Lúc Tạ Giác nghe lời Thẩm Mặc tắt đèn, quay trở về phòng mới phát hiện chiếc điện thoại của công khốn nạn đã nhận thêm vài tin nhắn mới.
Một nửa tin nhắn trong đó đến từ Thẩm Mặc, số còn lại là đám bạn xấu chơi chung với Lưu Lỗi.
Tạ Giác tiện tay dùng tài khoản Lưu Lỗi hỏi lại: [Thẩm Mặc bảo bọn mày đến hỏi tao?]
[Anh Lưu thông minh quá!] Đối phương trả lời: [Em thấy cậu Thẩm kia rất để tâm đến anh, chừng nào anh định tóm cậu ta vào tay thế?]
[Đám người bọn em chỉ chơi đùa được với đám ngôi sao đang nổi, hay mấy bé hotgirl, hotboy trên mạng thôi. Ánh mắt của anh Lưu vẫn xịn nhất đó!]
Tạ Giác khẽ cười một tiếng, không để tâm đến ý tứ khó tả trong mấy lời không rõ ràng này. Anh tắt điện thoại, căn dặn 038: “Thẻ hacker dùng một lần hết hạn chưa?”
[Chưa hết].
“Điều tra máy tính của mấy kẻ này đi”. Tạ Giác gửi tài khoản tới: “Thân thiết với Lưu Lỗi như thế chắc chắn cũng không sạch sẽ. Nếu trong máy tính có manh mối phạm tội, thế thì đóng gói một thể gửi sang bên cảnh sát, nhớ kỹ, phải gửi nặc danh đấy”.
038 nằm lì trong phòng tối, giống như một con cá ướp muối: [Thế nhưng muộn vậy rồi mà anh còn bắt tôi làm việc à? Tôi vừa ăn no, không muốn động đậy nữa].
Tạ Giác mặt không đổi sắc, lặp lại lời 038 đã từng tuyên bố: “Lục Tấn Giang là nhà của tôi, tầng quản lý là người thân của tôi, 996 thì có gì khó? Tôi có thể 007 cả cuộc đời! Tôi phải đè đầu cưỡi cổ đám đồng nghiệp! Tôi đè!”
(*) 996: làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày trong một tuần. 007: nghĩa là làm việc từ 0 giờ sáng đến 0 giờ tối, 7 ngày một tuần.
038 nằm trên giường, gác chân trái lên đầu gối chân phải, bàn chân vểnh lên, thoải mái vẫy vẫy mấy ngón chân mình: [Đó là nửa tháng trước rồi. Hiện giờ tôi đã hiểu được sức hấp dẫn của việc nằm ườn. Tôi muốn trở thành một con cá ướp muối có thể nằm tuyệt đối không ngồi dậy, có thể ngồi tuyệt đối không thèm đứng, có thể đứng chắc chắn không chịu đi lại. Phương châm cuộc sống của tôi là —- Cuộc đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu lừa gạt!]
Tạ Giác: “…”
Anh lôi khế ước bán thân ra.
Rất nhanh, khế ước bán thân của 038 có thêm món nợ 2000 tệ, cũng chính là số tiền nợ tính cho tấm thẻ hacker dùng một lần và tấm thẻ nhập vào thân thể. 038 mở to hai mắt nhìn số điểm nợ thêm, lập tức bật dậy khỏi giường, khóc lớn: [Tôi làm! Tôi làm còn không được sao? Ký chủ, anh đừng thêm mà!]
Tạ Giác: “Nhanh lên, sáng mai tôi muốn nhận được kết quả điều tra của cậu. Nếu không nhận được, tôi sẽ trừ điểm thưởng của cậu đi đấy!”
[Rõ!] 038 thắt chặt dải ruy băng có viết hai chữ “Cố gắng” lên đầu, hóa thân thành một giọt nước nhỏ, lao vào thế giới internet sóng to gió lớn — [Ya! Tao đè đầu chúng mày!]
“Đấy, cá mặn cũng hoạt động rồi đấy thôi?” Tạ Giác rất hài lòng.
