Cá Hầm Ớt

Chương 1



1.

Chu Gia Lương có thói quen kỳ lạ, mỗi lúc anh buồn bực hoặc có việc gì cần suy nghĩ như tự hỏi nhân sinh thì đều chui vào bếp nấu ăn.

Theo cách giải thích của anh thì hơi ấm của lửa sẽ giúp trung khu thần kinh được thả lỏng, từ đó có thể đạt tới trạng thái tốt nhất để suy nghĩ.

Đối với kiểu đam mê đặc biệt của anh, Từ Mộ Mộ tuy thấy hơi buồn cười nhưng cũng tỏ thái độ tích cực. Anh thích nấu cơm, cô thích ăn ké, có thể nói là duyên trời tác hợp.

Ví dụ hiện tại, Từ Mộ Mộ mới từ nơi trượt băng về, nghe trong phòng bếp có tiếng động, cô tò mò thò đầu vào xem xét. Trên bếp có một nồi canh cá đang sôi ùng ục, khiến người ta phải nuốt nước miếng. Mà bên bếp bên kia, “xèo” tiếng dầu cho vào nồi nóng, Chu Gia Lương cho tỏi, hành, tương hột vào xào cho ra màu hồng, sau đó cho ớt vào, lập tức một mùi cay nồng toả ra, làm đầu lưỡi cũng muốn mê mẩn.

Thì ra hôm nay ăn cơm với cá hầm ớt.

Từ Mộ Mộ sờ bụng đang kêu ục ục, nhìn người đang mặc tạp dề hồng, đang chăm chú nấu ăn, sau đó mang một miếng khăn giấy tới lau mồ hôi trên trán anh, cười hỏi “Không lẽ hôm nay có vấn đề gì khó giải quyết hả? Có cần em giúp gì không?”

Chu Gia Lương liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc “Không cần, có đầu óc em càng không rối hơn”

Trong nháy mắt cô ý thức được – Chu Gia Lương đang giận dỗi!

Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn! Từ Mộ Mộ nhanh chóng tự kiểm điểm bản thân, nhưng moi hết đầu óc ra cũng không biết mình dẫm phải đuôi anh lúc nào?

Cô rất thành thật hỏi anh vài câu, thấy anh không có ý nguôi giận, cũng lười phải xum xoe với anh, cũng không muốn hơn thua với anh, trực tiếp đem khăn giấy đập vào gáy anh “Thôi, anh từ từ bình tĩnh lại đi”

Dứt lời, quay người bỏ vô phòng ngủ.

Chu Gia Lương thấy cô không tim không phổi, sắc mặt càng u ám, nhìn trong nồi cá hầm ớt sôi lục bục, từng mảng màu đỏ hồng kết lại, càng cảm thấy bực bội.

Thật ra, Từ Mộ Mộ chỉ giả vờ bình thản, vừa vào phòng, cô lập tức ôm gối lăn lộn rên rỉ.

Tính ra cô với Chu Gia Lương quen biết đã 15 năm. Cô tự nhận thấy mình rất hiểu anh, ngay cả việc anh thích màu quần lót là gì cũng biết. Nhưng với tình hình vừa rồi, cô lại thấy lòng đàn ông như kim đáy biển, bản thân không hiểu gì về anh hết!

Ra được kết luận đó, cô rất buồn rầu, mà không đoán được nguyên nhân Chu Gia Lương tức giận, cô càng buồn rầu hơn!

Cô xoa huyệt thái dương, gọi điện thoại cho cô bạn thân “Tao có một chuyện không rõ, cầu Khương đại thần chỉ dẫn thoát khỏi bến mê!”

Bạn bè thân thiết nhiều năm, Từ Mộ Mộ vừa vẫy đuôi là Khương Nghiên biết ngay là cô muốn gì.

“Stop! Tao không muốn nghe chuyện vụn vặt của vợ chồng mày!”

“Lần này không phải chuyện lông gà vỏ tỏi, mà là chuyện lớn, người chết nhà sập đó – Chu Gia Lương muốn bỏ tao”

Khương Nghiên sợ hãi “Mày ngoại tình?”

“Mày không thể nghĩ cái gì tốt cho tao hả? Sao không phải là do Chu Gia Lương đầu óc có bệnh chứ?” Từ Mộ Mộ có ý kiến.

Khương Nghiên cố nhịn sự xúc động muốn gào rú xuống “Anh ấy nói thế nào?”

“Anh ấy chưa nói gì hết, là tao đoán vậy”

“Từ Mộ Mộ, tao nghĩ có bệnh là mày có bệnh đó, rảnh quá phát bệnh”

“Bụp!”, Khương Nghiên cúp điện thoại!

