Cả Người Đều Là Bảo

Chương 23: Anh không được ăn tui



Nhậm Sinh nhìn chằm chằm Triệu Lăng Vũ, cảm giác như tóc trên đầu toàn bộ đều dựng đứng lên.

Mới nãy cậu còn nghĩ chính mình có thể giả vờ như là một dị năng giả hệ thực vật, tỷ lệ sống sót cũng sẽ cao hơn, lại không ngờ chớp mắt đã bị bảo cho biết bản thân sơ hở nhiều như vậy.

Nếu Triệu Lăng Vũ biết được thân phận của mình, có phải sẽ giống như đám người đuổi giết mình lúc trước, bắt mình ăn luôn không?

Trong nhất thời, Nhậm Sinh thậm chí muốn xoay người bỏ trốn.

Nhưng cũng ngay lúc này, Triệu Lăng Vũ lại đưa tay kéo cậu lại. Tay của Triệu Lăng Vũ thật ấm thật ấm, nên dù là ngay thời điểm này vẫn như cũ làm cho Nhậm Sinh có cảm giác an toàn vô cùng “Anh… anh sẽ ăn tui hả?”

Ăn? Ăn Nhậm Sinh sao? Triệu Lăng Vũ có hơi khó hiểu nhìn cậu, trong nháy mắt tư tưởng có chút lệch lạc, nhưng cũng rất nhanh liền ý thức được, ý của Nhậm Sinh sợ là chỉ “ăn” thực sự.

Nhưng nếu như thực sự là ăn… Y làm sao có thể ăn Nhậm Sinh?

“Anh nuôi tui đi có được hông? Giống như sư phụ tui hồi trước đó, lâu lâu tui cho anh ăn một chút, đừng một lần ăn tui hết được hông?” Nhậm Sinh vẻ mặt tội nghiệp nhìn Triệu Lăng Vũ, sư phụ lúc trước tốt với cậu lắm, nhưng thi thoảng cũng sẽ vơ vét một ít nhân sâm tử hay là lấy ít máu của cậu.

Triệu Lăng Vũ lúc này càng khẳng định chữ ăn mà Nhậm Sinh nói chính là nghĩa đen mặt chữ, đột nhiên trong óc chợt nghĩ đến loại thực vật ‘Nhân sâm’ mà mình tra xét mới nãy “Cậu là nhân sâm? Loại thực vật từng tồn tại ở địa cầu cổ đại?”

“Anh biết rồi?” Nhậm Sinh theo bản năng hỏi lại, hỏi xong mới phát hiện mình lỡ miệng tự khai. Lúc này dù có che miệng lại cũng vô dụng, liền không thèm để ý nữa nói toạc ra “Phải đó, tui là nhân sâm, là nhân sâm tinh đó! Anh… anh không được ăn tui!”

Nhân sâm tinh? Là cái gì chứ? Triệu Lăng Vũ có hơi nghi hoặc, nhưng đã biết được Nhậm Sinh e là không phải nhân loại. Theo bản năng y muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng đột nhiên phát giác bàn tay nhỏ bé nắm trong tay mình đang khẽ run rẩy.

Nhậm Sinh đang vô cùng sợ hãi.

Nhận ra được điều này, Triệu Lăng Vũ đột nhiên mềm lòng, cuối cùng quyết định không hỏi tiếp nữa, ngược lại vòng tay ôm lấy Nhậm Sinh “Yên tâm, tôi sẽ không ăn em… Lúc trước em cho tôi ăn linh dược, đó là cái gì?”

Ngay lúc thốt ra lời hứa hẹn, Triệu Lăng Vũ đột nhiên nghĩ tới, linh dược của Nhậm Sinh giống như là lấy ra từ hư không.

Cậu nhóc này, trên người rõ ràng trống không chẳng có gì, lại nguyện ý lấy linh dược ra

cứu mình, cứu cả cha của mình… Nghĩ tới hiệu quả thần kỳ của nhân sâm, lại nhớ tới Nhậm Sinh vẫn luôn một mực lặp lại không được ăn mình, trong đầu Triệu Lăng Vũ đột nhiên hiện lên một dự cảm không lành…

“Anh thực sự sẽ không ăn tui đúng hông?” Bị Triệu Lăng Vũ ôm lấy, nghe được nửa lời đầu, Nhậm Sinh vui vẻ ra mặt.

“Tôi sẽ không ăn em.” Triệu Lăng Vũ lặp lại lời hứa, cũng hỏi lại “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, linh dược mà em cho tôi ăn là cái gì?” Lúc đó hai tay Nhậm Sinh rõ ràng không cầm theo bất cứ thứ gì, lại có thể dùng miệng đút linh dược cho mình…

“Là máu của tui…” Nhậm Sinh nói được nửa câu, trừng mắt nhìn Triệu Lăng Vũ “Là tui cứu anh đó, anh còn nói anh thuộc về tui rồi, anh không được ăn tui!”