Nằm dài cái gì chứ? Chẳng qua do số nợ nần chưa đủ nhiều. Thân là một tư bản, sếp Tạ đã sớm quen dáng vẻ này.
Thấy 038 tiến vào trạng thái làm việc, Tạ Giác mở giao diện trò chuyện cùng Thẩm Mặc ra.
Một chút thời gian ngắn ngủi ấy mà Thẩm Mặc cũng chờ không được, liên tiếp gửi đến ba bốn tin nhắn, hỏi thăm có phải Lưu Lỗi bận việc nên không thể trả lời, hay là Lưu Lỗi muốn anh ta tới tận nơi đón.
Tạ Giác bơ anh ta một hồi đã thăm dò được kha khá tính tình, thế là anh chạm vào màn hình, gõ chữ: [Không cần đâu, cậu gửi địa chỉ và thời gian tới cho tôi, chính tôi tự đến].
[Được, anh Lưu]. Nãy giờ Thẩm Mặc vẫn một mực cầm điện thoại trên tay, nhận được đồng ý thì lập tức kiểm tra lại thiệp mời một lần, sau đó gửi đi. Lúc này anh ta mới phát hiện ra, lòng bàn tay mình đã ẩm ướt mồ hôi.
Thẩm Mặc thở phào một hơi, ý thức được mình như mới trút gánh nặng. Lại nhớ tới nguyên nhân Lưu Lỗi có ánh nhìn khác biệt đối với mình, một nỗi khó chịu dâng lên trong lòng, làm cho sắc mặt anh ta trắng bệch.
…
Ngày hôm sau.
Thẩm Mặc tỉnh dậy rất sớm, lúc mới mở mắt ra —
“Meo~” Bà Tạ ngọt ngào tựa bên đầu giường hắn, thả một con thiêu thân đầy màu sắc ném tới trước mặt Thẩm Mặc.
“… Cảm ơn”.
Không phải hắn đã phun mười bình thuốc đuổi côn trùng hả? Tại sao vẫn không có tác dụng?
555 nói: [Vầng sáng vạn người mê do Lục Tấn Giang sản xuất có chất lượng tuyệt vời, hiệu quả đáng tin, lửa cháy không đổi màu, sét đánh không đổi dáng. Ánh sáng của nó không thể nào giấu đi được, từng giây từng phút đều xuất hiện trên người ngài, trêu ong dẫn bướm với trạng thái tốt nhất có thể].
[…] Bị sự lạnh lẽo của ký chủ nhà mình phả tới, 555 nhỏ giọng nói thêm: [Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi chỉ đọc lời giới thiệu của Lục Tấn Giang thôi mà].
“… Được rồi”. Thẩm Mặc mặc quần áo, nói: “Thông báo cụ thể nhiệm vụ ngày hôm nay đi”.
[Vâng!] 555 hắng giọng: [Cốt truyện đầu tiên là —]
…
[Cốt truyện đầu tiên là: Công cặn bã đồng ý lời mời của nhà họ Thẩm, tham gia bữa tiệc tổ chức tại khách sạn Bán Sơn. Gã chào hỏi người nhà họ Thẩm, nâng ly rượu, hững hờ nhìn bốn xung quanh. Đột nhiên, nhân vật thụ chính mặc đồ nhân viên phục vụ màu trắng giống như một vệt sáng thoáng qua, chiếu rọi vào trong mắt gã]. 038 nói.
Tạ Giác liệt kê vào đơn đặt hàng của tiệm kính mắt — [Số 1: Một vệt sáng].
“Tiếp đi, đừng dừng lại”. Tạ Giác bảo: “Đọc toàn bộ đoạn cốt truyện của bữa tiệc hôm nay đi”.
Còn hơn ba tiếng nữa bữa tiệc sẽ bắt đầu, anh phải chuẩn bị cho đầy đủ.
…
555 đọc: [Trong bữa tiệc xa hoa, quần áo trang sức lộng lẫy, Thẩm Mặc bê đĩa đi qua đám người. Ở trong núi nhiều năm, cậu chưa từng gặp được một bữa tiệc hoa lệ như thế này, vô thức cúi đầu xuống. Khóe mắt cậu bỗng thoáng qua một người đàn ông vô cùng anh tuấn, gã đang chăm chú nhìn về phía cậu].
