Ngu Tri Dao rót nước trà, nhất tâm nhị dụng, vừa nhìn người đến người đi trên đường, nghe tiếng rao hàng, tiếng la, thay phiên nhau vang lên, vừa chú ý các khách nhân đang nói chuyện bên trong khách điếm.
Thông qua cuộc nói chuyện của những người này, Ngu Tri Dao biết mình vô cùng may mắn được truyền tống ngẫu nhiên đến nơi du lịch đầu tiên trong dự định của nàng, trấn Thanh Châu.
Hơn nữa còn may mắn được truyền tống vào khách điếm xa hoa nhất trên đường Thanh Châu, khách điếm Vân Lai.
Dựa theo cấp bậc phân chia của thế giới hiện đại, tương đương với khách sạn năm sao.
Vốn dĩ lúc Ngu Tri Dao nhìn bản đồ, vẫn còn xoắn xuýt có nên ở Đàm Hoa khách điểm ở đường Nam hay là ở Vân Lai khách điếm ở đường Thanh Châu.
Khách điếm Đàm Hoa đứng đầu trên bảng giới thiệu của Vân Vân, khách điếm Vân Lai đắt một chút, có lẽ ở thoải mái hơn.
Nghĩ đến nghĩ lui, Ngu Tri Dao quyết định đều đến hai nơi.
Nhưng không ngờ đến đêm đầu tiên trốn ra, nàng cũng không giải thích được ở một trong hai.
Khách điếm Vân Lai đã ở 1 lần.
Chờ hôm nay đi khách điếm Đàm Hoa ở một đêm, ở 1 lần.
Chờ một hồi dùng xong bữa sáng, đi dạo một chút ở đường Thanh Châu này. Dạo đến giờ cơm trưa, thì đi đến “Tiệm cháo Ngô Ký” trên con đường này được Vân Vân đề cử ăn cháo xanh.
Chờ ăn xong cháo xong, lại đi đường Nam mua một ly nước quả trám của “Cửa hàng quả trám của Tống đại nương”, sau đó tiện đường đi khách điếm Đàm Hoa ở trên đường Nam đó, ngủ trưa một giấc.
Thật không tệ.
Ngu Tri Dao chợt cảm thấy cuộc sống chạy thoát thân cũng rất vui vẻ.
Trong đầu đã sắp xếp xong kế hoạch du lịch trong hôm nay, Ngu Tri Dao chuẩn bị thu hồi tầm mắt, nhưng lúc này lại đột nhiên nhìn thấy một người trên đường phố.
Đó là một thiếu niên áo đen thân hình đơn bạc.
Da thịt lộ ra bên ngoài vô cùng trắng, tóc xanh dùng một dây cột màu đen cột thật cao thành đuôi ngựa. Dáng mắt của hắn rất đẹp, con ngươi đen nhánh, hiện lên ánh sáng sâu kín, màu môi rất đỏ.
Chẳng qua cả khuôn mặt của hắn, trừ da trắng mắt đẹp ra, ngũ quan còn lại đều rất bình thường, nói là bình thường không có gì hiếm lạ cũng không quá đáng.
Nhưng đôi mắt kia thật sự quá xuất sắc, chính là điển hình của ánh mắt cứu cả khuôn mặt.
Tất nhiên, để cho Ngu Tri Dao chú ý cũng không phải dung mạo của hắn như thế nào như thế nào, mà là thiếu niên này sử dụng một kiểu dịch dung giống nàng.
Đầu năm nay dị châu duy nhất trên biển cả cũng dễ dàng đụng hàng như vậy sao?
Hình như cảm nhận được tầm mắt của nàng, thiếu niên nghiêng đầu nhìn lên.
Ngu Tri Dao vội vàng thu hồi lại tầm mắt, cầm trứng luộc nước trà trên địa thuạận thế cúi đầu lột.
Tu vi của thiếu niên không cao, trái lại cảm giác rất nhạy bén.
Trứng luột nước trà thơm ngát vào miệng, sau khi dùng là trà cao cấp nấu ra, ngon ngoài ý muốn.
Ngu Tri Dao không có nhiều tâm tư suy nghĩ nữa, quét sạh trứng luột nước trà và bánh trước mặt, cuối cùng uống đủ nước trà, sau khi tính tiền bước ra khỏi cửa khách điếm Vân L ai.
Trấn Thanh Châu là một trấn nhỏ đầu tiên trên hành trình đi về hướng Đông, đợi đi qua trấn Thanh Châu, cần vượt qua mấy ngọn núi, trong đó có Yêu sơn có Yêu tộc hoàng hành, mới có thể đến thành trì đầu tiên – Nhạn thành.