Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 11: Điểm đầu tiên có trọng số



Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll

Hai mươi phút nữa lớp học kết thúc giữa trưa, tin nhắn [15th] lại xuất hiện: “[Hình ảnh]”

Trên hình là hai hộp cơm nhựa, các phần ăn được tách ra và có một chiếc ly được đậy kín.

[15th]: “Tôi quên hỏi cậu muốn ăn gì, nên lấy đại một bữa. Trong căng tin không có hộp cơm đựng canh. Tôi dung ly.”

Lộc Hành Ngâm trả lời: “Được, cảm ơn. ”

Khu công nghệ cách đó không xa, Lộc Hành Ngâm đi bộ hai ba phút là có đồ ăn.

Lúc ra ngoài trời mưa lâm râm, nhiệt độ giảm xuống, những chiếc túi nilon dính lộp đợp những hạt mưa.

Chuông báo tan học còn chưa vang lên, dưới thời tiết này, những học sinh đang chờ tiết thể dục kết thúc sớm để ăn tối chỉ có thể ngoan ngoãn bị giam trong phòng học.

Học sinh ở Thanh Mặc rất nhiều, học sinh lớp 10 và lớp 11 tan học muộn hơn lớp 12 năm phút, nên có cái truyền thống “nấu cơm”, rất thử thách sức bền thể chất và vị trí địa lý của mỗi lớp. Nếu nam sinh nào muốn theo đuổi cô nàng nào đó, cách quen thuộc nhất là lao về phía trước lấy cơm cho người ta.

Lộc Hành Ngâm trở lại ký túc xá và mở túi nilon ra, hơi nóng và mùi thơm tỏa ra.

Trong hộp đầy ắp cơm tẻ, hạt trong như pha lê, tỏa ra mùi thơm của gạo. Một hộp cơm khác gồm ba món, bắp cải xào, sườn xào chua ngọt, canh măng khô, canh rong biển trứng, ngửi mùi liền muốn ăn.

Lộc Hành Ngâm đã ăn hơn một nửa, đóng phần còn lại, dự định đến nhà ăn để hâm nóng trong lò vi sóng vào buổi tối, coi như bữa tối.

Cậu tiếp tục làm bài kiểm tra.

Còn mấy ngày nữa là đến kỳ thi tháng, không kể thời gian nghỉ ngơi, tính toán xong xuôi thì chỉ còn chưa đến 20 tiếng.

Mặc dù mấy ngày nay giáo viên cho học sinh lớp 27 rảnh rỗi ôn tập, nhưng hoàn cảnh lớp học sẽ có ảnh hưởng đến cậu. Lộc Hành Ngâm định xin nghỉ phép trong hai ngày tới để dốc toàn lực chuẩn bị cho kỳ thi tháng.

Buổi chiều, Hoắc gia gọi điện thoại cho cậu.

Đây là lần đầu tiên họ gọi Lộc Hành Ngâm sau nhiều ngày kể từ khi cậu nhập học.

Người đối diện vẫn là Quý Băng Phong, ngữ khí có chút khó xử, tựa hồ sợ cậu suy nghĩ nhiều, nói trước: “Phu nhân và tiên sinh đều bận rộn, nhưng là rất quan tâm đến tình huống của ngài, tôi gọi điện thoại hỏi thăm, cậu quen với trường mới chứ?”

Lộc Hành Ngâm nói: “Quen rồi, ở đây rất tốt.”

Quý Băng Phong lại dừng lại và hỏi cậu: “Cậu sắp thi tháng phải không?”

Lộc Hành Ngâm không biết tại sao: “Ừ.”

Đầu bên kia điện thoại, Quý Băng Phong trầm ngâm một hồi.

Kỳ thi tháng đầu tiên, có nghĩa là, Lộc Hành Ngâm sẽ sớm có điểm số quan trọng đầu tiên của mình.

Hoắc Tư Liệt và Hoắc Tư Đốc đang học tại trường trung học Ưng Tài ở nội thành, đối với các kỳ thi như kỳ thi tháng, bởi vì Ưng Tài và Thanh Mặc có các cấp độ đề thi khác nhau, nên những người chấp hành của Hoắc gia cũng sẽ có các phương pháp tính toán khác nhau khi tính điểm.

Phương pháp tính toán này hiện đang nằm trong tay đội điều hành thẩm quyền chủ tịch Cố Vân Phong, trong đội có không dưới năm giáo viên cấp đặc biệt, họ sẽ đánh giá độ khó trong bài kiểm tra hàng tháng của ba đứa trẻ này, sau đó đưa ra các điểm.