555: [Ký chủ, chú ý. Người đàn ông anh tuấn này chính là tên công khốn nạn số 1 hôm qua ngài gặp].
[Thẩm Mặc liếc nhìn gã, dời tầm mắt đi].
Đọc xong toàn bộ cốt truyện, 555 cổ vũ: [Rất đơn giản đúng không ký chủ? Ngài làm được mà!]
Thẩm Mặc cầm bản vẽ khách sạn, tự mô phỏng tình huống trong đầu.
Chuyện hắn phải làm là —
Bưng đĩa, ok.
Đi qua đám người, ok.
Cúi đầu, ok.
Đối mặt công khốn nạn, ok.
Nghĩ rằng công khốn nạn rất anh tuấn, không ok!
Thẩm Mặc hỏi: “Cậu thấy tôi giống người mù lắm hả?”
Sao hắn có thể cảm thấy người như Lưu Lỗi rác rưởi đó anh tuấn được chứ! Thẩm Mặc lựa chọn bỏ qua chuyện mình mất hồn mất vía nhìn theo bóng lưng Lưu Lỗi hôm qua.
[Chuyện này…] 555 cũng bắt đầu lo lắng: [Nếu như ngài và công khốn nạn không có tương tác, một trong những nguyên do nảy sinh tình cảm của công thụ biến mất, điểm số được hệ thống công nhận sẽ thấp đi rất nhiều… Là một trang web văn học tình yêu, Lục Tấn Giang rất coi trọng những tình tiết tạo nên sự hấp dẫn giữa nhân vật công và thụ… Được rồi…]
Nó cầm kịch bản, gạch bỏ hai chữ “anh tuấn” — [Thấp thì thấp vậy, mục tiêu của chúng ta là đạt tiêu chuẩn, mất một ít cũng không sao. Tôi có điểm, tôi có thể nuôi ký chủ ngài!]
“Chờ một chút”.
Khi 555 nhắc tới những tình tiết khiến công thụ nảy sinh tình cảm, không hiểu tại sao Thẩm Mặc lại nhớ tới Tạ Giác cùng đêm trong khách sạn hôm đó. Tập yoga, con ngựa gỗ chạy bằng điện, búp bê Rose – thương hiệu hàng đầu của các cửa hàng tình thú, sự trêu đùa như có như không, làm cho cả cơn gió thổi qua ban công cũng dịu dàng đa tình hơn hẳn…
Hắn vui vẻ mỉm cười.
“Nếu người đó là Tạ Giác, cậu ấy sẽ làm thế nào nhỉ?”
“Không thể không thừa nhận, đôi khi hành vi của Tạ Giác hơi hoang đường kỳ quái, nhưng nếu như muốn đối phó với mấy tình huống như thế này, không bình thường mới tốt…”
Chờ một chút, tình huống trong cốt truyện, sử dụng cách không bình thường sẽ tốt hơn?
Một tia sáng thoáng hiện ra trong đầu Thẩm Mặc, chiếu sáng vào góc tối hắn chưa từng chú ý, nhưng rất nhanh, hắn đã đem tia sáng đó ném sang một bên.
“Chuyện của Tạ Giác sau này nói tiếp, việc quan trọng nhất hiện giờ là hoàn thành nhiệm vụ”.
Có lẽ do ở chung lâu ngày, Thẩm Mặc phát hiện mình rất dễ dàng chuyển tư duy của mình sang tư duy của Tạ Giác.
Hắn gọi điện thoại cho trợ lý: “Làm giúp tôi một cặp kính áp tròng!”
“Dạ?” Trợ lý hỏi: “Bao nhiêu độ?”
“Cái này không quan trọng, quan trọng là trên đó phải có viết hai chữ: “anh tuấn”.”
Trợ lý: “…”
Anh ta cúp máy, khó lòng tin nổi —-
Ông chủ! Ngài sao vậy?! Ngài bị ngài Tạ truyền nhiễm rồi sao? Nếu bị truyền nhiễm rồi thì gửi tín hiệu SOS cho tôi đi nào!
