Cá Mặn Nhỏ Được Đoàn Sủng Ở Thập Niên 60

Chương 3



“Đứa bé này nặng chưa tới hai cân, bác sĩ cũng nói khó nuôi.” Gương mặt già nua bà Lâm cúi xuống, nói rất ác ý: “Muốn nuôi thì đem về nhà họ Bạch mà nuôi, đừng để Vĩnh Thành thấy đứa bé, miễn cho Vĩnh Thành đau lòng.”

Nói đến điều này, dù không ly hôn cũng phải chia nhà.

Trước đó, Lâm Vĩnh Thành, Bạch Cập và nhà họ Lâm không có quá nhiều mâu thuẫn. Gia đình họ vốn là quân nhân. Một năm trước, Lâm Vĩnh Thành đã chuyển hộ khẩu, cả nhà họ mới chuyển đến đây. Hơn nữa, Lâm Vĩnh Thành có tiền đồ, nhà họ Lâm cũng không dám bạc đãi ba người nhà họ.

Sở dĩ muốn chia nhà là vì vợ chồng ông bà Lâm quá bất công. Cháu trai thì nuông chiều như tiểu hoàng đế, cháu gái ở nhà lại tựa như người hầu.

Bây giờ, Tiểu Tử Tô còn nhỏ, chưa bị bắt làm việc, nhưng sau này lớn lên thì khó nói.

Không chỉ bị bắt làm việc, đáng sợ hơn nữa là sự dồn ép tinh thần và tẩy não liên tục.

Họ không muốn cháu gái mình lớn lên trong một môi trường tồi tệ như vậy.

Hôm nay là lần xung đột đầu tiên giữa Bạch Cập và nhà họ Lâm. Trước đây, họ chỉ cho rằng đôi vợ chồng già nhà họ Lâm bất công, trọng nam khinh nữ, chia nhà là được rồi.

Nhưng bây giờ, tranh cãi như vậy, không thể chỉ chia nhà được.

Nhà họ Lâm ác độc đến mức nguyền rủa một đứa trẻ mới sinh, sự kiên nhẫn của Lý Thu Dung và Bạch Thuật đã đến giới hạn, cả hai đều muốn cắt đứt liên lạc với bọn họ!

Còn với vấn đề ly hôn, Lâm Vĩnh Thành luôn có chính kiến ​​của mình, không ai có thể kiểm soát được.

Lý Thu Dung chế nhạo, nói: “Đây là lần cuối cùng tôi gọi bà một tiếng ‘bà thông gia’. Bà không cho phép con gái tôi vào, còn không muốn thấy cháu gái của tôi sống tốt. Không sao, đứa trẻ này sẽ sống ở nhà họ Bạch chúng tôi. Sau này, đứa bé có đang sống tốt hay không đều không liên quan đến nhà họ Lâm các người!”

Ngừng một chút, bà ấy nói thêm: “Bạch gia nhà tôi cũng là người giữ thể diện, từ nay về sau, hai mẹ con bọn họ, ai bước vào nhà họ Lâm một bước, không cần ngươi đuổi người, ta sẽ đánh gãy chân nó trước!”

Những người dân làng có mặt thở dài một lúc.

Nhà họ Lâm vô cảm đến mức cả cháu gái ruột cũng không cần, nhà họ Bạch cũng không dễ bắt nạt.

Bạch Cập có ba mẹ làm hậu thuẫn, nếu người khác vừa sinh con xong bị ép ly hôn, là bị ép chết! Bà Lâm cũng không phải là một người tốt!

Tất nhiên, những người yêu thương con gái của họ mới nghĩ như vậy.

Còn những người có cùng suy nghĩ trọng nam khinh nữ đều đứng về phía bà Lâm, Lâm Vĩnh Thành là người trẻ tuổi có tiền đồ nhất trong đội của họ, chẳng lẽ để anh tuyệt hậu?

“Thân thể con gái tôi do khó sinh mới bị thương, đứa trẻ đúng là sinh non yếu ớt, không phải đều do Lâm Đại Dương nhà các người xô ngã sao?” Bạch Thuật chỉ Lâm Đại Dương trong nhà nói: “Còn nhỏ đã ác độc như vậy, sau này lớn lên sẽ là tội phạm lao động cải tạo!”

Đừng nói ông ác độc, có súc sinh từ nhỏ là có thể nhìn ra.