Đồng thời, để đảm bảo tính công bằng, trọng số điểm bài kiểm tra hàng tháng của các trường hai bên ít hơn nhiều so với bài kiểm tra thống nhất của thành phố hoặc tỉnh. Dù nhỏ nhưng nó vẫn là một sự tồn tại không thể bỏ qua.

Đây cũng là một trong những lý do tại sao Hoắc gia lần đầu tiên yêu cầu Quý Băng Phong sắp xếp Lộc Hành Ngâm đến trường trung học số 7 Thanh Mặc, yêu cầu Lộc Hành Ngâm học trực tiếp từ năm lớp 11—- bài thi Thanh Mặc không thể nào khó hơn Ưng Tài—– Điều này có nghĩa, Lộc Hành Ngâm thậm chí không thể nhận được một phần điểm cơ bản.

“Làm bài thi cho tốt. Nếu cảm thấy không khỏe nhất định phải nói với tôi.” Quý Băng Phong suy nghĩ một chút, “Vừa vặn là thứ bảy này cậu có bài kiểm tra, Ưng Tài bên kia có một chuyến dã ngoại mùa thu. Phu nhân và tiên sinh đưa hiếu gia và tiểu thư đi chơi. Có lẽ…”

“Đừng đón tôi, tôi đã nghỉ học quá nhiều, tôi muốn ở lại trường ôn bài thêm.” Lộc Hành Ngâm nói, giọng trầm lắng ngoan ngoãn, “Không phiền…mẹ và bố.”

Cậu thốt lên bốn từ thực xa lạ này.

Từ nhỏ, hai đại từ mà những người cùng trang lứa xung quanh có thể gọi một cách nũng nịu, đối với cậu chỉ còn lại một chữ “bà”.

Khi lớn hơn một chút, cậu biết rằng bệnh của mình sẽ là gánh nặng lớn cho bà nội Lộc, cậu thậm chí không có một chút ương bướng nào. Cậu tự đun thuốc, tự nấu ăn, mở một tiệm sửa chữa nhỏ và canh giữ ngôi nhà nhỏ kỳ quái được khâu lại với nhau từ những mảnh vá.

Quý Băng Phong rõ ràng là rất hài lòng với sự “hiểu chuyện” của cậy, hắn tha thiết dặn dò: “Vậy thì cậu nên chăm sóc bản thân thật tốt ở trường, cậu và cháu trai Cố lão gia, Cố Phóng Vi học cùng lớp phải không? Có chuyện gì thì có thể giúp đỡ lẫn nhau, Hoắc gia của chúng ta và Cố gia là bạn nhiều năm, Cố Phóng Vi từ nhỏ đã lớn lên cùng tiểu thư và thiếu gia, bọn họ gọi cậu Cố là anh trai, cậu cũng có thể gọi anh ấy.”

—— Anh trai sao?

Lộc Hành Ngâm có một số ấn tượng, khi cậu ở trong văn phòng, Quý Băng Phong cũng mơ hồ đề cập đến trong cuộc trò chuyện với Hiệu trưởng Tôn rằng người hiện đang phụ trách hội đồng quản trị là bạn cũ của Hoắc lão gia, họ Cố.

Chỉ là dáng vẻ Cố Phóng Vi như vậy, e rằng hắn còn không biết Hoắc gia có đứa con thân sinh nữa.

Hắn hiếm khi đề cập đến gia đình mình, chứ đừng nói đến toàn bộ giới thượng lưu có liên quan đến. Ngay cả Trần Viên Viên và Khúc Kiều cũng chỉ có ấn tượng mơ hồ về “gia đình hắn rất giàu có”.

Lộc Hành Ngâm cúp điện thoại và tiếp tục viết.

Cuối thu trong phòng ngủ rất lạnh, Lộc Hành Ngâm bẩm sinh thân nhiệt thấp nên rất dễ bị lạnh tay chân.

Trường học cấm đồ điện công suất lớn, hiện tại còn chưa phải mùa đông, quầy bán đồ vặt cũng chưa bày bán đồ ấm cho trẻ nhỏ, cách duy nhất để mua là ở ngoài trường, hơn nữa cậu cũng không phải học sinh ngoại trú, cho nên cậu không được phép ra khỏi trường trong thời gian bình thường.

Cậu đi lấy một chai nước nóng, rót vào cốc, đậy nắp từ từ cho ấm tay, rồi tiếp tục giải đề.