Nhưng người làm công như anh ta thì còn sao được nữa? Anh ta đành phải gọi điện thoại cho ngài Tạ hỏi thăm: “Alo, ngài Tạ? Tôi muốn hỏi kính sát tròng của ngài mua từ bên cửa hàng nào thế ạ?”
“Không không không, sao có thể là ông chủ nhà tôi muốn mua được? Là tôi muốn mua đấy, tôi cảm thấy phong cách của ngài Tạ rất thời thượng… Hôm nay ngài chuẩn bị đặt hàng, có thể đặt giùm tôi luôn sao? Cảm ơn cảm ơn ngài!”
Sau khi nghe thời gian ngài Tạ hẹn cậu trai shipper giao hàng tới, anh trợ lý làm dấu “Yes”.
Ngài Tạ, ngài là vị cứu tinh của người làm công tôi đấy!
…
[Được rồi, ký chủ, chúng ta đi thôi]. 038 kiểm tra đối chiếu kịch bản cùng Tạ Giác xong, thúc giục anh xuất phát.
[Thời gian trên thiệp mời là 11h30′, chỉ còn lại 3h. Chúng ta phải cải trang thành công cặn bã, thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều].
Tạ Giác ra dấu “OK”, mặc quần áo, cầm cà vạt tới.
Lúc anh đi xuống tầng dưới, Việt Trạch nghe thấy tiếng động, ngó đầu ra: “Ngài Tạ, vừa rồi anh trai shipper đã mang đồ tới, tôi để trên bàn cho ngài rồi đấy ạ”.
“Cảm ơn”.
“Còn nữa, Tiểu… Giản Cảo Chi đã chuẩn bị bữa sáng cho ngài, ngài ăn rồi hẵng đi”.
“Ừ”. Tạ Giác cúi đầu, trông thấy Bà Tạ đã chạy tới chân mình từ khi nào. Anh dùng mũi chân đá đá mông Bà Tạ, ý bảo nó quay đầu sang phía gian phòng của Việt Trạch và Giản Cảo Chi.
“Meo~”. Chú mèo Dragon Li khó chịu, nhả một con thiêu thân to béo ra, nhẹ nhàng chạy tới phòng hai cậu bé.
[Đã mấy giờ rồi mà hai cậu chỉ làm được bằng đây tờ đề hả? Sai bao nhiêu? 150 điểm cũng không làm được sao xứng thành người hầu trong nhà họ Tạ?!]
Nghe thấy âm thanh hôm qua mình đã thiết lập, Tạ Giác hài lòng rời khỏi nhà — Hôm nay bà Tạ vẫn đang cố gắng làm khó nhân vật chính thụ!
“Hệ thống, kiểm tra mức độ hoàn thành chương 4, 5, 6”.
[18,5%].
Tạ Giác: “Hơi thấp một chút, hai ngày nay Bà Tạ hơi lười biếng, thường xuyên chạy ra ngoài. Bắt đầu từ ngày mai, giảm 1/3 lượng thức ăn mèo của nó, đổi thành thưởng theo mức độ chuyên cần”.
038: […]
Nó đồng tình liếc nhìn Bà Tạ một cái — Thấy không mèo nhỏ? Đây chính là tư bản ác độc đó!
…
“Ông chủ”. Trợ lý lái xe tới đón Thẩm Mặc.
Anh trợ lý giao một cái hộp cho hắn: “Đây là thứ ngài cần… còn nữa, ngài Tạ gửi một phần bánh bao chiên nước cho ngài, vẫn còn nóng đó ạ”.
Thẩm Mặc đặt chiếc hộp sang bên, mở bánh bao ra trước: “Sao cậu ấy không tự đưa sang?”
Trợ lý: “Hình như ngài Tạ có việc bận, sáng sớm đã đi rồi, rất vội vã. Món bánh bao này cũng do ngài ấy nhờ shipper mang tới đấy ạ”.