Bạch Cập suýt chút nữa một thi hai mệnh, trên mặt Lâm Đại Dương đã không có ý ăn năn, còn bưng chén ngồi trong nhà xem náo nhiệt.

Còn có nhà họ Lâm, cháu trai nhà họ gây chuyện, lại đẩy hết sai lầm lên người Bạch Cập, cả nhà vô trách nhiệm như vậy sao tin được?

“Liên quan gì đến Đại Dương?” Bà Lâm như bị đâm trúng đuôi, lập tức kêu lên: “Một đứa trẻ năm tuổi thì biết cái gì?”

“Cháu trai nhà bà mấy tuổi không liên quan đến tôi. Bây giờ, tôi nói đứa trẻ này, hôm nay, nhà họ Lâm không cần, nhà họ Bạch sẽ nuôi con bé, nhưng phải viết giấy chứng, để khỏi sau này chúng tôi nuôi con bé lớn lên, nhà họ Lâm mấy người lại đến đòi người!”

“Đồ tốn tiền, có gì tốt mà đòi?”

Bà Lâm bĩu môi khinh thường.

Chưa kể chi phí nuôi đứa trẻ này rất cao, còn không phải cháu trai, có gì tốt? Còn đòi người? Chỉ có đồ ngốc như nhà họ Bạch mới xem con gái như bảo!

Bọn họ ngốc, còn nghĩ người khác cũng ngốc?

“Tôi không tin lời bà. Chúng ta viết giấy chứng, vừa hay trưởng Đại Đội cũng ở, để anh ta làm chứng.”

Lý Thu Dung không cãi với bà ta.

Nhìn rõ bộ mặt nhà họ Lâm, bà chỉ muốn cắt đứt hoàn toàn, để sau này vợ chồng già nhà họ Lâm khỏi phải lấy chữ hiếu đè lên đầu cháu ngoại, làm thì phải làm dứt khoát, tránh để lại hậu hoạn.

Trưởng Đại Đội bị nêu tên lập tức đau đầu.

“Đâu có bà con cả nhà nào cãi nhau thành như vậy? Đây không phải là từ thông gia biến thành kẻ thù sao?”

“Không cho đứa trẻ vào cửa, sao có thể gọi là cả nhà?” Lý Thu Dung nói.

“Viết giấy chứng, bây giờ lập tức viết!”

Bà Lâm cũng không cam lòng yếu thế.

Con trai bà ta ở trong thành làm công nhân, có năng lực lớn, ly thì ly, đến lúc đó cưới cô gái khác, sinh hai cháu trai to béo.

Tuy anh có tình cảm với Bạch Cập, nhưng tình cảm có thể nối dõi tông đường sao? Người đàn ông nào mà không muốn con trai? Vợ quan trọng hơn con trai?

Dù gì thì bà Lâm không tin.

Trên đời này không thiếu người xem náo nhiệt, hàng xóm cách vách lập tức lấy giấy bút, bày biện viết giấy chứng ở cửa nhà họ Lâm trước mặt nhiều người.

Từ đầu đến cuối, ông Lâm và những người khác ở nhà họ Lâm đều không xuất hiện.

Bà Lâm không biết chữ, chỉ lăn dấu tay.

Ngay khi xác định quyền sở hữu Bạch Quả, đúng lúc Tử Tô cũng chạy ra.

“Mẹ!”

Bé ấy ôm chầm lấy chân Bạch Cập, ngẩng đầu nói nhỏ: “Hôm nay, bà nội cầm trứng gà đến nhà bà mối, muốn tìm mẹ kế sinh em trai. Con không cần mẹ kế, cũng không cần em trai… Con muốn đi nhà bà ngoại, mọi người dẫn con đi!”

Nói xong câu cuối, lộ ra vài phần oan ức.

Mẹ và ông bà ngoại chỉ nói muốn mang em gái đi, không hề nhắc đến bé ấy.

Lý Thu Dung nhìn về phía bà Lâm, trong mắt có chút giễu cợt, ha, Bạch Cập còn chưa xuất viện, nhà họ Lâm đã vội vàng tìm con dâu mới? Đúng là không phải người!

“Được, vậy đi nhà bà ngoai!”

Bà Lâm chưa từng đọc sách, ở trước mặt Lý Thu Dung và Bạch Thuật, hai người biết chữ, bà ta luôn cảm thấy bà ta không ngẩng đầu lên được, trong lòng có cảm giác rất tự ti.

Bị ánh mắt Lý Thu Dung đâm một cái, bà Lâm lập tức thẹn quá thành giận.