2.

Khương Nghiên đúng là nói không sai, Từ Mộ Mộ thật sự rất rảnh. Cô là giáo viên đại học, đã qua cuối kỳ, bài thi cũng chấm xong, kỳ nghỉ hè vui vẻ đúng hẹn đã đến.

Từ Mộ Mộ theo chủ nghĩa tận hưởng sung sướng hiện tại, cảm thấy cuộc đời với thanh xuân không thể để hoang phí. Gần đây, cô mê trò trượt băng, mỗi ngày đều đi ra ngoài chơi, cực kì giống một bạn nhỏ mê chơi, bây giờ không chơi thì đợi lúc nào?

Chu Gia Lương cũng hiểu Từ Mộ Mộ là loại người không thể ngồi yên, cho nên đơn giản dặn dò vài câu, là cô chú ý an toàn, đừng để bị ngã, còn lại thì cũng không nói gì hơn. Có khi anh tan tầm còn ghé sang sân trượt băng đón cô cùng về nhà.

Nhìn qua thì rất bình thường, Từ Mộ Mộ nghĩ không ra, tại sao tự nhiên hôm nay anh lại tức giận?

Lúc Chu Gia Lương gọi cô, cô còn đang đi trên cõi vũ trụ thần tiên, tiếng đập cửa có tiết tấu ba tiếng “Từ Mộ Mộ, ra ăn cơm”

Tiếng bước chân ngoài cửa từ gần kéo ra xa, tiếp theo là tiếng chén đũa được mang lên bàn, đũa muỗng va chạm nghe leng keng.

Đi tới bàn ăn, thố Cá hầm ớt đỏ rực, vừa nhìn đã thấy cay nóng, giương nanh múa vuốt cay. Từ Mộ Mộ nuốt nước miếng, mới vừa cầm đũa định nếm thử một miếng, đã bị Chu Gia Lương quăng cho ánh mắt hình viên đạn. Anh vừa xới cơm vừa từ từ phun ra hai chữ “rửa tay”

Từ Mộ Mộ bĩu môi, dài giọng “Dạaaaaaa”

Chu Gia Lương có tay nghề nấu ăn rất tốt, trước khi hai người kết hôn, Từ Mộ Mộ thường không mời mà đến, cứ đến nhà anh ăn ké. Sau đó cô đồng ý kết hôn, có phần lớn nguyên nhân là vì cô thèm tay nghề nấu ăn của anh. Sự thật chứng minh, cơm ngon đồ ăn ngon thật sự có thể nuôi béo người ta, điển hình là mới kết hôn nửa năm, cô đã nặng lên mấy kg!

Trên bàn ăn, Từ Mộ Mộ rất cẩn thận xem xét nét mặt Chu Gia Lương, tuy không biết mình phạm lỗi gì, nhưng đối mặt với mắt Chu Gia Lương, cô tự nhiên chột dạ.

“Chu Gia Lương, hay là em kể chuyện cười cho anh nghe nha?” Từ Mộ Mộ rụt rè nói, cô thật sự không chịu nổi không khí áp bức như vầy.

Chu Gia Lương gắp một miếng Cá bỏ vào chén cô, nhướng một bên mày, như suy nghĩ gì đó “Ừ, em kể đi”

Từ Mộ Mộ vắt óc mới nhớ ra hai chuyện cười cũ, sau đó kể lại rất sinh động. Nhưng chắc chuyện cười lạnh quá, hoặc điểm cười của Chu Gia Lương cao quá, trong không khí chỉ có tiếng cười xấu hổ của cô.

“Em kể chuyện cười không buồn cười hả?”

“Em còn buồn cười hơn chuyện cười”

Thôi, cô cứ tập trung ăn cơm thì tốt hơn.

Nước cá đỏ hồng, thịt cá được lọc xương sạch sẽ, chế biến kỹ lưỡng, đưa vào miệng rất sảng khoái, có thể thoải mái nhai nuốt, tươi ngó nóng bỏng, hương – vị đều tràn ngập trong miệng.

Ăn thì rất ngon, nhưng cô bị cay đến không biết trời đất. Đôi mắt hồng hồng, chóp mũi đổ mồ hôi, mặt như bị lửa đốt

“Hôm nay cá nhiều ớt quá!” Từ Mộ Mộ rót một ly nước lọc to, bất mãn lên án.

Nhìn cô ăn cay lên cay xuống, Chu Gia Lương không cần đoán cũng biết trong lòng cô đang lén lút mắng anh. Anh sâu xa nhìn cô rất lâu, sau đó nói “hôm nay tâm trạng không tốt, lửa giận hơi lớn, cho nên muốn ăn cay biến thái”

“……”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.