Hai người không nói thêm câu gì, Thẩm Mặc ăn hết bánh bao, đeo kính sát tròng lên, hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Rồi ạ. Mà trùng hợp thật ấy, lúc mới về nước, ông chủ ngài định khởi nghiệp từ kinh doanh khách sạn nên đã thu mua các khách sạn, một năm trước, khách sạn Bán Sơn này đã nằm trong sản nghiệp của chúng ta”.
“Tôi đã chọn vài người đáng tin, biết giữ mồm giữ miệng, sẽ không quan tâm đến những chuyện không nên quan tâm”.
Quả nhiên, lúc xe của hai người họ dừng dưới bãi gửi xe ngầm, một người mặc trang phục của quản lý đi ra đón họ vào trong khách sạn, không nói hai lời đưa cho Thẩm Mặc một bộ trang phục nhân viên phục vụ, thu xếp hắn đi vào hội trường.
“Ngài không có nhiệm vụ gì khác, chỉ cần làm theo yêu cầu của khách thôi ạ”. Quản lý gọi thêm hai nhân viên phục vụ và một nhân viên giám sát tới: “Nếu có chuyện gì không rõ ngài cứ giao cho mấy người bọn họ đi làm”.
Ba người ngẩng đầu trông thấy gương mặt của Thẩm Mặc, không khỏi bị sắc đẹp của hắn làm cho kinh ngạc. Sau đó, vị giám sát cung kính nói với hắn: “Mời ngài đi theo tôi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi”.
“Ừ”. Thẩm Mặc lấy lại tinh thần, mở vầng sáng vạn người mê cùng 107 món đạo cụ khác.
…
“Cậu Lưu!” Tạ Giác đi vòng một vòng, lái chiếc xe của công cặn bã tới quán rượu lưng chừng núi, xe mới đi vào bãi đỗ xe, bố con nhà họ Thẩm đã đi ra đón chào.
Tạ Giác quan sát hai người họ một thoáng.
Ông Thẩm là một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi, giữ gìn không tệ, giữa hai đầu lông mày lộ ra sự khôn khéo của người biết làm ăn.
Cậu Thẩm giả trong cốt truyện – Thẩm Mặc hôm nay đang mặc một bộ âu phục màu xám, đứng bên cạnh bố mình, tao nhã lịch sự, ôn tồn lễ độ.
Đây là lần đầu tiên Tạ Giác gặp Thẩm Mặc. Anh hỏi 038 ở trong đầu: “Cốt truyện nói rằng Thẩm Mặc bị bế nhầm?”
[Đúng]. 038 gật đầu xác nhận: [Con trai thật sự của nhà họ Thẩm đã bị bảo mẫu bắt cóc, vợ chồng nhà họ Thẩm đau thương, dùng số tiền rất lớn treo thưởng, cuối cùng hai năm sau cũng tìm được. Chẳng qua đứa trẻ này không phải cậu bé năm đó thực sự bị bế đi.]
Đây chính là bối cảnh của cốt truyện.
Tạ Giác: “Thế nhưng sao tôi lại cảm thấy, vị cậu Thẩm này không khác Thẩm Trác là bao?”
Thẩm Trác là tên của ông Thẩm, Tạ Giác nói hai người này giống nhau, không chỉ nói đến riêng sự giống nhau của dung mạo bên ngoài, còn chỉ đến cả thần thái, hành động, khí chất, cùng ánh mắt sâu xa mỗi khi nhìn vào người khác.
[Chuyện này…] 038 nói: [Bọn họ là người một nhà, ở cạnh nhau tới hai mươi mấy năm, giống nhau cũng dễ hiểu mà. Lại nói thêm, cho dù không có quan hệ máu mủ thì vị cậu Thẩm này năm đó bị nhận nhầm, chẳng phải do cậu ta có dáng dấp rất giống cậu Thẩm thật sao?’]
Tạ Giác: “Chỉ hi vọng là thế”.
Anh đón nhận ánh mắt của bố con nhà họ Thẩm, ra vẻ kiêu ngạo hất cằm lên, nói: “Đi thôi”.
“Lưu Lỗi” đi ở phía trước, Thẩm Mặc đi theo sau lưng. Anh ta hơi ngạc nhiên, cậu Lưu này tại sao lại khác biệt so với ấn tượng của anh ta thế nhỉ? Hoặc là nói, từ khi nào cậu Lưu đã có khí chất đến nhường này?