Trong nhóm giao dịch có động tĩnh, [Hiệu trưởng Đại học Garyton] lại tới chọc cậu: “Nai Con Nhỏ, tuy rằng trước đó cậu không nhận đơn, nhưng hôm nay cậu có đơn, nhất định phải xem, phí rất cao!”

Cậu ta lại phàn nàn: “Đơn hàng hiện tại càng ngày càng kỳ lạ, thi đậu cấp ba cũng không cần.”

Gửi ảnh chụp màn hình: Giao dịch nội bộ nhóm-Thành viên cấp cao ẩn các giao dịch ở trên cùng- [3000 tệ thi tháng lớp 11 trường cấp 3 Thanh Mặc, chỉ cần thi được 590 điểm! Đừng quá cao! Không check số báo danh không check người, đến nhanh. ]

Khi Lộc Hành Ngâm nhìn thấy con số 590, cậu nghiêng đầu.

Cậu có một số nhạy cảm bẩm sinh với những thứ này, sau khi tạm dừng, cậu chỉ dùng ngón tay lạnh cóng gõ vài chữ, rồi hỏi [Hiệu trưởng Đại học Garyton]: “Người khởi xướng giao dịch này… là trường trung học số 7 Thanh Mặc đến từ lớp 27 hả?”

[Hiệu trưởng Đại học Garyton] ngạc nhiên: “Làm sao cậu biết? Nhân tiện, giao dịch cậu đăng vài ngày trước nói rằng đó là hạn mức thẻ trường trung học số 7 Thanh Mặc……Cậu không học ở Thanh Mặc phải không?? Cậu trước đây ở thành phố Đông Đồng mà?”

Lộc Hành Ngâm gõ: “Đến đây để học.”

Bên kia im lặng một lúc, rồi thở dài: “Điều đó thực sự đáng tiếc. Với tư cách của cậu, bất kỳ trường cấp ba nào ở Thành phố S đều tốt hơn Thanh Mặc.”

Mặc dù diễn đàn giao dịch cấp 2 ở Thành phố S, nhưng Lộc Hành Ngâm đã tham gia từ rất sớm.

Cậu và [Hiệu trưởng Đại học Garyton] gặp nhau trong một cuộc thi mô hình hóa tư duy toán học hai năm trước, cả hai đều đến từ thị trấn nhỏ và gia đình nghèo khó, chứ đừng nói đến việc làm kiến tạo mô hình — ngay cả những công cụ mô hình hóa cơ bản, chỉ có nhau ngồi xổm bên ngoài và nhìn chằm chằm.

Khi đó, [Hiệu trưởng Đại học Garyton] đã nhìn thấy con đường của mình sớm hơn cậu: “Tớ với cậu giống nhau, thông minh hơn hầu hết mọi người, nhưng sinh ra ở nơi thâm sơn cùng cốc, không thể cạnh tranh với những người có vạch xuất phát cao hơn. Gia đình tớ không có tiền cho tớ học, không bằng nhân lúc này làm chút chuyện.”.

Về sau cậu ta tới thành phố S, từ một tay súng thi hộ, từng bước lên làm chủ diễn đàn lớn này—cùng bạn bè liên hợp tung hoành khắp nơi, cho đến bây giờ một nhà thống trị. Nghe nói chỉ riêng tiền đại lý đã là một số tiền không hề nhỏ.

Lộc Hành Ngâm được cậu ta kéo vào nhóm, nhiều lần “hỗ trợ” từ xa – cậu ở thành phố Đông Đồng, một khi “hỗ trợ” bị lật tẩy, sẽ rất khó truy tìm, đây là chỗ tốt của người ngoài.

Với số tiền này, Lộc Hành Ngâm mở cửa hàng sửa chữa nhỏ của mình.

[Hiệu trưởng Đại học Garyton]: “Theo quy định, tôi không thể tiết lộ thông tin xác thực của người giao dịch, nhưng cậu là một ngoại lệ. Tôi có thể nói với cậu người khởi xướng giao dịch này là Thẩm Nộ, học sinh khối 11 lớp 27, ra giá cao mua một em trợ thủ không tệ, cậu ta nói chỉ cần cậu ta đạt hạng nhất trong lớp trong kỳ thi tháng là được.”

“Nhưng có một điều kiện bổ sung, bởi vì lớp của bọn họ kém, điểm tốt nhất thường chỉ khoảng 200 điểm, cho nên không nên thi điểm cao quá, cao quá sẽ bị nghi ngờ.”

“Có rất nhiều người muốn nhận đơn đặt hàng. Rốt cuộc, 3.000 tệ đã được đặt ở đó. Nhưng tôi không yên tâm. “

[Hiệu trưởng Đại học Garyton] nói, “Cậu là người ổn định nhất về chuyện kiểm soát điểm, Giao cho người khác sợ lật xe.”

