thầy Tống Lê. Em rất thông minh, mục tiêu học tập của em cũng tốt. Rất rõ ràng, năng lực tự học của em cũng không tệ.”

“Đầy là quà gặp mặt của cô, chỉ có thế. Sách giáo viên so với sách học sinh rõ ràng hơn, tuy có nhiều nội dung siêu cương, nhưng có thể từ từ logic tiếp thu.” Tạ Điểm cười tủm tỉm, lại hỏi cậu, “Em là hotboy lớp hả?”

Lộc Hành Ngâm có chút xấu hổ: “Em… Em không phải. Hotboy lớp chắc là… Cố Phóng Vi.”

“À, cô nghe nói đứa trẻ đó là… hoa khôi của trường?” Tạ Điềm là một hơi khó hiểu, “Cô tưởng giới tính của em ấy đã bị viết sai. Nhưng em ấy không đến lớp, em có quan hệ tốt với bạn không?”

“Cũng đúng, học sinh này hoàn cảnh có chút đặc thù, tựa hồ không cần thi phải không?” Tạ Điềm nhẹ giọng nói: “Em có thể truyền đạt ý kiến ​​của cô cho bạn, bạn không muốn đến cũng không sao. Nhưng ban 27 là một tập thể, cô không quan tâm bạn là con ông cháu cha hay thiên tài, trong lớp cô, điều tôi cần là một tập thể gắn kết. Em ấy luôn lang thang bên ngoài, không bao giờ đi thi, bộ có chuyện gì sao?”

Lộc Hành Ngâm lắc lư lắc đầu: “Em không biết.”

Sau đó cậu nói: “Cậu ấy không nói với em.”

Máy tính của Tạ Điềm đang hiển thị thứ hạng toàn bộ các kỳ thi tháng của cả lớp của họ.

Cố Phóng Vi chỉ có bốn hồ sơ thi. Đó là kỳ thi đầu và cuối mỗi học kỳ.

Mọi thành tích kiểm tra đều nhất quán một cách đáng ngạc nhiên: sáu trăm năm mươi điểm.

Điểm số không thay đổi và thứ hạng dao động giữa top 10 và top 50 trong khối do độ khó của bài kiểm tra thay đổi. Kết quả mỗi môn đều là những số nguyên gọn ghẽ, nhìn là biết thi cho vui thôi.

*

Lộc Hành Ngâm trở lại lớp học.

Trần Viên Viên và Khúc Kiều đến gần cậu hỏi: “Cô đã nói gì với cậu vậy?”

Sau khi nghe câu trả lời của cậu, họ có vẻ hơi thất vọng: “À, thực sự phân tích điểm sinh học của cậu… Ngoài ra, không có gì để nói nữa.”

Lộc Hành Ngâm mỉm cười, Trần Viên Viên và Khúc Kiều đã bắt đầu làm đề của riêng họ.

Khúc Kiều lo lắng về bài kiểm tra sinh học, lòng bàn tay của cô nàng đổ mồ hôi vì lo lắng — còn hai tiết nữa đến môn sinh, cô chỉ hiểu tất cả các điểm kiến ​​thức của các câu hỏi trắc nghiệm. Quỷ mới biết bả hỏi cô câu nào?

Lộc Hành Ngâm lấy tờ giấy buổi sáng ra đọc.

Mặt sau tràn ngập nét chữ chắc nịch, sắc bén: “Từ cơ bản đến khoảng 110 điểm, đọc từ trước. Đọc đi đọc lại, ghi nhớ nghĩa của từ, tìm mẹo để phân biệt các từ giống nhau. Không cần đọc thuộc lòng từng chữ cái. Em lúc thi không cần nghe viết, làm nhiêu cũng không đúng đâu. Làm nhiều lần đọc đi đọc lại bài tập, cho đến khi em thuộc quen mắt mới thôi.”

“Bước tiếp theo, ngữ pháp cơ bản.”

Khuốn sáo, rõ ràng thậm chí cực kỳ có mục tiêu.

Lộc Hành Ngâm chưa bao giờ nhìn thấy thời cấp hai của Cố Phóng Vi, ngay cả những lời kể mà cậu nghe được cũng chỉ là một vài từ và hình bóng, hắn đã giành được bao nhiêu huy chương vàng, hắn có bằng sáng chế gì và hắn đã được bao nhiêu điểm trong kỳ thi.

Thiếu niên rạng rỡ ấy vẫn như xưa, nhưng giờ đây hắn giấu mình vào một góc và phủi bụi.

Lộc Hành Ngâm gấp tờ giấy lại và nói với Trần Viên Viên: “Khi giáo viên đến, bảo tớ quay lại ký túc xá lấy thẻ học.”

Cậu đi đến một góc khuất của tòa nhà dạy học, bật điện thoại lên rồi tìm thấy một số liên lạc.

Người liên lạc này là một trong những người bạn của Cố Phóng Vi tuần trước, một cô gái tên là Diệp Phinh Đình, bạn học cấp hai của Cố Phóng Vi.

Lộc Hành Ngâm gõ một tin nhắn, do dự một lúc lâu trước khi chọn gửi nó.

“Chào chị, xin lỗi, chị có biết tại sao anh Phóng Vi lại đến Thanh Mặc để học không? Chị không biết cũng không sao, em muốn hỏi câu này thôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.