Bà ta chỉ tay vào Tử Tô, mắng: “Cái đồ bạch nhãn lang!”

“Mày không cần em trai, muốn ba mày tuyệt hậu sao? Sinh em trai không phải vì tốt cho mày sao? Không có em trai, sau này gả chồng ai chống lưng cho mày?”

Tử Tô bị vẻ mặt hung dữ của bà Lâm dọa, bé ấy trốn ra sau chân Bạch Cập.

Nhô đầu nhỏ ra, nói lại: “Cháu chỉ thích em do mẹ sinh!”

Lý Thu Dung lười nói chuyện với bà Lâm, cất giấy chứng vào trong túi, rồi đỡ Bạch Cập rời đi: “Tử Tô theo kịp, chúng ta về nhà!”

Đứa trẻ nhỏ chưa vào cửa nhà họ Lâm, viết giấy chứng là có thể không qua lại cả đời.

Tử Tô thì không được, bé ấy được nuôi ở nhà họ Lâm một năm, cả đời này đều không thể phủi sạch quan hệ.

Tiểu Bạch Quả nằm lười trong tã lót.

Kịch hay, nhưng điều kiện của thân thể không tốt, nếu không bé cũng muốn xem bà Lâm trông như thế nào, vừa bắt đầu đã ghét bỏ bé như vậy, bà già này thật là không có mắt nhìn.

Bé chính là cá mặn nhỏ ngàn năm tuổi, là con cá được ba ba Thiên Đạo đuổi theo đút cơm.

Hừ! Không có mắt nhìn như thế, thảo nào cả nhà phản diện đều muốn chia nhà!

* * *

Người xem náo nhiệt vẫn còn xung quanh, bà Lâm oán hận nhổ một phát.

Rồi xoay người đóng cửa, ngăn lại những ánh mắt xem kịch vui bên ngoài.

Quay về nhà chính, bà Lâm lập tức la mắng: “Cái thứ tốn tiền nuôi cũng không thân, ngày thường Vĩnh Thành thương nó biết bao nhiêu? Vậy mà làm loạn đòi đi với mấy người nhà kia!”

Bà không sợ con trai về nhà sẽ truy cứu trách nhiệm.

Ngày thường, Lâm Vĩnh Thành rất thương Tử Tô, nhưng ông Lâm và bà Lâm đều không để trong lòng, trong mắt bọn họ, Lâm Vĩnh Thành thương bé ấy là vì bé ấy là đứa con duy nhất của anh. So với con trai, một đứa con gái thì có là gì? Đi thì đi!

Hơn nữa, dù có đi theo người nhà họ Bạch, bé ấy cũng là người của nhà họ Lâm.

Ông Lâm không muốn nói về hai đứa cháu gái kia: “Lần này, Vĩnh Thành đi làm xa, giờ hẳn là sắp về. Bên người mai mối, bà thúc giục cho nó xem mắt sớm một chút.”

Cho anh xem mắt sớm một chút, cho anh an tâm, tránh trong lòng sinh oán trách.

Nhưng mà nghĩ đến nhà họ Bạch gạch ngói khang trang, ông Lâm có hơi không cam lòng.

Trước kia, Bạch Thuật là quân y, Lý Thu Dung là giáo viên, hai người chỉ có một đứa con là Bạch Cập, sau khi Bạch Cập kết hôn với Lâm Vĩnh Thành, bọn họ dùng tiền tiết kiệm xây một ngôi nhà gạch ngói khang trang ở Đại Đội Thượng Lâm.

Năm ngoái, Lâm Vĩnh Thành chuyển nghề về quê, bọn họ lập tức từ chức, đi theo vào Đại Đội Thượng Lâm, Bạch Thuật thành bác sĩ của Đại Đội.

Nói đến nhà gạch ngói khang trang của nhà họ Bạch, trong đội ai mà không hâm mộ Lâm Vĩnh Thành?

Toàn Đại Đội Thượng Lâm chỉ mới có ba nhà gạch ngói khang trang như vậy, Lâm Vĩnh Thành cưới con gái trong thành phố, lập tức có nhà lớn, ba mẹ vợ còn trẻ đều có thể làm việc. Tuy sau lưng, nhiều người ghen tị anh sung sướng dễ dàng, nhưng ai mà không muốn có chuyện tốt như vậy?

Tất nhiên, đó là những gì người ngoài biết.