Đi theo sau lưng Lưu Lỗi, Thẩm Mặc cảm thấy mình không khác gì một thái giám nhỏ chạy sau chân Hoàng đế.
Anh ta khó lòng chấp nhận được điểm này, liếc mắt qua chỗ bố mình một cái. Quả nhiên, Thẩm Trác gật đầu, ông cũng cảm thấy y như anh ta vậy.
Không cần nói lời nào, hai bố con giả này đã thuận lợi trao đổi ở một nơi Tạ Giác không trông thấy.
038 bay qua bay lại trên đỉnh đầu bọn họ, tay chống bên cằm. Nó ỷ vào chuyện không có ai nhìn thấy chính mình, bay tới bay lui bên trái bên phải bên dưới bên trên.
Cuối cùng, 038 trở về đầu của Tạ Giác, thần bí phát biểu: [Ký chủ, tôi cảm thấy suy đoán của anh không sai, hai kẻ này có chỗ quái lạ!]
Tạ Giác thuận tay xoa đầu nó: “Ừ?”
038 nói: [Ký chủ, có phải bọn họ định hại anh không?]
Tạ Giác rẽ vào một khúc quanh, đi vào hội trường trong ánh mắt ngưỡng mộ trọng vọng của mọi người. Dưới ánh đèn lấp lánh, anh đưa mắt định xem người mình cần tìm đang ở đâu, đồng thời mượn tiếng ồn ào ăn uống nhậu nhẹt, nói với 038: “Về phương diện trí tuệ không phát triển, đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa từng làm tôi thất vọng”.
038: [Cái gì?! Ký chủ, tôi không nghe rõ! Anh nói lại lần nữa đi! Tôi có còn là bé ngốc anh yêu nhất nữa không vậy?]
Tạ Giác bị nó chọc cười: “Bỏ chữ yêu nhất đi thì đúng là cậu đấy”.
Anh tìm được mục tiêu của mình, lập tức nhíu mày lại —
Quá chói mắt!
Trong ánh đèn từ chiếc đèn chùm pha lê, nhân vật chính thụ không khác gì quả đèn pha công suất lớn, chiếu ra ánh sáng khác biệt.
Tạ Giác: “Sao tôi lại cảm thấy người này còn chói mắt hơn kẻ vạn người mê hôm qua vậy?”
038: [Chắc là do khúc xạ ánh sáng đó].
“May mà tôi đã chuẩn bị sớm”.
Tạ Giác lấy ra một chiếc kính râm, đeo lên mặt mình.
Sắc mặt anh không thể hiện cảm xúc gì, đi tới trung tâm hội trường, tìm chỗ ngồi xuống.
Ai cũng có thể nhìn ra tâm trạng cậu Lưu hôm nay không tốt, không dám lại gần ăn quả đắng. Mà hôm nay cậu Lưu này cũng có khí chất khác biệt hẳn mọi khi.
Thẩm Mặc cách đó không xa: “…”
Có không ít người trong bữa tiệc đều đang đánh giá cậu nhân viên phục vụ đẹp đẽ mê người nổi bật này, trong đó có không ít ánh mắt không mang theo ý tốt, mà Thẩm Mặc chỉ nhìn về phía Tạ Giác.
Hắn hỏi 555: “Gã mang kính râm, không nhìn thấy tôi thì thế nào đây?”
555: [Xin lỗi ký chủ, tôi chưa từng gặp phải tình huống này. Hay là ngài va vào gã một cái xem, dội nước lên kính râm của gã, sau đó lau kính hộ gã?]
Có quỷ mới biết được tại sao thằng khốn nạn đó ở trong nhà còn đeo kính râm! Gã có phải người mù đâu!
Tạ Giác cũng hỏi 038 một câu hỏi tương tự.
038: [Thì anh bỏ kính ra đi?]
Tạ Giác: “… Không, tôi sợ mắt mình hỏng lắm”.
038: […] Đây đúng là một vấn đề nghiêm túc đấy.