Lộc Hành Ngâm suy nghĩ một chút, vẫn chưa trả lời.

Một lúc sau, cậu gõ và nói: “Tôi không quen thuộc với nội dung cấp 3”

“Cậu hiện tại học lớp 10 hả?” [Hiệu trưởng Đại học Garyton] nói, ngữ khí của cậu ta như thể chương trình lớp 11 đối với một người “không có nền tảng” như Lộc Hành Ngâm không thành vấn đề: “Có một chút rắc rối, nhưng nếu là cậu, tôi nghĩ không sao. Còn hai ngày nữa là đến kỳ thi tháng, cậu có muốn thử không?”

Từ giờ trở đi, cậu chỉ muốn làm bài thi của mình.

Cuối cùng, một ray già đời hỗ trợ khác trong nhóm đã nhận đơn đặt hàng với ID là [Không ở yên].

Anh ta đã từng hợp tác với Lộc Hành Ngâm trước đây, bên kia là một sinh viên đại học địa phương đang buồn chán và kiếm thêm tiền, Anh ta cũng rất giỏi trong việc kiểm soát điểm.

[Không ở yên] với cậu có mối quan hệ tốt, vào ngày lễ anh ta còn gửi cho cậu một số món quà nghỉ để cổ vũ cậu học tập chăm chỉ, sau này đậu đại học vào trường của anh ta, hai người có thể đổi nhau.

Lộc Hành Ngâm đã đóng trang trò chuyện nhóm.

Vào buổi chiều, cậu dành một nửa thời gian để làm đề và nửa còn lại để tóm tắt.

Phong cách bài thi hàng tháng của trường trung học số 7 Thanh Mặc rất rõ ràng, luôn dựa sát sườn bài thi tuyển sinh đại học.

Tuy nhiên, sườn bài của toàn bộ bài thi tuyển sinh đại học ở tỉnh S cố định hơn: câu hỏi điền vào chỗ trống lựa chọn môn toán khó, lượng tính toán nhiều, phía sau đề mỗi câu hỏi lớn tương đối cố định, nếu ba câu hỏi lớn đầu tiên phức tạp thì câu hỏi thứ tư và thứ năm sẽ dễ tính hơn và ngược lại. Các câu phân loại có độ khó rất lớn.

Đối với các môn khoa học tổng hợp, sinh học, vật lý và hóa học luôn là một trong ba môn ngẫu nhiên cực khó, đồng thời khối lượng tính toán cũng rất lớn.

Những học sinh không có thói quen nhảy câu thì làm không xong,, hoặc những học sinh quen thói bỏ câu thì phát hiện ra nửa bài đã bỏ qua…bị tâm lý liền.

Nói tóm lại, đó là một bài kiểm tra tâm lý của thí sinh.

Nhưng số lượng tính toán lớn là một lợi thế rất lớn cho Lộc Hành Ngâm.

Ưu điểm của đề kiểm tra tháng đầu năm lớp 11 so với đề thi đại học là chỉ kiểm tra một nửa nội dung đã học nên các dạng câu hỏi toán và tự nhiên gần nhưcó thể xác định.

Lộc Hành Ngâm đã xem nó một lúc lâu, viết một ghi chú tóm tắt. Tóm tắt các đặc điểm của từng bài kiểm tra tháng.

Trong khi tóm tắt, cậu đã viết ở đầu ghi chú:

[140+80+100+110+100+75]

Toán văn anh lý hoá sinh.

Ba môn văn anh sinh học rất không chắc chắn, cậu đã ước tính điểmsẽ thấp nhất trong tất cả các môn đó.

Ngược lại, ba môn toán, lý, hóa đều lấy mức điểm lý tưởng cao nhất.

Cậu viết phương trình không ngừng nghỉ, đầu bút kêu sột soạt.

Cậu cụp mắt xuống, hoàn thành nốt đoạn cuối cùng bằng một đường quẹt cong.

Dấu bằng.

[605 ]

Hậu trường:

Kiểm tra hộ là một khu vực màu uxám, cũng đừng tìm hiểu nó và đừng nghĩ nó hay. Bản thân bạn đừng chọn những con đường tắt, chấp nhận bản thân không giỏi là điều không khó.

Ngay cả đối với bản thân Nai Con, trải nghiệm như vậy sẽ là vết nhơ không thể xóa nhòa trong cuộc đời cậu ấy, vì đó là sự khuất phục trước số phận.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.