Chỉ có ba người nhà họ Bạch và Lâm Vĩnh Thành biết, căn nhà gạch ngói khang trang kia là do Lâm Vĩnh Thành bỏ tiền ra mua, chỉ mượn tên của ba mẹ vợ.

Nếu không, Bạch Thuật và Lý Thu Dung cũng không từ chức mà về quê với anh.

Không chỉ nhà họ Lâm nhớ thương nhà gạch ngói của nhà họ Bạch, trong Đội cũng có không ít nhà nhớ thương.

Đến chiều, đã có hai nhà có vợ mất đi tìm bà mối.

Bạch Cập còn trẻ, xinh đẹp, ba mẹ đều là người làm công tác văn hóa, còn có căn nhà gạch ngói khang trang đầy hãnh diện kia, dù có hai đứa con chồng trước cũng là một cám dỗ rất lớn. Đứa nhỏ có thể không nuôi sống, đứa lớn đã ba tuổi, đợi nuôi thêm mấy năm là có thể làm việc, sau này lớn lên còn có thể kiếm thêm tiền sính lễ, ba mẹ thì không cần nuôi, còn có thể giúp đỡ rất nhiều năm.

Thử hỏi, ai mà không bị cám dỗ?

Tiếc là cửa nhà họ Bạch đóng chặt, bà mối gọi bên ngoài cả ngày cũng không cho vào nhà.

Nhưng còn nhà họ Lâm, một buổi chiều, bà Lâm gặp ba bà mối.

Lâm Vĩnh Thành từng là quân nhân, giờ là phó phòng an ninh khu mỏ quặng, còn biết lái xe và sửa xe, lại còn đẹp trai, cao ráo.

Điều kiện của anh ưu việt, bây giờ, nhà họ Bạch đem con cái đi, không cần làm mẹ kế, càng được hoan nghênh. Không ít nhà có ý lập tức theo dõi, dù cho trong nhà không có con gái phù hợp, nhưng ai chẳng mấy đứa cháu đến tuổi kết hôn?

Chiều nay, ngoài bà mối, còn có mấy người tới tìm hiểu chuyện này.

Nhiều người đến nhà, trong lòng bà Lâm cuối cùng cúng thoải mái.

Trước mặt nhà họ Bạch, bà ta không dám ngẩng đầu, thay đổi thông gia bà ta lập tức được người khác tâng bốc.

Trước kia, Bạch cập ở nhà cũng không thể sai cô làm việc, bây giờ, bà ta muốn thay một đứa con dâu chịu nghe sai bảo, cần mẫn, nhất định phải giỏi hơn Bạch Cập!

Ngày đầu tiên chỉ là tìm hiểu, hôm sau đã có người đưa con gái đến nhà.

Bà Lâm được khen đến lâng lâng, một ngày đã gặp bốn cô gái.

Ông Lâm ngồi trong viện hút một điếu thuốc khô, có lẽ được khen quá nhiều, mắt ông ta cũng cao hơn.

“Đừng xem con gái ở quê, vợ trước của Vĩnh Thành là con gái trong thành phố, dù nhà họ Bạch dọn về quê, cũng không giống với con gái ở quê. Nếu tìm vợ mới cho Vĩnh Thành, nhất định không thể kém hơn đứa trước, nếu không sẽ bị nhà họ Bạch chê cười!”

Trước mặt nhà họ Bạch, bà Lâm cảm thấy thua kém, sao ông Lâm có thể không cảm thấy?

Ông ta đứng một chỗ với Bạch Thuật tựa như hai thế hệ, hình tượng và khí chất không thể so sánh, người ta cho dù mặc áo quần đầy miếng vá cũng có khí chất của người làm công tác văn hóa. Cho ông ta một bộ đồ mới cũng là người nhà quê, chẳng qua, ông Lâm giấu sâu, bình thường ít nói chuyện, nên không ai phát hiện.

Dù từ thông gia biến thành kẻ thù, ông ta cũng muốn đè ép Bạch Thuật.

Trong lòng bà Lâm khẽ động: “Con gái trong thành phố dễ tìm như vậy?”

Ông Lâm trợn mắt nhìn bà ta: “Bây giờ, mỗi người một việc, người trong thành phố cũng khó có việc làm. Vĩnh Thành có công việc ổn định, còn sợ không cưới được vợ?”

Hai vợ chồng già càng nói càng hăng, cũng không suy nghĩ đến Lâm Vĩnh Thành có đồng ý hay không.