Triệu Lăng Vũ nghĩ đến rất nhiều giả thuyết, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến thứ linh dược mà mình ăn khi đó, lại là máu của Nhậm Sinh.

Trong nhất thời, Triệu Lăng Vũ thực sự không có cách nào nói ra lời hứa bảo đảm sẽ không “ăn” Nhậm Sinh, bởi vì y đã từng “ăn” Nhậm Sinh, không chỉ một lần– trong khoảng thời gian này, Nhậm Sinh từng vô số lần cho y ăn linh dược, thậm chí y còn khiến Nhậm Sinh đem linh dược ấy cho cha của mình ăn…

Lần đầu tiên Triệu Lăng Vũ mới phát hiện ra, bản thân mình là

một tên khốn tới như vậy…

Năng lượng trên người Triệu Lăng Vũ đột nhiên hỗn loạn cả lên, cả tức nhưỡng vốn vẫn ở yên trong cơ thể y cũng bị dật tán ra ngoài một ít, Nhậm Sinh thấy vậy lập tức theo bản năng ôm lấy y, nhưng tiếp theo lại cứng ngắc cả người…

Triệu Lăng Vũ đột nhiên như vậy, là vì biết máu của mình hiệu quả như vậy nên muốn đổi ý sao?

“Lăng Vũ, bây giờ anh ăn luôn tui hông có lời đâu, anh nuôi tui đi, sau đó để dành ăn từ từ mới có lợi…”

“Xin lỗi.” Triệu Lăng Vũ ôm chặt lấy Nhậm Sinh, thiếu niên nho nhỏ này đã cứu sống y, y vẫn luôn luôn cảm kích, đã sớm tự hứa với lòng phải bảo vệ cậu ấy thật tốt, nhưng hiện tại mới nhận ra, những gì y làm không đủ một chút nào.

“Hả?” Nhậm Sinh khó hiểu nhìn Triệu Lăng Vũ.

“Về sau đừng cho tôi dùng máu của em nữa.” Triệu Lăng Vũ dùng mặt nhẹ nhàng dụi lên hai má của Nhậm Sinh, quả quyết nói.

“Cũng chỉ có lần đó tui cho anh máu của tui, à sau có cho thêm một khúc căn xíu xíu nữa, còn lại toàn là nhân sâm tử thôi.” Nhậm Sinh vừa nói vừa dụi dụi lên mặt Triệu Lăng Vũ.

“Căn?” Triệu Lăng Vũ sửng sốt.

“Ùa, nếu như là hồi xưa thì một khúc căn xíu xíu vậy tui phải tốn hơn một ngàn năm mới lành lại được!” Nhậm Sinh vươn đầu ngón út

ra cho Triệu Lăng Vũ xem “Đó, là chỗ này nè, nhưng mà bây giờ đã lành hẳn rồi.”

“Ngốc quá…” Trong nhất thời, Triệu Lăng Vũ không biết phải nói gì mới đúng, tên nhóc này… sao không biết phòng bị người khác chút nào hết, biết bản thân mình dễ bị phát hiện lại còn lấy máu rồi cả căn cho người khác ăn nữa…

“Tui hông có ngốc đâu nha! Tui thông minh lắm luôn, về sau tui toàn cho anh ăn nhân sâm tử thôi!” Nhậm Sinh cảm giác được tâm tình của Triệu Lăng Vũ đột nhiên biến đổi, mới vội vàng nói.

Nhân sâm tử?

Triệu Lăng Vũ đột nhiên nhớ tới có lần Nhậm Sinh cho mình dùng “thuốc” có đề cập tới mấy chữ… như là “con của tui”, trong nháy mắt liền biến sắc.

Nhậm Sinh cứ ngỡ y không biết nhân sâm tử là cái gì, còn vừa khoe khoang vừa giải thích “Nhân sâm tử là hạt giống tui kết ra đó, mấy trăm năm tui sẽ khai hoa một lần, sau đó tốn thêm mấy trăm năm mới kết thành quả, quý lắm đó!”

“Em nói… đó là con của em?”

“Nói như vậy cũng đúng, nhưng mà thực vật tụi tui hông có chịu trách nhiệm với hạt giống của mình, tui cũng đâu có trồng tụi nó đâu chứ!” Nhậm Sinh bĩu môi “Tui hông ngu gì để tụi nó giành lấy anh đâu!”

Nghe Nhậm Sinh giải thích như vậy, Triệu Lăng Vũ cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới chú ý tới mấy điểm

bất thường trong lời nói của Nhậm Sinh “Một ngàn năm? Mấy trăm năm?”

Nhậm Sinh từ trên người Triệu Lăng Vũ nhảy phắt xuống, vẻ mặt đắc ý tới dào dạt nhìn y nói “Tui nói cho anh biết nha, tui đã muốn mấy trăm ngàn tuổi rồi, tui lớn hơn anh nhiều lắm nhiều lắm luôn… Mai mốt hông cho phép gọi tui là bạn nhỏ nữa!”

