Những lời nói của Lăng Vũ Trạch khiến sắc mặt Lâm Tuyết tái nhợt không còn chút máu.
“Mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu, Vũ Trạch… xin hãy nghe em giải thích… em không…”
Lăng Vũ Trạch nhất quyết không đón nhận lời nói của cô, lập tức cắt ngang:”Không có gì để giải thích ở đây.”
Lăng Vũ Trạch sốt ruột khi nghe được tiếng điện thoại di động vang lên, anh không chút do dự nhận cuộc gọi, Lâm Tuyết nghe rõ ràng giọng nói ngọt ngào của Tống Tử Hân phát ra từ đầu bên kia điện thoại.
Gương mặt hung hăng của Lăng Vũ Trạch ngay lập tức dịu đi, ngay cả giọng điệu cũng thay đổi:”Đừng sợ, tôi sẽ đến chỗ em ngay.”
Vừa ngắt điện thoại, Lăng Vũ Trạch liền quay người về phía cửa.
Lâm Tuyết vội vàng đưa tay ra, kéo góc tay áo sơ mi của anh:”Vũ Trạch, giờ cũng đã muộn rồi, anh đừng ra ngoài nữa được không? Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
“Chuyện liên quan đến cô tôi không có hứng thú nghe, chuyện của tôi cô không có tư cách quản.”
Lăng Vũ Trạch nhẫn tâm nói xong, hất bàn tay Lâm Tuyết ra, thân ảnh cao lớn tuấn tú của anh dần dần mờ nhạt trong ánh mắt ngấn lệ của cô.
Nhìn người đàn ông cô yêu mười năm qua, môi Lâm Tuyết khẽ động.
“Vũ Trạch, em có thai rồi…”
Lâm Tuyết có một giấc mơ rất dài, cô mớ thấy năm mười lăm tuổi cô trốn khỏi nhà, sau đó gặp được chàng trai trẻ ôn nhu như ngọc đứng dưới nhành liễu rủ bên hồ nước.
“Rung…rung…rung…”
Âm thanh rung lên liên hồi của điện thoại vang lên cắt ngang giấc mơ của Lâm Tuyết.
Cô nhấc điện thoại lên, giọng nói thâm trầm của Lăng Vũ Trạch vang lên nhanh chóng bên tai.
“Trên bàn trong phòng làm việc có một tệp tài liệu màu xám, cô nhanh chóng mang đến công ty cho tôi ngay lập tức, đừng chậm trễ giờ họp của tôi.”
Lâm Tuyết vừa mới tỉnh ngủ, nghe thanh âm này vang vọng liền có chút bối rối.
Khi cô bất giác muốn trả lời một câu thì bên kia đã ngắt máy.
Cô không dám làm trễ nãi cuộc họp của Lăng Vũ Trạch, nhưng khi vừa di chuyển cô cảm thấy toàn thân khó chịu, đầu đau như nứt ra, gương mặt không có chút huyết sắc, toàn thân trong thật tiều tụy.
Lâm Tuyết dùng tay sờ lên bụng dưới của mình, mấy giây sau cô hít một hơi thật sâu, sau đó đứng lên chuẩn bị thay đổi trang phục ra ngoài.
Cũng tốt, bây giờ cô đi đến công ty gặp anh, thuận tiện nói cho anh biết cô đã mang thai.
Tập đoàn Lăng thị nằm ở nơi phồn hoa nhất trung tâm thành phố Hải Sơn, tòa nhà tráng lệ là một công trình mang tính bước ngoặt mạnh mẽ của thành phố này.
Lâm Tuyết đã đến Lăng thị mấy lần khi mang tài liệu đến cho Lăng Vũ Trạch nên cô biết rất rõ đường đi.
Vừa mới ra khỏi thang máy, đi về phía hành lang, ở phía xa xa Lâm Tuyết liền nhìn thấy Lăng Vũ Trạch một thân tuấn mãnh đang bước đi về phía cô.
Chỉ cần nhìn thấy người đàn ông này, gương mặt của Lâm Tuyết liền thoáng ửng hồng, tim đập nhanh hơn.
Mười năm… là một khoảng thời gian không hề ngắn, nó đã khiến tình yêu mà cô dành cho anh ngấm sâu vào máu thịt cô.
Lâm Tuyết bước về phía trước, gương mặt mang một nụ cười nhẹ nhàng, khi cô đang định mở miệng chào anh, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp và quyến rũ đột nhiên xuất hiện sau lưng anh.
Chính là cô ta, đại minh tinh Tống Tử Hân, đồng thời cũng chính là mối tình đầu đầy quý giá trong lòng Lăng Vũ Trạch.
Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Tuyết đột nhiên biến mất, một luồng gió độc lạnh thấu xương tràn khắp cơ thể cô.
Tống Tử Hân nở một nụ cười đắc ý đi tới trước mặt Lăng Vũ Trạch, cô ta đưa tay nắm lấy tay của anh, cử chỉ vô cùng thân mật này tự nhiên đến mức dường như đây là điều đương nhiên.
Trái tim Lâm Tuyết dường như bị một bàn tay sắt lạnh bóp chặt, cô cảm thấy khó chịu đến mức không thở được.
Cô là vợ anh đã ba năm, nhưng Lăng Vũ Trạch có bao giờ cho phép cô ở gần anh như vậy không?
Anh luôn đối với cô lạnh nhạt xa cách và tàn nhẫn, nhưng anh lại mỉm cười với cô gái này.
Trong lòng Lâm Tuyết trở nên lạnh lẽo.
Lúc này, Lăng Vũ Trạch liếc nhìn Lâm Tuyết đang đứng ngơ ngác cách đó không xa.
Anh nhíu mày nhìn cô không vui.
Lâm Tuyết từng bước nặng nề bước đến, cho đến khi đôi mắt trong veo không chút tạp chất của cô va phải ánh mắt lạnh lùng của anh.
“Vũ Trạch, tài liệu anh cần.”
“Mang vào phòng làm việc và đặt ở trên bàn cho tôi.”
Lăng Vũ Trạch nói một cách lạnh lùng rồi rời đi, Lâm Tuyết cảm tưởng bản thân không khác gì cấp dưới tầm thường của anh.
Tống Tử Hân nhìn cô nở nụ cười nhẹ nhàng, trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo và khinh thường.
Lâm Tuyết biết Lăng Vũ Trạch ghét cô, thậm chí là hận cô nhưng cô không thể chịu đựng được việc anh ta tay trong tay cùng người phụ nữ khác công khai trước mặt cô như vậy.
Lâm Tuyết liền đuổi theo:”Lăng Vũ Trạch, anh muốn đi đâu? Không phải anh sắp có cuộc họp sao?”
Ánh mắt lạnh lùng của anh lướt qua gương mặt tái nhợt của cô một cách thờ ơ:”Tôi làm cái gì phải báo với cô? Đem văn kiện đặt lên bàn và lập tức trở về.”
“Tôi không trở về.” – Lâm Tuyết tức giận:”Lăng Vũ Trạch, tôi là vợ của anh, tôi không cho phép anh ở bên cạnh con hồ ly tinh này.”