Suy bụng ta ra bụng người, bọn họ luôn cảm thấy Lâm Vĩnh Thành cũng có suy nghĩ giống bọn họ.

Đuổi một người vợ không thể sinh đi, rồi tìm cho anh một người vợ khác trẻ tuổi, sao không hài lòng? Ông Lâm tự đặt mình vào đó, thực sự không thể hài lòng hơn.

Trong lúc nói chuyện, Lâm Vĩnh Thành đã đạp xe trở về.

Trên đường về nhà, anh gặp nhiều người dân mỉm cười nhìn anh đầy ẩn ý.

Còn có người nói anh có phúc, nhưng không chịu nói rõ ràng, khiến Lâm Vĩnh Thành chẳng hiểu chuyện gì.

Đến cửa nhà họ Lâm, anh xuống xe, rồi khiêng xe qua ngạch cửa, vừa vào sân đã kêu: “Bạch Cập, anh về rồi!”

Đợi vài giây, không ai trả lời.

Ngay cả Tiểu Tử Tô cũng không thấy.

Lâm Vĩnh Thành bĩu môi, lẩm bẩm: “Người đâu rồi? Đi nhà ba mẹ vợ rồi?”

Chỉ có cháu gái con anh hai, Lâm Liễu Diệp, chạy ra, hai mắt nó tỏa sáng nhìn chằm chằm bao lớn trên ghế sau của xe đạp, nũng nịu hô: “Chú ba.”

Lâm Vĩnh Thành dừng xe đạp, bắt đầu mở dây thừng.

“Liễu Diệp, mợ bà của cháu và em Tử Tô đâu rồi?”

“Bị bà nội đuổi đi rồi.”

Liễu Diệp ba tuổi vẫn chưa biết nói dối, đôi mắt to, đen láy của nó chớp chớp, nghiêm úc trả lời: “Bà nội nói mợ ba là gà mái không biết đẻ trứng, không cần mợ. Muốn tìm vợ mới cho chú ba.”

“?”

Động tác mở bao của Lâm Vĩnh Thành cứng lại, nghi ngờ chính anh đã nghe nhầm.

Vợ của anh đã sinh một đứa, còn đang mang bầu một đứa nữa, sao lại nói là không thể sinh?

“Chuyện xảy ra khi nào?”

“Mới ngày hôm qua. Còn có em gái mới sinh, cũng không cần.”

Trong đầu Lâm Vĩnh Thành thoáng chốc trống rỗng.

Đứa trẻ trong bụng Bạch Cập mới bảy tháng rưỡi, thai kỳ rất tốt, không có khả năng sinh non, vậy là có chuyện ngoài ý muốn?

Chỉ qua một lát, Lâm Vĩnh Thành đã tỉnh táo lại.

Lúc này, ông Lâm chắp tay, đi ra từ trong phòng.

“Vĩnh Thành đã về rồi, mau vào, ba có chuyện muốn nói với con.”

Mặt Lâm Vĩnh Thành không cảm xúc nhìn ông ta, không nói lời nào mà khiêng xe ra sân, ông Lâm vừa thấy thì giận dữ: “Con muốn đi đâu?”

Chỉ tiếc, Lâm Vĩnh Thành không muốn để ý ông ta.

Đưa chân leo lên xe đạp, giẫm một cái lập tức chạy.

Ông Lâm chạy đuổi theo: “Thằng ba, mày về đây cho lão tử!”

Về con khỉ! Anh chỉ là lên thành phố một chuyến, vợ con đã chạy mất.

Lâm Vĩnh Thành rời đi mà không quay đầu lại.

Ánh mắt Liễu Diệp thoáng chốc mờ mịt, mỗi lần chú ba trở về đều sẽ mang theo đồ ăn ngon, rõ ràng chú ấy đang mở bao ra, sao đột nhiên đi rồi?

Bà Lâm cũng chạy ra, nghe thấy ông Lâm đang la mắng.

Khuôn mặt già của ông ta đều tức giận đến đỏ: “Cái đứa con tốn công nuôi dưỡng! Chúng ta sợ nó tuyệt hậu, hết lòng suy nghĩ cho nó, thái độ này của nó là sao?”

“Còn có bao đồ lớn kia, cũng mang qua nhà họ Bạch!”

Đây là đồ mang từ trên thành phố về, sao có thể cho không nhà họ Bạch?