Mấy trăm ngàn tuổi…

Vốn cứ tưởng bản thân là trâu già gặm cỏ non, hoá ra là trâu non đi gặp cỏ già sao… Hơn nữa, cỏ này còn giống như rất rất là già…

Không đúng, tuổi tác không chỉ tính trên sinh lý thôi, còn cả tâm lý nữa “Mấy trăm ngàn năm này em sống như thế nào? Đã gặp qua bao nhiêu người?”

“Thì… cắm rễ, rồi phơi nắng, từ từ nó qua thôi. Tui gặp nhiều người lắm, có sư phụ nè, rồi đám người xấu muốn bắt tui về ăn nữa, rồi sau đó không biết làm sao tới đây, gặp Daino, kêu tui gả cho anh.” Nhậm Sinh khái quát cả cuộc đời dằng dằng của mình bằng một câu đầy mơ hồ.

Triệu Lăng Vũ nghe vậy nghĩ tới những bản báo cáo thăm dò của mình lúc trước, hiểu được Nhậm Sinh trước giờ cũng chỉ từng sống một thời gian ngắn với vị sư phụ kia. Bởi vậy nên dù cho tuổi tác sinh lý của Nhậm Sinh còn dài hơn cả lịch sử liên bang, nhưng tuổi tác tâm lý lại chỉ giống như trẻ nhỏ. Chênh lệch giữa hai người… kỳ thực cũng không

lớn lắm đâu.

“Em sống mấy trăm ngàn năm như vậy, sao người ta kêu gả cho người khác em liền gả?” Triệu Lăng Vũ lại ôm Nhậm Sinh vào lòng, đưa tay xoa đầu cậu.

Vốn tính cho Nhậm Sinh đi học một chút thường thức, nhưng hiện tại lại ra tình huống này… không thể để tên ngốc này ra ngoài tự làm bại lộ chính mình được.

“Tui hông có gả cho người khác một cách tuỳ tiện, tại tui thấy trong người anh có tức nhưỡng đó!” Dù sao cái gì cũng đã khai toạc ra, Nhậm Sinh cũng chả muốn giấu diếm làm gì, cũng giải thích đại khái về tức nhưỡng.

Giải thích xong rồi còn thở dài nói “Hồi trước tốt biết bao nhiêu, tui đứng bên cạnh anh cũng có thể hấp thu được tức nhưỡng, nhưng bây giờ cho anh luyện cái công pháp kia xong liền hết hấp thu được rồi, tương lai sẽ bị đói cho xem…”

Hoá ra là vì trong cơ thể mình chứa đựng tức nhưỡng, nên Nhậm Sinh mới thích kề cận dính lấy mình như vậy… Sau khi biết được đáp án, Triệu Lăng Vũ cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng.

Nhưng mà hụt hẫng qua đi, y lại nhịn không được bật cười. Nếu đổi lại là người khác, khẳng định sẽ giấu diếm không nói ra chuyện về tức nhưỡng, dù sao giấu đi sẽ khiến y càng thêm cảm kích không phải sao? Nhưng mà nhóc này… thật thà quá mức rồi!

“Em không nghĩ đến chuyện, nếu em muốn tức nhưỡng trong cơ thể tôi thì tôi chết đi càng tiện cho em độc chiếm nó sao?” Triệu Lăng Vũ cười hỏi, Nhậm Sinh luôn miệng bảo vì tức nhưỡng mới thích tiếp cận mình, nhưng cuối cùng lại tự khiến cho mình không thể hấp thu được tức nhưỡng, cũng coi như một loại bản lĩnh…

“Anh không được chết!” Nhậm Sinh tức giận thốt lên, sau đó mới tự rối rắm “Sao tui hổng nghĩ ra cách này ta… Hông phải, tui thông minh lắm, nếu anh chết không chừng tui đã bị người khác bắt đi ăn rồi!”

“Phải, Nhậm Sinh thông minh nhất.” Không hiểu sao, tâm tình của Triệu Lăng Vũ đột nhiên vui sướng hơn rất nhiều.

“Cho nên anh nhất định phải nuôi tui đó, biết hông? Bây giờ tui hấp thu tức nhưỡng ít đi rồi, cho nên mỗi bữa tui phải ăn năm mươi… không, phải ăn một trăm phần dinh dưỡng cơm! Tui còn muốn đổ thiệt nhiều cơm dinh dưỡng vào bồn tắm, sau đó đi vào ngâm mình trong đó nữa!”

Ngâm tắm trong cơm dinh dưỡng? Dinh dưỡng cơm vẫn luôn bị đám quý tộc xem là thứ kinh tởm bậc nhất, tên ngốc này có biết không vậy?

Mà ngay cả chính Triệu Lăng Vũ phải trường kỳ ăn cơm dinh dưỡng khi còn ở quân đội nhưng thực chất không quá thích cái loại cơm lỏng khó ăn này…

Không, nếu như trong đó có ngâm một con Nhậm Sinh…

Chỉ mới tưởng tượng ra hình ảnh kia một chút thôi, Triệu Lăng Vũ đã nhịn không được nuốt nước miếng một cái…

=================


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.