* * *

Lâm Vĩnh Thành rất lo lắng, Bạch Cập mang thai mới bảy tháng đã sinh non, không biết thân thể cô và đứa con như thế nào, ngàn vạn lần đừng có chuyện gì!

Anh đạp xe đến nhà họ Bạch dưới chân núi.

Cửa nhà họ Bạch đóng chặt, Lâm Vĩnh Thành ở bên ngoài hô to: “Bạch Cập! Anh về rồi! Ba, mẹ, con là Vĩnh Thành, mở cửa!”

Bạch Thuật và Lý Thu Dung biết con rể là người hiểu lẽ phải, không giận cá chém thớt với anh, anh vừa kêu ở ngoài, Lý Thu Dung lập tức mở cửa.

Tử Tô đi theo sau bà ngoại.

Cửa nhà vừa mở, thấy vẻ mặt Lý Thu Dung bình tĩnh, cuối cùng trái tim Lâm Vinh. Thành cũng hơi yên ổn: “Mẹ, thân thể Bạch Cập như thế nào?”

Lý Thu Dung nói: “Thân thể bị thương, sau này không thể sinh con.”

Ngay lúc nói những lời này, bà cũng ngầm để ý vẻ mặt của Lâm Vĩnh Thành, nếu anh dám ghét bỏ nửa phần, bà lập tức đuổi anh đi!

May thay, trên mặt Lâm Vĩnh Thành chỉ có lo lắng, không có ghét bỏ.

“Chỉ là không thể sinh con? Không có bị gì khác đúng không?”

Hai từ “chỉ là” này dùng rất tốt, chút nghi ngờ trong lòng Lý Thu Dung lập tức biến mất.

“Phải ở cữ hai tháng, chăm sóc thật tốt, sẽ không có vấn đề gì lớn.”

Thấy anh chỉ hỏi Bạch Cập, không hỏi đứa con, Lý Thu Dung chủ động nói: “Đứa trẻ sinh non, nhỏ hơn mấy đứa khác rất nhiều, phải bồi bổ. Con nghĩ cách đem nhiều đồ dinh dưỡng về một chút.”

Lâm Vĩnh Thành gậy đầu: “Con sẽ nghĩ cách mang đồ dinh dưỡng về. Bạch Cập ở cữ, nhờ ba mẹ chăm sóc, còn có điều trị thân thể em ấy.”

Thấy Lâm Vĩnh Thành không quan tâm đến bé ấy và em gái, Tử Tô không vui.

Bé ấy hung dữ mà “hừ” về phía anh một tiếng, rồi quay đầu chạy.

Chạy vào nhà, Tử Tô nói với em gái nằm trong tã lót: “Em gái, chúng ta thật đáng thương, ba ba không thích chúng ta chút nào cả!”

Bạch Cập đè đầu bé ấy lại, kéo bé ấy xuống giường.

“Em gái đang ngủ, con đừng làm ồn em.”

“Sao em gái ngủ hoài vậy? Hôm qua em ngủ, hôm nay cũng ngủ.”

Tử Tô dựa trên mép giường, trong mắt có chút tò mò.

“Khi còn nhỏ con cũng như vậy. Ngủ nhiều mới mau lớn.”

Được thôi, Tử Tô không làm ồn em gái nữa.

Bé ấy cũng muốn em gái mau chóng lớn lên, sau này có thể chơi với bé ấy, sẽ nghe lời bé ấy.

Sau vài phút, Lâm Vĩnh Thành biết toàn bộ chuyện Bạch Cập sinh non từ Lý Thu Dung, bao gồm cả việc bà Lâm không cho cô vào nhà, còn viết giấy chứng không cần con gái út.

Anh không nói gì, nhưng trong lòng đã có quyết định.

Sau khi vào nhà, Lâm Vĩnh Thành ôm Bạch Cập đầu tiên: “Anh đến muộn. Em yên tâm, anh sẽ không để em và con phải chịu oan ức này!”

Bảo vệ vợ con, là trách nhiệm làm chồng, làm cha của anh.

Khiến vợ anh sinh non. Dù được hai vợ chồng già che chở, anh cũng phải xử lý nhà anh cả.

Lâm Đại Dương còn nhỏ, ba thằng bé cũng không nhỏ, con trai phạm lỗi, làm ba lại giống như rùa đen rụt cổ, Lâm Vĩnh Thành thực sự xem thường anh cả của anh.

Con nợ ba trả, món nợ này phải tính cho Lâm Vĩnh Gia!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.